Đứa Trẻ Hư

Chương 5: 5: Anh Hay Ngồi Lên Người Người Khác Như Vậy À



Nguyễn Tri Mộ ra khỏi phòng: “Ăn xong rồi à?”
Nghiêm Việt: “Ừ.”
Nguyễn Tri Mộ ngồi cạnh bàn, nhấc miếng bánh cuối cùng: “Vậy tôi ăn nhé.”
Nghiêm Việt: “Ban nãy người trong điện thoại là ai.”
Nguyễn Tri Mộ ú ớ đáp: “Một người bạn, hôm cậu đến gặp rồi.”
Nghiêm Việt: “Hình như anh ta rất tức giận.”
Nguyễn Tri Mộ: “Không có chuyện đó, anh ấy ngái ngủ, dậy sớm quá nên mới cáu kỉnh.”
Nghiêm Việt: “Ngái ngủ mà dữ thế, dễ cáu gắt thật đấy.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Cái đồ công tử bột tính khí khó chiều mà còn nói người khác.
Nghiêm Việt: “Anh ta nghe thấy anh hỏi tôi đau không, có phải dưới bụng ra máu không, đột nhiên lại tức giận, vì sao.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Nghiêm Việt ngẫm nghĩ, nhìn anh: “Có phải anh ta hiểu lầm chúng ta không?”
Nguyễn Tri Mộ vội cắt ngang: “Không có.”
Anh thấy không thoải mái, Nghiêm Việt đang cố dẫn dắt chủ đề, thăm dò chuyện riêng tư.
Anh không thích cảm giác bị đứa trẻ kém mấy tuổi dắt mũi.
Nguyễn Tri Mộ mang tư cách là người lớn, nghiêm nghị nói: “Bài tập cuối tuần làm chưa? Học hành chăm chỉ vào, không nên hỏi thì đừng hỏi linh tinh, dễ phân tâm.”
Nghiêm Việt về phòng, Nguyễn Tri Mộ thở phào.
Ban nãy ở trong phòng giải thích cho Triển Tử Hàng, suýt cãi nhau to.
Triển Tử Hàng cho rằng anh ngoại tình, khi đó tỏ vẻ phải mua vé máy bay trở về.
Nguyễn Tri Mộ đưa nhật ký trò chuyện với chủ nhiệm, nhật ký hành trình, nhật ký khám bệnh cho anh ta xem, thề nếu mình ngoại tình sẽ bị thiên lôi đánh chết, Triển Tử Hàng mới dịu lại.
Cho dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng Triển Tử Hàng vẫn bán tín bán nghi: “…!Cho nên, tối qua em giúp thằng nhóc đó tắm rửa?”
Nguyễn Tri Mộ: “…!Anh nghĩ gì vậy, chỉ lấy khăn lau một tí thôi.”
Triển Tử Hàng: “Có cởi quần không.”
Nguyễn Tri Mộ: “Không.”
Triển Tử Hàng hắng giọng: “Cởi thì có sao, thằng nhóc hôi sữa, cơ thể có gì để nhìn, có thể to bằng anh sao.”
Nguyễn Tri Mộ không đỡ được.
Anh không thích kiểu đùa này lắm, suy cho cùng Nghiêm Việt vẫn là trẻ vị thành niên.
Dường như Triển Tử Hàng cũng nhận ra, dừng chủ đề, cũng không nói nhiều.
Bọn họ gọi video, Triển Tử Hàng cho anh xem phòng mình thuê, từ cửa sổ nhìn ra Cửu Long Đường nhỏ hẹp, chật chội.

Bầu trời bị lấp đầy bởi các ngôi nhà màu xám, chỉ để lại một vạch màu xanh.
Nguyễn Tri Mộ: “Cảm giác…!không được như thành phố A.”
“Đương nhiên.” Triển Tử Hàng cười: “Anh trao đổi một năm, sẽ về sớm thôi.

Nơi này chỉ hợp ở tạm, bảo anh ở đây cả đời thì bí chết luôn.”
Anh ta lại xin lỗi vì đi trao đổi mà không nói trước cho anh.
Nguyễn Tri Mộ: “Được rồi, cũng không phải không cho anh đi.”
Triển Tử Hàng sáp lại gần màn hình, tiếng huyên náo của Cửu Long Đường trở nên nhỏ bé.
Triển Tử Hàng nhỏ giọng đáp: “Không phải anh sợ em không quan tâm đến anh sao.

Em là lãnh đạo trong nhà, đắc tội với em, anh làm sao sống yên được.”
Nguyễn Tri Mộ: “Anh chạy đến Hồng Kông rồi còn sợ cái này à.”
Triển Tử Hàng cười: “Quả nhiên vẫn không vui? Anh thề, thề có được không, về sau anh có quyết định gì cũng thương lượng với em trước, tuyệt đối không tự mình quyết…!bảo bối Mộ Mộ.”
Nguyễn Tri Mộ cười, mắng anh ta: “Bớt sến đi.”
Không khí cứng ngắc mấy ngày cuối cùng cũng được xoa dịu.
Triển Tử Hàng cho anh xem máy tính của mình, oán trách nói mấy hôm trước không chú ý làm vỡ máy tính.

Ở đây không quen cũng không biết đi đâu sửa, nghe nói phí sửa ở Hồng Kông rất đắt.
Nguyễn Tri Mộ nhìn bộ dạng thảm hại của bàn phím, do dự một chút: “Đủ tiền không.”
Triển Tử Hàng thấy ngại, cười mà không nói.
Bố mẹ Triển Tử Hàng đều là công nhân bình thường, tiền sinh hoạt một tháng chỉ 1500 tệ, sau khi xin học bổng vào năm hai mới dư dả hơn chút nhưng như muối bỏ biển.
Nguyễn Tri Mộ không nói gì, mở khung trò chuyện, chuyển cho anh ta 1000 tệ.
Triển Tử Hàng vui vẻ thấy rõ: “Đợi dư dả tiền anh trả em ngay lập tức.”
Nguyễn Tri Mộ muốn nói với Triển Tử Hàng về chuyện phiếu giảm giá đặc biệt.

Mấy tuần trước anh mua phiếu ăn uống theo nhóm, vốn dĩ định sau khai giảng anh đi ăn cùng Triển Tử Hàng.

Kết quả anh ta đi Hồng Kông, có lẽ chỉ có thể huỷ.
Nhưng Triển Tử Hàng nói phải lên lớp, vội vàng cúp máy.
Nguyễn Tri Mộ chỉ đành nuốt lời xuống.
——
10 giờ sáng, Nguyễn Tri Mộ có việc bận, một trung tâm mua sắm bán đồ điện gia dụng trên đường Nhân Dân tổ chức chương trình khuyến mãi mùa hè, bảo anh đi làm MC.

Chính là kiểu MC đứng trên bục mời khách hàng đến trải nghiệm sản phẩm, hỏi đáp có quà để lôi kéo khách hàng.
Nguyễn Tri Mộ dẫn kiểu chương trình này đã quen đường quen lối, lật kịch bản một lượt, nhẩm nhớ trong đầu.
Anh gõ cửa phòng Nghiêm Việt: “Tôi có việc ở trung tâm mua sắm.

Chiều chắc khoảng 2, 3 giờ về.

Buổi trưa cậu gọi đồ ăn ngoài hoặc ra ngoài ăn nhé.”
Nghiêm Việt ngồi trước bàn học chơi game, đầu không ngoảnh lại.
Điện thoại để trên bàn đột nhiên sáng lên.
Nghiêm Việt liếc mắt: “Nghiêm Minh Hoa gửi tin nhắn cho tôi, nói muốn gọi video.”
Nguyễn Tri Mộ: “Vậy thì tốt, chắc thầy Nghiêm nhớ cậu lắm.”
Anh nghĩ thầm, với tính cách của Nghiêm Việt, có lẽ sẽ xấu hổ làm mình làm mẩy, con trai tầm tuổi này đều như thế.
Nghiêm Việt quay đầu.
Nguyễn Tri Mộ thấy vết bầm trên mặt Nghiêm Việt, rơi vào trầm tư.
Đệt.
Sao anh lại quên mất, sao có thể để thầy Nghiêm trông thấy khuôn mặt này của Nghiêm Việt.

Có khi Nghiêm Minh Hoa sẽ đoạn tuyệt tình thầy trò với anh ngay lập tức.
Nói là để anh tuỳ ý dạy dỗ Nghiêm Việt, nhưng Nghiêm Minh Hoa thương thằng cháu này như thế này, sao Nguyễn Tri Mộ lại không rõ cho được.
Nguyễn Tri Mộ: “…!Vậy cậu mau tìm lý do đi.”
“Không cần thiết đâu nhỉ.” Nghiêm Việt đáp: “Chú tôi quan tâm đến tôi, muốn gặp tôi một chút, sao tôi phải từ chối.”
Nguyễn Tri Mộ: “…”
Giờ thì mở miệng là “chú tôi” thân thiết lắm đấy.
Có lẽ kiếp trước Nghiêm Việt làm thợ rèn, Nguyễn Tri Mộ nghĩ trong lòng, nếu không vì sao kiếp này lại thích “bán kiếm” đến thế.

*
* bán kiếm 贩剑 (fànjiàn),là cách nói lái 犯贱 (fànjiàn) của cư dân mạng, hai từ đồng âm, ý chỉ không biết tự trọng liêm sỉ.
Nguyễn Tri Mộ không thể không giải thích: “Thầy Nghiêm sẽ cảm thấy tôi không chăm sóc cho cậu.”
Nghiêm Việt: “Chính xác mà, khế còn không cho ăn.”
Nguyễn Tri Mộ: “Tối qua tôi đến trường đón cậu, tắm giúp cậu, cậu lại báo đáp tôi như vậy hả.”
Anh cắn môi, mắt lấp lánh chớp chớp, làm ra dáng vẻ đáng thương.
Nguyễn Tri Mộ nghĩ, xem tôi có làm cậu buồn nôn chết không.
Nghiêm Việt ngừng một lúc, ngón tay run lên, điện thoại suýt rơi xuống đất.
Xem ra hiệu quả không tệ.
Nguyễn Tri Mộ hài lòng.
Nghiêm Việt: “…!Vậy anh cũng phải thể hiện chút gì đó.”
Nguyễn Tri Mộ nhớ đến phiếu giảm giá sắp quá hạn, nhịn đau nói: “Đợi chiều tôi làm xong, tôi mời cậu ăn đồ Thái.”
Nghiêm Việt cân nhắc một lúc: “Một lời đã định.”
Hắn trả lời tin nhắn Nghiêm Minh Hoa, ngón tay gõ gõ trên màn hình.
Nguyễn Tri Mộ không nhịn được, hỏi: “Cậu nói gì thế?”
Nghiêm Việt: “Tôi nói, camera hỏng rồi, không gọi video được.”
Nguyễn Tri Mộ: “Thầy Nghiêm có thể tin lý do này không.”
“Không.” Nghiêm Việt đáp: “Lúc trước tôi cũng không tìm cớ, tôi nói không muốn gọi video, chú cũng không miễn cưỡng.”
Nguyễn Tri Mộ: “…!Vì thế mẹ nó cậu vừa chơi tôi hả.”
“Có qua có lại thôi.” Nghiêm Việt nhàn nhạt đáp: “Hôm qua mông anh làm vết thương tôi nứt ra, giờ vẫn còn đau đây này.”
Ngừng một lúc: “Anh hay ngồi lên người người khác như vậy à?”
Câu hỏi gì mà kỳ quặc quá vậy.
Nguyễn Tri Mộ: “…!Lúc đó không đứng vững thôi.”
Lúc đó mặt sắp tiếp đất, được người kéo về, đương nhiên sẽ như bám được cọng rơm cứu mạng, có thể ngồi yên thì phải mau ngồi yên thôi.
“Ồ.” Nghiêm Việt đứng lên: “Đi thôi, đi trung tâm mua sắm.”
——
Vị trí của trung tâm mua sắm Tinh Vị không được tốt lắm, bản thân nó cũng đã lâu đời, tường rách cũ nát, người đến ít hơn hẳn so với trung tâm thương mại mới mở ở giữa thành phố.
Quảng trường bên ngoài khu mua sắm lắp một cái bục cao bằng người, trải thảm đỏ, trên bục bày mấy cái quạt điện, nồi cơm điện, bên dưới có mười mấy người đứng thưa thớt.
Nguyễn Tri Mộ đứng trên đó bán mạng gào nửa ngày mà vẫn có một người bỏ đi.
“Vậy trung tâm mua sắm Tinh Vị của chúng tôi khai trương năm nào, có ai biết không?”
Dưới bục có mười mấy ông lão bà lão mặt vô cảm nhìn anh.

Nguyễn Tri Mộ cười toe toét: “Đoán đi nào! Đoán đúng sẽ được mang ba túi bột giặt về nhà!”
Dưới bục vẫn im như thóc.
Nguyễn Tri Mộ liếc mắt ra hiệu cho Nghiêm Việt đứng dưới, bảo hắn phối hợp một chút.
Có lẽ Nghiêm Việt chê mất mặt, quay đầu ra chỗ khác, giả vờ không thấy anh.
Nếu là người khác, có khi sẽ xấu hổ tìm cái lỗ nẻ nào chui xuống.
Nhưng Nguyễn Tri Mộ không như thế.
Chỉ cần mặt dày sẽ không có ai khiến anh xấu hổ.
Bên dưới không ai trả lời, anh bèn hỏi một một, dùng phương ngữ buôn chuyện với cô chú, trả lời đúng có thể lấy một giỏ trứng.
Phương ngữ là cách nhanh nhất kéo gần khoảng cách với người bản địa.
Trứng gà miễn phí có sức hấp dẫn lạ lùng với người trung tuổi.
Mặc dù Nguyễn Tri Mộ còn trẻ nhưng đã đến thành phố A được hai năm, nhanh chóng học phương ngữ nơi đây.

Khá thuần thục làm MC cho các hoạt động, da mặt dày, không sợ sự tẻ ngắt.
Mười mấy phút sau, không khí náo nhiệt hơn nhiều, quản lý trung tâm thương mại nhíu chặt mày cũng thoải mái không ít.
Quản lý trung tâm hỏi nhân viên: “Cậu bạn này từ đâu đến vậy, trình độ nghề nghiệp được đấy.”
“Nghe nói được công ty Hôn Khánh giới thiệu đến, sinh viên gần đây.

Lần trước ở quảng trường Long Đằng cũng thấy anh ta, MC lễ khai mạc.”
“Còn có lần trước bạn học tôi kết hôn, dẫn chương trình vậy mà lại là anh ta, đón tiếp khách, làm nóng hiện trường, chủ trì hôn lễ.

Không biết có phải thiếu tiền không mà liều mạng như thế.”
Kiểu MC nghiệp dư không danh tiếng không biên chế, thù lao dẫn chương trình một buổi cũng chỉ 500, 600 tệ, nói không ngừng, cổ họng sau một buổi có thể câm luôn.
Giữa kẽ hở của hai người đang nói chuyện, có một cậu con trai đứng đó không xa, cứ cúi đầu nghịch điện thoại.
Đứng giữa các cô dì chú bác cực kỳ không ăn khớp.
Rõ ràng không hứng thú với hoạt động này, cũng không có ý tham gia nhưng vẫn không rời đi.
Nhân viên cửa hàng bán trứng bên cạnh định đến chào hàng nhưng thấy góc mặt lạnh lùng của người con trai và vết bầm tím hung dữ, không chừng lại là côn đồ đầu đường xó chợ, không dám tiến đến.
——
Hoạt động kết thúc vào hơn 5 giờ chiều.
Nguyễn Tri Mộ nhìn Nghiêm Việt, cảm thấy rất kỳ lạ: “Vậy mà cậu không đi à?”
Nghiêm Việt: “Đợi anh mời tôi ăn cơm.”
“Tôi có quên đâu.” Nguyễn Tri Mộ nói như sắp đứt hơi: “Đi thôi đi thôi, ngồi tàu điện, gọi xe sợ rằng lại mất mấy chục tệ.”
Trên tàu điện ngầm, Nguyễn Tri Mộ hỏi Nghiêm Việt: “Sao nào, thấy tôi làm việc, có cảm nghĩ gì không?”
Nghiêm Việt: “Không có.”
“Không có một chút cảm nhận nào á? Tôi làm việc mệt mỏi nửa ngày trời, cũng chỉ kiếm được mấy trăm.” Nguyễn Tri Mộ than thở.
“Đi học vẫn tốt hơn, chỉ cần học tốt, cái khác không cần nghĩ…!vậy mà, lại có người giàu lại không biết hưởng.”
Nghiêm Việt: “Anh đang nói tôi à?”
Nguyễn Tri Mộ: “Tôi không nói gì hết, cậu đừng nhận vơ.”
Nghiêm Việt mặt không cảm xúc: “Lo tốt bản thân anh đi.”
Nguyễn Tri Mộ nhún vai, thức thời ngậm miệng.
Sói con quá hung dữ, nhất thời không khuyên nổi, nhắc nhở chút là được rồi.
Đã rất lâu Nguyễn Tri Mộ không dám ra ngoài ăn, nhìn giá tiền, định gọi suất ăn giá thấp nhất.
Nghiêm Việt gọi một đống xúp và tôm nướng.
Nguyễn Tri Mộ: “…!Chắc không phải cậu mời cơm đâu nhỉ.”
“Chính xác.” Nghiêm Việt đáp: “Tôi chính là thích dáng vẻ không tình nguyện bị cưỡng ép không làm gì được của anh.”
……!Biến thái.
Nguyễn Tri Mộ gọi xong nằm bò lên bàn đợi món.
Nghiêm Việt: “Anh kẹt sỉ như thế, sao lại nỡ mời tôi ăn cơm.”

“Cậu tưởng tôi vui chắc.” Nguyễn Tri Mộ bất lực nói: “Nếu không phải Triển Tử Hàng đi Hồng Kông…”
Bàn tay đang bẻ đũa dùng một lần của Nghiêm Việt ngừng lại: “Cho nên, vốn dĩ anh định đi ăn với anh ta?”
Nguyễn Tri Mộ: “Ừ.”
Nghiêm Việt: “Anh ta không ăn, cho nên, mới đến lượt tôi?”
Câu nói này nghe thế nào cũng rất kỳ cục.
Nguyễn Tri Mộ không quen tính khí của hắn: “Thích ăn thì ăn, không ăn thì lượn, kệ xác cậu.”
Nghiêm Việt nhíu chặt mày, cả mặt không vui.
Đợi món ăn mang lên, chê này chê nọ chọn một vòng, ăn được tí đã không thèm ăn nữa.
Nguyễn Tri Mộ không biết hắn lại phát bệnh thần kinh gì, cũng mặc kệ hắn đang xị mặt, tự mình ăn nhồm nhoàm, còn uống hai chai bia lạnh.
Cuối cùng nằm bò lên bàn, say đến mức không động đậy.
Nghiêm Việt ngồi đối diện, lạnh lùng đánh giá: “Đúng là nhà hàng lởm, nguyên liệu rẻ tiền, vị khó ăn, nước canh thì dầu mỡ, thực sự rất thích hợp với loại người như các anh.”
Ý thức của Nguyễn Tri Mộ không rõ ràng, nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhìn cũng lười nhìn.
Nghiêm Việt như đánh vào bịch bông, ngồi tại chỗ tức giận.
Phục vụ: “Thưa anh, xin hỏi thanh toán là…”
Nghiêm Việt: “Hỏi anh ta.”
Phục vụ: “Hình như anh ấy ngủ rồi ạ.”
Nghiêm Việt: “…”
Nghiêm Việt hắng giọng: “Hình như anh ta có mang…!phiếu giảm giá.”
Bởi vì chưa bao giờ dùng thứ này nên hắn nói cũng không rõ ràng.
Phục vụ vẫn nhìn hắn, hết cách, hắn chỉ đành đứng dậy, mò tìm điện thoại của Nguyễn Tri Mộ.
Nguyễn Tri Mộ nằm trên bàn, hai tay vòng vào nhau, đầu vùi vào cánh tay, điện thoại nằm trong phạm vi vòng tay.
Đây là một chi tiết mà bình thường không ai chú ý đến.
Gần đây, Nghiêm Việt càng ngày càng quen với phong cách hành sự của anh, đại để có thể đoán được, đây là đang phòng ngừa bị trộm điện thoại, phản ứng vô thức của cơ thể, giấu điện thoại ở nơi an toàn nhất.
Giữa đầu và cánh tay Nguyễn Tri Mộ có kẽ hở.
Tay Nghiêm Việt luồn vào, một giây sau, Nguyễn Tri Mộ mở trừng mắt.
Mắt hơi ướt, còn đỏ ửng như vừa mới khóc.
Da Nguyễn Tri Mộ vốn trắng, bị rượu hun lên, má hồng như đánh phấn.
Nghiêm Việt: “…”
Mu bàn tay hắn bỗng được một thứ nóng hầm hập áp vào.
Nguyễn Tri Mộ bắt lấy tay hắn.
Bởi vì thường xuyên viết bài tập và cầm mic, lòng bàn tay Nguyễn Tri Mộ có vết chai mỏng, phủ lên mu bàn tay hắn, rõ ràng một cách lạ thường như thể đang cố ý chà xát lên mù bàn tay hắn vậy.
Nghiêm Việt: “…!Buông ra.”
Nguyễn Tri Mộ: “Cậu định làm gì.”
Nghiêm Việt: “Lấy điện thoại, phiếu giảm giá, thanh toán.”
Nguyễn Tri Mộ nhắm mắt ấn huyệt thái dương một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút: “Ồ đúng…”
Anh mò một lúc, não bộ bất lực không tỉnh táo, không nhìn rõ màn hình, chỉ có thể đưa điện thoại cho Nghiêm Việt: “Cậu trả giúp tôi, đợi nhảy đến trang thanh toán, tôi ấn vân tay là được.”
Nghiêm Việt: “Không sợ tôi nhân lúc này trộm tiền của anh à?”
“Không sợ” Nguyễn Tri Mộ mềm oặt đáp: “Cậu vẫn là…!ợ…!bạn nhỏ…!bạn nhỏ sẽ không làm chuyện xấu.”
Bàn tay đang buông xuống của Nghiêm Việt, đột nhiên run nhẹ.
Trước sự uy hiếp của phục vụ, hắn nhanh chóng xác nhận phiếu giảm giá và tiền cần thanh toán, thuận lợi hoàn thành.
“Đồ ngốc.” Nghiêm Việt nhét điện thoại cho anh, giọng điệu hơi có sự ghét bỏ, nhẹ giọng nói: “Chả ai gọi học sinh cấp ba là bạn nhỏ cả.”
Có điều Nguyễn Tri Mộ đã ngủ say, chắc không nghe thấy lời hắn nói.
Miệng thỉnh thoảng chẹp chẹp hai tiếng, ngốc nghếch, không biết có phải đang hồi tưởng lại mỹ vị mới ăn tối nay không.
Hết chương 5.
Dịch xong mấy chương nghĩ nên dịch tên truyện là Đứa trẻ láo toét mới đúng =))))))))))).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.