Xuất phát từ chuyện cứ nhìn thấy Cố Ký Thanh là tình thương của mẹ lập tức lan tràn, mẹ Chu khó có khi bỏ một bữa chơi mạt chược ban chiều, kéo theo chủ tịch Chu, cùng nhau đưa Chu Từ Bạch và Cố Ký Thanh quay về trường học.
Sau khi đến ký túc xá, mẹ Chu vây quanh giường ngủ của Cố Ký Thanh, hết tỉ mỉ kiểm tra chăn có dày không, lại kiểm tra đến đệm có đủ mềm. Sau đó lại chuyển đối tượng sang độ an toàn của các thiết bị điện, đồ ăn vặt và quần thu đã mang theo đủ chưa. Xác nhận tất cả các vấn đề đều ổn thỏa, lúc này bà mới hài lòng gật gật đầu.
Cuối cùng bà kéo tay Cố Ký Thanh, dặn dò cẩn thận cả nửa ngày, một mực hàn huyên đến tận khi nếu không đi thì sẽ gặp giờ cao điểm buổi tối, mới lưu luyến không rời ra khỏi phòng, để lại một ký túc xá tràn đầy mùi nước hoa phong cách sang trọng của quý bà cùng một bàn tràn đầy đồ ăn vặt nhập khẩu tốt cho sức khỏe.
Lộ Bình ngơ ngác đứng bên chứng kiến toàn bộ quá trình, sau khi hai người lớn đi xa, cậu ta không nhịn được nữa, kích động xông đến: “Ôi đờ mờ nhà nó, Cố Cố ơi, vừa rồi là bố mẹ ông đó hả? Hai bác mới đẹp đẽ xịn xò làm sao! Giống ông y như đúc!!!”
Lời mới vừa dừng, Chu Từ Bạch đang giúp Cố Ký Thanh trải ga giường cũng không nhịn được, xoay người, lườm cậu ta: “Đó là bố mẹ tao”.
“?”
“…”
“!”
“Đó là bố mẹ mày á?! Vậy mày, hai người… Đờ mờ mờ! Tiến triển sao mà nhanh quá vậy?!” Lộ Bình không thể nào tin được cuối học kỳ trước Chu Từ Bạch còn đang buồn bực không biết Cố Ký Thanh có thích mình hay không, học kỳ này vừa mới bắt đầu, người lớn trong nhà đã thẳng tay tiễn hai con đến tận trường học: “Với tiến độ này, chẳng lẽ ngày mai mày sẽ báo tin kết hôn cho tao luôn hả?!”
Lộ Bình vốn chỉ định cố ý chửi mắng giải tỏa cơn phẫn nộ đối với đôi tình nhân làm màu quá đáng này.
Thế mà Chu Từ Bạch lại chậm rãi vịn thang giường của Cố Ký Thanh đi xuống: “Vấn đề mày hỏi tao cũng đã nghĩ qua, nhưng hiện giờ tao chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp, chỉ có thể để hai năm nữa rồi nói lại sau”.
Lộ Bình: “…?”
Cậu ta nhìn về phía Cố Ký Thanh: “Cố Cố, nó đang nói mớ đúng không? Vừa theo đuổi được ông đã đòi kết hôn luôn rồi?”
Cố Ký Thanh ôm chiếc cốc giữ nhiệt, nghĩ nghĩ, thành thật đáp: “Không nói mớ đâu, phòng tân hôn cũng đã suy nghĩ xem nên sửa sang lại thế nào rồi, không kết hôn thì thua thiệt quá”.
“???” Lộ Bình bị thức ăn cho chó mạnh mẽ tạt đầy mặt, đau đớn quay đầu: “Trần Kỷ! Mày mau ra quản chúng nó đi!”
Trần Kỷ mới cúp điện thoại: “Hả? Nãy giờ tao đang nói chuyện với bạn gái, không nghe được mọi người nói gì”.
Lộ Bình: “…”
Chỉ có mình cậu ta là kẻ dư thừa.
Dù sao thì cậu ta cũng chưa từng nghĩ tới, trong ký túc xá lại có thể sinh ra một đôi tình nhân sống sờ sờ như vậy.
Mà đôi tình nhân kia hiển nhiên không hề có một chút xấu hổ nào.
Mượn danh nghĩa ngày sinh nhật của Cố Ký Thanh, toàn bộ phòng ký túc 314, tính cả Vương Quyền cách vách, Thẩm Chiếu và Hạ Kiều, dự định tối nay rủ nhau mở một bữa tiệc.
Mới đầu Lộ Bình Trần Kỷ Vương Quyền chẳng cảm thấy quyết định này có gì không đúng, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Cố Ký Thanh mà, bạn bè bọn họ đều đã chuẩn bị xong quà cáp, cùng nhau ăn một bữa cơm là lẽ đương nhiên.
Thế nhưng chờ khi cả đám đứng dưới ký túc xá ngóng trông Chu Từ Bạch và Cố Ký Thanh hơn hai mươi phút, dần dần mới thấy có chỗ không thích hợp.
Ban đầu Cố Ký Thanh chỉ định tùy tiện thay một bộ quần áo, kết quả mới cởi áo bên ngoài, Chu Từ Bạch liền chui vào trong màn giường của anh.
Cố Ký Thanh tưởng cậu có chuyện gì, lại nghe thấy Chu Từ Bạch nhỏ giọng hỏi: “Cố Chỉ Chỉ, hôm nay hai chúng ta cùng mặc đồ đôi nhé?”
Cố Ký Thanh khẽ chớp mắt: “?”
Chu Từ Bạch dường như hơi ngượng ngùng: “Bởi vì em muốn cho người khác biết anh là bạn trai của em…”
Mặc dù trước đó đã công khai come out, nhưng chẳng qua thời điểm đó hai người vẫn chưa thật sự là một cặp, ít nhiều cũng có chút chột dạ, nhưng bây giờ không phải như vậy, Cố Ký Thanh đã chân chính trở thành bạn trai của cậu, cậu muốn cho mọi người cùng xem tình cảm của hai người tốt đẹp đến mức nào.
Chính cậu cũng biết hành động của mình thật ấu trĩ, lại không biết Cố Ký Thanh có thích làm thế hay không, cho nên nói được nửa câu rồi, Chu Từ Bạch vô thức mím môi, đầu tai hơi đo đỏ.
Cố Ký Thanh cảm thấy dáng vẻ này của cậu rất đáng yêu: “Nhưng chúng ta lấy đâu ra đồ đôi bây giờ?”
Lúc còn ở trong nhà họ Chu, vì muốn ‘giấu diếm’ mối quan hệ, đôi bên đều chưa từng đặt mua một món đồ đôi nào.
Kết quả Chu Từ Bạch lại giống như đã chuẩn bị từ sớm, nói “Anh chờ một chút”, sau đó nhanh chóng rời khỏi màn giường, sau một hồi loạt xoạt, chờ khi cậu trở lại bên giường của Cố Ký Thanh, tất cả các loại đồ đạc, từ nhỏ như tất đôi, lớn như áo khoác, đã chồng đống tràn đầy trên giường.
Mà không có thứ gì là ngoại lệ, tất cả đều là đồ đôi y hệt của Chu Từ Bạch.
Cố Ký Thanh lật một hồi, vừa định nói có phải hơi quá đà rồi không, thì lúc anh vừa ngẩng đầu lên, lại lập tức đối diện với ánh mắt mong đợi của Chu Từ Bạch.
“…”
Được rồi, cún lớn đáng yêu thế này, sao có thể nhẫn tâm từ chối được đây.
Cố Ký Thanh gật đầu, nói: “Được”.
Chu Từ Bạch lập tức vui sướng nhào lên hôn anh một phát: “Được, thế thì em giúp anh thay nha”.
“Không, Chu Từ Bạch, em đi ra đi! Cái tên biến thái cuồng hôn này… Ấy…”
Thế là Lộ Bình Trần Kỷ Vương Quyền không hề biết trong hai mươi phút đó đã xảy ra chuyện gì, họ chỉ biết hai mươi phút sau, khi hai con người kia từ trên tầng đi xuống, áo khoác là áo khoác đôi, áo len là áo len đôi, khăn quàng cổ là khăn quàng cổ đôi, đồng hồ trên tay là đồng hồ đôi, giày thể thao là giày thể thao đôi, ngay cả bùa bình an treo trên điện thoại cũng là đồ đôi nốt, thậm chí hai bàn tay kia còn đang mười ngón đan xen, nắm chặt lấy nhau.
Hai con người này, chỉ cần xách một trong hai ném ra đường lớn cũng đã đủ thu hút ánh nhìn, huống chi hiện giờ còn tay nắm tay.
Lộ Bình: “…”
Trần Kỷ: “…”
Vương Quyền: “…”
“Hai đứa bây có làm quá lên không vậy?”
Ba người trăm miệng một lời.
Chu Từ Bạch nắm tay Cố Ký Thanh, đuôi mày khẽ nhướng: “Quá là quá thế nào?”
Trong trường có biết bao người đang ngấp nghé vẻ đẹp của bạn trai cậu, cậu không nhanh nhanh lớn miệng tuyên bố chủ quyền, lỡ đâu có người đến cướp bạn trai cậu đi thì cậu phải làm sao bây giờ?
Mà vất vả lắm mới theo đuổi được người ta, khoe khoang tình cảm một hồi thì có làm sao?
Chu Từ Bạch nhướng đuôi mày lên một cái, theo bản năng biểu diễn một màn cún đực khoe khoang bạn đời của mình vô cùng tinh tế.
Ba kẻ còn lại nghẹn lời, chỉ có thể nhìn về phía Cố Ký Thanh – người mà trước giờ họ luôn tin tưởng sẽ lý trí và không lú não trong chuyện yêu đương.
Cố Ký Thanh đúng là không thích người khác chú ý đến mình, làm việc gì cũng tương đối khiêm tốn, nhưng không biết vì sao hôm nay đôi môi kia đỏ hơn hẳn bình thường, mà lại khó có khi không dịu dàng cười nói, chỉ hờn giận giấu cằm vào trong khăn quàng cổ: “Em ấy cao, tôi muốn quản cũng quản không được”.
Sau đó, Chu Từ Bạch lại nhanh chóng tiếp lời: “Đâu có, em là ‘tai mềm’ mà, tất cả đều nghe lời anh”.
Lộ Bình: “…”
Trần Kỷ: “…”
Vương Quyền: “…”
Im lặng qua đi, quay đầu cất bước.
Họ không muốn làm nổi bật lên sự xấu xí của chính bản thân mình, cũng không muốn nghe cuộc đối thoại ngọt ngấy của hai kẻ kia thêm nữa.
Thế là tình cảnh của nhóm người biến thành: ba tên thẳng nam cuống cuồng co cẳng đi như chạy, hai anh đẹp trai chậm rãi bước theo sau, người đi trên đường ai ai cũng không nhịn được ghé mắt ngó qua một màn thần kỳ như vậy.
Hạ Kiều và Thẩm Chiếu đến Đào Lý Viên sớm hơn một chút, lúc chờ dưới cửa nhà hàng, may mắn được trông thấy cảnh tượng kỳ quan, nhìn ba kẻ gần như chạy trối chết trước mặt, hỏi han: “Mấy ông có làm quá lên không vậy?”
Ba người kia trăm miệng một lời: “Quá là quá thế nào?!”
Hạ Kiều, Thẩm Chiếu: “?”
Cho dù nói hai người đằng sau mặc nguyên một dàn đồ đôi chói mù mắt đi chăng nữa, thì vẫn chỉ có thể xem là hành vi yêu đương bình thường của mấy cặp tình nhân, nào có màu mè quá độ?
Không chờ họ kịp phản ứng, Chu Từ Bạch đã nắm tay Cố Ký Thanh đi đến gần.
Hai bên đang chuẩn bị chào hỏi lẫn nhau, hai thành viên đội bóng rổ khác lại trông thấy nhóm Chu Từ Bạch sớm hơn, đón tiếp chào hỏi: “Chu Tổng, lâu không gặp, tới ăn cơm hả?”
Chu Từ Bạch “Ừ” một tiếng: “Sinh nhật bạn trai tôi, tới ăn một bữa”.
“Ôi, sinh nhật vui vẻ!”
Hai cậu trai đều là thẳng nam nhiệt tình, không nghĩ nhiều, chỉ ngây ngô cười hai tiếng.
Sau đó Chu Từ Bạch lại hỏi: “Trận bóng rổ cuối tuần mọi người đã chuẩn bị ổn thỏa cả chưa?”
Chu Từ Bạch là đội trưởng, trước trận đấu nào cũng hay hỏi thăm các thành viên, giọng điệu đứng đắn nghiêm túc. Hai người kia lập tức trả lời: “Yên tâm đi, chuẩn bị kỹ càng, tuyệt đối không làm mất mặt khoa chúng ta!”
“Vậy đến lúc đó hai người đã có người tới cổ vũ chưa vậy?”
“Hả?”
“Ý là đã có người tới đưa nước cho hai người, đưa khăn mặt, đưa đồ, còn có cả biểu ngữ cổ vũ hai người chưa nữa đó?” Sắc mặt dáng vẻ của Chu Từ Bạch đều mang theo vẻ bình tĩnh tự nhiên của một người đội trưởng hỏi thăm đồng đội mình.
Hai cậu trai không nghĩ quá nhiều: “Không có đâu, ở đâu ra người như vậy chứ? Sao thế? Hiện giờ trong đội bắt đầu tính toán tìm cổ động viên đến cổ động à?”
Hai tên thẳng nam FA nói xong ba chữ cuối cùng, đáy mắt đã ánh lên ngọn lửa hi vọng.
Nào ngờ, một giây sau, Chu Từ Bạch lập tức dội tắt: “Ồ, làm gì có, chỉ muốn nói với các cậu là tôi có đó, mà cái áo thi đấu bản giới hạn lần trước có chữ ký của Kobe Bryant đám người các cậu khen ngợi không thôi cũng là do bạn trai tôi tặng đó nha”.
Lời nói đầy kiêu ngạo khoe khoang tình cảm không hề định che giấu một chút nào.
Nói xong, cậu để lại câu “Thi đấu gặp lại”, liền nắm chặt tay Cố Ký Thanh, giống như một con động vật họ chó mới vừa đánh thắng trận, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.
Thậm chí có thể trông được cái đuôi đằng sau mông đang vểnh lên tận trời điên cuồng vẫy loạn.
Hai cậu thẳng nam FA từ trong bụng mẹ: “…”
Hạ Kiều Thẩm Chiếu chứng kiến hết thảy: “…”
Im lặng một hồi, quay đầu bước thẳng.
Ai tới gần mấy cậu trai đang yêu đương trí thông minh bằng không, người đó chính là kẻ phải hộc máu oán hận.
Lúc đầu Cố Ký Thanh còn thấy hơi ngượng, nhưng quay đầu sang lại nhìn được khóe mắt đuôi mày Chu Từ Bạch toát ra sự vui vẻ, anh cũng giấu cằm vào trong khăn quàng cổ, vụng trộm cong môi.
Được rồi, đám cún này ấy mà, cậu nào cũng thích khoe khoang thôi.
Nhưng hiển nhiên năm ông bạn bình thường còn lại không thể bao dung cho Chu Từ Bạch đến như vậy, sau khi cả nhóm chỉnh tề ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt nhìn về phía Chu Từ Bạch đều chứa đầy ghét bỏ đố kị.
Chu Từ Bạch không hay không biết, chỉ nắm tay Cố Ký Thanh ngồi xuống vị trí đối diện bọn họ, sau đó thấp giọng hỏi anh: “Cố Chỉ Chỉ, anh muốn ăn gì?”
Cố Ký Thanh kéo khăn quàng cổ xuống: “Gì cũng được, em cứ chọn đi”.
“Ừ, thế thì gọi một đĩa sườn nhỏ xào chua ngọt trước nhé?”
“Được”.
“Cá quế nhỏ chiên xù?”
“Được”.
“Thịt viên nhỏ Tứ Hỉ?”
“Có thể”.
“Hành tây nhỏ…”
“Chu Từ Bạch!” Tiểu Kiều nũng nịu giỏi nhất bàn đã hết nhịn nổi, “Đừng có thêm chữ ‘nhỏ’ vào mỗi món ăn nữa có được không hả?!”
Chu Từ Bạch tiếp thu chỉ trích, không thẹn với lòng, còn lạnh nhạt lý lẽ: “Tại Cố Chỉ Chỉ nói chuyện thích thêm chữ ‘nhỏ’.”
Cố Ký Thanh trước giờ một mực không ý thức được mình có thói quen này đang bưng chén trà lên: “…”
Cẩn thận nghĩ lại, hình như đúng vậy thật.
Hạ Kiều đương nhiên biết Cố Ký Thanh có thói quen này: “Nhưng sao giống nhau được?! Cố Cố là Cố Cố! Nó trông như thế kia nói gì mà chẳng đáng yêu! Nhưng ông là một thằng con trai khỏe mạnh cao tới một mét chín đó! Ông có tự giác được đặc điểm nên có của chính bản thân mình không vậy!”
Chu Từ Bạch vẫn bình tĩnh y như thường: “Gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó”.
Nói xong, cậu lại gọi món với ông chủ đang đến nhận thực đơn: “Cho thêm bảy lon Cocacola nữa đi ạ”.
“Ok”. Chu Từ Bạch thường xuyên dẫn người của đội bóng rổ tới đây liên hoan, ông chủ hết sức quen thuộc với cậu: “Còn gì nữa không?”
“Còn ạ”. Chu Từ Bạch không hề do dự.
Ông chủ ngẩng đầu: “Hả?”
Chu Từ Bạch chỉ vào Cố Ký Thanh đang ăn vụng đậu Hà Lan nhỏ bên cạnh: “Đây là bạn trai cháu”.
Ông chủ đột nhiên được nhận lời khoe khoang tình cảm: “…”
Cố Chỉ Chỉ đang ăn vụng đậu Hà Lan nhỏ bị người người nhìn trông: “…”
Nhóm năm kẻ lại được vung thêm một mặt thức ăn cho chó: “…”
Chu Từ Bạch thực sự là một con cún.
Thế nhưng Chu Từ Bạch vẫn mang sắc mặt nghiêm túc giới thiệu cho người ta, tựa như đây là một sự kiện nhất định phải làm.
Ông chủ chỉ có thể vừa ừ ừ, vừa nhanh chóng vác thực đơn chạy mất, sau đó phấn khởi chia sẻ quả dưa mới hóng được với nhân viên phục vụ nhà mình.
Lộ Bình – thành viên hội FA to nhất bàn, không chịu đựng được: “Chu Từ Bạch! Mày có cần khoe khoang tình cảm đến thế không hả?”
“Đương nhiên là có!” Hạ Kiều cũng không chịu được bát thức ăn cho chó này, quyết định lửa cháy đổ thêm dầu: “Cố Cố nhà tôi vốn là kẻ vạn người mê đó, người theo đuổi nó có thể xếp hàng từ cửa Nam tới tận cửa Bắc trường ta, hôm qua là ngày lễ tình nhân, số người nhờ tôi chuyển chocolate cho nó ước chừng phải đến bảy người!”
Lời nói vừa dứt, tất cả ánh mắt của mọi người trên bàn lần nữa đồng loạt chuyển về phía Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh vừa mới bốc lên một hạt đậu Hà Lan nhỏ: “…”
Anh chỉ muốn im lặng ăn hết cái đĩa đậu nhỏ này thôi mà.
Nhưng trước ánh mắt chất vấn khiếp sợ của Chu Từ Bạch, anh không thể nào cứng đầu bỏ qua, chỉ có thể vội vã giải thích: “Không có đâu, Hạ Kiều lừa em đó, người theo đuổi anh không nhiều như vậy, hơn nữa…”
Mấy phần chocolate kia ngay cả nhìn anh cũng chưa nhìn, đã bảo Hạ Kiều trả về cho người tặng.
Nhưng anh còn chưa nói xong, phía sau anh liền truyền tới một âm thanh say mềm cùng nghẹn ngào nức nở: “Cố Ký Thanh!”
Cố Ký Thanh sững người, chậm rãi quay đầu, lập tức trông thấy một cậu trai cao lớn, cơ thể đầy cơ bắp, mặc đồ thể thao đi tất trắng, là một cậu trai mang theo phong cách vận động khỏe khoắn, chỉ vào Chu Từ Bạch, lại nhìn sang anh, đau đớn lên án: “Năm đó cậu không nghe một câu đã từ chối tôi rồi, cậu bảo do cậu không thích nam sinh có thể lực lớn cùng cơ bắp rắn chắc, vậy thì cậu ta được tính là cái gì?!”
Cố Ký Thanh lần nữa chậm rãi quay đầu, sau đó cũng lập tức đối mặt với con cún lớn thân cao, sức khỏe, cơ bắp xinh đẹp đang tổn thương cùng khiếp sợ – Chu Từ Bạch.
Trong khoảnh khắc ấy, rõ ràng Cố Ký Thanh không hề làm gì, nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy hình như mình biến thành một thằng đàn ông cặn bã mất rồi.
Mà đối diện bọn họ, năm kẻ chuẩn bị chỉnh lại góc độ vây xem hóng hớt mối tình tay ba, đồng loạt chỉnh tề kéo ghế ngồi về sau một bước.
Đồng thời vừa xem náo nhiệt lại không chê chuyện lớn, mỗi kẻ bình luận một câu.
Thẩm Chiếu mở đầu: “Người thông minh không rơi xuống bể tình”.
Hạ Kiều nối tiếp: “Oán hận bước chân vào vết xe đổ”.
Lộ Bình nắm chặt tay: “Thân FA một đường thênh thang bước”.
Vương Quyền tiếp lời theo: “Xây dựng nên đất nước giàu đẹp hơn”.
Trần Kỷ kết luận: “Ồ ra vậy”.
Cố Ký Thanh: “…”
Anh đột nhiên lo lắng cho chính bản thân mình, có khi nào ngày mai anh sẽ không kịp lên tiết học sớm?