Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 69: Nghe Nói Tôi Là Chiến Thần



Là một cỗ máy cơ giáp dùng để huấn luyện thì bề ngoài của nó trông có vẻ ưu tú.

Cơ giáp này được thiết kế theo tiêu chuẩn tam giác ngược, đôi mắt gắn đèn lóe sáng trên chiếc mũ giáp màu xanh đậm, bờ vai rộng lớn, đường cong mượt mà lưu loát, áo giáp bao trùm từ ngực xuống bụng, thắt lưng được bảo vệ bởi một lớp giáp sắt mạ vàng, tỉ lệ hai chân cực kỳ tuyệt vời, dựa theo dữ liệu thân thể của Quý Tác Sơn mà tiến hành chỉnh sửa một chút dữ liệu.

Không bàn đến tính năng, chỉ nói đến phương diện thẩm mỹ thì bộ cơ giáp này tuyệt đối là đứng đầu.

Mà trí thông minh của nó càng không thể nghi ngờ, khi quỳ xuống một chân, tư thái của nó cực kỳ giống một con người.

Trì Tiểu Trì hỏi Quý Tác Sơn: “Thấy thế nào?”

Quý Tác Sơn nói: “Là loại cơ giáp phổ thông gia dụng, nếu dùng để huấn luyện hằng ngày ở nhà thì đủ rồi. Nhưng còn cần căn cứ thói quen thao tác của em để tiến hành điều chỉnh một chút ở bên trong mới được.”

Khi nói đến cơ giáp, giọng điệu của Quý Tác Sơn cũng thay đổi.

Trì Tiểu Trì quay sang La Thiến: “Tôi có thể thay đổi nó một chút hay không?”

La Thiến khoanh tay trước ngực: “Cậu biết làm sao?”

Trì Tiểu Trì không lên tiếng, chỉ gật đầu.

La Thiến cười nói: “Vậy xin cứ tự nhiên, cách vách là phòng tu chỉnh. Nhưng mà nói rõ trước nhé, tôi chỉ còn thừa một bộ cơ giáp này thôi, nếu cậu làm hỏng thì tôi thật sự là thương mà không giúp được gì nữa đâu.”

Trước khi để Trì Tiểu Trì lưu lại một mình cùng bộ cơ giáp mới, La Thiến đi đến trước cửa rồi quay đầu lại hỏi: “Cậu sẽ theo tôi cùng đi học à.”

Trì Tiểu Trì đáp: “Ừm.”

La Thiến hỏi: “Đến lúc đó gặp phải Triển Nhạn Triều thì làm sao đây.”

Trì Tiểu Trì nhìn về phía thiếu nữ rồi nói: “Về phía tôi thì không thành vấn đề, chỉ sợ tiểu thư La Thiến không chịu được mà thôi.”

La Thiến cũng là một người cố chấp, liền thoải mái huýt sáo một tiếng: “Ok, tôi cũng muốn thử một chút xem cơ giáp của Triển Nhạn Triều mạnh cỡ nào.”

Cửa phòng huấn luyện vừa mới đóng lại, Trì Tiểu Trì liền đi đến bên cạnh cơ giáp: “Xin chào.”

Cơ giáp ngẩng đầu lên, ôn hòa nói: “Xin chào chủ nhân. Rất vui được phục vụ cho ngài.”

Trì Tiểu Trì nói với 061: “Ha ha, là cùng ngành với cậu đó.”

061 nói trong lòng, không, là khôi giáp của cậu.

Bộ cơ giáp này lúc được thiết kế đã viết lên tên của Trì Tiểu Trì, chỉ thuộc về riêng một mình Trì Tiểu Trì.

Quý Tác Sơn dường như thật sự rất yêu thích cơ giáp, mỗi lần La Thiến đến xem cậu ấy thì cậu ấy đều đang tích cực tu sửa bộ cơ giáp mới tới tay này.

Đứng bên trong những tia lửa điện phát ra từ máy hàn, Quý Tác Sơn vẫn trầm mặc như trước, nhưng ánh mắt lại lộ ra vô số cuồng nhiệt.

Cô không gọi cậu ấy ăn cơm mà cứ để mặc cậu ấy cả đêm bận rộn.

Đợi đến khi cậu ấy tu chỉnh hệ thống thích hợp với tình trạng của mình thì đã là hai giờ sáng, cậu bò vào trong bộ cơ giáp, mặc bộ cơ giáp mới rồi lặng yên ngủ.

Bởi vì quá độ mệt mỏi là Trì Tiểu Trì thậm chí không cần 061 dụ dỗ cũng đã ngủ ngon lành.

061 bật cười.

…Cảm giác đặt Trì Tiểu Trì nhốt vào trong thân thể thật sự rất tốt.

Anh chỉnh đèn pha bên trong hệ thống cho tối một chút, hệ thống điều hòa của hệ thống cũng được chỉnh ở nhiệt độ thích hợp, sau đó anh từ từ ngồi xuống, lẳng lặng cảm thụ tiếng hít thở truyền đến từ bên trong thân thể.

Trì Tiểu Trì sử dụng thân thể của Quý Tác Sơn, nhưng tiếng hít thở lại thuộc về nhịp điệu riêng của Trì Tiểu Trì, có chút nhẹ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giật mình tỉnh lại, khiến người ta không nhịn được mà nín thở, đem giấu cậu ấy ở một nơi tối tăm yên tĩnh, e sợ sẽ khiến cậu ấy thức tỉnh.

061 có chút khổ não, bởi vì cẩn thận như vậy, trước đây chưa bao giờ trải nghiệm tâm tình lo lắng như vậy, mà nghĩ đi nghĩ lại, anh liền không nhịn được mà bật cười.

Cơ giáp được đặt tên là “Blue” nhấc cánh tay lên, đặt trên ngực, nghĩ đến Trì Tiểu Trì nằm ở bên trong, anh cảm thấy như vậy thật tốt, buổi tối hôm nay có vẻ hơi ngắn.

Cuối tuần đảo mắt đã qua.

Sáng thứ hai, Trì Tiểu Trì mặc đồng phục học sinh đã được tu bổ, bộ cơ giáp mới cũng được thu gọn, dùng máy bay của nhà La Thiến đến phòng huấn luyện trong trường học.

Trường cơ giáp này là tư nhân, cho phép học sinh dẫn theo nhân sinh hoặc bạn huấn luyện cùng đến học. Triển Nhạn Triều ở trong trường học nổi danh xa gần, bởi vậy kết quả là khi Trì Tiểu Trì và La Thiến vừa vào phòng học thì lập tức có người nhận ra.

“Đây chẳng phải là nhân sinh của Triển Nhạn Triều à? Làm sao mà lại đi cùng La Thiến thế kia?”

Vài người được mời đến nhà họ Triển vài hôm trước lập tức bắt đầu vội vàng truyền bá những gì đã xảy ra vào ngày đó, có thể nói là vô cùng hăng hái, không còn là bộ dáng chim cút khi đối mặt với La Thiến và Triển Nhạn Triều ngay lúc đó.

Trong quá trình miêu tả, tránh không được mà thêm mắm dặm muối, mô tả sự việc thành tình cảnh dưới địa ngục, mà trung tâm gió bão chính là cậu bạn Quý Tác Sơn này đây.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, mọi người đều dồn dập cảm thán.

“Xong rồi, với bản tính của cái tên Triển Nhạn Triều kia vậy mà không bùng nổ hả?”

“Nhất định là bùng nổ rồi, lần này La Thiến thảm thật. Tụi bây còn nhớ lúc Triển Nhạn Triều vừa vào học đã xảy ra chuyện gì không?”

“Mình có nghe người ta kể nè, vị học trưởng kia hình như tên là Leon?”

“Chính là Leon. Lúc đó Triển Nhạn Triều vừa mới tới trường học không bao lâu, Leon nhìn trúng Quý Tác Sơn, nói với Triển Nhạn Triều là muốn mua lại cậu ấy. Triển Nhạn Triều không chỉ trở mặt mà còn lớn tiếng nói rằng thấy anh ta một lần sẽ đánh một lần. Kết quả là cậu ấy nói được làm được, đừng nói là đang trên sân luyện tập, cho dù là đang đi dạo trên hành lang mà thấy Leon thì sẽ đổ ập xuống mà đánh một trận. Sau đó Leon đi đâu cũng tránh họ Triển kia, không học được quá một năm liền chuyển trường.”

“Chậc chậc chậc, họ Quý này ngoại trừ cái mặt đẹp thì còn có cái gì hay cơ chứ?”

“Ngoại trừ mặt đẹp còn có cái gì hả? Là sinh ra đã có số làm Omega rồi, mấy cậu có học được người ta hay không?”

“Không học được, không học được.”

Mấy người nghị luận phá lên cười trong sự đau khổ của người khác, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Trì Tiểu Trì, dường như đã đoán trước cậu ấy không dám lắm miệng.

La Thiến vốn muốn nói chút gì đó nhưng thấy sắc mặt của Trì Tiểu Trì vẫn như thường nên cô cũng quyết định không quản chuyện vô bổ này.

Chuyện này khác với tình trạng ngày hôm trước, phải xem chính Quý Tác Sơn có muốn xã cơn tức này hay không.

Nhưng một giây sau, Trì Tiểu Trì lại cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Một đám gà rừng.”

Lúc thường Quý Tác Sơn không lộ ra ngoài, vừa mở miệng chính là tuyệt kỹ đánh lan quần thể, ngay cả La Thiến cũng kinh ngạc nâng quai hàm nhìn cậu.

Những người ở cách gần cậu đều không tin nổi: “Cậu nói cái gì?”

Quý Tác Sơn ở trong thân thể đã sớm quen với việc nhẫn nhục chịu đựng, có chút luống cuống đối với tình huống đột ngột này: “Anh Trì…”

Trì Tiểu Trì đá văng ghế tựa rồi đứng dậy, đồng thời cũng nói với Quý Tác Sơn: “Nếu cậu muốn làm Alpha mạnh nhất thì phải có bộ dáng của Alpha. Tuy rằng Triển Nhạn Triều khốn kiếp nhưng cậu ta cũng có thứ đáng giá để cậu học tập. Anh hỏi cậu, nếu như là Triển Nhạn Triều, dám mỉa mai cậu ta ngay trước mặt thì cậu ta sẽ nói cái gì?”

Quý Tác Sơn suy nghĩ một chút: “Sẽ đem ghế đập vào mặt đối phương.”

Trì Tiểu Trì theo lời, quơ lấy cái ghế, trực tiếp ném về phía đám người vừa nói nhảm “Không học được” kia.

“Một đám gà rừng cục cục tác.” Trì Tiểu Trì vỗ vỗ tay, không nhanh không chậm mà nói, “Không học được cũng không sao, tụi bây có thể đầu thai lại một lần nữa đấy.”

La Thiến vừa thưởng thức ngắm nhìn đồng đội mới của mình, vừa nghĩ, lúc này mới đúng là ra dáng.

Người bị ghế đập vào mu bàn chân vừa định nổi nóng thì khóe mắt liền nhìn thấy Triển Nhạn Triều đang sải bước đi về phía phòng học.

Gã ta hơi biến sắc, đành phải phẫn nộ ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn không cam, hung tợn nói với Trì Tiểu Trì: “Mày chờ đó.”

Trì Tiểu Trì đáp lễ: “Chờ cái gì, chờ mày đi đầu thai lại hả?”

Quý Tác Sơn trong thân thể có chút mơ màng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt người kia nghẹn họng, cậu cảm thấy vô cùng sảng khoái, toàn thân đều nhẹ nhàng thoải mái.

Trì Tiểu Trì cũng ngồi xuống, hỏi Quý Tác Sơn: “Có quá đáng không?”

Quý Tác Sơn nói: “Có một chút.”

Trì Tiểu Trì không để ý lắm, lại hỏi: “Vui hay không?”

Quý Tác Sơn nói: “…Vui ạ.”

Trì Tiểu Trì cười: “Vậy được rồi.”

Lúc này 061 nhắc nhở bọn họ: “Triển Nhạn Triều đến.”

Kỳ thực không cần 061 nhắc thì Trì Tiểu Trì cũng đã nghe thấy tiếng nghị luận đột nhiên vang lên.

Vẻ mặt của Triển Nhạn Triều vô cùng khó coi, cậu ta bước vào phòng học, không ngồi ở hàng đầu tiên mà mình hay ngồi, lại đi thẳng xuống phía dưới, nắm lấy cánh tay của Quý Tác Sơn, đáy mắt tràn đầy tơ máu: “Cậu chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì quay về ngay.”

Quầng mắt của Triển Nhạn Triều thâm đen, bởi vì đã liên tục hai ngày rồi cậu ta không thể ngủ ngon.

Lật người sang một bên, cậu ta thắc mắc tại sao tiểu Quý vẫn còn chưa trở về.

Tiếp tục trở mình, cậu ta lại nghĩ, Quý Tác Sơn chính là nhớ ăn không nhớ đánh, chờ cậu ta trở về thì mình phải tẩn cậu ta một trận ra trò mới được.

Nhưng đến khi nhìn thấy Quý Tác Sơn thì Triển Nhạn Triều lại không còn suy nghĩ gì khác.

Coi như Quý Tác Sơn cậu có bản lĩnh đi, có thể khiến mình một ngày không gặp đã nhớ đến mức này!

Không ngờ Quý Tác Sơn ngồi yên như núi mà lại dễ dàng tránh thoát khỏi bàn tay của cậu ta.

Triển Nhạn Triều không hiểu: “Cậu làm gì vậy?”

Tình cờ gặp lại Triển Nhạn Triều, Trì Tiểu Trì liền biến trở về Quý Tác Sơn tích chữ như vàng trước kia: “Không phải đã nói rồi sao. Tôi sẽ đi cùng cô La Thiến.”

Triển Nhạn Triều cảm thấy không thoải mái, liền hỏi: “Nói với ai?”

Trì Tiểu Trì đáp: “Cậu nói, để tôi tự chọn. Hiện tại tôi không chọn cậu, không muốn trở về nhà họ Triển nữa.”

Trong phòng học lập tức xôn xao tiếng nghị luận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.