Trăm hoa đua nở, chim hót hoa thơm. Lúc xuân về hoa nở, không khí luôn hợp lòng người. Ánh sáng ấm áp như vẩy hơi ấm lên cơ thể, gió nhẹ dịu dàng vuốt qua mặt. Hiểu Vân ngồi trên xích đu trong sân phơi nắng, mắt nhắm hờ, lặng lẽ hưởng thụ ấm áp ngày xuân.
Ngày xuân yên tĩnh tường hòa, thật sự tốt đẹp.
Hiểu Vân thở dài dưới đáy lòng, nhắm mắt lại, muốn ngủ.
Đột nhiên, bên ngoài sân truyền đến tiếng động.
Ký nhi, nương cùng đệ đệ đang ngủ, ra ngoài chơi một lát đi.
Hiểu Vân trong lòng nói thầm, lông mi hơi động, vẫn nhắm hờ mắt. Nhưng người tới rõ ràng không biết tâm tư nàng, âm thanh lại càng lớn. Hơn nữa nghe giọng nói, không phải chỉ hai người.
Ai, lại không ngủ được nữa rồi.
Hiểu Vân thở dài trong lòng, mở to mắt ngồi dậy. Mấy người kia đúng lúc tiến vào sân.
Nhìn con mình mặt như mèo hoa cùng đầu tóc rối bời, Hiểu Vân không nhịn được lắc đầu. Tiểu tử kia, gần đây càng ngày càng nghịch.
“Ký nhi, lại đánh nhau?”
“…” Triển Ký nhìn Hiểu Vân, thở dài, cúi đầu không nói.
Ồ, tiểu tử này, đánh nhau không cần phải dạy mà!
“Tiểu thư, là Tiểu Thúy không tốt, không trông coi bọn chúng.” Tiểu Thúy vừa nói, vừa vỗ nhẹ đứa bé ôm trong lòng.
“Thúy nhi, chuyện gì xảy ra?” Hiểu Vân đi qua nhìn, tiểu hài tử còn đang ngái ngủ, mặt đỏ bừng, quệt miệng, khóe mắt còn dư lại hai giọt nước trong suốt: “Sao thế, Duyệt Duyệt khóc?”
“Vân di, vừa rồi A Hổ bọn chúng khi dễ muội muội, Ký nhi cùng con mới động thủ với bọn chúng. Không phải lỗi của Ký nhi, cũng không phải nương sai, Vân di đừng trách bọn họ.” Vương Chí còn của Vương Triều đã sắp tám tuổi, ổn trọng đôn hậu, lời nói khí phách, giống như người lớn, rất có tư thế của phụ thân.
“Vậy à, vậy các con chẳng phải là anh hùng cứu mĩ nhân sao?” Hiểu Vân ngồi xuống, sờ sờ đầu Vương Chí, cười nói: “Nếu các con là “anh hùng cứu mỹ nhân”, vậy Vân di sao có thể trách các con? Đương nhiên, Vân di càng không có lý do trách nương con.”
“Tiểu thư…”
“Thúy nhi, không sao. Tiểu hài tử hiếu động, khó tránh khỏi chuyện đánh nhau, đừng để trong lòng. Nhìn Duyệt Duyệt kìa, ôm vào trong phòng ngủ một lát đi.”
“Cám ơn tiểu thư.” Tiểu Thúy lắc đầu, “Để em đưa nó về ngủ, trong nhà vẫn còn việc.”
“Nếu vậy cũng không giữ em nữa.” Hiểu Vân nói xong, Tiểu Thúy liền ôm Duyệt Duyệt mang theo Chí nhi rời khỏi viện.
Hiểu Vân xoay người, thấy Ký nhi ghé vào bên cạnh nôi, đưa tay muốn chạm, vội bước tới nắm lấy tay nó.
“Ký nhi, đừng gây sự, đệ đệ còn đang ngủ, đừng chọc em.”
“Nương, ” Triển Kí giọng nói còn non nớt gọi, “Đệ đệ sao không nhanh lớn lên. Nếu nó lớn bằng con, có thể chơi với chúng con rồi. Để nó lớn nhanh nhanh được không?”
“Ký nhi, đệ đệ cũng muốn lớn lên chứ, nhưng con cũng mất ba năm mới từ chỗ bằng đệ đệ lớn đến chừng này đấy.” Triển Ký nói lời trẻ con, khiến Hiểu Vân bật cười lớn. Tiểu oa nhi không phải muốn nó lớn là lớn đâu, nếu có thể, vậy thoải mái hơn nhiều.
“A. Vậy ba năm sau, đệ đệ cũng sẽ cao như con sao?” Triển Ký cái hiểu cái không, mím môi, ánh mắt chớp chớp nhìn mẫu thân.
Ôi, Ký nhi, thật là đáng yêu.
“Ký nhi, đúng là bảo bối mà.” Hiểu Vân ngồi xuống, đem Triển Ký ôm vào trong ngực, cũng không quản mặt nó đang bẩn, hôn vài cái, miệng cũng dính đầy bùn.
“Ký nhi toàn thân đầy mồ hôi, thối lắm, phải tắm rửa.”
“Được được! Ký nhi muốn tắm rửa, nương tắm cho Ký nhi.” Không biết vì sao, từ xưa tới nay, đứa nhỏ nào cũng mê nước, nghĩ đến tắm là vui vẻ. Nhất là Triển Ký, nhà bọn họ phải làm một bồn tắm thật lớn để nó bơi lội trong đó. Triển Ký ôm cổ Hiểu Vân, lại hôn thêm vài cái, sau đó vui vẻ chạy đi.
“Trần ma ma, nấu nước…”
Triển Ký hô lớn, đứa bé trong nôi cũng không chịu thua, a a mấy tiếng trong cổ họng như muốn khóc lên. Đương nhiên, Triển Hạo tuy nói đã hai tuổi, chẳng qua mới hơn mười bốn tháng. Trừ mấy tiếng xưng hô, còn chưa biết nói đâu.
“Tiểu Hạo nhi, muốn cùng ca ca tắm rửa sao?”
Đứa nhỏ hai tuổi cùng đứa nhỏ năm tuổi tắm rửa, kết quả là: tắm rửa biến thành nghịch nước, Hiểu Vân cũng cả người ướt sũng. Hai tiểu tử kia ép buộc suốt nửa canh giờ mới dừng lại. Cũng may trời ấm áp, nước cũng nóng, bằng không sẽ cảm lạnh rồi.
Hai đứa trẻ chơi đùa tận hứng, cũng thấy mệt mỏi, mặc xong quần áo một lát thì ngủ. Hiểu Vân cũng mệt mỏi, thấy chúng ngủ rồi, dứt khoát nằm xuống ngủ theo. Triển Chiêu từ ngoài trở về, thấy ba mẹ con nằm trên giường đang ngủ say, trong lòng mềm oặt. Dưới chân giống như mọc rễ, không muốn cử động. Liền ngồi xuống bên giường, ngơ ngác nhìn, mãi một hồi lâu, mãi đến khi Hiểu Vân tỉnh lại, mới hồi phục tinh thần.
“Tướng công, về rồi.” Hiểu Vân vừa tỉnh ngủ có chút mơ hồ, ngơ ngác nhìn Triển Chiêu, mắt chớp chớp mấy lần, mới chậm rãi ngồi dậy.
“Ừ, về rồi.” Triển Chiêu bị bộ dáng này chọc cười thành tiếng, hôn nhẹ vào giữa hai mắt nàng. Một mùi thơm ngát chui vào mũi hắn, có hương thơm cơ thể, có mùi lá thơm, còn có vị hương trầm ngọt ngào, mê người, làm xôn xao thần kinh hắn.
Hắn hôn từ giữa trán tới hai má, cuối cùng rơi xuống môi, ngậm lấy lời chưa kịp thốt ra.
“A… òn ưa ắm ửa (còn chưa tắm rửa).”
Hiểu Vân muốn nói, lại bị Triển Chiêu hôn, qua một lát hắn mới buông ra.
“Nước đã đun rồi, mau đi tắm rửa, một thân toàn bụi đất.” Hiểu Vân nhịn không được oán giận.
Triển Chiêu ôm nàng, vỗ về đôi môi đỏ bừng kiều diễm ướt át, cúi đầu cười. “Tắm rồi?”
“Vâng. Buổi chiều tắm rửa cho Ký nhi cùng Hạo nhi, thuận tiện cũng tắm luôn.”
“Ký nhi không phải hôm qua mới tắm qua sao? Mỗi ngày đều tắm cho nó, không ngại mệt à.”
“Ký nhi hiếu động, chơi đùa về toàn mồ hôi, có thể không tắm sao?’ Hiểu Vân than thở. “Chàng biết không, tiểu tử kia hôm nay còn đánh nhau với người ta đấy!”
“Đánh nhau?” Triển Chiêu nhướn mi.
“Đúng vậy!” Hiểu Vân đem chuyện buổi chiều nói với Triển Chiêu, cuối cùng không khỏi cảm khái: “Nó bảo vệ Duyệt Duyệt là tốt, nhưng nó còn nhỏ, đánh nhau cũng không tốt.”
“Ký nhi có phải quá hiếu động không? Chúng ta đều yên tĩnh, dựa theo góc độ di truyền học, nó không thể hiếu động mới đúng chứ…” Nghĩ đến vấn đề này, Hiểu Vân thật sự lo lắng.
“Cuối cùng là giống ai chứ? Chẳng lẽ không quan hệ tới di truyền học, mà là cá biệt?”
“Ừ ừ, ta đi tắm trước đã.” Triển Chiêu đứng lên, sờ sờ mũi rồi xoay người rời khỏi phòng.
A, giống ai chứ? Đương nhiên là giống Triển Chiêu hắn rồi. Khi hắn còn là tiểu hài tử sáu bảy tuổi, không biết đánh bao nhiêu trận nữa. Lấy tính tình Triển Chiêu hiện tại, Hiểu Vân sao cũng không thể nghĩ ra, hắn từng là một đứa trẻ vô cùng hoạt bát hiếu động. Có điều, chuyện nhiều năm trước rồi, không để nàng biết tốt hơn.