Dữ Quân Giai Lão

Quyển 5 - Chương 92: Hoàng đế "thất tình"



Một câu này của Triệu Trinh, khiến Hiểu Vân khiếp sợ không thôi, trong nhất thời không biết trả lời thế nào cho tốt, chỉ có thể thất kinh nhìn hắn, tâm loạn như ma.

Hắn nhìn nàng như vậy, hắn nói như vậy, đến cùng là có ý gì? Chẳng lẽ hắn, hắn coi trọng nàng, muốn nàng tiến cung làm nữ nhân của hắn? Chuyện này… chuyện này rất hoang đường, rất cẩu huyết. Nàng không phải tuyệt thế mỹ nữ, càng không có tiềm chất khiến người ta vừa gặp đã thương. Huống hồ hắn biết rõ nàng và Triển Chiêu đã định chung thân, hắn đường đường là một quân chủ, cũng không thể tranh nữ nhân với thần tử của mình! Sách sử ghi lại, hắn ngay cả phi tử của mình cũng có thể nhường cho người khác đấy! Nhưng mà, hắn nói như vậy, cuối cùng là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự đơn thuần muốn ban biệt viện kia cho nàng? Nơi đó là thâm cung hậu viện, ở bên trong không phải là nữ nhân của hoàng đế, thì cũng là tỷ muội hoặc mẹ của hắn…

Triệu Trinh dựa vào lưng ghế, không chuyển mắt nhìn Hiểu Vân, không bỏ sót một biểu tình nào trên mặt nàng. Kinh ngạc, bối rối, luống cuống, hoài nghi, cuối cùng dần dần bình tĩnh trở lại, trấn định tự nhiên nhìn mình. Trong thời gian ngắn ngủi, biểu tình thay đổi trong nháy mắt, thật sự là vạn phần phấn khích, khiến Triệu Trinh trong lòng cảm khái không thôi, nữ tử này, nghĩ cái gì đều hiện lên trên mặt. Hắn đã bao lâu rồi không gặp người như vậy?

Cho dù là phi tử của hắn, hay thần tử của hắn, người nào mà không mang mặt nạ gặp hắn? Nữ nhân ở bên cạnh hắn, người nào không nhìn sắc mặt hắn mà làm việc? Cẩn trọng, đầy tâm cơ, đến ngay cả những lúc ôn nhu giữa vợ chồng, ngẫu nhiên làm nũng, cũng mang theo dáng vẻ kệch cỡm. Sống trong thế giới như vậy, hắn thật sự mệt mỏi. Có lẽ, chính vì thế, sau khi gặp nàng, đối với nàng mới nhớ mãi không quên.

Ở Ích châu, chẳng qua mấy ngày ngắn ngủi, nhưng trải qua không ít chuyện. Hắn nhìn thấy trí tuệ, dũng cảm, hiếu tâm, kiên cường, cố chấp của nàng. Khi đó nàng một chút cũng không sợ hắn, lúc vừa gặp mặt, đã nói hắn cũng không đúng, thậm chí làm chuyện ngỗ nghịch với hắn. Nhìn quen những nữ nhân luôn nhẫn nhục chịu đựng, nàng đặc biệt như vậy, khiến hắn cảm thấy mới mẻ, nhưng cũng làm cho hắn có chút tức giận. Bởi vậy hắn cố ý để Bàng Cát bới chuyện với nàng, khiến nàng chịu chút khổ, mài giũa nhuệ khí của nàng.

Năm mươi đại bản, không tính là ít. Có điều, hắn biết người của phủ Khai Phong xuống tay biết nặng nhẹ, hắn cũng cho người mang thuốc chữa thương tốt nhất tới, năm mươi đại bản đó nhiều nhất khiến nàng nằm trên giường mười ngày nửa tháng. Nhưng mà, năm mươi đại bản kia đánh xuống, không mài mòn góc cạnh của nàng, lại kéo xa khoảng cách giữa nàng và hắn.

Đêm hôm đó, nàng mặc quần áo hắn ban cho, xuất hiện trước mặt hắn. Quần áo cùng trang sức khiến nàng trở nên xinh đẹp, nhưng thái độ lạnh nhạt và bất cần của nàng đối với hắn, khiến hắn trong lòng cảm thấy không thoải mái. Lúc nàng quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói những lời khách sáo kia với hắn, hắn nhịn không được muốn kích thích nàng, nhất thời xúc động, lại nói muốn tứ hôn cho nàng. Hắn biết, với tính tình của nàng, ắt hẳn không muốn, hắn chính là muốn nhìn bộ dáng quật cường khi phản kháng của nàng. Tâm trạng đó, ngay cả hắn cũng cảm thấy không thỏa đáng, nhưng một khắc kia, hắn đã làm như vậy.

Như hắn suy nghĩ, nàng cự tuyệt, không chút do dự. Nàng nói, nàng muốn tự mình tìm được người lưỡng tình tương duyệt, có thể dựa vào nhau, cùng sống quãng đời còn lại. Nguyện vọng của nàng, nghe thật bình thường, nhưng cũng thật xa xỉ, là điều hắn vĩnh viễn không cách nào có được. Tâm động, cũng mềm lòng, vì thế hắn đồng ý: “Công Tôn Hiểu Vân, trẫm hôm nay đồng ý nguyện vọng của ngươi. Ngày khác ngươi tìm được phu quân, nhớ rõ phải nói cho trẫm biết.”

Nay, hắn thật sự hối hận bởi lời hứa hẹn ngày đó. Bởi vì, hình bóng của nàng thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn. Sự quật cường của nàng, hắn muốn chế phục; trí tuệ của nàng, hắn muốn có được; nụ cười của nàng, hắn muốn chia sẻ; hắn càng muốn nhìn thấy nhu tình nữ nhi của nàng. Mà lúc hắn phát hiện hắn thật sự thích nàng, tất cả đều đã không kịp nữa. Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng mình chưa nói câu kia. Nhưng mà, hắn là Hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, một lời nói đáng giá ngàn vàng, hắn, trong thiên hạ là người duy nhất không thể nuốt lời.

Biết rõ nàng cùng Triển Chiêu đã có hôn ước, biết rõ hai người bọn họ lòng hướng về nhau. Lúc này, vì sao hắn lại nói như vậy? Là một chút hoài mong có được sao? Hy vọng nàng nói, nàng nguyện ý tiến cung? Nhưng mà, hắn biết rõ, nàng sẽ không vì vinh hoa phú quý, cẩm ý ngọc thực mà từ bỏ cơ hội tìm hạnh phúc của mình. Hắn biết rõ, nàng không phải là người như thế!

Hai người nhìn nhau, trầm mặc một hồi lâu. Hiểu Vân chậm rãi quỳ xuống, nhìn Triệu Trinh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hoàng Thượng nâng đỡ, muốn nhận Hiểu Vân làm muội muội, Hiểu Vân cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nhưng lại sợ hãi không thôi. Hiểu Vân chỉ là một dân nữ, sao có thể xứng với hoàng gia tôn quý. Huống chi, Hiểu Vân đã quen với cuộc sống ở ngoài cung tự do dự tại, trong cung nhiều quy củ, Hiểu Vân chỉ sợ không thể quen được. Hơn nữa, Hiểu Vân sắp thành thân cùng Triển Chiêu, ở trong cung, chỉ sợ không ổn.”

“…” Triệu Trinh sửng sốt. Lời cự tuyệt nói ra rất gọn gàng dứt khoát, từ nào cũng nghiêm túc, khiến hắn không biết nói thế nào cho phải. Triệu Trinh nhìn Hiểu Vân, muốn tức giận, lại không giận nổi. Chỉ có thể cười khổ trong lòng, ai nói làm hoàng đế có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa? Ai nói?

Triệu Trinh thở dài trong lòng, cảm thấy đáng tiếc, lại thấy bất đắc dĩ. Một khi đã vậy, hắn còn có thể nói gì đây? Huống chi, nàng đã cho hắn một bậc thang để leo xuống, nói thêm nữa, chỉ sợ càng mất mặt. Không phải ban đầu trong lòng đã sáng tỏ rồi sao? Thôi thôi, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu. Đại trượng phu, lấy được bỏ được, huống chi hắn là vua của một nước.

Triệu Trinh thu hồi ánh mắt, ổn định tinh thần, cười khẽ, giả lạnh nhạt nói: “Một khi đã vậy cũng không sao. Trẫm hiểu, theo tính tình của ngươi, ở trong cung cũng không sống được. Nhưng mà mẫu hậu thích ngươi, muốn đón ngươi vào cung làm bạn, nên muốn trẫm nói với ngươi chuyện này. Xem ra, Thái hậu phải thất vọng rồi.”

Hiểu Vân thấy Triệu Trinh nói vậy, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói. “Được Thái Hậu ân sủng, Hiểu Vân vô cùng cảm kích. Hiểu Vân cho dù lấy chồng, cũng vẫn ở trong Khai Phong phủ, nếu Thái Hậu vui vẻ, triệu kiến Hiểu Vân cũng dễ dàng.”

Cái gì gọi là thúc lừa xuống núi, chính là đây, hơn nữa xuống thật là mau. Hơn nữa, vẫn không quên lặp lại chuyện mình phải lập ra đình. Nói thật, Hiểu Vân thật sự có chút sợ hãi. Dù sao đối phương là người đứng đầu một quốc gia, quyền lực không ai có thể địch lại. Nếu thật sự hắn cố ý với nàng, cứng rắn muốn nàng tiến cung, vậy thì phiền toái lớn rồi. Nay nguy cơ đã được giải trừ, sao nàng có thể không trút được gánh nặng chứ.

Triệu Trinh hơi nhíu đầu mày, trong lòng thầm nghĩ, trẫm biết ngươi cùng Triển Chiêu đã định chung thân, cũng không cần ba câu không rời khỏi miệng thế. Một chút rụt rè của cô nương cũng không có, trẫm thử chút thôi mà cũng khó như vậy sao. Triệu Trinh có chút hờn giận, nhìn nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng của Hiểu Vân, trong đầu dâng lên tư vị khó nói thành lời, nhưng không thể hiện ra mặt. Ngược lại nở nụ cười nói.

“Vậy thì tốt, tiếp theo trẫm phải đi vấn an mẫu hậu, Hiểu Vân cũng đi cùng đi. Mẫu hậu nhắc tới ngươi không phải mới một hai ngày. Ngươi đã vào cung, vậy phải tới gặp chứ.”

“Chuyện này…” Nụ cười Triệu Trinh khiến Hiểu Vân không thể đoán nổi, không biết trong hồ lô của hắn có gì, luôn cảm thấy nụ cười của hắn có chút thâm ý. “Hiểu Vân nằm trên giường nhiều ngày, lúc ra ngoài cũng không chuẩn bị nhiều, quần áo tóc tai không chỉnh tề, chỉ sợ thất lễ với Thái hậu nương nương. Huống chi lúc này cũng đã muộn, Hiểu Vân sợ đi qua đi lại, chậm trễ giờ xuất cung.”

Triệu Trinh cười cười, lắc đầu nói. “Ngươi như vậy là được rồi, nếu ngươi cảm thấy thất lễ, trong cung cái gì cũng có, trẫm sai người chuẩn bị chỉnh trang cho ngươi. Về phần xuất cung, hôm nay quả thật đã muộn, không bằng ở lại tẩm cung của mẫu hậu nghỉ tạm một đêm, trời sáng xuất cung cũng không muộn.”

“Hoàng Thượng, việc này… chỉ sợ…” Hiểu Vân nhìn Triệu Trinh, cũng không biết trả lời thế nào mới tốt. Nàng tin tưởng Triệu Trinh sẽ không gây rối với nàng, nhưng nàng thật sự không muốn ở lại trong hoàng cung, không nói lạ giường nàng ngủ không thoải mái, lúc này Triển Chiêu còn đang chờ bên ngoài đấy. Nhưng mà, nàng lấy cớ gì để từ chối đây?

“Hoàng Thượng, Hiểu Vân ra ngoài, gia phụ không biết. Đêm nay nếu Hiểu Vân không về, sợ rằng gia phụ sẽ lo lắng.”

“Việc này không cần ngươi lo, trẫm sẽ sai người báo tin về Khai Phong phủ.”

“Chuyện này…” Hiểu Vân vẫn cố giãy dụa.

“Công Tôn Hiểu Vân, trẫm đã có lòng như vậy, chẳng lẽ ngươi không chối từ không được?”

Triệu Trinh giận dữ, Hiểu Vân bất đắc dĩ, đành phải tuân theo. Tuy nói Triệu Trinh tính tình tốt, nhưng nếu thật sự chọc giận Hoàng đế, cũng không có lợi gì. “Vâng, vậy Hiểu Vân cung kính không bằng tuân mệnh.”

Triệu Trinh lúc này mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, gọi Trần Lâm đưa Hiểu Vân xuống rửa mặt chải đầu một hồi, thay đổi quần áo. Hiểu Vân muốn nói với Triển Chiêu một tiếng, Triệu Trinh lại không cho, nói sẽ có người báo với Triển Chiêu, lại bảo Triển Chiêu cho người tới Khai Phong phủ báo tin. Hiểu Vân đành phải thôi, theo hai cung nữ đi ra ngoài theo một cửa khác.

Nhìn Hiểu Vân đi ra ngoài, Triệu Trinh mặt đầy ý cười.

Triển Chiêu luôn canh giữ ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, không hiểu sao rùng mình một cái. Triển Chiêu thắt chặt áo choàng, hồ nghi nhìn ra bên ngoài. Chẳng lẽ hôm nay đột nhiên trở nên lạnh hơn?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.