Edit: Thỏ
Beta: Ruồi Lai Muỗi
Không khí yên tĩnh của tiệm sách chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ, ánh mắt của mọi người từ sách vở của mình chuyển sang lén lút nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang đứng trước quầy.
Tóc của cậu thiếu niên được cắt ngắn, gương mặt nghiêm nghị, khí chất lạnh lùng. Anh rũ mắt xuống nhìn về phía Lương Dược, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, chỉ có thể cảm nhận được hương vị lười nhác và tự phụ.
Anh vừa bước đến lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Những cô gái xung quanh cầm sách len lén nhìn, hưng phấn mở miệng: “Các cậu nhìn nam sinh mặc đồng phục đằng kia đi, có phải đẹp trai quá không?”
“Mau tận dụng thời cơ lại thêm bạn bè người ta đi!”
“Mình có cảm giác hình như đã gặp cậu ta ở đâu rồi thì phải…”
Mọi người bàn tán thì bàn tán, nhưng cũng không một ai dám tiến đến để bắt chuyện mà chỉ dám vụng trộm nhìn qua. Hàn khí của cậu thiếu niên ấy tỏa ra quá lớn, vẻ mặt lại lãnh đạm, mang lại cho người ta cảm giác không nên đến gần.
Nhưng việc này không bao gồm Lương Dược, cô không biết xấu hổ cũng như chưa từng biết ngượng ngùng là gì. Khó được dịp gặp được một soái ca như vậy, chi bằng thử đùa giỡn người ta một chút!
“Chàng trai à, có thể add Wechat được không?” Lương Dược chống cằm, cười mỉm nhìn anh.
Ánh mắt Sở Trú lướt nhìn qua gương mặt xinh đẹp của cô, bình thản mở miệng: “Không!”
“Vì sao vậy?”
“Điện thoại hết pin rồi!” Sở Trú cụp mắt xuống, anh qua loa bịa ra lý do sau đó gõ nhẹ lên mặt bàn, “Phiền toái quá, nhanh lên!”
“Được rồi, chờ tôi một chút!” Lương Dược vốn chỉ muốn đùa giỡn người ta một chút cũng chẳng muốn gì. Cô cầm 4 quyển sách kia lên nhìn qua.
〖Cuộc cách mạng giấc ngủ〗(*)
〖Tạm biệt chứng mất ngủ〗
〖Ngủ bao nhiêu là chất lượng?〗
〖Chỉ bạn 100 trăm cách ngủ nhanh chóng〗
(*): The Sleep Revolution của tác giả Arianna Huffington. Những quyển còn lại mình chưa tìm được ví dụ. (TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS thongoblog97.wordpress.com)
“…”
Xem ra chất lượng giấc ngủ chàng trai này không được tốt lắm.
Khó trách nhìn qua anh không có chút tinh thần nào!
Lương Dược nhìn màn hình máy tính, mở miệng: “Tổng cộng 128 tệ.”
Sở Trú nghe vậy cầm điện thoại quét mã vạch hai chiều được dán ở góc bàn.
Sau đó máy tính vang lên một tiếng ── thông báo số tiền thanh toán đã được trả.
Lương Dược cố ý trêu chọc: “Không phải cậu nói điện thoại hết pin rồi sao?”
Sở Trú không trả lời, tựa hồ cũng cảm thấy việc này không đáng quan tâm. Ngay cả liếc nhìn cô một cái anh cũng thấy lười.
Kiệm lời, cao lãnh(*), toàn thân đều tản ra hơi thở cảnh báo ‘Chớ lại gần, tôi không rảnh để ý đến mấy người!’
(*): lạnh lùng và xa cách (TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS thongoblog97.wordpress.com)
Không thú vị gì hết.
Lương Dược thở dài trong lòng. Mặc dù anh rất đẹp trai, nhưng tính cách thì thực sự làm người ta khó chịu!
Cô ghét nhất là loại người này!
Tạm ngừng suy nghĩ, Lương Dược đưa túi đựng cho anh bỏ sách vào.
Điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên.
Cô liếc mắt nhìn ── là Vương Cần Cần.
Hiện tại vẫn đang là giờ làm việc, Lương Dược rất thức thời ấn nút tắt, nhưng hai giây sau tiếng chuông lại vang lên.
Chẳng lẽ có chuyện gì gấp à?
Lương Dược nhanh tay đem túi đựng gói xong đưa cho Sở Trú, sau đó đưa tay nhận điện thoại. Lời còn chưa ra khỏi miệng, Vương Cần Cần đã lớn tiếng bên tai: “Lương Dược, cậu đang ở đâu? Mình vừa thấy Hứa Diễm dẫn đầu một nhóm người đi theo hướng cậu vừa rời đi đấy! Chắc chắn là tìm cậu gây phiền phức, cậu nhanh chóng tìm chỗ tránh đi!”
Lương Dược nhíu mày, còn đang muốn hỏi rõ hơn thì ngoài cửa xuất hiện tiếng bước chân. Hai người đàn ông bộ dáng lưu manh đi tới; trên mặt một trong hai người bọn họ có vết sẹo, người còn lại thì đầu tóc nhuộm vàng chói lóa, nhìn vô cùng hung dữ. Bọn họ nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Lương Dược nhanh chóng cúp điện thoại, nghe Vương Cần Cần nói sơ qua, trực giác phụ nữ của cô cho biết mục tiêu bọn họ tìm chắc chắn chính là mình!
Đứng đối diện, Sở Trú chẳng thèm để ý xung quanh xảy ra chuyện gì. Anh cầm túi đựng sau đó xoay người bước đi, đúng lúc này tầm nhìn của hai người kia chuyển sang phía này. Cô theo phản xạ liền nắm lấy góc áo của Sở Trú, cơ bản là muốn mượn thân thể của anh che chắn mình một chút.
Vừa hành động xong, cả hai đều sửng sốt.
Sở Trú nhíu mày, sự kiên nhẫn nháy mắt cạn hết. Anh cho rằng cô còn muốn dây dưa không dứt, đang lúc muốn hất tay cô ra. Lực tác động sau lưng chợt nhẹ, cánh tay đang nắm cũng chủ động biến mất.
“Xin lỗi.”
Cô nói nhanh, thanh âm nhỏ nhẹ kéo dài mang theo tia hiền thục, vô cùng nhẹ nhàng mềm mại.
Sở Trú quay người thì nhìn thấy Lương Dược ngồi xổm xuống, trốn dưới chỗ trống của quầy.
Anh còn chưa hiểu đây là tình huống gì thì hai người kia đã chú ý đến bên này. Tướng mạo(*) Sở Trú quá xuất chúng, muốn cho người khác không chú ý là việc vô cùng khó.
(*): vẻ mặt và dáng người
(TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TẠI WORDPRESS thongoblog97.wordpress.com)
“Này, cậu kia, cậu có thấy cô gái nào mặc áo khoác màu cam, tướng mạo rất đẹp không?” Hoàng Mao mặt hung dữ hỏi thăm.
Lương Dược trốn dưới quầy nghe vậy, siết chặt bàn tay, tư thế chuẩn bị bỏ trốn. Vừa nãy cô phản xạ theo bản năng là nắm lấy góc áo của Sở Trú, không có nhờ người khác giúp đỡ. Tính tình cậu ấy nhìn qua không thuộc kiểu người thích xen vào việc của người khác.
Trong đầu, Lương Dược nhanh chóng tính toán, đối phương có hai người, không khó để đối phó. Khó khăn ở chỗ nơi này là tiệm sách, cô động thủ không tiện.
Trong lúc cô đang suy nghĩ cách để thoát thân, liền nghe được giọng nói nhàn nhạt của Sở Trú, giống như một trận gió mát đang thổi bên tai cô.
“Không thấy, tránh ra!”
Lương Dược dừng lại, nghe được đáp án ngoài ý muốn thì trợn to mắt.
“Thái độ của mày là thế nào đây?”
Hoàng Mao bị Sở Trú chọc giận, thấy anh mặc đồng phục liền muốn gây khó dễ, đưa tay muốn đẩy anh một cái.
Nhưng tay hắn còn chưa đụng đến đã bị Sở Trú sắc mặt không đổi chặn đòn, dùng sức bắt chéo tay hắn ra sau lưng.
“A!” Hoàng Mao bị anh làm đau đến hít một ngụm khí lạnh.
Xung quanh là một mảnh tĩnh lặng.
Ánh nhìn mọi người đồng loạt chuyển dời lên người Sở Trú, không nghĩ thiếu niên dáng người cao gầy như thế khi ra tay sức lực lại lớn như vậy.
Mặc dù Lương Dược không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng từ tiếng kêu của Hoàng Mao cô đã ít nhiều hình dung ra tình huống. Đối với Sở Trú ngày càng tò mò, cô tưởng rằng học sinh cao trung chỉ toàn là bọn đầu gỗ, nào ngờ còn có có cao thủ nữa à!
Cô muốn ngẩng đầu lên nhìn tình huống một chút, nhưng sợ bị người nọ phát hiện thì xung quanh sẽ trở nên tồi tệ hơn, trong lòng bèn nhịn xuống mà ngồi im bất động.
“Con mẹ nó, tao đánh chết mày!”
Bị nhiều người nhìn như vậy, Hoàng Mao trong cơn giận dữ. Hắn cảm thấy thể diện của mình bị mất hết, vừa muốn vung tay lên đánh Sở Trú nhưng lại bị người đàn ông có hình xăm ngăn lại: “Được rồi, mày đã quên chúng ta đến đây làm gì à? Bớt gây chuyện đi, con nhỏ kia hình như không đến đây, chúng ta đi nơi khác tìm nó xem xem.”
Hoàng Mao nghe xong, đành phải nhịn xuống. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Sở Trú: “Hôm nay coi như mày may mắn, đừng để tao gặp lại mày. Nếu không, gặp một lần tao đánh một lần!”
Sở Trú lạnh lùng liếc nhìn hắn, không trả lời.
“Được rồi, đi nhanh lên!” Người đàn ông có hình xăm kia cầm tay Hoàng Mao lôi đi, trên mặt có chút không được tự nhiên. Hoàng Mao không cảm nhận được nhưng không có nghĩa là hắn không biết, Sở Trú nhìn có vẻ âm trầm như vậy nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm.
Lương Dược nghe được tiếng bước chân xa dần, có chút bất ngờ. Như vậy là… kết thúc rồi?
Cô nhô nửa cái đầu ra ngoài, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao gầy rời đi của Sở Trú.
Cao gầy, thẳng tắp, nhịp chân không nhanh không chậm.
Lúc đến lúc đi đều giống nhau.
***
Sở Trú cầm túi sách bước ra khỏi tiệm thì nhìn thấy Triệu Ức Hào đang đứng chờ bên ngoài.
“Ôi! tổ tông của tôi, cậu cuối cùng cũng ra rồi!”
Triệu Ức Hào vừa nhìn thấy anh đã nháo nhào lên, lập tức sáp lại, “Cậu biết cậu đi bao lâu rồi không hả? Là nửa tiếng đó! Đi nặng cũng không cần lâu đến như vậy!”
Sở Trú mặc kệ cậu ta, đôi chân dài sải bước về phía trước: “Đi về!”
“Này này, hồi nãy tớ thấy cậu xung đột với mấy người trong đó. Chuyện gì vậy, cậu có sao không?”
Triệu Ức Hào vội đi theo sau, cùng anh ”sánh bước”.
Sở Trú ngáp một tiếng, vẫn như cũ không đáp lời.
Triệu Ức Hào lập tức lớn tiếng: “Tớ hỏi cậu, người đàn ông kia có sao không?”
Sở Trú tựa như bị làm phiền đến nhức đầu, liếc nhìn cậu ta một cái: “Cậu không thấy hắn đi ra à?”
Vấn đề ngớ ngẩn gì vậy?
“Tớ đùa một chút mà!” Triệu Ức Hào cười hì hì, “Cậu còn chưa trả lời tớ bên trong xảy ra chuyện gì đâu đó, đang yên đang lành sao lại xảy ra xung đột vậy?”
“Ai biết.” Trong đầu Sở Trú hiện lên vẻ mặt của Lương Dược.
Anh không muốn xen vào việc của người khác, nói một câu không biết là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi. Không nghĩ rằng đối phương không biết điều, hết lần này đến lần khác muốn động tay động chân với mình.
Anh nhớ tới khi Lương Dược nắm lấy áo anh, sau đó lại lập tức buông ra. Lúc đó, cô không cầu cứu, chỉ nói lời xin lỗi anh.
Có thể anh bị người ta làm phiền, bản thân mình cũng không phải dạng người lương thiện gì.
Coi như anh không động thủ, cô cũng có thể hoàn toàn tự mình giải quyết.
Triệu Ức Hào thấy anh không nói lời nào, cũng thức thời không hỏi nữa. Anh ta nói sang chuyện khác, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Sinh nhật Lương Văn mà cậu lại không đi, mẹ nó, tớ thật sự bội phục cậu! Cô ấy xinh đẹp như vậy mà cậu cũng không vừa mắt. Sở Trú à, cậu nên đi kiểm tra lại giới tính mình đi!”
“Lăn đi chỗ khác!” Sở Trú lấy túi sách đánh vào người cậu ta, rất không kiên nhẫn, ”Dây với chả dưa, cậu muốn thì đi đi.”
Triệu Ức Hào ôm sách kêu rên: “Tớ cũng muốn đi chứ! Nhưng người mà người ta coi trọng không phải tớ…… Ừ nhỉ, cậu mua sách gì vậy? Cho tớ xem một chút đi.”
“Ngủ… Mất ngủ… Ngủ…”
Cậu ta đọc mấy từ mấu chốt của mỗi quyển sách thì liền sững sờ, biểu cảm trên mặt dần dần nghiêm túc, nhìn sang Sở Trú: “Cậu vẫn còn bị mất ngủ vào ban đêm à?”
“Ừ” Sở Trú miễn cưỡng trả lời.
Triệu Ức Hào nhíu mày: “Có cần tìm bác sĩ khám không?”
“Không cần.”
“Tại sao?”
“Không muốn uống thuốc.”
“…”
*
Lương Dược quyết định nghỉ làm, cô biết mình đã bị theo dõi. Vì không muốn gây phiền phức cho tiệm sách, chỉ còn cách là chạy thôi.
Cô gửi tin Wechat cho ông chủ nói rõ nguyên nhân, sau đó gọi cho người bạn học đến nhận ca sau đó lập tức rời đi.
Vừa ra khỏi tiệm sách liền nhìn thấy xung quanh toàn là đám người của Hứa Diễm, bọn họ cao to vạm vỡ, xỏ khuyên hình chữ T màu đen, khắp người đều là hình xăm. Làm như sợ người ta nhìn không ra mình là lưu manh.
Lương Dược trước kia lăn lộn bên ngoài gặp không ít loại người giống vậy, chỉ cần ngươi có tiền thì cái gì cũng đều làm. Cô đếm thử đại khái có hơn mười người! Xem ra Hứa Diễm bỏ hết tiền ra thuê, chắc hẳn là hận cô thấu xương rồi.
Lương Dược trốn dưới cây đại thụ gần đó, trên đường cố gắng đưa mắt tìm người quen, có chút đau đầu.
Nhiều người như vậy, lao vào chắc chắn là thua!
Làm sao bây giờ?
Cô nhìn xung quanh, phát hiện tiệm trang sức bên cạnh chưa đóng cửa. Trong lòng chần chừ mấy giây, bất lực thở dài.
Không còn cách nào khác.
Lương Dược cẩn thận bước vào tiệm trang sức.
*
Hai mươi phút sau, trên đường phố.
Người đàn ông xăm hình bực bội hỏi Hoàng Mao: “Mày tìm không thấy à?”
“Không thấy.” Hoàng Mao lắc đầu, “Em cũng kêu các anh em lục soát bên này nhiều lần rồi nhưng vẫn không thấy người đâu.”
“Lương Dược thật sự ở chỗ này?”
“Không sai đâu, Hứa Diễm có đưa cho em ảnh chụp. Thấy nó đi vào con đường này, cả hai lối ra đều bị người của ta chặn lại, nó không có khả năng thoát đâu!”
“Mẹ kiếp, tao không tin!” Người đàn ông xăm hình phun nước bọt, “Con mẹ nó chúng ta chờ ở đây, chờ xem nó có thể trốn tới bao giờ.”
Hoàng Mao gãi gãi đầu, trong lòng cũng rất phiền. Châm điếu thuốc, chợt thấy phía trước có người, nhìn dáng người mơ hồ – không nghi ngờ gì là phụ nữ.
“Đại ca, anh nhìn phía trước kìa!” Hắn kinh hô.
Người đàn ông xăm hình nhìn qua.
Một người mặc áo khoác nữ nghênh ngang đang đi đến gần, chân dài eo nhỏ, dáng người mảnh mai. Phía trên đội mũ nên không thấy rõ gương mặt.
Cô gái bình tĩnh lướt qua mặt bọn họ.
“Này, em gái.”
Người đàn ông xăm hình gọi cô, khóe mắt nguy hiểm nheo lại, bên miệng nhả ra một ngụm khói: “Đem mũ gỡ xuống!”
Cô gái dừng bước, quay người lại nhìn hắn, nghe lời gỡ mũ xuống.
Người đàn ông xăm hình và Hoàng Mao không khỏi sửng sốt.
Vừa rồi có mũ che, bọn hắn không thấy rõ mặt cô, còn tưởng rằng là Lương Dược. Nhưng khi mũ vừa được gỡ xuống, bọn hắn lại không cảm thấy như vậy.
Cô gái này da trắng môi đỏ, có một gương mặt trắng trẻo sạch sẽ. Lông mi dài, sống mũi cao thanh tú, tóc đen óng mượt được xõa ở hai bên vai, đôi mắt long lanh.
Ngoan ngoãn, yên tĩnh, xinh đẹp.
Khác hoàn toàn so với Lương Dược.
“Ừm, tôi có thể đi được rồi chứ?” Cô gái kia hình như rất sợ bọn hắn, bất an mở miệng, giọng nói yếu ớt làm người ta muốn yêu thương.
Người đàn ông xăm hình lấy lại tinh thần, vừa muốn phất tay cho đi. Hoàng Mao bên cạnh như vừa từ trong mộng tỉnh lại, cuồng nhiệt hỏi: “Em là Lương Văn! Là Lương Văn đúng không?”
Cô gái không nói gì, chỉ ngại ngùng cười coi như đáp lời.
Người đàn ông xăm hình nhìn hắn: “Mày quen à?”
Hoàng Mao liều mạng gật đầu: “Là nữ thần cao trung đó, ai mà chẳng biết chứ!”
Hắn lộ ra bản chất, liếm môi, nheo nheo mắt nhìn chằm chằm cô gái: “Lương Văn à, đêm hôm khuya khoắt thế này mà em một mình về không an toàn đâu, cần anh đưa về không?”
“Không cần đâu, tôi ngồi xe buýt được rồi.” Hai bả vai cô gái rụt lại, mềm giọng từ chối khéo.
“Không cần khách khí với anh…” Hoàng Mao định nói đã bị người đàn ông sau lưng cốc đầu một cái, “Đưa cái rắm chứ đưa! Bây giờ mà mày còn đi tán gái, mày muốn bị ăn đòn à?”
Hắn vẫy tay với cô gái: “Tốt, không sao. Em đi đi, về sau ban đêm không có việc gì thì đừng có ra ngoài nhé.”
Cô gái nhìn hắn một cái thật sâu, mỉm cười gật đầu nói ‘Cảm ơn.’ sau đó xoay người rời đi.
Cô xoay lưng về phía bọn hắn, nụ cười nhu nhược trên mặt dần biến mất hoàn toàn. Hai tay đút trong túi áo bước đi, đem những tảng đá vẫn luôn nắm chặt trong tay ném xuống ven đường.
Sau đó đón xe về nhà.
────────
Tác giả nói:
Hiện tại
Sở Trú: Tôi ghét uống thuốc!
Về sau
Sở Trú: Không có thuốc tôi sống không nổi.
Chương này vẫn tiếp tục phát hồng bao không giới hạn số lượng nha ~
Chương sau là bắt đầu theo đuổi người ta rồi đó ~