Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 265-2: Thế giới mới hoàn mỹ



…..Điện thoại kiểu cũ không có chức năng ghi chú, bởi vậy chức năng gửi tin nhắn bị Trì Tiểu Trì xem thành hòm thư lưu ghi chú.

Đây chính là chân tướng của cái gọi là “tin nhắn”.

Trong hộp tin nhắn của Trì Tiểu Trì tích trữ hơn 100 tin nhắn ngắn.

“Môn văn đại học lấy Tương Lai làm đề tài, năm đó tôi không thể thi đại học, chỉ kịp đọc tin tức báo đăng những bài luận bị 0 điểm, ngồi xem chuyện vui.”

“Có một giáo viên dạy môn Toán học ở lớp 10 trường trung học rất thích nhận quà của học sinh, biến thái muốn chết, để tốt cho cậu, kiến nghị cậu thi qua 570 điểm, phân loại vào lớp A.”

“Trong trường trung học có một nhóm trẻ trâu thích bắt nạt người khác, nhưng tụi nó chỉ là quả hồng mềm, chỉ cần cầm gạch đập lại là bọn nó sẽ lập tức sợ hãi, không phục thì cứ đập thêm vài cái nữa.”

“Năm xxxx phải chăm chỉ đến bệnh viện, nếu có thể mổ ruột thừa sớm thì nên đi, một khi để nó thành viêm ruột thừa mãn tính thì nguy hiểm lắm.”

“Cuối năm xxxx không nên đến phía Nam du lịch, có bão, sẽ mốc meo trong khách sạn.”

Tin nhắn thứ nhất được ghi lại là từ ngày đầu tiên Trì Tiểu Trì đến thế giới này, mục đích là để giúp thiếu niên Trì Tiểu Trì ở thế giới này gian lận.

Lâu Ảnh nghĩ, rốt cục anh vẫn coi thường Trì Tiểu Trì.

Từ đầu đến cuối, hai chữ “Sa vào” hoàn toàn không thích hợp Trì Tiểu Trì.

…Từ ngày đầu tiên tiến vào, cậu đã chuẩn bị mọi chuyện sau khi rời khỏi thế giới này.

Sau khi mất đi Lâu Ảnh, cuộc đời của Trì Tiểu Trì cô độc bao nhiêu thì càng mong “Trì Tiểu Trì” có bấy nhiêu tốt đẹp.

Cậu dùng điện thoại để dằn vặt Chu Thủ Thành trong quãng thời gian này, cũng cẩn thận ghi chép những tin nhắn nhỏ.

Khi nhận ra mình sắp rời khỏi thì Trì Tiểu Trì càng tăng thêm tốc độ.

Hôm nay cậu rốt cục cũng gửi gắm tất cả những chuyện mà mình muốn bàn giao.

Khiến Lâu Ảnh không ngờ chính là câu nói tiếp theo của Trì Tiểu Trì.

Cậu nói: “Nói thật là em không muốn rời đi, nhưng lại rất ngóng trông rời đi.”

“Đây là tuồng kịch mà em diễn mệt nhất trong suốt cuộc đời mình.” Trì Tiểu Trì thở ra một hơi, tiến hành đánh giá cho điểm về biểu hiện mấy tháng nay của mình, “Em biết bộ dạng trước đây của mình như thế nào, nhưng mà…em căn bản diễn không ra chính mình.”

Vẻ mặt Lâu Ảnh hơi động một chút, nhẹ giọng an ủi cậu: “Em làm rất tốt. Anh không nhìn thấy có gì khác biệt, anh tin tưởng người khác cũng nhìn không ra.”

Trì Tiểu Trì chỉ cười lắc đầu.

Có lẽ người khác không nhận ra, nhưng là một diễn viên thì chính cậu có thể cảm giác được.

Không giống, rốt cục là không giống.

“Em không diễn được cả đời.”

“Thế giới này là của Trì Tiểu Trì.”

Trì Tiểu Trì mở to hai mắt trong đêm, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, chỉ vào lồng ngực của mình: “…không phải của Trì Tiểu Trì.”

Dứt lời, cậu đặt điện thoại lên đầu giường, cũng gửi đi tin nhắn vừa biên tập.

Tin nhắn này là gửi cho Tử Ngọc.

Sau sự kiện Chu Thủ Thành lần trước, cậu rất quen thuộc với Tử Ngọc.

Cậu biết tối nay Tử Ngọc trực đêm ở đồn công an, bởi vậy cậu cầu viện cô, nói là mình và Lâu ca tối nay đều bị cảm lạnh, cùng sốt cao, hy vọng cô mang theo đạo đức tốt lành của cảnh sát nhân dân, giúp bọn họ gọi cấp cứu.

Sau đó Trì Tiểu Trì lựa chọn truyền tống.

Cảm giác bị hút linh hồn lại thức tỉnh lần thứ mười trên cơ thể cậu, dẫn dắt cậu dần dần rời khỏi thế giới này.

Nguyên chủ Trì Tiểu Trì cứ như vậy mà trơ mắt nhìn những điểm sáng từ từ rời khỏi cơ thể mình.

Cậu rất muốn nói gì đó nhưng trước sau vẫn không há miệng nổi.

Cậu vốn tưởng rằng mình chẳng thể làm được gì, chỉ có thể nhìn một “bản thân” khác đang dần dần biến mất.

Nhưng khi ánh sáng nhạt kia sắp biến mất thì lại bất ngờ quay người, nâng lên khuôn mặt của *Trì Tiểu Trì* ở trên giường, dùng trán đụng vào trán cậu.

Có vài hạt sáng như đom đóm theo đầu ngón tay của đối phương xuyên vào trán của *Trì Tiểu Trì* trên giường.

“Thiếu chút nữa đã quên mất.” Người kia thấp giọng mang theo nụ cười.

Nhiều năm qua Trì Tiểu Trì luôn chờ đợi nhưng chưa bao giờ có người từng nói với cậu.

Đầu ngón tay phát sáng lướt trên trán thiếu niên, dịu dàng như một nụ hôn.

“…Rất nhiều chuyện không phải là cậu sai.”

Khi Lâu Ảnh dắt Trì Tiểu Trì quay trở lại không gian Chủ Thần, 089 đang chào từ biệt từng nhà.

Nhìn thấy 089 vẫn ở đó, Trì Tiểu Trì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thần thái của Trì Tiểu Trì rất thoải mái, tựa như không phải vội vàng chạy về là vì 089, khi gặp đối phương, cậu nở nụ cười rạng rỡ: “Hoàn thành nhiệm vụ rồi à?”

“Ừm.” 089 cười dài, “Cậu cũng vậy hả? Vậy chúng ta có thể cùng đi, chờ gặp 023 xong thì tôi phải đến Trong Khoảnh Khắc giao nhiệm vụ.”

Trì Tiểu Trì liếc nhìn về hướng Trong Khoảnh Khắc: “Xem ra tôi phải giành trước anh một bước rồi.”

Những hệ thống khác trước đây cũng từng thấy những ký chủ hoàn thành mười lần nhiệm vụ được hệ thống đỡ đầu dẫn đến đây, có ký chủ nào mà không mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như con chim cút đi theo hệ thống của mình, có ai huênh hoang xông đến bắt chuyện với hệ thống khác như vậy đâu.

Trước khi Lâu Ảnh đưa Trì Tiểu Trì đến “Trong Khoảnh Khắc”, anh thay cậu chỉnh lại vạt áo.

Trì Tiểu Trì nhìn anh, đầy mắt là sự si mê không thể che đậy.

Khi Lâu Ảnh cúi đầu, chóp mũi có thể cọ đến đỉnh đầu cậu: “Nhìn cái gì?”

Trì Tiểu Trì ngửa đầu nghiêm túc quan sát mặt anh: “Hóa ra sau khi trưởng thành Lâu ca có dáng vẻ như vậy.”

“Trong Khoảnh Khắc” truyền đến một tiếng ho khan xa xôi, dường như đang nói gì đó.

Hai người đều bỏ qua động tĩnh không quá quan trọng này.

Lâu Ảnh sững sờ, xoa mặt của mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mười thế giới, “Hiệp ước bảo mật” của ký chủ ký kết với Chủ Thần cũng tự động chấm dứt.

Đây là lần đầu tiên sau mười thế giới Trì Tiểu Trì có thể nhìn rõ khuôn mặt Lâu Ảnh.

Lâu Ảnh cúi đầu chà xát tóc cậu: “Thế nào?”

Trì Tiểu Trì: “Không tệ, rất xứng đôi vừa lứa với em.”

Đùa bỡn lưu manh xong, Lâu Ảnh còn chưa kịp có phản ứng thì Trì Tiểu Trì đã tự mình đỏ mặt trước.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản cậu kéo đầu Lâu Ảnh xuống thấp một chút, hôn lên trán anh.

“Trong Khoảnh Khắc” liên tiếp bùng nổ những tiếng ho khan tức giận.

Trì Tiểu Trì cười: “Vậy, Lâu ca, em đi vào đây.”

Cuối cùng đã đến thời điểm ly biệt, Lâu Ảnh muốn biểu hiện bình thản một chút nhưng nỗi chua xót khó chịu trong lòng vẫn không đánh lừa được bản thân.

Anh miễn cưỡng cười: “Ừm, quay lại cẩn thận…Nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt.”

Trì Tiểu Trì không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ xảo quyệt mỉm cười với anh, sau đó đẩy ra cánh cửa “Trong Khoảnh Khắc”, toàn thân dung nhập vào màn sáng mênh mông.

…Cửa khép lại.

Cả đời Trì Tiểu Trì từng tiến vào vô số cánh cửa.

Đối với cậu mà nói, ấn tượng sâu sắc nhất chính là lần bước vào cửa nhà Chu Thủ Thành.

Bên trong và bên ngoài, vừa mở vừa khép đã sửa đổi cả cuộc đời của cậu.

Khi cậu bước vào cánh cửa này, người bên trong và bên ngoài đều không biết khi cánh cửa này mở ra một lần nữa thì sẽ là quang cảnh thế nào.

Khi đưa thân vào dòng thác ánh sáng ở “Trong Khoảnh Khắc”, Trì Tiểu Trì quan sát mọi ngóc ngách một lượt, còn cố ý bắt lấy hạt bụi ký ức trôi nổi giữa không trung, sau đó mới chuyển mắt nhìn bộ não màu đỏ sậm khổng lồ đang chậm rãi nhúc nhích chìm nổi ở giữa phòng.

Cậu hỏi thăm một chút: “Ông là Chủ Thần à?”

Chủ Thần nhìn xuống con giun dế từng cho mình ăn trái đắng vô số lần, giả vờ ôn hòa nhã nhặn: “Cậu đã từng nghe nói về tôi?”

“Người cũng như tên.” Trì Tiểu Trì bình phẩm, “Rất giống não heo.”

Chủ Thần cũng không muốn cùng cậu khoe công phu miệng lưỡi, vô duyên vô cớ kéo thấp thân phận của mình: “Nói ra yêu cầu của cậu đi.”

Trì Tiểu Trì thong thả đi hai bước, nhìn bốn phía: “Không cho tôi mượn cái ghế để ngồi được à?”

Chủ Thần lạnh lùng: “Cậu có nhiều lời để nói lắm sao?”

Không có Lâu Ảnh quản thúc, Trì Tiểu Trì cũng không cần ngụy trang bản tính ác liệt trong xương tủy: “Cũng không, chẳng qua tôi không thích đứng nói chuyện mà thôi.”

Chủ Thần quét một cái ra phía sau Trì Tiểu Trì.

Vô số dữ liệu từ sau lưng cậu ngưng tụ thành hình dáng một cái ghế.

Trì Tiểu Trì ngồi lên, thoải mái bắt chéo hai chân, cũng không biết là thật lòng hay giả dối mà tán thưởng: “Thật tiện nha.”

Chủ Thần biết ở “Trong Khoảnh Khắc” nói chuyện thì sẽ không truyền ra bên ngoài, nhưng vì lý do an toàn, Chủ Thần vẫn kiểm tra đồ vật mà Trì Tiểu Trì mang theo.

Vừa mới kiểm tra, nó suýt nữa ngất xỉu.

Một kho thẻ hoàn chỉnh được cậu thắp sáng toàn bộ, hàng tồn kho khác nhau, thậm chí còn lập một kho thẻ dự phòng cho những thẻ cần thiết, cũng như một số tiện ích linh tinh như thuốc lá, rượu, túi ngủ, lều, ảnh, bùa bình an, bim bim tôm, tất cả đều đặt vào trong, y như một tiệm tạp hóa.

Giọng điệu của Chủ Thần khống chế rất tốt, nghe không ra hỉ nộ: “Cậu thu thập đồ vật cũng đầy đủ quá nhỉ.”

“Tôi đến mười thế giới.” Trì Tiểu Trì gõ nhẹ lên tay vịn của ghế, “Chỉ cần có thời gian thì chuyện gì cũng có thể làm được.”

“Vậy cậu có biết thế giới của cậu đã trải qua bao lâu chưa?”

Trì Tiểu Trì đáp rất trôi chảy: “Ba năm lẻ một tháng.”

“Ba năm.” Chủ Thần lặp lại lời này, “Nằm liệt trên giường ba năm, e là bước đi cũng rất khó.”

Trì Tiểu Trì: “Ông quan tâm đến tôi như vậy à?”

“Đương nhiên rồi.” Chủ Thần nói, “Tôi quan tâm đến tất cả ký chủ.”

Trì Tiểu Trì chống cằm: “Tôi cũng cảm thấy vậy. Chủ nông trại cũng sẽ quan tâm bò của mình hôm nay cung cấp được bao nhiêu lít sữa.”

Chủ Thần ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi nghe không hiểu cậu đang nói gì. Tôi rất bận, xin cậu nhanh chóng nói ra tâm nguyện của mình. Cậu muốn đến thế giới nào?”

Trì Tiểu Trì đặt đốt ngón tay bên môi: “Ừm, chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ.”

…..

P/S: Để xem Tiểu Trì hầm não heo thế nào…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.