Bạch Bạch cảm thấy mình nhất định con hồ ly xui xẻo nhất thiên hạ ! Vô cớ lại bị thương không rõ lý do, ai trông thấy cũng có thể giẫm đạp.
Hôm nay, thật vất vả lắm vết thương mới đỡ hơn một chút, cơ bản là có thể hoạt động được, Bạch Bạch nhìn quanh không thấy Mặc Yểm ở trong phòng, vội vàng giữ thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo của mình chạy quanh sân, nhìn một mảnh vườn trồng hoa, nàng nhìn mà thèm thuồng
Bạch Bạch rất yêu hoa, thích nhất là loài hoa hồng, trước kia khi ở trong núi tu luyện, gần động phủ trải khắp đồi đều trồng hoa hồng, loại nào cũng có, khi hoa nở nàng còn rất thích nằm ngủ dưới khóm hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cành lá chiếu vào cơ thể, trong không khí đều là hương hoa, thứ cảm giác này thật là tốt!
Tuy ở cùng Mặc Yểm thật tốt, giường chiếu mềm mại thoải mái, nhưng Bạch Bạch lại càng tưởng nhớ quá khứ, nhớ mùi hoa hồng khi vẫn còn ung dung tự tại, hương hoa quen thuộc của loài hoa đó cũng làm cho nàng càng có cảm giác an toàn, giống như được trở về mấy trăm năm trước khi mình vẫn còn là con hồ ly tu luyện ở động phủ
Ôm cái đuôi bông xù, Bạch Bạch cuộn tròn nằm ở dưới cây hồng hoa, thoải mái hít một hơi thật sâu, mơ mơ màng màng đã ngủ mất.
Trong mơ nàng thấy mình về tới động phủ, Phụ thân mụ mụ làm gà quay đang chờ nàng, mụ mụ dịu dàng, ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng che chở cho nàng, Phụ thân đưa tay ra vuốt ve bộ lông trắng mềm mại trên người nàng, từng chút, từng chút, thật thoải mái!
Trong cơn mơ Phụ thân xé một miếng gà quay đưa đến miệng nàng, nàng há to miệng ý định a ô một miếng ăn hết, bỗng nhiên thấy vô cùng đau nhức khiến nàng tỉnh lại từ trong mộng đẹp, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nghe thấy “Chi” một tiếng kêu thảm thiết từ trong cổ họng nàng phát ra
Đau quá…….. đau quá!…….
Bạch Bạch mở to mắt mơ màng nhìn chung quanh, thấy mình vẫn đang ngủ bên cạnh khóm hoa hồng, chỉ khác là bây giờ bên cạnh khóm hoa hồng xuất hiện một đoạn váy áo màu phấn trắng cùng với đôi giày nhạt thêu chân màu hồ, cái đuôi đau nhức làm cho nàng phản ứng lại rất nhanh – nàng bị người ta giẫm mạnh một cước.
Ô ô ô! Người ta đang ngủ ngon lành ?! Vì sao lại chạy tới giẫm nàng một cái? Đi không nhìn đường sao!
Thương thế của Bạch Bạch vẫn chưa hoàn toàn bình phục vì vậy không có khả năng nhảy dựng lên chạy đi, chỉ có thể miễn cưỡng cuộn thân mình ôm đuôi, đau đến toàn thân run rẩy.
Đúng lúc này nghe được tiếng Mặc Yểm đè nén tức giận nói: “Đã xảy ra chuyện gì?!”
Sau đó đôi bàn tay quen thuộc đi tới cẩn thận bế nàng lên.
Một giọng nói của nữ tử vừa ủy khuất vừa sợ hãi giải thích ” Yểm Quân đại nhân, nô tỳ…… nô tỳ không biết phía dưới hoa có người……”
Mặc Yểm cúi đầu nhìn xem, thì thấy trên người Bạch Bạch dính đầy bùn cát, thấp giọng ô ô khóc, bộ dáng nhếch nhác biết bao, vừa lo lắng lại có chút buồn cười, con hồ ly này đúng là gặp xui xẻo mà.
Cái đuôi bị thương của Bạch Bạch có chút nhợt nhạt bẩn thỉu, chắc là bị giẫm một cái, Mặc Yểm cẩn thận sờ cái đuôi lông bông xù của nàng thì thấy xương cũng không bị gãy, chỉ bị thương không nặng, vì vậy lấy khăn ra lau sạch sẽ nước mắt trên mặt và vết bẩn bùn cát trên người của Bạch Bạch, dịu dàng an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, ta đã ở đây rồi! Đừng khóc, sẽ nhanh chóng không đau nữa mà.”
Hoa hồng ở đây có rất nhiều gai nhọn, bình thường hoàn toàn không có người để ý đến nó, nếu có người thưởng hoa cũng chỉ đứng ở ngoài bụi hoa xem xét, hầu như không ai chạy vào để hái hoa, vườn hoa lớn như vậy mà Bạch Bạch lại không may bị giẫm phải, ngoài trừ Bạch Bạch xui xẻo chắc không còn cách giải thích nào hơn.
Người vừa giẫm phải Bạch Bạch là một thị nữ của Quỳnh Nguyệt tiên tử, tên là Vân nhi, hôm nay nàng đi cùng chủ nhân viếng thăm Mặc Yểm, vì Mặc Yểm đang luyện thuốc cho Bạch Bạch, thế nên nàng không có cơ hội gặp mặt chủ nhân, các nàng chỉ được thuộc hạ của Mặc Yểm tiếp đón.
Quỳnh Nguyệt tiên tử tướng mạo xinh đẹp, dưới chân có rất nhiều thần quan, vì thế sinh ra bản tính kiêu căng, lại khăng khăng vô cùng hâm mộ đối với Mặc Yểm. Mỹ nữ, Mặc Yểm đương nhiên hào phóng thu nhận – theo người xưa mà nói, thì hai người đã sớm có gian tình, vì vậy Quỳnh Nguyệt tự cho mình là nữ chủ nhân, Mặc Yểm dù sao rất ít khi dừng lại ở động phủ, cũng lười để ý tới.
Hai ngày trước thật khó khăn lắm mới nghe nói Mặc Yểm trở về động phủ, Quỳnh Nguyệt tiên tử mang theo thị nữ vội vàng chạy đến thăm hỏi người, không nghĩ là Mặc Yểm lại tùy tiện phái một tiểu dược đồng đuổi các nàng đi, trong lòng tức giận, cho tiểu dược đồng hai cái cái tát, xông thẳng vào tiểu viện của Mặc Yểm.
Mặc Yểm hết lần này tới lần khác không có trong phòng, Quỳnh Nguyệt tiên tử tức giận đứng ngồi trong phòng chờ hắn, thì nhìn thấy ở cửa sổ có một cây hoa hồng đang nở rộ, chính giữa lại có vài nhành hoa màu xanh hiếm có, phỏng đoán đây chính là cây hoa trong truyền thuyết mà Mặc Yểm tự tay trồng có tên ” Lục Ngạc”, vì vậy sai thị nữ Vân nhi đi hái, có lẽ sẽ gặp được Mặc Yểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Mặc Yểm đang luyện dược, đột nhiên cảm giác được trong nội tâm kinh sợ, trực giác mách bảo cho hắn rằng Bạch Bạch xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến, Quỳnh Nguyệt tiên tử trong phòng chứng kiến, hắn thực sự xuất hiện, trong lòng vui vẻ, vội vàng ra khỏi phòng nghênh đón.
“Hừ! Quả nhiên chỉ cần chạm nhẹ vào cây hoa bảo bối của chàng thì chàng sẽ chịu bỏ thời gian ra để gặp thiếp! Oan gia, chẳng lẽ thiếp còn không bằng cây hoa bảo bối của chàng ư???” Người chưa tới âm thanh đã tới trước, Quỳnh Nguyệt tiên tử nũng nịu trách mắng.
Lúc này trong lòng Mặc Yểm tràn đầy thương tâm cho vết thương của con vật cưng, nghe Quỳnh Nguyệt tiên nói, chớp mắt trông thấy tiểu thị nữ bên cạnh cầm trên tay vài đóa Lục Ngạc đang sợ run rẩy, càng không kiên nhẫn mà tức giận.
Còn dám tùy ý động đến các thứ của hắn, nữ nhân này xem mình là ai chứ?!
Không để ý đến dáng vẻ đang hờn dỗi của Quỳnh Nguyệt tiên tử, Mặc Yểm ôm Bạch Bạch ở trong lòng, vượt qua các nàng đi tới gian phòng nghỉ.
Từ trước tới giờ, mặc dù hắn đối với Quỳnh Nguyệt tiên tử không có nhiều nhiệt tình, nhưng cũng không bao giờ tỏ ra lãnh đạm như vậy? Quỳnh Nguyệt tiên tử quen với việc người khác yêu mến nàng, bây giờ Mặc Yểm lại có thái độ lãnh đạm như vậy, đối với nàng mà nói, đó là một hình thức khiêu chiến.
Những tiên nhân khác trước mặt nàng đều nịnh nọt để mong hấp dẫn được nàng, tuy vậy nàng cũng không dám chắc có thể vì Mặc Yểm mà biến thành một nữ nhân dịu dàng, ngoan ngoãn nhẫn nhục chịu đựng.
Trước mặt thị nữ mà nàng phải chịu mất mặt như vậy, không khỏi giận dữ, một tay túm lấy đóa hồng Lục Ngạc trên tay Vân nhi ném trên mặt đất giẫm đạp một hồi, một tay quạt cho Vân nhi hai cái bạt tai, mắng: “Đồ vô dụng!”