Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 47: Bản tình ca trên băng



Cúp máy, 061 hỏi cậu: “…Muốn đến xem à.”

Trì Tiểu Trì: “Đương nhiên.”

Cho dù có nhiều nghi ngờ, nhưng thân phận của người “Chú út” này đã trải qua nghiệm chứng từ chính mẹ của Đông Ca, nên sẽ không sai lầm.

Nửa tiếng sau, Trì Tiểu Trì khoác áo phao màu đen dài, ngồi trước cổng trường thể thao ngắm mặt hồ đã hơi kết băng, chờ đợi người Chú út không biết tên đến đón mình.

Đông Ca đã rất lâu không để ý đến tóc tai, để nó dài đến vai, dùng một sợi dây chun đen đơn giản buộc gọn sau ót.

Trong lúc rãnh rỗi, Trì Tiểu Trì cởi dây chun, xõa ra búi tóc nhỏ trên đầu.

Đây là kiểu tóc mà lúc trước Lâu Tư Phàm thường giúp Đông Ca chải.

Đông Ca không thích cắt ngắn, vì để không ảnh hưởng thi đấu, lúc trước Lâu Tư Phàm sẽ thường đến ký túc xá của cậu để búi tóc cho cậu.

Từ năm 19 đến 24 tuổi, cậu và Lâu Tư Phàm nói chuyện yêu đương bí mật suốt cả năm năm trời.

Trong khoảng thời gian này, Đông Cam cảm thấy khá hạnh phúc, chỉ thỉnh thoảng mới có bất mãn.

Ngoại trừ trước sau có một Hạ Trường Sinh như có như không vắt ngang giữa bọn họ thì cậu còn có một tâm sự nữa.

—–Kỳ thực Đông Ca không thích ở phía dưới.

Thế nhưng mỗi lần cùng Lâu Tư Phàm, Lâu Tư Phàm đều cười nói, vậy lần sau đi, lần sau nhường cho em.

Giọng điệu kia hoàn toàn xem cậu như đứa nhỏ mà dụ dỗ, cái gọi là ‘Lần sau’ rốt cục đến lúc nào thì có trời mới biết.

Đông Ca đề cập mấy lần, sau này không nói nữa.

Cậu tự nhủ, thôi, dù sao cũng rất đau, nói không chừng Lâu Tư Phàm chịu không nổi.

Nhưng mà theo thời gian trôi qua, tâm thái của Đông Ca cũng chậm rãi sinh ra biến hóa.

Cậu cứ hoài nghi chính mình quá mẫn cảm, nhưng ‘tình bạn’ của  Lâu Tư Phàm và Hạ Trường Sinh thật sự như thiên trường địa cửu, dù cho Lâu Tư Phàm bí mật qua lại với cậu nhưng phần lớn thời gian vẫn sẽ đi cùng Hạ Trường Sinh.

Đông Ca cứ như tùy tùng đi theo phía sau Lâu Tư Phàm, nhìn chằm chằm Hạ Trường Sinh đến xuất thần.

Tại sao anh ấy không biết điều mà tránh né một chút?

Anh ấy không có bạn khác sao? Tại sao cứ chiếm lấy thời gian của Lâu ca?

Chẳng qua bọn họ không có bất kỳ hành vi vượt qua phép tắc nào, chỉ chân chân thật thật là một đôi bạn tôn trọng lẫn nhau, dù cho Đông Ca muốn bắt bẻ cũng không tìm được nhược điểm gì.

Càng khiến Đông Ca khó có thể chịu đựng là Lâu Tư Phàm cứ thường xuyên so sánh cậu với Hạ Trường Sinh, cũng không so điểm gì khác mà chỉ so kỹ năng trượt băng, cũng là điều duy nhất rất có ý nghĩa đối với Đông Ca, cuối cùng đúc kết là cậu không bằng Trường Sinh, còn phải nỗ lực thêm.

Hạ Trường Sinh như một cái gai đâm sâu vào trong da thịt Đông Ca, làm cho cậu thỉnh thoảng nhói đau một trận.

Về sau, dù cho không cần Lâu Tư Phàm đề cập thì Đông Ca đều sẽ không tự chủ mà so sánh chính mình với Hạ Trường Sinh, xem như đối thủ cạnh tranh.

Rõ ràng là một người trượt đôi, một người trượt đơn, sở trường không xung đột lẫn nhau, nhưng Đông Ca vẫn không thể khống chế mà luôn muốn so bì với Hạ Trường Sinh.

Tâm tình tiêu cực này bị Lâu Tư Phàm tự tay chế tạo nuôi dưỡng, không ngừng sinh sôi.

Càng ngày Đông Ca càng chán ghét Hạ Trường Sinh. Mà loại chán ghét này đạt đến đỉnh điểm vào một ngày nọ.

Đó là một ngày cuối tuần.

Lâu Tư Phàm như thường ngày, đi sân huấn luyện trượt đôi tìm Hạ Trường Sinh cùng luyện tập và tán gẫu, Đông Ca vẫn như thường ngày đi cùng Lâu Tư Phàm.

Bắt đầu từ hôm qua cảm xúc của Lâu Tư Phàm đã không tốt, sáng sớm cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Đông Ca sợ anh ấy không đủ năng lượng, trượt một chốc liền đứng dậy rời sân, lượn vòng quanh máy bán hàng tự động, mua một ly cà phê nóng, sợ cà phê lạnh nên cứ ủ trong lòng bàn tay, nhanh chóng trượt trở về.

Mới vừa đi đến bên sân, cậu nhìn thấy Lâu Tư Phàm hiếm khi đen mặt với Hạ Trường Sinh, bày ra tư thế chất vấn: “Hôm qua mình đến tìm cậu, người con trai đi cùng cậu là ai?”

Đông Ca đứng lại, nghiêng tai lắng nghe.

Thái độ của Hạ Trường Sinh rất lạnh nhạt: “Một người bạn giới thiệu, cùng anh ấy ăn một bữa cơm mà thôi.”

Lâu Tư Phàm theo đuổi không dứt: “Chỉ là ăn cơm thôi sao?”

Ánh mắt Hạ Trường Sinh lặng yên mà nói: “Mình đã nhiêu năm không nói chuyện yêu đương, muốn hẹn hò thử xem. Chỉ là hẹn hò, cũng chưa nhất định sẽ ở cùng nhau…Cậu sốt sắng như vậy làm gì?”

Lâu Tư Phàm thu lại tâm tình, dịu dàng nở nụ cười, chẳng qua nụ cười này thấy thế nào cũng vẫn cứng ngắc: “Không có mình trấn cửa thì mình không yên lòng.”

Anh ta lại hỏi tiếp: “Nếu là hẹn hò tại sao làm muốn tìm một người con trai?”

Hạ Trường Sinh liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu kỳ thị đồng tính luyến ái à?”

Lâu Tư Phàm nói: “…Mình không có. Chỉ là không ngờ cậu cũng vậy…”

Hạ Trường Sinh: “…’Cũng’?”

Lâu Tư Phàm: “Trong đội của chúng ta đã có hai ba người vậy rồi. Không có gì bất ngờ.”

Hạ Trường Sinh: “Ồ.”

Lâu Tư Phàm dừng lại một chút, thử thăm dò: “Cậu thích ở phía trên hay phía dưới?”

Hạ Trường Sinh: “…Bát tự còn chưa viết, cậu định thay mình quyết định chuyện trăm năm luôn sao?”

Làm bạn tốt nhiều năm, vấn đề này đối với Hạ Trường Sinh mà nói cũng không tính là xúc phạm.

Trên khuôn mặt băng sơn vạn năm của Hạ Trường Sinh trồi lên dáng vẻ hớn hở: “Chưa nghĩ ra, cũng không có ý định tùy tiện thử. Có lẽ càng thích ở trên, nhưng nếu đủ yêu thương thì ở dưới cũng không tệ.”

Lâu Tư Phàm nói: “Nếu cậu muốn ở cùng người khác thì vẫn nên ở phía trên sẽ tốt hơn.”

Hạ Trường Sinh hỏi: “Tại sao?”

Lâu Tư Phàm dùng giọng điệu nói đùa: “Nằm ở dưới rất mất mặt, lại còn đau. Cho dù muốn nằm ở dưới cũng phải tìm người nào thật yêu cậu mới được.”

Ly cà phê Đông Ca đang cầm giống như một cái bàn ủi, kề sát lòng bàn tay, nóng đến mức khiến cậu run cầm cập.

… “Nằm ở dưới rất mất mặt.”

… “Lại còn đau.”

Anh ấy vốn biết rõ điều đó.

Đông Ca đột nhiên cảm thấy chính mình như một thằng ngu, vui vẻ chịu đựng sự đau đớn kia, coi như là hạnh phúc.

Bởi vì chuyện này mà cậu và Lâu Tư Phàm ầm ĩ một trận.

Sau khi biết rõ ngọn nguồn cậu tức giận, Lâu Tư Phàm rất kiên nhẫn dỗ cậu, nhận sai, bảo rằng chỉ thuận miệng nói chứ không phải nghiêm túc, nếu không thì anh ấy sẽ để Đông Ca nằm trên một lần, xem như là xin lỗi.

Tuy rằng cuối cùng đã giảng hòa nhưng cảm giác ghen tỵ và nguy hiểm đã dần dần leo lên trái tim của Đông Ca.

Từ nhỏ cậu đã bị cha mẹ chỉ trích cho đến lớn, cho nên có một quan niệm ăn sâu bén rễ vào trong lòng cậu.

—-Khiến người ta chán ghét là vì mình không đủ ưu tú.

Chỉ cần mình đủ ưu tú như vậy sẽ có người yêu thích.

Dù cho tuổi còn trẻ đã lấy được vô số cúp quán quân trong và ngoài nước, cũng sáng lập kỷ lục trong nước nhưng Đông Ca cảm thấy vẫn chưa đủ.

Sau đó không lâu, Đông Ca chuẩn bị cho một giải đấu quốc tế rất quan trọng.

Trong lúc cậu chuẩn bị thi đấu đã xảy ra một chuyện: Lâu Tư Phàm dẫn cậu đi tìm Hạ Trường Sinh chơi.

Sau buổi nói chuyện lần trước, tần suất Lâu Tư Phàm đi tìm Hạ Trường Sinh rõ ràng tăng nhanh, mà lý do của anh ta cũng rất đầy đủ.

Lâu Tư Phàm dịu dàng nói với Đông Ca: “Trường Sinh am hiểu biên đạo điệu múa, để cho cậu ấy chỉ điểm em nhiều một chút thì thành tích của em sẽ tăng lên rất nhiều.”

Mà trong lần luyện tập này, Hạ Trường Sinh nhất thời hưng phấn, nhảy một mạch tổ hợp cú 4T-3A (1).

Bởi vì chỉ là luyện tập nên động tác tổ hợp có độ khó cao này được Hạ Trường Sinh hoàn thành một cách thoải mái.

Lâu Tư Phàm cũng xem như cổ vũ, cười nói: “Trường Sinh, động tác này của cậu có thể phá kỷ lục Châu Á đó.”

Hạ Trường Sinh nói: “Cậu đừng nói bừa. Ở đây luyện chơi chơi thì được, lúc thi đấu chưa chắc có thể phát huy tốt như vậy đâu.”

Lâu Tư Phàm cười cười, quay đầu nói với Đông Ca: “Nhìn Hạ tiền bối của em kìa, phải học tập thật giỏi có biết không.”

Ngồi ở bên sân, Đông Ca cúi đầu thắt dây giày: “…Ừm, đã biết.”

Mấy ngày sau, khi huấn luyện viên thương lượng với cậu về chiến thuật, Đông Ca không hề do dự: “4Lz-3T (2)”

Huấn luyện viên khuyên cậu đừng mạo hiểm, mặc dù trình độ của Đông Ca đã bước lên hàng số một, nhưng độ khó của động tác này quá lớn, đối với Đông Ca mà nói, theo đuổi bước nhảy ổn định và vững vàng vẫn quan trọng nhất, có thể tranh thủ kiếm điểm.

Đông Ca cố chấp nói: “Em làm được.”

Nếu Hạ Trường Sinh làm được, vậy mình cũng nhất định có thể.

…Đó là một quyết định khiến Đông Ca hối hận cả đời.

Như Hạ Trường Sinh đã nói, phát huy ở thi đấu và ngầm phát huy ở sân tập là hai chuyện khác nhau.

Dưới áp lực của bầu không khí thi đấu tại sân khách, Đông Ca quả thực đứng vững, đem động tác có độ khó lớn nhất là 4lz thực hiện một cách hoàn mỹ.

Vấn đề xuất hiện ở động tác thứ hai.

Bởi vì lúc rơi xuống đất không thể khống chế tốt, mất trọng tâm, lưỡi giày chệch hướng, cậu liền ngã xuống mặt băng.

Huấn luyện viên của Đông Ca bóp cổ tay than thở, nuối tiếc cho cậu lần này có lẽ phải bỏ lỡ cơ hội đoạt cúp.

Nhưng rất nhanh ông ta liền phát hiện có gì đó không đúng.

Đông Ca nằm nhoài trên mặt băng, mặc cho nhạc đệm vẫn tiếp tục, cậu không thể bò dậy nổi.

Ông ta kinh ngạc thốt lên một tiếng, ra dấu cho tổ trọng tài rồi nhảy vào trong sân.

Đông Ca đau đến run rẩy cả người, cuộn tròn người lại, mồ hôi nhiễu từng giọt hòa vào mặt băng, lẩm bẩm: “…Chân của tôi, chân của tôi.”

…Cuối cùng chẩn đoán kết quả là đứt gân chân nghiêm trọng.

Huấn luyện viên an ủi cậu, không có gì, nghỉ ngơi một năm, dù sao theo đuổi ngành này có ai mà không bị thương cơ chứ.

Nhưng Đông Ca có thể thấy được tiếc nuối nồng đậm trong mắt của huấn luyện viên.

Phần tiếc nuối này đã khiến Đông Ca hoàn toàn tan vỡ,

Mấy ngày kế tiếp, ai tới thăm cậu thì cậu cũng không chịu mở miệng, ngay cả Lâu Tư Phàm cũng vậy.

Đối mặt với vẻ lạnh lùng của Đông Ca, Lâu Tư Phàm đặc biệt ôn hòa nói: “Anh biết thân thể của em không thoải mái. Nếu em không muốn gặp anh thì hai ngày nữa anh sẽ quay lại.”

Có lẽ do bị thương nên đặc biệt dễ dàng mẫn cảm, khi ở chung với Lâu Tư Phàm, Đông Ca ý thức được rất nhiều chi tiết nhỏ mà cậu chưa từng chú ý.

—-Lâu Tư Phàm quá dịu dàng.

Anh ấy dịu dàng đến mức giả tạo, dường như có thể bao dung tất cả phẩm chất ác liệt của Đông Ca, tùy hứng, kiêu ngạo, trầm lặng.

Trước đây Đông Ca cho rằng dịu dàng là một phẩm chất thật sự tốt đẹp của anh ấy.

Anh ấy chưa bao giờ nổi giận với Đông Ca, không chỉ trích sai lầm của Đông Ca, không cãi nhau với cậu ấy, quả thật là một người yêu quá hoàn mỹ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, không cãi nhau, không ghen tuông, không giận hờn, thật sự là yêu thương thật lòng hay sao.

Cho dù là đến thời điểm này Lâu Tư Phàm vẫn không nóng không lạnh, không vội vàng an ủi cậu, quả thật giống như dùng sự dịu dàng để lạnh lùng đẩy cậu ra, cũng cắt xuống một ranh giới ‘Chúng ta không quen’ giữa bọn họ.

Sau ba ngày Đông Ca nhập viện, Hạ Trường Sinh vừa kết thúc giải đấu của mình cũng đến thăm cậu.

Giọng điệu của Hạ Trường Sinh đầy bất mãn: “Tại sao lại khiến bản thân ra nông nổi như vậy?”

Đông Ca nhìn anh ấy, khàn giọng hỏi: “Lâu ca đâu, không đi cùng anh sao?”

Hạ Trường Sinh lạnh như băng, nghe giọng nói quả thật đang tức giận: “Anh ấy vẫn có thể luôn ở bên cạnh cậu hay sao? Ngẫm lại chính mình nên làm sao bây giờ đi.”

Nghe thấy câu này, Đông Ca đột nhiên liền bị uất ức và chua xót lắp đầy.

Cậu thấp giọng nói: “Anh ấy có thể.”

Hạ Trường Sinh cau lại hai hàng lông mày lá liễu xinh đẹp: “Hả?”

Đó là lần đầu tiên Đông Ca mở rộng cửa lòng, nói nhiều như vậy với Hạ Trường Sinh.

Cậu nói đến chuyện tình cảm của cậu và Lâu Tư Phàm, thẳng thắn thừa nhận cậu ghen ghét Hạ Trường Sinh, nói xong lời cuối cùng cậu không kìm nén được tâm tình, vặn góc chăn, nhẹ giọng khóc thút thít.

…Em ghen tị, em có tội, em kích động, nhưng em thật sự đáng chịu tội như vậy sao?

Sau khi Hạ Trường Sinh nghe xong, thần thái có chút dị thường: “Là vậy sao? Cậu ấy chưa từng nói với anh.”

Đông Ca nhất thời không kịp phản ứng: “…Cái gì?”

Hạ Trường Sinh nói: “Anh vẫn luôn coi cậu ấy là bạn, anh cũng cho rằng Lâu ca chăm sóc cậu như hậu bối.”

Anh ấy hỏi lại: “Các cậu bắt đầu từ khi nào? Lâu ca chưa từng nói với anh, cậu và cậu ấy…”

Đông Ca cứng đờ người.

…Chưa từng nói.

Cái gì gọi là ‘Chưa từng nói’?

Chẳng phải Hạ Trường Sinh là bạn thân của Lâu ca sao?

Lâu ca không cho Đông Ca công bố quan hệ của hai người bọn họ, được thôi, Đông Ca không nói, thậm chí cũng không bày tỏ bất kỳ cử chỉ thân mật nào với Lâu Tư Phàm khi ở bên ngoài.

Dù sao ở xã hội này, đồng tính luyến ái vẫn thuộc về thiểu số, không thể tự do đàm luận công khai.

Tuy tính cách của Đông Ca hướng nội, cũng không nguyện ý tú ân ái trước mặt người khác.

Nhưng cậu vẫn cho rằng Hạ Trường Sinh biết chuyện này.

Nếu như Lâu Tư Phàm chưa từng nói thì năm năm này tính là gì?

Nếu như chưa từng nói, tại sao mình phải đi căm ghét Hạ Trường Sinh không biết gì cả?

Thấy Đông Ca không nói chuyện, Hạ Trường Sinh thở ra một hơi, dứt khoát nói: “Anh biết rồi. Sau này anh sẽ giữ khoảng cách với Lâu ca, hy vọng cậu bỏ qua cho anh.”

Hạ Trường Sinh rời đi, lưu lại một mình Đông Ca ngẩn người trong phòng bệnh.

Khoảng nửa tiếng sau Lâu Tư Phàm gọi điện đến.

Đông Ca khó khăn cầm di động lên.

Di động vẫn là năm đó Đông Ca leo tường ra ngoài mua, chất lượng vẫn rất tốt, Đông Ca không nỡ bỏ nên vẫn dùng đến bây giờ.

Số điện thoại của Lâu Tư Phàm từng là số đầu tiên trong cái di động này, cũng là dãy số duy nhất.

Cậu bắt máy: “Alo.”

Người ở đầu dây bên kia tức đến nổ phổi: “Vì sao em lại nói với cậu ấy mấy chuyện đó? Chẳng phải anh đã bảo không cần nói hay sao? Em muốn phá hủy anh sao?”

Đông Ca dừng một chút: “…Anh là ai?”

Trong lúc nhất thời Đông Ca dĩ nhiên không thể nghe ra giọng nói kia là của ai.

Tiếp đó, Lâu Tư Phàm nói rất nhiều, dường như đem tất cả phẫn nộ tích lũy trong năm năm qua trút vào một tiếng đồng hồ này, hóa thành những viên đạn trong suốt, bắn dồn dập về phía Đông Ca.

Trong điện thoại, Lâu Tư Phàm đau đớn tâm cam mà nói: “Em nên cám ơn Trường Sinh, khi còn bé cậu ấy từng bị bắt nạt, bị ám ảnh trong lòng, vì cậu ấy mà anh mới che chở cho em. Còn em thì sao? Khi còn bé anh giúp em như vậy, chăm sóc em như vậy, em báo đáp anh ra sao?”

Đông Ca vẫn cho rằng Lâu Tư Phàm chỉ là chưa đủ yêu thương cậu mà thôi.

Nhưng không ngờ Lâu Tư Phàm thậm chí không xem cậu là gì cả, chẳng qua chỉ là một đạo cụ dùng tốt mà thôi.

—–Lúc nhỏ cậu là một con búp bê mà anh ta dùng để lấy lòng Hạ Trường Sinh, bày ra sự thiện lương đối với đứa trẻ đáng thương.

—–Sau khi trưởng thành, cậu là một con búp bê miễn phí lại dùng tốt.

Dựa theo lời lên án của Lâu Tư Phàm, Đông Ca quả thật đã phá hủy Lâu Tư Phàm, phá hủy tình ‘hữu nghị’ mà anh ta mất nhiều năm cẩn thận duy trì.

Lâu Tư Phàm yêu thích Hạ Trường Sinh như vậy, nghĩ tất cả biện pháp để làm vui lòng Hạ Trường Sinh.

Bởi vì yêu thích, Hạ Trường Sinh chú ý tới Đông Ca bị bắt nạt, Lâu Tư Phàm cũng bắt đầu để ý đến Đông Ca.

Anh ta vốn chỉ muốn làm một người anh trai tốt, chăm sóc cho ‘cậu em nhỏ’ Đông Ca này, không ngờ đêm đó say rượu, làm cho anh ta mơ mơ màng màng cưỡi lên một con cọp.

Là Đông Ca hại Lâu Tư Phàm phải làm ra lựa chọn khó khăn như vậy, là Đông Ca ép anh ấy phải lựa chọn giữ hay bỏ giữa đạo đức và Hạ Trường Sinh.

Vì ‘trách nhiệm’, anh ấy ‘phải hy sinh’ ở cùng Đông Ca, ‘bù đắp sai lầm của mình’.

Anh ta cũng biết làm như vậy ‘không thể cho Đông Ca hạnh phúc’, nhưng lại không muốn làm Trần Thế Mỹ, muốn chia tay mà không được, chỉ có thể không ngừng thông qua ‘thiện ý nhắc nhở’, cho cậu biết Hạ Trường Sinh tốt như thế nào, ám hiệu cho cậu biết khó mà lui.

Cũng chỉ có Đông Ca ngu dốt như vậy mới có thể biết khó vẫn cố dấn thân, liều chết không lùi.

Nghe thấy anh ta dùng đạo lý chỉ trích, Đông Ca ngay cả tức giận cũng không còn sức lực.

Cậu nằm trên giường, giọng điệu bình thản đến mức ngay cả chính cậu cũng giật mình: “Nếu anh không thích em, vì sao không nói sớm.”

Lâu Tư Phàm ở đầu dây bên kia đáp: “Chẳng phải anh luôn nhắc nhở em hay sao?”

Lập tức, anh ta liền nói một cách đầy thống khổ: “Anh đã chịu trách nhiệm với em, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ hay sao? Em cũng phải suy nghĩ một chút cảm nhận của anh đi chứ.”

Đông Ca yếu ớt nói: “Nhưng anh đối tốt với em như vậy…Anh luôn khen em, nói rằng em tốt như thế này như thế kia…”

Lẽ nào những điều này đều là giả sao?

Lâu Tư Phàm nói: “Anh có nói như vậy, nhưng đó chỉ là khích lệ chung chung mà thôi, em cũng suy nghĩ quá nhiều rồi. Em ngẫm lại xem, từ đầu tới cuối, anh có từng nói một câu ‘Anh yêu em’ hay chưa?”

Đông Ca trầm mặc.

Một lát sau, cậu nhẹ giọng đáp: “Được rồi, em đã hiểu.”

Cậu lễ phép cúp máy.

Từ 11 tuổi đến nay, suốt 12 năm mong đợi và sùng bái, chỉ trong vòng một giờ đã hóa thành ảo ảnh trong mơ.

12 năm, đối với Đông Ca mà nói, dường như đã qua cả nửa đời người.

Hiện tại đã nói ra tất cả, Đông Ca cũng không có ý định khóc lóc van nài mà xin quay lại.

Cậu không rẻ mạt như vậy, người đã vô tâm ta liền dừng.

Cậu an ủi mình như thế, nằm úp sấp trên gối, từng giọt nước mắt thấm ướt bao áo gối khiến nó trở nên sậm màu.

…Tại sao lại đau như thế.

….Khi gân chân bị đứt cũng không đau đến vậy.

Đông Ca đau đến không thở nổi, siết chặt ngực áo bệnh nhân trên người, lẩm bẩm an ủi chính mình.

…Không sao, không sao, không có anh ấy, mình vẫn còn có giày trượt.

Thời gian trôi qua một năm, Đông Ca mắc phải chứng lo lắng nghiêm trọng, quay lại sân băng.

Di chứng do bị đứt gân chân nghiêm trọng cùng với tâm lý không còn trầm tĩnh như trước khiến cho cậu rốt cục không tìm lại được trạng thái của năm ấy

Liên tục sáu động tác xoay người của cậu toàn bộ thất bại.

Cậu quỳ gối trên mặt băng, gào khóc như một đứa nhỏ.

Các đội viên đã từng cười nhạo cậu kiêu ngạo đều xúc động, nhưng trong đám người này lại không có Lâu Tư Phàm.

…Thậm chí anh ta không hề quay lại liếc nhìn Đông Ca dù chỉ một chút.

Nửa năm sau, Đông Ca tiến vào khoa tâm thần, trong mê man, cậu tìm được một sân băng thuộc về riêng mình, đạp vỡ miếng băng mỏng, rơi vào lòng hồ.

Trì Tiểu Trì lập tức thoát ra ra khỏi ký ức của Đông Ca trước khi chết chỉ trong nháy mắt, quay đầu ngắm nhìn mặt hồ phía sau.

Cái hồ đã chôn thây Đông Ca cũng có mặt băng mỏng như vậy, không quá sâu, nếu như khi đó Đông Ca vẫn còn chút khát vọng được sống thì chỉ cần dùng một chút sức lực đứng lên là được rồi.

Trì Tiểu Trì cởi ra búi tóc trên đầu, mái tóc đen bóng bị gió thổi tung, một màu đen nhánh càng làm nổi bật làn da trắng tuyết, làm cho cậu thoạt nhìn giống như một cô bé.

Trì Tiểu Trì lau mặt một cái, nghiêm túc nói: “Đệt mịa thằng đó.”

061 cực kỳ táng đồng: “Ừm.”

Ngay lúc này một đôi giày da tiến vào tầm mắt của Trì Tiểu Trì.

Có người nhẹ giọng hỏi: “Đông Ca? Là con sao?”

Trì Tiểu Trì lập tức tiến vào trạng thái.

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như khi Đông Ca còn bé, u buồn mà cảnh giác.

Người trước mắt là một thanh niên có tướng mạo không điểm nào để chê, rất xinh đẹp, môi đỏ mắt phượng, nhưng lại toát ra khí chất thanh cao sạch sẽ, vừa nhìn liền khiến lòng người thoải mái.

Chú ý đến ánh mắt dò xét của Đông Ca, người đến chìa bàn tay ra, tao nhã lễ phép nói: “Chú tên là Đông Phi Hồng. Nếu không ngại, con có thể gọi chú là chú út.”

……….

(1)4T-3A: Cú nhảy xoay 4 vòng trên không tiếp đất, lấy đà 1 nhịp sau đó là cú xoay 3 vòng trên không4Lz-3T: Cú nhảy xoay 4 vòng trên không tiếp đất + ngay sau đó là cú xoay 3 vòng trên không.Nói thật thì vụ này Fynnz ko rành lắm. Ai rành về trượt băng có thể giải thích bên dưới giúp mọi người nha, chứ F thấy cả 2 combo nó nhìn giống nhau lắm luôn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.