Cố Ký Thanh không hỏi nguyên nhân, cũng không nói câu gì, chỉ giống như một chú mèo Ragdoll lười biếng, rụt rè mà quyến rũ quấn chiếc đuôi lên.
Chó dữ lập tức mất khống chế.
Tựa như con thú hoang muốn tuyên bố quyền sở hữu của chính mình, điên cuồng gặm cắn, tham lam mong mỏi con mồi dưới thân chỉ thấm đẫm hơi thở của duy nhất một mình nó.
Mà con mồi cũng không có ý chí giãy dụa, dung túng cho con chó sói trẻ tuổi chả mấy khi ác độc đến thế này muốn lấy gì thì lấy.
Thủy triều mãnh liệt đập vào bờ đá, gió lạnh phương xa đua nhau ùa về.
Cố Ký Thanh giống như được gió từng chút từng chút nâng lên lại bất lực bị cơn sóng dữ hung ác nhấm chìm xuống.
Anh bắt đầu hối hận, sao mình lại tự đi chọn một con sói quá trẻ tuổi hung mãnh thế này.
·
“Bây giờ tôi nói mình hối hận rồi có còn kịp không?”
Cố Ký Thanh mặt đối mặt, giang chân ngồi trên đùi Chu Từ Bạch, mệt mỏi chống đầu lên bả vai cậu, cả người bọc trong áo khoác của cậu, gần như bị bịt kín mít không còn kẽ hở, chỉ có thể lờ mờ trông thấy hai đoạn bắp chân trắng như tuyết thoáng hiện dưới vạt áo.
Chu Từ Bạch nghe giọng nói của anh khàn đến sắp tắt, có chút áy náy lại có chút ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn không biết xấu hổ ôm chặt lấy Cố Ký Thanh, buồn bực bảo: “Không kịp, đã nói xong hết rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm”.
Cố Ký Thanh vùi vào hõm vai cậu, khẽ cười một tiếng.
Vành tai Chu Từ Bạch đỏ bừng bừng, mất tự nhiên hỏi: “Anh cười gì chứ”.
“Không có gì, chỉ là phát hiện cậu còn đáng yêu hơn tôi tưởng tượng”. Cố Ký Thanh cũng không biết quyến rũ một kẻ ngây thơ chính trực thế này lên thuyền hải tặc của anh là đúng hay sai.
Mà hai tai Chu Từ Bạch chỉ càng đỏ thêm: “Dù sao anh cũng đã nói, anh rất ít khi hứa hẹn, nhưng đã hứa rồi nhất định sẽ làm được”.
Trí nhớ cũng tốt ghê.
Chỉ là giọng điệu sao giống con cún lớn sợ bị bỏ rơi thế này.
Cố Ký Thanh khẽ cười nói: “Ừ, được, nói được làm được, không nuốt lời”.
Chu Từ Bạch nhận được câu trả lời vừa lòng, thấp giọng nói: “Vậy có phải chúng ta nên ký một thỏa thuận không?”
Thỏa thuận gì?
Cố Ký Thanh ngẩng đầu, khẽ chớp mắt.
Ánh mắt của anh đơn thuần quá, Chu Từ Bạch hơi chột dạ, nhanh chóng tránh né: “Nếu anh đã nói muốn tránh khỏi vấn đề đạo đức về mặt tình cảm và thân thể, vậy thì không phải chúng ta nên nói rõ ràng hơn sao? Không thì đến lúc đó hiểu lầm thì phải làm thế nào?”
Cũng đúng.
Cố Ký Thanh cảm thấy mình đã bắt cóc học sinh tốt lên thuyền hải tặc mất rồi, vậy thì phải nghe theo phong cách làm việc của học sinh tốt đi thôi.
Anh nói: “Được, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói”.
Lời mới nói xong, anh liền bị Chu Từ Bạch túm áo khoác bọc thành một cái kén, sau đó ôm eo, đặt sang một bên, cuối cùng lôi ra một chiếc laptop từ cốp phía sau.
Nghĩ đến lúc nãy Chu Từ Bạch đột nhiên lôi từ cốp phía sau ra một hộp bao và gel bôi trơn, Cố Ký Thanh bỗng tò mò trong vali hành lý của cậu đến cùng có những thứ gì, liền thuận miệng hỏi ra thắc mắc anh vừa nghĩ tới: “Mà tại sao trên xe của cậu lại có mấy món đồ kia? Cậu vốn chuẩn bị cho cuộc gặp mặt ngọt ngào nào đó bên bờ biển hả?”
Anh chỉ đơn thuần tò mò một chút.
Chu Từ Bạch vừa mở laptop ra lại mang theo đôi tai đỏ bừng luống cuống tay chân giải thích: “Tôi không có, tôi không phải, chỉ là lần trước học trên mạng, người ta bảo nhất định phải chuẩn bị sẵn mấy thứ này, không thì người chịu sẽ đau lắm, mà nếu trực tiếp ở trong sẽ dễ bị bệnh…”
“Cho nên cậu vẫn luôn muốn làm cùng tôi?”
Cố Ký Thanh nhìn cậu, chớp mắt, nhìn qua không giống cố ý hỏi đến vấn đề này.
Chu Từ Bạch: “…”
Không phải!
Tại sao càng giải thích càng tỏ rõ trong đầu của cậu đầy một đống phế liệu màu vàng?
“Không phải luôn muốn… không đúng, cũng không phải tôi không muốn, tôi chỉ…” Chu Từ Bạch cảm thấy mình thực sự không nói rõ nổi, dứt khoát không nói nữa, hai tai đỏ ửng thu hồi tầm mắt, vừa gõ lại bản thỏa thuận, vừa nhỏ giọng nói: “Dù sao thì tôi cũng không cần gặp gỡ ngọt ngào, sau khi xác lập quan hệ xong tôi cũng không có khả năng gặp gỡ gì đó nữa”.
Nói xong, cậu liền gõ xuống điều kiện thứ nhất trong bản thỏa thuận: [Điều 1: Trong thời gian bản thỏa thuận có hiệu lực, bên A và bên B có nghĩa vụ chịu trách nhiệm với đối phương, không được phát sinh quan hệ tình cảm và thân thể với người khác].
Cố Ký Thanh nhìn điều số 1, không hề phản đối, chỉ chậm rãi nói: “Tôi có thể đưa ra điều kiện số 2 không?”
Chu Từ Bạch không hề nghĩ ngợi: “Đương nhiên, anh muốn nói gì thì là như thế”.
Thế là Cố Ký Thanh liền nói: “Khi phát sinh quan hệ phải do đôi bên cùng tự nguyện, hơn nữa bên B Chu Từ Bạch phải khống chế số lần trong phạm vi hợp lý, ví dụ mỗi tuần không quá một lần, mỗi lần không quá hai giờ”.
Lúc Cố Ký Thanh nói những lời này, anh rất bình tĩnh.
Chu Từ Bạch lại khiếp sợ quay sang.
Cố Ký Thanh nghiêm túc giải thích: “Thể lực cậu tốt quá, tôi sợ thân thể mình không chịu được, cho nên tôi cảm thấy kiềm chế một chút vẫn tốt hơn”.
“…”
Ánh mắt Chu Từ Bạch nhìn về phía Cố Ký Thanh tựa như con cún thèm thịt ăn không đủ no.
Cố Ký Thanh lại tỉnh táo không hề dao động.
Chu Từ Bạch chỉ có thể bất đắc dĩ thu tầm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Vậy tôi có điều kiện thứ ba”.
Cố Ký Thanh cảm thấy hợp lý.
Chu Từ Bạch nói: “Anh phải tới nhà tôi ở”.
Cố Ký Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Chu Từ Bạch.
Chu Từ Bạch lí nhí giải thích: “Tại anh đẹp như thế, lại có nhiều người thích anh như vậy, mỗi ngày anh đều muốn dẫn Chúc Chúc ra ngoài, tôi không yên lòng”.
Cậu cảm thấy yêu cầu này không hợp lý chút nào.
Nhưng Cố Ký Thanh lại cảm thấy hợp lý.
Chu Từ Bạch là một người sạch sẽ, đương nhiên cũng hi vọng anh sạch sẽ, thế là anh đáp: “Được, nhưng mỗi tháng tôi muốn gửi tiền thuê nhà cho cậu”.
“Được, chuyện này nói sau”. Chu Từ Bạch hàm hồ bỏ qua vấn đề này.
Sau đó cậu viết xuống điều thứ 4: [Nếu như có bên thứ ba tiến hành quấy rối theo đuổi bất hợp pháp, trong trường hợp chưa xóa bỏ quan hệ, đôi bên có quyền lợi và nghĩa vụ tiến hành xác minh ngăn cản].
Cố Ký Thanh: “…”
Hình như có chỗ nào không ổn, nhưng lại cảm thấy rất hợp lý.
Chu Từ Bạch tiếp tục viết xuống điều thứ năm: [Bên B Chu Từ Bạch trong thời gian thực hiện thỏa thuận, có trách nhiệm chăm sóc nuôi dưỡng con trai độc nhất của bên A – Cố Chúc Chúc, yêu cầu: coi như con đẻ, mỗi ngày thực hiện nguyên tắc dắt chó hót phân, nếu cần thiết thì phải cùng bên A tương tác với Cố Chúc Chúc như bố con].
Điều 6: [Bên B Chu Từ Bạch trong thời gian thực hiện thỏa thuận, khi hai người ở chung phải có trách nhiệm quét dọn vệ sinh rửa chén nấu cơm phụ trách mọi công việc dọn dẹp, bên A cần phải đưa ra phần thưởng vào những thời điểm thích hợp].
Cố Ký Thanh chỉ vào hai chữ ‘phần thưởng’: “Cái này là gì?”
Chu Từ Bạch đỏ tai, nói khoác mà không biết ngượng: “Ví dụ như chuyện đó nhiều thêm một lần”.
“…”
Cố Ký Thanh vốn hơi khó hiểu với điều 5 điều 6 của Chu Từ Bạch nghe thấy câu trả lời này, hơi im lặng, sau đó không nhịn được cười thành tiếng.
Chu Từ Bạch vội vã luống cuống tay chân che miệng anh: “Không được cười, đây là thỏa thuận, là chuyện rất nghiêm túc đó, ký rồi là phải làm được, đừng có cười”.
Cố Ký Thanh ngắm vành tai sắp nhỏ máu và dáng vẻ lúng túng của cậu, thu lại ý cười, dịu dàng nói: “Được, còn yêu cầu gì nữa không?”
“Không có”. Chu Từ Bạch thu tầm mắt về, gõ xuống phần ký tên của bên A và bên B, sau đó hỏi: “Nếu trong khoảng thời gian này hai chúng ta thích đối phương thì phải làm sao?”
Cậu hỏi hết sức hững hờ, chỉ giống như giả thiết đột nhiên nghĩ tới.
Mà Cố Ký Thanh dường như không coi là thật, chỉ bọc áo khoác Chu Từ Bạch, dựa đầu vào cửa sổ xe, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta lập tức xóa bỏ quan hệ”.
Đầu ngón tay Chu Từ Bạch lạnh lẽo, nghiêng đầu.
Cố Ký Thanh đón nhận ánh mắt của cậu, giọng nói khẽ khàng bình tĩnh: “Bởi vì nếu như chuyện đó xảy ra, hai ta không thể nào làm bạn được nữa”.
Chu Từ Bạch cố gắng khống chế âm thanh của mình, để giọng điệu của cậu nghe tùy ý hơn: “Tại sao?”
Cố Ký Thanh dựa vào cửa sổ xe nói: “Tôi thích ở bên cậu bởi vì tôi cảm thấy ở trước mặt cậu tôi rất thoải mái, nhưng nếu như bị một người thích sẽ rất mệt mỏi, báo đáp tình cảm của người ta cũng rất mệt mỏi”.
Tựa như lúc anh còn rất nhỏ cảm nhận được tình yêu từ mẹ, mẹ anh không nỡ ăn không nỡ mặc cả ngày cả đêm đem tất cả thanh xuân tiền của đổ lên người anh, thậm chí còn trả giá cả cuộc hôn nhân của chính mình.
Bởi vì anh đã nhận được tình yêu như thế, cho nên anh không có cách nào không yêu lại mẹ của mình, mà đời này muốn trả giá cho cái tình yêu đó anh đã mệt mỏi biết bao.
Lại ví dụ như người nhà họ Cố, họ có ơn nghĩa với anh, coi như cho anh ăn cơm ngon mặc áo đẹp, lẽ ra anh không nên oán giận câu nào.
Thế nhưng vì trả lại món nợ ơn nghĩa này, gần như anh đã sắp quên mất sự nũng nịu và tùy hứng vốn có của bản thân.
Cho nên yêu là một thứ tình cảm khiến người ta mệt mỏi, chắc chắn sẽ có một bên phải trả giá và hi sinh, cuối cùng thành một cuộn len rối bù không thể nào gỡ nổi.
Không giống như động lòng, thường chỉ là dục vọng bản năng thoáng qua trong nháy mắt mà thôi.
Chỉ cần thỏa mãn cái dục vọng ấy là được rồi.
Về phần những thứ khác, anh không muốn cho, cũng không định cho.
Cố Ký Thanh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trước kia cũng có rất nhiều người nói thích tôi, bọn họ khen tôi đẹp, tôi đối xử tốt với họ, sẽ làm cho họ thoải mái vui vẻ, thế nhưng bọn họ nói đó chỉ là kỹ năng sinh tồn từ nhỏ của tôi mà thôi”.
“Thực tế thì tôi cũng sẽ cáu giận, không thích rửa bát làm việc nhà, thích ngủ nướng, thích xem phim hoạt hình và phim kinh dị không cần đầu óc, không thích phiền phức, thấy người khác thích mình cũng chỉ nghĩ cách làm sao có thể giải quyết dễ dàng”.
“Cho nên Chu Từ Bạch, cậu đừng thích tôi, tôi không xứng”.
Giọng nói của Cố Ký Thanh ở bên bờ biển đêm yên tĩnh có vẻ trống vắng lại xa xôi.
Sau đó anh quay đầu, nhàn nhạt nở nụ cười với Chu Từ Bạch: “Có lẽ ưu điểm duy nhất của tôi chính là đẹp mắt, nhưng chuyện đẹp mắt này chỉ nên dừng ở bước động lòng là đủ rồi.”
Đúng là anh rất đẹp, chỉ cần tùy ý khoác một cái áo khoác nam ngồi tựa bên cửa sổ xe, để ánh trăng lạnh lẽo rơi lên nốt ruồi son trên mặt, cười nhàn nhạt một tiếng, liền đẹp đến mức khiến trái tim Chu Từ Bạch đập loạn.
Cho nên Chu Từ Bạch hiểu, có lẽ rất nhiều người chỉ đơn thuần thích vẻ bề ngoài của anh.
“Thế nhưng lỡ đâu có một người thích rửa bát làm việc nhà, thích cùng anh ngủ nướng, thích cùng anh xem phim hoạt hình phim kinh dị, thích ngắm anh cáu giận, thích chân chính con người của anh, cũng chỉ yêu một mình anh thôi, không muốn lấy thứ gì từ anh cả, cũng không cần anh trả lại thì sao?”
Chu Từ Bạch hận không thể móc trái tim ra cho anh thấy.
Cố Ký Thanh lại chỉ lười biếng chui vào trong áo khoác: “Đợi xuất hiện đã rồi nói sau”.
Quả nhiên anh không tin trên đời có người như vậy.
Đều tại nhà họ Cố chó má kia.
Chu Từ Bạch không thể mắng mẹ vợ tương lai của mình, chỉ đành chửi bậy cả nhà họ Cố.
Nếu không phải từ nhỏ tới lớn đều bị giáo dục phải nhớ ơn người khác, phải trả lại ra sao, phải hi sinh chính mình để chăm lo cho cảm xúc của người khác, tủi thân để mọi chuyện được hoàn hảo, làm một đứa trẻ được yêu thích, thì sao Cố Ký Thanh có thể mất lòng tin vào một tình yêu lành mạnh.
Tình yêu lành mạnh chính là chấp nhận tất cả của nhau, có phải trả giá cũng cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm, thoải mái, hạnh phúc. Cậu tin tưởng mình có thể yêu Cố Ký Thanh như vậy.
Thế nhưng hiện giờ cậu biết tình cảm của cậu không có bất cứ ý nghĩa gì với anh cả, bởi vì thời gian hai người ở cạnh nhau quá ngắn, thực sự quá ngắn, ngắn đến nỗi cậu không thể chứng minh với anh tình yêu cậu đang nói thực sự tồn tại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ từ bỏ.
Tựa như hôm nay cậu dẫn Chúc Chúc ra ngoài, gặp gỡ một cậu nhóc con bán pháo bông, cậu bé có một chú mèo con chả thèm quan tâm người nào, còn định nâng vuốt cào Chúc Chúc, nhưng lại đặc biệt dính cậu nhóc.
Cậu nhóc đó bảo với cậu, con mèo này từng bị người khác vứt bỏ, lòng cảnh giác của nó rất mạnh, thường xuyên nhe răng trợn mắt cào cậu bé, cậu bé chỉ có thể dùng ruột gà lừa nó về nhà, sau đó ngày nào cũng cho ăn ngon uống đủ dụ dỗ đủ điều, lâu ngày mèo con biết nó được yêu, thế nên nó liền yên lặng dính lấy cậu bé.
Chu Từ Bạch cảm thấy chuyện cậu phải làm hiện giờ là lừa Cố Ký Thanh về nhà.
Để anh ngày nào cũng ở bên cạnh cậu, sau đó đối xử thật tốt thật tốt với anh, tốt đến mức làm cho con mèo kia đột nhiên phát hiện ra, cho dù anh chỉ là một con mèo con lười biếng, cũng có người rất thích rất thích anh, sau đó trở thành một con mèo có trái tim.
Chu Từ Bạch tin tưởng cậu nhất định sẽ làm được, bởi vì ông nội cậu bố cậu anh cậu đều chứng minh một điều rằng, chỉ cần đủ thích đủ mặt dày, nhất định lừa được vợ, lấy về nhà.
Đúng, đúng là như vậy.
Chu Từ Bạch mạnh mẽ tự tiếp nhiên liệu cho chính mình.
Sau đó cậu nhanh chóng thêm một điều thứ bảy vào trong thỏa thuận: [Điều 7: Trong thời gian thỏa thuận còn hiệu lực, bên A phải vĩnh viễn tin tưởng, cho dù bên A làm chuyện gì, bên B cũng không khó chịu (trừ những việc vi phạm điều số 1)].
Gõ xong, cậu nối liền laptop với bảng vẽ cảm ứng, đưa Cố Ký Thanh: “Ký tên”.
Cố Ký Thanh nhận máy tính, xem hết thỏa thuận, khó hiểu nhướng mày: “Cậu không cảm thấy mình thiệt thòi sao?”
Đương nhiên là không.
Theo đuổi bạn trai thì phải trả giá.
Chẳng qua Chu Từ Bạch không thể bại lộ suy tính trong lòng, mặt không đổi sắc nói: “Tôi cao hơn, tôi chịu thiệt thòi hơn là lẽ đương nhiên”.
Trong lúc nhất thời, Cố Ký Thanh cảm thấy hình như mình mới là người chiếm lợi.
Thế nhưng vẫn có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng dường như anh đã bắt đầu quen lười nghĩ kỹ trước mặt Chu Từ Bạch, thế là anh ngồi dậy, nghiêm túc ký tên.
Ký xong, Chu Từ Bạch lập tức thu hồi máy tính, không cho Cố Ký Thanh thêm chút thời gian nào để đổi ý, lại hỏi: “Anh nghĩ ra ước nguyện năm mới chưa?”
“Năm Dương Lịch cũng có thế ước nguyện hả?”
Trước giờ Cố Ký Thanh chưa từng nghe qua cách nói này.
Chu Từ Bạch ở bên giúp anh mặc quần áo và đi tất, nói: “Có, tôi nghe bà tôi kể, trước kia ông tôi là hải quân, hàng năm năm mới đến, bà sẽ đứng ở bờ biển đón tia nắng đầu tiên, cầu nguyện cho ông bình an trở về, ở cùng bà trọn đời trọn kiếp, về sau tất cả ước nguyện của bà đều đã linh nghiệm, anh có muốn ước nguyện không?”
Chu Từ Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh từ nhỏ đã là người kiên trì đi theo chủ nghĩa duy vật, không tin thần linh, không tin ma quỷ, cũng không tin tất cả ước nguyện của thế gian này.
Nhưng khi anh trông thấy đôi con ngươi sạch sẽ nghiêm túc xinh đẹp của Chu Từ Bạch, anh đột nhiên lại tin tưởng cậu, thế là anh nói: “Vậy chúng ta nói với nhóm Hạ Kiều một tiếng, hôm nay chúng ta đi ngắm mặt trời mọc, không về nữa”.
Sau đó dường như anh đã trông thấy tia nắng đầu tiên của năm mới sáng lên trong mắt Chu Từ Bạch, rõ ràng lại ấm áp, chiếu rọi suốt đêm đông, tựa như con cún lớn mới được cho ăn một cục xương to.
“Vậy để tôi thu xếp một chút”.
Chu Từ Bạch nói xong, phấn khởi mở cửa xuống xe.
Cố Ký Thanh nằm sấp bên cửa sổ xe quay đầu nhìn lại, vừa lúc trông thấy Chu Từ Bạch lấy ra từ sau chiếc cốp xe thần kỳ của mình một cái lều vải giản dị, một tấm chăn lông, một lò sưởi đơn giản, một cái bật lửa và một chiếc hộp con.
Mười phút sau, cậu tự tay tạo ra một cái ổ nhỏ đơn giản lại ấm áp ngay cạnh sườn đồi bên bờ biển, lại mở cửa xe, ôm Cố Ký Thanh còn đang nhức chân không đi nổi và chiếc áo khoác không khác gì của người lớn bọc quanh anh xuống xe.
Lều vải chắc chắn ngăn cản phần lớn cơn gió tanh mặn từ biển thổi vào, ánh lửa màu cam xua tan hơi lạnh trời đông, hai người ở chung một chỗ, trùm kín một chiếc chăn lông lên người. Chu Từ Bạch vươn tay, nhóm một cây pháo bông trong lò sưởi cho anh ngắm.
Mà điện thoại di động của anh bị Chu Từ Bạch tắt máy vất trong xe, ngăn cách toàn bộ những lời chúc mừng chào hỏi của những người thân khiến anh mỏi mệt ra khỏi thế giới nhỏ ấm áp này.
Cố Ký Thanh dựa vào người Chu Từ Bạch, để mặc cậu ôm lấy eo mình, gối đầu lên vai cậu.
Anh nhìn ánh lửa ấm áp trước mặt, nghĩ thầm, thì ra anh cũng có thể có pháo hoa của riêng anh, không cần chia sẻ cho người khác nữa.
Anh ngửi được mùi hương quen thuộc khiến anh an tâm, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp, hai mắt vô thức nhắm chặt lại.
Chân trời cuối cùng cũng hiện lên tia sáng đầu tiên.
Chu Từ Bạch cúi đầu nhìn anh, phát hiện anh mở mắt không ra, thế là thấp giọng hỏi: “Có muốn tôi cầu nguyện hộ anh không?”
Cố Ký Thanh nhắm chặt mắt, mơ mơ màng màng khẽ đồng ý.
“Vậy tôi giúp anh cầu nguyện, hi vọng năm mới anh sẽ có một người rất yêu rất yêu anh”.
Cố Ký Thanh túm chặt chăn lông, càng dán chặt hơn vào người Chu Từ Bạch: “Vậy còn cậu?”
Giọng nói của anh khẽ tới mức một giây sau sẽ ngủ mất.
Tại sao ở bên cạnh mình anh ấy lại thích ngủ vậy chứ?
Chu Từ Bạch nhìn anh rất lâu mới thấp giọng nói: “Điều ước của tôi là, hi vọng anh có thể yêu cái người rất yêu rất yêu anh đó, nếu anh không trả lời, tôi sẽ xem là anh đã đồng ý”.
Quả nhiên trả lời cậu chỉ có khuôn mặt an ổn điềm tĩnh ngủ trong nắng sớm mờ ảo.
Chu Từ Bạch nhìn gương mặt lúc ngủ trông có vẻ dễ lừa gạt kia, cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn về mặt trời mới mọc lên bên bờ biển.
Năm mới này, mọi chuyện của cậu và Cố Ký Thanh sẽ đều tốt đẹp.