Dữ Quân Giai Lão

Quyển 2 - Chương 16: Thạch quy truyền tin



*Thạch quy: rùa đá

Thời tiết mùa thu thật dễ thay đổi, ban ngày trời còn quang đãng, tối đến đột nhiên mưa rền gió dữ.

Trời mưa rất lớn, đêm sâu yên tĩnh, một trận sấm rền vang phía chân trời, tia sét như con rồng bạc cắt ngang qua bầu trời đây mây đen dày đặc. Cuồng phong nổi lên, cuốn theo lá rụng vô số. Đột nhiên, một tia sáng màu đỏ quỷ dị sáng rực lên trong nha môn phủ Khai Phong. Ngay sau đó nổ vang một tiếng, nhất thời phủ nha một trận trời rung đất chuyển, khiến Hiểu Vân đang ngủ say giật mình tỉnh dậy.

Có chuyện gì vậy? Hay là động đất? Nhưng chỉ có một cơn chấn động đó thôi. Thấy sấm nổ ngoài cửa sổ, chớp giật không ngừng, Hiểu Vân mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, giống như chuyện gì đó đã xảy ra, vì thế mặc vào áo khoác, cầm ô ra cửa.

Lúc đi vào đại đường, Triển Chiêu cùng Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán bốn người đều đã tới, năm người vây quanh thứ gì đó. Hiểu Vân tới gần, nhìn kỹ mới phát hiện ở giữa đại đường vốn trống rỗng, đang nằm một con rùa đá, không phải dạng rùa bình thường, mà là rùa có đầu rồng.

Hiểu Vân không khỏi thở phào: “Chuyện này…”

Nàng nhớ rõ án Bao công thật giả trong phim truyền hình, bắt đầu chính từ một con rùa đá đầu rồng báo cho Bao đại nhân biết tin Hoàng thượng gặp nguy. Vốn dĩ tưởng rằng con rùa đá đầu rồng đó chỉ xuất hiện cho thêm kịch tính, không ngờ thật sự có chuyện này. Như vậy “ông rùa tiên” đầu lưỡng bóng râu bạc trắng kia cũng có tồn tại thật. Nghĩ tới đây, Hiểu Vân không khỏi tim đập nhanh hơn, mừng rỡ vô cùng. Nếu lão là thần tiên, vậy chắc chắn biết rõ vì sao nàng xuất hiện ở đây thay thế cho Công Tôn Hiểu Vân, tìm được lão, không chừng có thể trở về.

Đang suy nghĩ, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách cũng đã tới nơi. Mọi người tới vây quanh con rùa đá kia, hai mặt nhìn nhau, đều mang vẻ mặt không dám tin.

“Đại nhân, thạch quy lớn thế này, vậy mà bị cuồng phong cuốn bay, thật sự là khó giải thích nổi.” Triển Chiêu nhìn Bao đại nhân, nói.

“Làm gì có gió nào có thể cuốn được tảng đá lớn như vậy. Trời sinh dị tượng, chắc chắn là dự báo.” Bao đại nhân trầm ngâm nói: “Công Tôn tiên sinh.”

Công Tôn Sách cẩn thận đánh giá thạch quy, nghe Bao đại nhân hỏi mới ngẩng đầu đáp: “Đại nhân, đệ tử cảm thấy rùa này rất quen.”

“Ồ?” Bao đại nhân nghi hoặc, “Chắc là vật trong chùa miếu.”

Công Tôn Sách suy tư một lát, lắc đầu nói: “Trong thời gian ngắn không xác nhận được!”

Đây là đồ trong hoàng cung đó, Hiểu Vân nghĩ trong lòng, lại không dám nói ra. Đành phải đổi biện pháp diễn đạt, làm sao giúp họ mau chóng ra kết luận.

“Đại nhân, thạch quy này rất kỳ quái.”

Mọi người quay đầu, nhìn Hiểu Vân. “Kỳ quái chỗ nào?”

“Thạch quy này không phải rùa bình thường, đầu của nó là đầu rồng, xin hỏi đại nhân, rùa đầu rồng này có phải chuyên dụng của hoàng tộc không?”

Nàng vừa nhắc tới, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là của hoàng tộc.”

“Triển hộ vệ, ngươi thường đi lại trong cung, có gặp rùa này bao giờ chưa?” Công Tôn Sách nhìn Triển Chiêu, hỏi.

Triển Chiêu nhìn thạch quy hồi lâu, đột nhiên nhớ ra hình như mình từng nhìn thấy tảng thạch quy này rồi. Là ở…

“Đại nhân, thuộc hạ từng nhìn thấy con rùa này dưới tấm bia đá ở ngự hoa viên!”

Bao đại nhân nghe xong, không khỏi nhíu mày, “Là đồ của Thánh Thượng?”

Công Tôn Sách cũng lo lắng: “Mưa rền gió dữ, long quy bay tới tận đây, không phải điềm lành!”

“Hay là, chuyện này có liên quan tới Hoàng thượng? Vương Triều Mã Hán, mau mau đi mời Bát vương gia đến phủ.”

“Vâng, đại nhân.” Hai người lĩnh mệnh đi mời.

Hai người vừa đi, Công Tôn Sách liền cho Hiểu Vân về nghỉ ngơi. Việc này liên quan tới Hoàng thượng, không thể để người ngoài biết. Hiểu Vân tất nhiên biết cố kỵ của Công Tôn Sách, đành không cam tâm trở về phòng, nằm trên giường trằn trọc không thể ngủ tiếp.

Ngoại ô Ích châu, hai người trong bóng đêm đi xuyên qua rừng, một trong hai người mặc áo dài màu vàng, trang phục trên người tinh xảo sang quý, nhưng mà nhiều chỗ bị hỏng, dính bụi bẩn, trông rất chật vật. Người còn lại một thân áo xanh, trên áo nhiễm máu, mặt như màu đất, đôi môi tái nhợt, khóe miệng không ngừng có máu trào ra, nhưng vẫn cố chống đỡ bảo hộ người còn lại, trong bóng đêm mịt mờ tiến về phía trước, muốn tìm một chỗ an toàn.

Lúc Bát vương gia cùng Vương thừa tướng vào tới đại đường Khai Phong phủ, đã là giờ hợi.

Bát vương gia chỉ liếc mắt nhìn thạch quy đã khẳng định được ngay đây đúng là long quy trong ngự hoa viên. Bia và long quy là do Tống thái tổ lập ra, Bát vương gia thuở nhỏ đã chơi đùa trên đó, tất nhiên là mười phần quen thuộc. Nhưng mà, tối nay lôi điện đưa long quy tới Khai Phong phủ, quả thật là điềm xấu. Mọi người e Hoàng thượng có chuyện, vì thế Bao đại nhân mời Bát vương gia cùng Vương thừa tướng vào cung thăm hỏi thánh an, ai ngờ, Vương thừa tướng lại nói, Hoàng thượng cải trang đi tuần, không ở trong cung, hơn nữa, cũng không ai biết Hoàng thượng đi tuần nơi nào.

Chính vào lúc này, sấm lại nổ lớn, sét đánh ngang trời. Thạch quy kia hình như có sinh mệnh, hai mắt đổ máu, rất thê thảm.

“Đại nhân!”

Mọi người thấy vậy đều rất lo lắng.

“Điềm Long quy rơi xuống, Hoàng Thượng chỉ sợ gặp nạn rồi!”

Vì thế, mọi người liền phân công nhau tìm kiếm, quá nửa đêm vẫn không ra manh mối. Rơi vào đường cùng đành gác lại, tới lúc trời sáng, bảy người vẫn chỉ biết nhìn thạch quy mà rầu rĩ trong lòng.

“Ôi… nếu có nơi nào tên là Thạch Quy thì tốt rồi.” Trương Long cảm thấy mờ mịt, lúc nói chuyện không khỏi có chút bất đắc dĩ.

“Tên Thạch Quy thì chưa nghe tới, nhưng tên Quy sơn thật ra có một nơi.” Vương Triều bỗng nhớ tới quê nhà mình có một nơi gọi là Quy sơn.

“Nhưng đất đai rộng lớn, địa danh Quy sơn có rất nhiều, biết là chỗ nào!” Triển Chiêu nhíu mày nói.

“Vậy có nơi nào gọi là Quy thành không?” Mã Hán hỏi, thạch quy tới truyền tin, tóm lại là có liên quan tới rùa rồi.

Triển Chiêu suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Chưa từng nghe nói.”

Công Tôn Sách đúng lúc này lộ ra ý cười: “Có, có Quy thành.”

“Quy thành ở đâu, bản phủ chưa từng nghe nói tới.”

“Đại nhân, Ích châu có thành cổ Quy thành, đệ tử từng đọc Ích châu huyện chí, trong đó ghi lại: khi Trương Nghi và Tư Mã Thác nhà Tần thời chiến quốc thu phục được đất Thục, xây thành ở Thành Đô, nhiều lần bị sụt không xây được. Lúc ấy có rùa lớn xuất hiện trên sông, bò đi bò lại, bèn theo dấu chân rùa mà xây mới xong được thành. Cho nên Thành đô còn được gọi là Quy thành, sau đó luôn được theo tên này. Mà hiện tại, người chưởng quản Ích châu, chính là Kinh lược sứ Thạch Quốc Trụ, chính là ứng với điềm “Trời giáng thạch quy.”

Bao đại nhân gật đầu, lập tức quyết định trước tiên đi Ích châu, tìm kiếm Thánh thượng.

Hiểu Vân không ngủ được, sáng sớm đã rời giường. Trời mờ sáng, Công Tôn Sách vẫn còn đốt đèn trong phòng.

“Tiên sinh.” Tuy Công Tôn Sách từng nói hai người coi nhau như phụ tử, nhưng nàng vẫn không quen được. Mà nói là không quen, chi bằng nói là không muốn.

Nàng có cảm giác, mỗi lần nàng gọi “cha”, luôn thấy cả người không tự nhiên, giống như mình cầm thứ gì không lên lấy, chiếm cái bản thân không nên chiếm.

Còn nữa, nàng không phải không biết nỗi đau trong lòng Công Tôn Sách, lúc nàng gọi ông là “cha”, ông thường xuyên thất thần trong chốc lát, ánh mắt nhìn mình, giống như nhìn xuyên thấu tới người khác. Đúng vậy, ông muốn nhìn thấy người kia, là Công Tôn Hiểu Vân, không phải Đinh Hiểu Vân.

Nỗi đau này, mặc dù nàng không thể cảm nhận được, nhưng có thể hiểu. Bất đắc dĩ, thật vọng, cô đơn, đau đớn. Vì thế, khi không có người, nàng luôn gọi ông là tiên sinh, không muốn chạm tới nỗi đau của ông, không muốn phạm vào địa vị thần thánh của Công Tôn Hiểu Vân trong lòng ông.

Gõ cửa, trong chốc lát Công Tôn Sách đã ra mở cửa.

“Hiểu Vân sao lại dậy sớm như thế?”

“Tiên sinh lúc này còn chưa nghỉ ngơi, con sao có thể yên giấc?” Hiểu Vân vào phòng, thấy bọc hành lý trên bàn, biết ông sắp đi Ích châu.

“Tiên sinh muốn theo Bao đại nhân xuất hành sao?”

Công Tôn Sách gật đầu.

“Tiên sinh, Hiểu Vân có việc muốn cùng ngài thương lượng.”

“Ồ? Chuyện gì?”

“Tiên sinh, thạch quy kia thật quỷ dị, con nghĩ trong đó có thần nhân tương trợ, nếu không, với sức nặng kia của thạch quy, sao có thể bị gió thổi bay tới tận đại đường phủ Khai Phong? Con nghĩ, nếu có thể tìm được thần nhân kia, có lẽ con sẽ biết vì sao mình ở chỗ này, còn nữ nhi của ngài đang ở đâu. Nói không chừng, có thần nhân kia giúp đỡ, tất cả có thể khôi phục lại như trước.”

Công Tôn Sách nghe xong, đột nhiên thấy run lên, kinh ngạc nhìn Hiểu Vân. Tay run lên một chút, bình thuốc trắng đang cầm rơi trên bàn, lăn nhanh vài vòng. Hiểu Vân vội tiến lên giữ lại, đặt ngay ngắn trên mặt bàn.

“Công Tôn tiên sinh!”

Công Tôn Sách lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn Hiểu Vân hỏi: “Hiểu Vân có tính toán gì không?”

“Nơi Bao đại nhân tới, tất nhiền là nơi thần nhân chỉ chỗ, vậy thần nhân chắc sẽ ở đó. Hiểu Vân có thể đi cùng không?”

Công Tôn Sách trầm mặc một hồi, không nói lời nào. Hiểu Vân thấy ông không nói gì, trong lòng lo lắng, nhưng chỉ có thể đợi.

“Ta đi thương nghị với đại nhân một chút, trở về sẽ trả lời ngươi.” Công Tôn Sách để lại một câu, vội vàng đi ra cửa.

Mặt trời mới lên, cửa nha môn Khai Phong phủ, một đoàn người ngựa đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể xuất phát. Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đang rời khỏi cửa, Hiểu Vân theo sát phía sau.

Triển Chiêu nghĩ nàng đến tiễn đưa, không ngờ lại thấy nàng cùng Công Tôn Sách lên xe ngựa, trong lòng nghi hoặc không thôi, Hiểu Vân vì sao lại đi cùng?

“Triển hộ vệ, khởi hành đi.” Bao đại nhân từ trong kiệu nhô đầu ra nói với Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, hô lớn “Khởi… kiệu”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.