Gió thổi, cây cối khiêu vũ, hoàng hôn màu tía – da cam đang sắp sửa chuyển sang màu thiếc bóng loáng. Nó khiến tôi sợ hãi khi không khí buổi đêm giống hệt như tám năm trước, lần cuối cùng tôi mạo hiểm xuống gần vùng đất thiêng này.
Tôi tự hỏi liệu người của Griffin Scope có nghĩ đến việc theo dõi tại Hồ Charmaine. Thực sự thì không quan trọng lắm. Elizabeth quá thông minh. Như tôi đã nói lúc trước, từng có một khu cắm trại mùa hè ở đây trước khi ông tôi mua mảnh đất. Đầu mối của Elizabeth – Dolphin – là tên một cabin, chỗ những đứa trẻ lớn nhất ngủ, chỗ sâu nhất trong rừng, chỗ bọn tôi hầu như không dám bén mảng.
Chiếc xe thuê leo lên cái từng là lối vào của trại, mặc dù nó gần như không tồn tại nữa. Từ con đường chính bạn không thể nhìn thấy nó, cỏ cao che kín lấy nó. Chúng tôi vẫn giữ một đường xích chạy ngang qua, chỉ để phòng khi, cùng một biển đề cấm vào. Sợi dây xích và tấm biển vẫn ở nguyên đó, nhưng bao năm bị bỏ quên lộ rõ mồn một. Tôi dừng xe lại, mở sợi dây xích, quấn quanh cái cây.
Tôi ngồi vào lại ghế lái và tiến về phía sảnh của khu cắm trại cũ. Còn rất ít thứ ở đó. Bạn vẫn có thể thấy những thứ còn sót lại gỉ sét, đổ nát của cái từng một thời là lò nướng và bếp lò. Một vài cái bình và chảo nằm ngổn ngang dưới sàn, nhưng hầu hết đã bị chôn vùi sau bao năm tháng. Tôi bước ra và ngửi thấy vị ngọt ngào của cỏ. Tôi cố không nghĩ đến cha mình, nhưng ở khoảng đất trống, khi có thể nhìn xuống cái hồ, chỗ ánh trăng bạc lóng lánh trên mặt nước gợn sóng, tôi nghe thấy con ma ngày xưa một lần nữa và tự hỏi, lần này, liệu nó có phải đang khóc lóc gào thét đòi trả thù.
Tôi leo lên con đường mòn, mặc dù cả nó nữa, cũng gần như đã không còn tồn tại. Kỳ quặc khi Elizabeth lại chọn nơi này để gặp mặt. Tôi đã nói trước kia rằng nàng không bao giờ thích chơi trong đống đổ nát của khu cắm trại mùa hè xưa cũ này. Linda và tôi, mặt khác, sẽ thích thú kinh ngạc khi bọn tôi tình cờ thấy những cái túi ngủ hay những chiếc hộp thiếc trống rỗng vừa mới bị khui, tự hỏi loại người lang bạt nào đã bỏ lại chúng và nếu, có thể, cái người lang bạt kia vẫn còn ở gần đây. Elizabeth, thông minh hơn cả hai chúng tôi rất nhiều, không quan tâm đến trò chơi đó. Những nơi lạ và sự không chắc chắn làm nàng sợ.
Phải mất mười phút mới đến được đó. Cabin vẫn còn tốt đáng ngạc nhiên. Trần và tường vẫn còn nguyên, mặc dù những bậc gỗ dẫn lên cửa đã hơi vỡ nát rồi. Biển Dolphin vẫn còn ở đó, treo thẳng đứng trên một cái đinh. Dây leo, rêu và một nhóm cây gì đó tôi không biết tên không bị ngôi nhà ngăn cản; chúng mày mò tìm lối vào, bao quanh cabin, chui qua những cái lỗ và cửa sổ, ngốn trọn cái cabin để bây giờ trông nó như một phần tự nhiên của một khu phong cảnh.
“Cậu đã quay trở lại,” một giọng nói, làm tôi thảng thốt.
Một giọng đàn ông.
Tôi phản ứng lại mà không nghĩ gì. Tôi nhảy qua một bên, ngã xuống nền nhà, lăn, và rút khẩu Glock ra, giơ lên nhằm bắn. Người đàn ông đơn thuần giơ tay lên cao. Tôi nhìn, vẫn chĩa khẩu Glock vào người ông ta. Ông ta không phải là người tôi đợi gặp. Bộ râu dày của ông trông giống như một cái tổ chim cổ đỏ sau một trận bị lũ quạ tấn công. Tóc ông ta dài và rối bù. Quần áo như mớ giẻ rách dùng để cải trang. Trong một thoáng, tôi nghĩ mình về lại trong thành phố, chạm trán với một lão ăn mày vô gia cư nào đó. Nhưng tác phong có vẻ không giống lắm. Người kia đứng thẳng, vững chãi. Ông ta nhìn tôi chằm chằm.
“Ông là gã quái nào thế?” tôi nói.
“Đã lâu lắm rồi, David nhỉ.”
“Tôi không quen ông.”
“Thực sự không, không. Nhưng tôi biết cậu.” Ông ta hất đầu về phía cái giường phía sau tôi. “Cậu và chị cậu. Tôi thường xem hai đứa chơi ở đây.”
“Tôi không hiểu.”
Ông ta mỉm cười. Răng ông ta, tất cả ở đó, trắng đến lóa mắt khi so với bộ râu. “Tôi là Ông Ba Bị.”
Xa xa, tôi nghe tiếng một gia đình ngỗng quác quác khi chúng lướt xuống đậu trên mặt hồ. “Ông muốn gì?” tôi hỏi.
“Không tí tẹo gì,” ông nói, vẫn mỉm cười. “Tôi bỏ tay xuống được chưa?”
Tôi gật đầu. Ông buông tay xuống. Tôi hạ khẩu súng xuống nhưng vẫn giữ nó sẵn sàng bắn. Tôi nghĩ về lời ông ta nói và hỏi, “Ông trốn ở trên này bao lâu rồi?”
“Tổng cộng chừng” – có vẻ như ông ta đang đếm bằng mấy ngón tay – “ba mươi năm.” Ông ta cười toét khi thấy nét mặt sững sờ của tôi. “Phải, tôi đã nhìn cậu từ khi cậu cao chừng này.” Ông ta giơ tay ra ở khoảng cao bằng đầu gối. “Nhìn cậu lớn lên và…” Ông dừng lại. “Đã lâu lắm rồi cậu mới lại lên đây, David.”
“Ông là ai?”
“Tên tôi là Jeremiah Renway,” ông nói.
Tôi không nhớ ra nổi cái tên đó.
“Tôi vốn đang trốn luật pháp.”
“Vậy tại sao bây giờ ông lại xuất hiện?”
Ông nhún vai. “Có lẽ vì tôi vui mừng khi gặp cậu.”
“Làm thế nào ông biết tôi sẽ không báo cho cảnh sát?”
“Tôi biết cậu nợ tôi một thứ.”
“Thứ gì?”
“Tôi cứu mạng cậu.”
Tôi cảm thấy nền nhà dưới chân mình dịch chuyển. “Cái gì?”
“Cậu nghĩ ai đã kéo cậu ra khỏi nước?” ông hỏi.
Tôi chết lặng.
“Cậu nghĩ ai đã kéo cậu vào trong nhà? Cậu nghĩ ai đã gọi cấp cứu?”
Miệng tôi mở, nhưng không một lời nào thốt ra nổi.
“Và” – nụ cười của ông nở rộng – “cậu nghĩ ai đã đào hai thi thể lên để có người tìm thấy chúng?”
Phải mất một lúc tôi mới tìm thấy tiếng của mình. “Tại sao?” tôi cố gắng hỏi.
“Không nói chắc được,” ông nói. “Nghe này, tôi đã làm một thứ rất tệ, cách đây lâu lắm rồi. Tôi nghĩ đây là cơ hội chuộc lỗi hay đại loại thế.”
“Ý ông là ông nhìn thấy…?”
“Mọi thứ,” Renway nói nốt hộ tôi. “Tôi nhìn thấy bọn chúng tóm bà xã của cậu. Tôi nhìn thấy bọn chúng dùng cây gậy đập cậu. Tôi nhìn thấy bọn chúng hứa kéo cậu lên nếu cô ấy nói cho chúng biết thứ gì đó đang ở đâu. Tôi nhìn thấy bà xã cậu đưa cho chúng một chiếc chìa khóa. Tôi nhìn thấy chúng cười và đẩy cô ấy vào trong xe trong khi cậu vẫn ở dưới nước.”
Tôi nuốt khan. “Ông có nhìn thấy bọn chúng bị bắn không?”
Renway mỉm cười lần nữa. “Chúng tôi đã trò chuyện khá nhiều rồi, con trai ạ. Cô ấy bây giờ đang đợi cậu.”
“Tôi không hiểu.
“Cô ấy đang đợi cậu,” ông nhắc lại, rồi quay đi. “Chỗ cái cây.” Không một lời báo trước, ông chạy vụt vào rừng, lao qua bụi cây như một con hươu. Tôi đứng đó và nhìn ông mất dạng trong bụi rậm.
Cái cây.
Và tôi chạy. Cành cây quật vào mặt tôi. Tôi không quan tâm. Chân tôi nài xin tôi dừng lại. Tôi không thèm để ý đến chúng. Phổi tôi phản kháng. Tôi bảo nó bền bỉ thêm chút. Khi cuối cùng tôi rẽ phải chỗ tảng đá hình nửa cái linga và vòng qua góc chỗ con đường mòn, cái cây vẫn ở nguyên đó. Tôi tiến lại gần hơn và cảm thấy mắt mình bắt đầu trố lên.
Những chữ cái họ tên được khắc của chúng tôi – E.P + D.B – đã bị năm tháng làm sẫm màu đi. Mười ba vạch chúng tôi khắc lên cũng thế. Tôi đăm đăm nhìn trong một thoáng, và rồi tôi giơ tay ra, ngập ngừng chạm lên những đường rãnh. Không phải những chữ cái. Không phải mười ba cái vạch kia. Tay tôi lần xuống tám cái vạch mới, vẫn còn trắng và dính đầy nhựa.
Rồi tôi nghe nàng nói, “Em biết anh nghĩ thế là ngu ngốc.”
Tim tôi như nổ tung. Tôi quay lại. Và nàng đứng đó.
Tôi không cử động nổi. Tôi không mở miệng được. Tôi chỉ đăm đăm nhìn mặt nàng. Khuôn mặt đẹp đẽ đó. Và đôi mắt kia. Tôi cảm thấy như mình đang ngã, rơi xuống một cái hầm tối. Mặt nàng gầy hơn, xương gò má Yankee của nàng nổi rõ hơn, và tôi không nghĩ mình từng nhìn thấy thứ gì hoàn hảo hơn trong suốt quãng đời mình.
Lúc đó, tôi nhắc mình nhớ đến những giấc mơ đầy chòng ghẹo – những giờ phút trốn chạy buổi đêm khi tôi ôm nàng trong vòng tay mình và vuốt ve mặt nàng nhưng đồng thời cũng cảm thấy chính mình bị kéo tuột đi, biết rằng ngay cả khi tôi đã được tắm sũng trong niềm sung sướng nhất đời thì đó cũng không phải là thực, rằng chẳng chóng thì chầy tôi sẽ bị quẳng lại vào thế giới của thức tỉnh. Nỗi sợ hãi đây có thể còn hệt hơn thế nhiều nhấn chìm tôi, ép sạch hơi ra khỏi phổi tôi.
Elizabeth dường như đọc được những điều tôi đang nghĩ và gật đầu như thể nói: “Phải, đây là thực.” Nàng ngập ngừng bước về phía tôi. Tôi gần như không thở nổi, nhưng tôi cố lắc đầu và chỉ vào những vạch vừa được khắc lên rồi nói, “Anh nghĩ là lãng mạn.”
Nàng nén tiếng nức nở bằng tay mình và lao về phía tôi. Tôi dang tay ra và nàng ôm chầm lấy tôi. Tôi ôm nàng. Tôi ôm nàng chặt hết sức. Mắt tôi nhắm tịt lại. Tôi ngửi thấy mùi tử đinh hương và quế từ tóc nàng. Nàng vùi mặt vào ngực tôi và nức nở khóc. Chúng tôi ôm nhau rồi buông ra. Nàng vẫn… khớp. Những đường nét cơ thể, những đường lồi lõm không cần phải điều chỉnh gì cả. Tôi khum tay đặt lên phía sau đầu nàng. Tóc nàng ngắn hơn, nhưng chất tóc không hề thay đổi. Tôi có thể cảm thấy nàng run rẩy và tôi chắc nàng cũng cảm thấy thứ hệt như vậy phát ra từ người tôi.
Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi nồng cháy, quen thuộc và cuống quýt sợ hãi, hai con người cuối cùng ngoi lên được khỏi mặt nước sau khi phán đoán sai lầm độ sâu của nước. Bao năm cách trở bắt đầu tan chảy, mùa đông nhường lối cho mùa xuân. Quá nhiều cảm xúc nảy bật lên trong tôi. Tôi không sắp xếp hay cố hiểu chúng. Đơn giản là tôi để tất thảy diễn ra.
Nàng ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt tôi và tôi không cử động nổi. “Em xin lỗi,” nàng nói, và tôi nghĩ tim mình lại bắt đầu vỡ tan thành từng mảnh.
Tôi ôm nàng. Tôi ôm nàng và tôi tự hỏi liệu tôi có từng bao giờ liều để nàng đi nữa không. “Đừng bỏ anh một lần nữa,” tôi nói.
“Không bao giờ.”
“Hứa nhé?”
“Hứa,” nàng nói.
Chúng tôi vẫn ôm nhau. Tôi ghì lấy làn da đẹp đẽ của nàng. Tôi sờ những đường cơ trên lưng nàng. Tôi hôn lên cái cổ thanh tú của nàng. Tôi thậm chí còn nhìn lên trời khi mình đang ôm ghì lấy nàng. Làm thế nào? Tôi tự hỏi. Làm thế nào đây không phải là một trò đùa ác ý nữa? Làm thế nào nàng vẫn còn sống và quay trở về với tôi?
Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn đó là sự thật. Tôi muốn nó kéo dài mãi.
Nhưng ngay cả khi tôi ghì siết nàng trong tay mình, tiếng điện thoại di động, như thứ gì đó trong những giấc mơ đầy chòng ghẹo kia của tôi, bắt đầu kéo tuột tôi đi. Trong một thoáng, tôi nghĩ không trả lời máy, nhưng với tất cả những gì đã xảy ra, thực sự không có lựa chọn nào khác. Những người chúng tôi thương yêu đang bị bỏ mặc nằm đó trong thế giới thức tỉnh của chúng ta. Chúng tôi không thể bỏ rơi họ. Cả hai chúng tôi hiểu điều đó. Vẫn giữ một tay ôm Elizabeth – tôi sẽ bị đọa đày nếu buông nàng ra – tôi đưa điện thoại lên tai và nói alô.
Đó là Tyrese. Và khi anh nói, tôi có thể cảm thấy mọi thứ bắt đầu tuột đi sạch.