Dữ Quân Giai Lão

Quyển 6 - Chương 121: Nâng chén tiêu sầu



Có hai đại cao thủ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở đây, cho dù Lý Khôn có Nghiêm Đông bảo vệ, cũng khó thoát khỏi lưới pháp luật. Huống chi, Nghiêm Đông lâm trận phản chiến, kể từ đó, bắt Lý Khôn là chuyện rất dễ dàng. Lý Khôn sa lưới, vụ án cuối cùng cũng có lối ra.

Bao đại nhân đem chuyện bắt giữ Trình Nguyên đưa tới kinh thành, Bàng thái sư tức tốc chạy tới, muốn Bao đại nhân đem vụ án dời lại tái thẩm sau để bảo vệ Trình Nguyên. Nhưng Bao đại nhân kiên trì thăng đường thẩm vấn, đem nghi phạm liên quan định tội. Bàng thái sư không có thánh chỉ trong tay, rơi vào đường cùng, chỉ óc thể trơ mắt nhìn cháu ngoại mình bị chém đầu. Lý Khôn bị tử hình, Chu Cương cùng Đoạn Ngũ bị phán tống giam mười lăm năm. Đến lúc này, vụ án thông phán Đăng Châu đã kết thúc. Nhưng mà cái chết của Nghiêm Đông, khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.

-0-

Hiểu Vân từ bên ngoài trở về, xa xa thấy Triển Chiêu ngồi trước cửa sổ mở rộng, xuất thần nhìn một gốc cây quế trong viện. Chén trà sứ men xanh bị hắn nhẹ nhàng nắm trên đầu ngón tay. Không biết chén kia còn trà không, một hồi lâu vẫn không thấy hắn uống qua một ngụm. Vẫn là áo lam viền trắng, lại không có vẻ mạnh mẽ như ngày thường. Ánh mắt ẩn dấu u buồn, lại khiến người ta cảm thấy hắn thật cô đơn.

Hiểu Vân không khỏi thở dài trong lòng, nhẹ giọng tới gần, đứng trước mặt hắn. Triển Chiêu ngẩng đầu, nâng khóe miệng khẽ cười với Hiểu Vân. Sau đó theo bản năng nắm lấy ấm trà đổ nước ra, lại phát hiện chén trà trong tay vẫn còn đầy, không khỏi cười khổ một tiếng.

“Ta thật sự là hồ đồ.” Nói xong, uống sạch trà trong chén, lại cầm lấy ấm trà đổ thêm chén nữa, nhưng bị Hiểu Vân cản lại.

Hiểu Vân thu lấy ấm trà, mới phát hiện ấm trà đã vơi một nửa, trong lòng có chút đau, có chút bất đắc dĩ. “Từng thấy người mượn rượu tiêu sầu, nhưng chưa nghe thấy có người mượn trà tiêu sầu.”

Triển Chiêu cũng không phủ nhận, chỉ kéo Hiểu Vân ngồi xuống trước mặt mình, sau đó ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng tựa lên người nàng, thấp giọng lẩm bẩm: “Uống trà sẽ không say.”

“Uống trà sẽ không say, đối với huynh trà hay rượu cũng như nhau thôi, sẽ làm người nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.” Hiểu Vân nhẹ nhàng vuốt tóc Triển Chiêu, thở dài.

Triển Chiêu khẽ cười một tiếng, khẽ lắc đầu, vẫn nhìn cái cây bên ngoài, chỉ ngắm nhìn mà không nói lời nào. Nhìn vẻ mặt của Triển Chiêu, Hiểu Vân cũng cảm thấy trong lòng khổ sở khó chịu. Nàng biết Triển Chiêu nghĩ gì, nhưng trong thời gian ngắn không biết làm thế nào để an ủi, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ở bên hắn.

Hai người lặng lẽ ôm nhau, trầm mặc hồi lâu, Triển Chiêu mới mở miệng nói chuyện.

“Nếu đổi lại là ta, có lẽ ta cũng sẽ giống như hắn.”

Nghiêm Đông có tội sao? Giết người, vẽ đường cho hươu chạy, tất nhiên là có tội. Giết người phải đền mạng, cho dù lấy mạng y cũng không đủ để đền bù. Nhưng mà, y hết lòng tuân thủ lời hứa là sai sao? Chữ Nghĩa trên đầu, nhất ngôn cửu đỉnh, lại đổi lấy kết cục như vậy. Hắn không khỏi buồn bã, đổi lại là hắn, sẽ làm thế nào?

Hiểu Vân ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu. Nỗi u buồn của hắn nàng chưa bao giờ thấy. Thì ra lúc hắn hoang mang, cũng bất lực như đứa trẻ lạc đường, khiến người ta đau lòng.

“Ta nghĩ, có lẽ sẽ không.” Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu vẫn im lặng trả lời.

“Bi kịch của Nghiêm Đông, là do hắn quá cố chấp “hết lòng tuân thủ lời hứa”. Từ xưa trung hiếu khó lưỡng toàn, khó có thể lựa chọn khi có việc xảy ra. Bất kể khó khăn như thế nào, nhưng cũng phải phân rõ nặng nhẹ, quyết đoán lựa chọn. Ta không biết chữ “Nghĩa” đối với người giang hồ quan trọng thế nào, nhưng quân tử có cái nên làm, có cái không nên làm. Theo ý ta, giữ lời hứa với một kẻ đại gian đại ác không có ý nghĩa. Ta tin huynh sẽ không giống như Nghiêm Đông cổ hủ cố chấp, nếu không, huynh cũng sẽ không từ bỏ giang hồ mà ủy thân trong triều. Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?” Triển Chiêu cúi đầu, nhìn Hiểu Vân.

“Hơn nữa, Nghiêm Đông thật ngốc, huynh không giống hắn.”

“Xin chỉ giáo?” Triển Chiêu không hiểu vì sao Hiểu Vân nói như vậy.

Kỳ hạn ba năm sắp qua, hứa hẹn giữa Nghiêm gia và Lý Khôn sắp chấm dứt, hắn lại vì một ác ma lợi dụng thiện tâm của Nghiêm gia hại người mà tự sát, huynh nói hắn có ngốc không? Ta không thể nói ba năm trước Nghiêm Ba Đao chấp nhận điều kiện của Lý Khôn đểu cứu nạn dân là đúng hay sai, cũng không thể kết luận ba năm qua Nghiêm Đông thực hiện lời hứa của phụ thân mà làm việc cho Lý Khôn là đúng hay sai; nhưng mà, hắn lựa chọn chốn tránh vào thời điểm này, lựa chọn phí hoài bản thân mình, là sai mười phần! Ba năm qua, hắn vì lời hứa mà giết bao nhiêu người, hại bao nhiêu người, kết quả cứ vậy mà chết, sao có thể không khiến những người đã chết dưới đao của hắn thất vọng?” Nói tới đây, Hiểu Vân kích động đứng bật dậy.

“Hắn thật sự rất ngốc, không biết chấm dứt sinh mạng của mình, đối với mình hay người đều không hề có ích. Hắn chết rồi, lời hứa của hắn với Lý Khôn cũng kết thúc, nhưng hắn có thể thật sự được giải thoát sao? Những tổn hại hắn gây ra, hắn làm sao có thể an tâm mà chết? Điều hắn cần làm là sống thật tốt, lấy hành động để đền bù lại những sai lầm ba năm qua. Đây mới thật sự là tạ lỗi, mà hắn không hiểu được, huynh nói hắn có phải ngu ngốc không?!”

Bộ dáng kích động của Hiểu Vân khiến Triển Chiêu không khỏi nở nụ cười. Nàng nói năng có chút lộn xộn, hắn nghe có chút loạn, nhưng lời của nàng lại khiến hắn không hiểu sao cảm thấy an tâm. Chết vô cùng dễ dàng, đền bù lại sai lầm trong quá khứ, đó mới thật sự là tạ tội. Nàng hình như hiểu rất rõ chuyện này. Bị nàng nói một hồi, tích tụ trong lòng bất tri bất giác đã được hóa giải. Chuyện của Nghiêm Đông đã qua thì qua đi. Tuy rằng tiếc nuối, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Người còn sống, càng phải coi đây là một bài học, cố gắng sống cho thật tốt.

Triển Chiêu ôm Hiểu Vân vào trong ngực, cằm gác lên đỉnh đầu nàng, cười nói. “Hiểu Vân, có nàng ở đây thật tốt.” Có vợ thế này, còn cần gì hơn?

Hiểu Vân không nhìn thấy biểu tình của Triển Chiêu, nhưng nghe ra ý cười trong giọng nói của hắn, biết tâm tình của hắn đã biến chuyển tốt, cũng cảm thấy thoải mái hơn. Hai tay vòng qua ôm lấy lưng hắn, vùi đầu trong lòng hắn: “Ha ha, vậy ta lúc nào cũng dính theo huynh được không?”

Triển Chiêu cười vuốt ve mái tóc thả sau lưng nàng: “Nếu có thể như thế, tất nhiên là tốt nhất.” Thật muốn cứ vậy ôm nhau, mãi cho đến già.

“E hèm!” Một tiếng ho khan cố ý vang lên. Hai người cả kinh vội buông nhau ra, thoái lui vài bước. Quay đầu lại nhìn, phát hiện Bạch Ngọc Đường đang đứng bên cửa sổ, vẻ mặt trêu tức nhìn bọn họ, khóe miệng mang ý cười, khiến Triển Chiêu không khỏi có chút thẹn thùng. Cũng không biết hắn đứng ở đây nhìn bao lâu rồi, vừa rồi không để lý hắn tới lúc nào.

“Hôm nay trời còn chưa tối đâu, các ngươi dính vào nhau, còn chọn nơi bắt mắt thế này, là muốn kích thích người đang cô đơn như ta phải không?” Bạch Ngọc Đường nhướn mi cười nói.

“Ngũ đệ!” Triển Chiêu xấu hổ gọi hắn một tiếng. Hiểu Vân lại không có gì không tự nhiên, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cười nói.

“Ngũ Ca là nam tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, hồng phấn giai nhân để ý tới huynh không biết có bao nhiêu. Đến nay vẫn còn độc thân, không phải do huynh tầm mắt quá cao, đến Nguyệt Hoa cô nương tốt như vậy cũng không lọt vào mắt, không biết dạng người nào mới chiếm được tâm của huynh. Bây giờ ở chỗ chúng ta “tố khổ”, ta nghe không lọt tai.”

Bị Hiểu Vân nói vậy, Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt cứng đờ. Bĩu môi sờ mũi xoay người bỏ đi. Hiểu Vân phù một tiếng bật cười. Đinh Nguyệt Hoa thật đúng là điểm yếu của hắn, không được, không được! Vừa nói vừa lắc đầu trốn đi.

“Triển Chiêu, đại nhân tìm ngươi.” Cho đến lúc bóng dáng màu trắng biết mất sau cửa, thanh âm của hắn mới truyền đến. Triển Chiêu quay đầu, thấy Hiểu Vân cười thật vui vẻ, đôi mắt cong cong như ánh trăng, không khỏi cũng cười theo: “Ta đi một chút.” Nói xong đuổi theo Bạch Ngọc Đường.

-0-

Ban đêm, Đường Thực đãi dạ tiệc đơn giản, đặc biệt để tiễn biệt đám người Bao đại nhân. Hiểu Vân cùng Đinh Nguyệt Hoa cũng theo lời mời tham dự, mọi người ngồi cùng một bàn. Đêm khuya uống rượu nói chuyện rất vui vẻ. Chỉ có điều, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, rượu qua ba tuần, đồ ăn lên hết năm vị, Bao đại nhân đã có chút say, không lâu sau tiệc cũng tan.

Nhưng mà Đinh Nguyệt Hoa uống chưa đã, la hét ầm ỹ muốn uống tiếp. Mọi người không đồng ý, muốn đưa nàng về, nàng liền chạy tới phòng bếp, trộm một bình rượu uống một mình. Hiểu Vân đi lấy nước ấm, vừa vặn thấy nàng đem một bầu rượu đi ra. Vốn định khuyên nhủ nàng, nhưng thấy bộ dáng cô đơn của nàng, biết trong đầu nàng khó chịu, muốn mượn rượu tiêu sầu, vừa khổ sở vừa không đành lòng, vì thế đành phải mặc kệ để nàng đi.

Đinh Nguyệt Hoa nhìn thấy Hiểu Vân, liền lôi kéo nàng: “Hiểu Vân, ngươi theo giúp ta đi.”

Mắt nàng đỏ hồng, cũng không biết vì rượu, hay vì nàng sắp khóc. Bộ dáng đáng thương kia khiến nàng không thể nói nổi từ không.

“Biết là Hiểu Vân tốt nhất mà.” Hiểu Vân vừa đồng ý, Đinh Nguyệt Hoa giống như gặp chuyện vui nở nụ cười, níu lấy tay nàng, kéo Hiểu Vân về phòng.

Hai nữ nhân cùng nhau uống rượu, trong đó có một nữ nhân phiền não vì tình, tình trạng sẽ thế nào?

Không có ai ngăn cản, Đinh Nguyệt Hoa tự chuốc cho mình một chén lại một chén, giống như rượu uống vào, phiền não sẽ trôi ra. Sau vài ly rượu, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Nói tới Bạch Ngọc Đường, lại nói tới mình. Từ lúc hai người còn nhỏ, nói tới tận bây giờ. Sau đó, nhịn không được bật khóc.

Thấy nàng đau khổ khóc lóc kể lể, trong lòng Hiểu Vân cũng cảm thấy khó chịu. Tuy rằng luôn miệng an ủi, nhưng nhìn thấy nước mắt của nàng ấy, nghĩ đến thống khổ của nàng ấy, nàng nhịn không được cũng đỏ mắt. Cuối cùng, hai người ôm nhau khóc một trận.

Triển Chiêu thấy Hiểu Vân lâu không trở về phòng, không khỏi có chút lo lắng, liền ra ngoài tìm nàng. Không nghĩ tới người không tìm thấy, còn phải đến hỏi Bạch Ngọc Đường, hai người cùng nhau tìm, cuối cùng tìm thấy nàng trong phòng Đinh Nguyệt Hoa. Lúc bọn họ tìm thấy người, thấy hai người dựa vào nhau ngồi trên giường cùng ngủ, mặt đầy nước mắt, có chút chật vật. Bộ dáng này, thật sự khiến người ta có chút dở khóc dở cười.

Triển Chiêu tiến lên bế Hiểu Vân đứng dậy, lúc ra khỏi cửa, thoáng nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn Đinh Nguyệt Hoa vẫn đang ngủ mê mệt, rồi mới rời đi.

-0-

Tối ngày mười bốn, trăng sáng không mây. Ánh trăng như nước chiếu xuống, bao bọc thế gian một mảnh sáng bạc. Bóng dáng dưới ánh trăng bị kéo thật dài. Hai người dán chặt vào nhau, giống như hòa thành một. Triển Chiêu chậm rãi đi tới, bên tai nghe được tiếng hít thở của Hiểu Vân. Hiểu Vân say rượu coi như ngoan ngoãn, ghé vào người hắn không nhúc nhích, im lặng ngủ. Có điều, bộ dáng nàng ôm lấy hắn, không tính là tao nhã, giống như con gấu trúc treo trên cây vậy. Cũng may đêm dài, không có người nhìn thấy, bằng không hình tượng anh minh thần võ của hắn sẽ bị phá hủy.

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu nhịn không được nở nụ cười. Quay đầu nhìn mặt Hiểu Vân, làn da trắng gần như trong suốt, lộ ra hai bờ má ửng hồng, rất cuốn hút, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm. Mùi rượu lây dính toàn thân hai người, nồng đậm đến nỗi gió đêm mát mẻ cũng không thổi tan hết. Tuy vừa rồi hắn cũng uống chút rượu, nhưng tửu lượng của hắn không tệ, chút rượu này không có gì đáng kể. Nhưng mà lúc này, lại bị mùi rượu trên người nàng làm chuếch choáng. Cũng không biết có phải chính là câu rượu không say người tự say không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.