Cuối cùng mọi người chia tay trong sự bất hoà.
Nếu không được Nguyễn Tri Mộ và Nghiêm Minh Hoa mỗi người ngăn một bên, hai bố con đã lên sàn biểu diễn võ thuật.
Nghiêm Tôn Thành giận đùng đùng bỏ về.
Nghiêm Minh Hoa xin lỗi, gật đầu với Nguyễn Tri Mộ một cái, vội đi theo.
Nghiêm Việt đập sầm cửa phòng, cả tối không ra ngoài.
Bữa tiệc tối chúc mừng bể kèo.
Nguyễn Tri Mộ cầm túi đồ ăn vào phòng bếp, nhìn trìu mến nạm bò mấy giây, thở dài, nhét vào ngăn đá.
Nguyễn Tri Mộ biết Nghiêm Việt không có quan hệ tốt với bố, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.
Nghiêm Việt đến đây được hai tháng nhưng chưa bao giờ tức giận như vậy.
Hôm sau là thứ bảy, Nguyễn Tri Mộ dậy sớm.
Ăn sáng xong đi bộ một vòng, trở về tập thể hình một chút.
10 giờ sáng, phòng của Nghiêm Việt vẫn không chút động tĩnh.
Nguyễn Tri Mộ bắt đầu thấy lo lắng.
Từ trước nay Nghiêm Việt lúc nào cũng tỏ ra trầm mặc, lạnh nhạt nên anh nghĩ hắn nhất thời tức giận, không muốn người khác làm phiền mới ở trong phòng suốt, không nghĩ đến khả năng khác.
Nhưng đã 10 giờ, quá là lâu, cho dù Nghiêm Việt không muốn nói chuyện thì cũng đói lả rồi.
Trong đầu Nguyễn Tri Mộ đột nhiên nghĩ đến tin tức báo chí đưa.
Một bạn trẻ vị thành niên vì tức giận người lớn, tự nhốt mình trong phòng rồi tự sát; một học sinh nọ, thi đạt thành tích kém nên nhảy lầu báo thù cha mẹ.
Nguyễn Tri Mộ sốt ruột gõ cửa: “Nghiêm Việt, Nghiêm Việt cậu dậy chưa.”
Bên trong không có tiếng động.
“Nghiêm Việt, cậu có ở bên trong không? Lên tiếng đi!”
Nguyễn Tri Mộ dùng sức, cửa mở ra.
Ấy.
Cửa không khoá?
Nguyễn Tri Mộ tưởng cửa phải khoá trái, phim bộ gia đình đều diễn thế cả.
“…!Ồn chết được.”
Toàn thân Nghiêm Việt cuộn trong chăn, giọng nói trầm thấp truyền ra, nghe hơi khàn.
Nguyễn Tri Mộ vừa nghe đã thấy không ổn.
Lôi đầu của hắn ra khỏi chăn, sờ trán, nóng bừng, tóc bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
Nghiêm Việt nhắm mắt, tóc mái rối loạn bết trên trán.
Má như phủ một lớp phấn hồng, xem ra bị sốt đến mê sảng.
Nguyễn Tri Mộ kéo tay hắn: “Cậu ốm rồi, dậy mau, đi bệnh viện.”
Nghiêm Việt: “Không đi.”
Nguyễn Tri Mộ muốn đánh hắn: “Lúc nào rồi còn giở tính trẻ con, không đi bệnh viện để chờ ốm ngu luôn hả.”
“Sốt tí thôi mà.” Vậy mà Nghiêm Việt lại cười một cái: “Ngủ là khỏi.
Lúc tôi ở nhà đều như thế…!tự lực cánh sinh, tự sinh tự diệt.”
Nguyễn Tri Mộ hơi sững người.
Tay anh vẫn đang kéo tay Nghiêm Việt, có lẽ vì sức lực chẳng đáng bao nhiêu nên Nghiêm Việt cũng không giằng ra.
Vừa nãy Nguyễn Tri Mộ rửa hoa quả, tay nhúng qua nước lạnh; trong khi lòng bàn tay của Nghiêm Việt nóng bừng, các ngón tay cũng đỏ lên.
Da thịt cận kề như sự tiếp xúc giữa băng và lửa.
Ngón tay của Nghiêm Việt bỗng động đậy, mu bàn tay của hắn cọ vào lòng bàn tay của Nguyễn Tri Mộ như thể cảm giác dán vào thứ mát mẻ rất thoải mái.
Nguyễn Tri Mộ bất đắc dĩ.
Nghiêm Việt cao hơn anh rất nhiều.
Anh muốn cưỡng chế cõng người ta đi bệnh viện cũng không đi nổi.
Lấy cặp nhiệt độ trong ngăn kéo ra, bắt Nghiêm Việt cởi áo, kẹp nhiệt kế dưới nách.
Ba phút sau lấy ra, hiện 38 độ.
Nguyễn Tri Mộ thở phào.
May quá may quá, chỉ là độ sốt thấp.
Nếu muốn hạ sốt, có thể không đi bệnh viện mà ở nhà hạ sốt vật lý.
Không biết có phải Nghiêm Việt sốt đến mơ hồ rồi không, đột ngột nắm chặt tay anh, lật người, gò má nóng bỏng dán lên lòng bàn tay anh.
….!Nóng quá.
Mặt Nghiêm Việt hơi chúc xuống, đôi môi cọ nhẹ vào đầu ngón tay của anh.
Nguyễn Tri Mộ sững sờ, chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền đến một luồng hơi nóng, dẫn đến cổ tay anh cũng đỏ ửng một mảng.
Muốn rút tay về nhưng chỉ mới giằng nhẹ, Nghiêm Việt đã thêm lực, nắm chặt tay mình trong lòng bàn tay.
Nguyễn Tri Mộ đờ đẫn.
Nghiêm Việt đang coi anh là miếng dán hạ sốt hả?
Nguyễn Tri Mộ có ý đồ muốn thương lượng với hắn: “Hay là thế này, cậu thả tôi ra một lúc, tôi đi lấy khăn mát cho cậu, như thế hạ sốt nhanh hơn.
Cả đêm cậu không uống nước, môi cũng khô rồi, tôi đi rót nước cho.”
Anh doạ nạt hắn: “Mặc dù giờ nhiệt độ không coi là cao nhưng không hạ sốt thì không chắc đâu nhé, không chừng sốt thành tên ngốc luôn, để xem lúc đó có bạn gái nào thích cậu không.”
Nghiêm Việt không chút phản ứng, nắm chặt tay anh, nhắm mắt, dường như không nghe lọt tai câu nào.
Nguyễn Tri Mộ hết cách, chỉ đành nỗ lực rút tay mình ra, dùng sức toàn thân chiến đấu.
Lúc ngón tay út sắp rút được ra, môi Nghiêm Việt khẽ động, lẩm bẩm điều gì đó.
Hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay Nguyễn Tri Mộ như muốn đốt cháy anh.
Đây là mặt mà Nghiêm Việt chưa bao giờ thể hiện.
Mềm mỏng, yếu đuối, đơn độc như con chim biển bị thương neo đậu trên tảng đá ngầm.
Tàu đến tàu đi, không ai chú ý.
Chỉ cần một con sóng nhỏ ập đến cũng có thể dễ dàng dìm chết hắn.
Nguyễn Tri Mộ đưa tai đến gần: “Gì cơ? Cái gì bồ câu, cậu muốn ăn canh bồ câu á?”
Anh cúi thấp đầu, sáp đến khuôn mặt của Nghiêm Việt, muốn nghe rõ cậu nói gì.
Chính lúc này, Nghiêm Việt lật người.
Khoảng cách đột ngột rút ngắn, đôi môi Nghiêm Việt nhẹ nhàng sượt qua vành tai anh.
Hơi thở nóng bỏng, giọng khàn khàn, ngữ điệu trầm thấp.
“….!Anh.”
* chú thích chỗ Mộ Mộ nghe không rõ, bồ câu tiếng Trung phát âm là gēzi, anh là cưa cưa gēgē nhe =))))
——
Hơn 4 giờ chiều, Nghiêm Việt dần hạ sốt.
Nguyễn Tri Mộ ra ngoài mua hoa quả, trên đường gọi cho Nghiêm Minh Hoa báo việc Nghiêm Việt bị sốt.
Mấy ngày nay, thời tiết sáng tối thay đổi rất lớn.
Tối qua Nghiêm Việt nổi giận, có lẽ không cẩn thận bị nhiễm lạnh.
Nghiêm Minh Hoa biết chỉ bị sốt nhẹ, thở phào: “Vậy làm phiền em rồi, chăm sóc nó nhé.”
Nguyễn Tri Mộ: “Vâng.
Thực ra Nghiêm Việt rất ngoan, mặc dù không chịu đi bệnh viện nhưng em đưa khăn lạnh đắp, uống thuốc, cậu ấy đều phối hợp.”
Nghiêm Minh Hoa cảm thấy rất thần kỳ: “Ở nhà nó không nghe lời thế đâu, một khi ốm là nhốt mình trong phòng, ai đến cũng không mở cửa.”
Nguyễn Tri Mộ: “Ban nãy lúc chăm sóc, em nghe cậu ấy mơ hồ nói, hồi trước ở nhà lúc bị bệnh đều tự mình chăm sóc bản thân?”
Nghiêm Minh Hoa thở dài: “Đây cũng liên quan đến chuyện cũ.
Bố mẹ nó ly hôn không được bao lâu thì bố nó đã tái hôn, chưa đến một năm đã sinh con trai.
Năm đó, con út bị viêm rốn.
Bố nó sốt ruột ở lại bệnh viện chăm sóc thằng nhỏ, không để ý Nghiêm Việt cũng bị bệnh.
Nghiêm Việt ở nhà một mình sốt liền ba ngày, suýt nữa mất mạng, là hàng xóm phát hiện đưa đi bệnh viện.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Chẳng trách tính cách Nghiêm Việt lại khó chiều thế.
Nguyễn Tri Mộ thầm nghĩ, nếu anh là Nghiêm Việt, có khi tính khí còn tồi tệ gấp trăm lần.
Nghiêm Minh Hoa: “Từ lúc đó, Nghiêm Việt bị ốm đều không cho người khác chăm sóc.
Bố bắt nó đi bệnh viện, nó ốm đến kiệt sức cũng phải đánh nhau với bố, rất cứng đầu.”
Nguyễn Tri Mộ: “Chuyện tối qua…”
Nghiêm Minh Hoa: “Giờ bố nó vẫn còn giận lắm.
Thực ra ban đầu cũng rất vui vẻ, bố nó cũng bảo không ngờ lại tiến bộ nhiều đến thế, chưa tan làm đã lái xe đi luôn, muốn qua đây khen thưởng một chút.
Kết quả chưa nói được hai câu đã cãi nhau rồi.”
“Có điều thành tích của nó lần này tiến bộ thật, đều nhờ sự chăm sóc và hướng dẫn của em.”
Nguyễn Tri Mộ khiêm tốn đáp: “Không đâu ạ, tự cậu ấy cố gắng thôi.”
Nghiêm Minh Hoa: “Chuyện lần trước nói với em, em đã nghĩ kỹ chưa.”
Chính là chuyện hợp đồng, Nghiêm Tôn Thành hứa, sự tiến bộ của Nghiêm Việt càng lớn, tiền thưởng sẽ càng nhiều.
Nguyễn Tri Mộ hơi do dự.
Thái độ hiện tại của Nguyễn Tri Mộ đối với Nghiêm Việt không còn vị lợi, làm ăn công chuyện như ban đầu nữa.
Nghiêm Việt có tiến bộ, anh thật lòng vui cho hắn chứ không hoàn toàn vì tiền thưởng của Nghiêm Tôn Thành.
Dường như Nghiêm Minh Hoa đoán được anh đang nghĩ gì: “Em không phải nghĩ nhiều.
Nghiêm Việt có thể tiến bộ, cả nhà thầy đều rất vui.
Bố nó với việc học hành của con cái rất hào phóng.
Hơn nữa sự quan tâm, chăm sóc của em dành cho Nghiêm Việt, bọn thầy đều thấy rõ cả.
Đây là những gì em đáng nhận được.”
“Hơn nữa trước mắt xem ra, Nghiêm Việt thực sự rất nghe lời, đến giáo viên trường nổi tiếng cũng không làm được.” Nghiêm Minh Hoa tán thưởng: “Trước không nhìn ra, em lại có thiên phú này.”
Nguyễn Tri Mộ được khen mà thấy lâng lâng.
Anh rẽ vào một con đường khác, mắt vọng đến toà cao ốc phía xa xa.
Đấy là tiểu khu mới được xây dựng tại thành phố A, môi trường đẹp, giao thông thuận tiện, căn hộ hiện đại.
Anh thèm thuồng mà dõi theo rất lâu, nhưng tài khoản tiết kiệm hiện giờ thậm chí còn không đủ đặt cọc, chỉ có thể nhìn từ xa vào mỗi buổi sáng tập thể dục.
Nghĩ đến tiền đặt cọc, nghĩ đến đồ gia dụng, nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp của ba mươi năm tới.
Nguyễn Tri Mộ nắm chặt túi nilon trong tay: “Được ạ.”
——
Nguyễn Tri Mộ trở về nhà, phát hiện Nghiêm Việt đang đứng uống nước trong bếp.
Má vẫn đỏ bừng nhưng dáng đứng vững vàng, ánh mắt tỉnh táo.
“Dậy rồi à?”
Nguyễn Tri Mộ vội tiến đến sờ trán hắn, phát hiện nhiệt độ chỉ cao hơn bình thường một chút, yên tâm: “Hình như hạ sốt rồi.”
Nghiêm Việt đón lấy túi trong tay anh, liếc một cái: “Bưởi khuyến mại à?”
“Tôi trong mắt cậu chỉ biết mua đồ giảm giá khuyến mại thôi hả?” Nguyễn Tri Mộ liếc hắn trắng mắt: “Thấy cậu sốt thảm quá, cố ý mua bưởi nhập khẩu về cho cậu bồi bổ cơ thể.”
Nghiêm Việt: “Con trai bồi bổ cơ thể đâu dựa vào cái này.”
Nguyễn Tri Mộ: “Không thì cậu muốn ăn cái gì? Bổ thận tráng dương à?”
Nghiêm Việt bĩu môi, tóc mái rủ trước trán, trông có chút dễ mến: “Tôi là trẻ vị thành niên, anh nói linh tinh với tôi như thế không thấy quá đáng à.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Lúc này lại tỏ ra đơn thuần vô tội cơ đấy.
Rốt cuộc ai mới là người bắt đầu hả!
Nghiêm Việt: “Lúc tôi sốt đến mơ màng, cảm giác có gì mát mát áp lên má, mềm mềm, rất thoải mái, là miếng dán hạ sốt à?”
Con mẹ nó là tay của ông đây.
Nguyễn Tri Mộ quẫn bách: “…!Ừ.”
Nghiêm Việt đăm đăm nhìn anh: “Hãng gì vậy?”
Nguyễn Tri Mộ căn bản không mua miếng dán hạ sốt, nói bừa một tên Trung – Anh.
“Vậy à.” Nghiêm Việt gật đầu: “Có tác dụng phết, nhớ mua nhiều chút, lần sau dùng tiếp.”
Nguyễn Tri Mộ cạn lời: “Đâu ra kiểu tự rủa mình bị bệnh.”
“Chỉ cần là thứ yêu thích, chuyện thoải mái, bệnh tật có gì phải hoảng.” Nghiêm Việt cười một tiếng: “Tôi còn muốn bệnh cả đời đây, lúc đó có thể nắm mãi không buông.”
Nguyễn Tri Mộ: “Suy nghĩ này của cậu hơi nguy hiểm đấy.”
Nghiêm Việt: “Cũng có thể dùng làm việc khác.
Cơ thể có chỗ nào nóng thì cọ sát một chút.”
“Cọ một chút, rất thoải mái.”
Hết chương 18.
Tác giả: “Bảo bối mau chạy aaaaaaaa, cảm giác sắp bị ăn sạch.”
Bậy, quá bậy =)))))))))))).