Trời vừa rạng sáng là Cao Cường liền đánh thức Đỗ Chi Vương và đồng đội, sau đó ngự kiếm mang theo ba người bọn họ bay tới vùng đồi núi vắng vẻ bên ngoài thành phố NY.
Thấy đáp xuống đỉnh ngọn núi bằng phẳng rộng lớn, Đỗ Chi Vương hiếu kỳ vội hỏi:
“Con Gián, đang yên đang lành ngươi đưa chúng ta tới đây làm quái quỷ gì thế?”
“Chuẩn bị trở về” – Cao Cường đơn giản đáp lại, rồi hướng Josua với Athen dò hỏi:
“Không muốn quay lại phục vụ trong quân ngũ, vậy hai người có dự tính gì chưa?”
“Đương nhiên rồi” – Athen mỉm cười chỉ tay hướng Đỗ Chi Vương, mỉm cười nói ra:
“Chúng ta quyết định theo loắt choắt tới vương quốc Đông Hải làm công tác xã hội”
“Ý nghĩ không tồi” – Cao Cường ngay lập tức bật ngón tay cái, rồi thở dài nói thẳng:
“Ta công nhận ba người dư thừa năng lực để làm được nhiều việc có ích cho xã hội, vấn đề là hiện thực luôn khác rất xa phim ảnh. Ở phương Tây muốn hóa thân thành siêu anh hùng dạng như Batman hay Green Arrow sao cũng được, nhưng tại phương Đông thì không thể”
“Cấm Quân gì đó?” – Đỗ Chi Vương thoáng hiểu ra nguyên nhân, nhìu mày hỏi dò.
“Đoán đúng rồi đấy” – Khẽ gật đầu trả lời, Cao Cường lôi ra một bộ thiết giáp và nói:
“Chính phủ Hoa Mỹ bởi muốn hiểu rõ chênh lệch giữa lính thiết giáp với tu sĩ, mấy năm trước từng ngầm phát động chiến loạn trên phạm vi toàn đại lục. Hiện nay chỉ trừ vương quốc Hoa Mỹ và khu vực sa mạc, còn tại nơi khác mà dám mặc đồ thiết giáp chạy lon ton là chết chắc”
“Đó là chưa kể tới việc chẳng có một chính quyền nào lại muốn để yên cho những kẻ nắm giữ sức mạnh siêu nhiên tùy tiện hành động. Như phân bộ Cấm Quân tại thành phố Tân Long có thừa năng lực để ép các ngươi phải tuân theo quy củ, hoặc khiến cho các ngươi bốc hơi”
Tiểu đội ba người đương nhiên biết tới cuộc chiến loạn năm xưa, cũng thừa hiểu là do chính phủ Hoa Mỹ thao túng. Có điều vụ việc này không còn đáng để bận tâm suy nghĩ.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, Đỗ Chi Vương hướng Cao Cường cười khổ nói:
“Tháo bỏ bộ đồ thiết giáp thì chúng ta còn làm nên được trò trống gì nữa đâu”
“Ai ép phải tháo bỏ chứ hả?” – Cao Cường liền vỗ vai Đỗ Chi Vương, mỉm cười nói:
“Chỉ cần gia nhập Cấm Quân là các ngươi sẽ có thể giữ lại trang bị thiết giáp, với cả muốn làm công tác xã hội cũng được thuận tiện hơn nhiều. Ta chắc chắn giúp được chuyện này, vấn đề là các ngươi có chấp nhận một lần nữa sống và làm việc theo khuôn khổ hay không?”
Nghe xong những lời này, Đỗ Chi Vương lập tức quay sang nói với Josua và Athen:
“Cấm Quân là lực lượng đặc biệt của quân đội nhưng không phục vụ lợi ích của chính quyền, thay vào đó bọn họ có nghĩa vụ duy trì trật tự trị an xã hội. Có thể nói đây chính là môi trường lý tưởng để chúng ta phát huy năng lực. Hai người có đồng ý gia nhập Cấm Quân không?”
“Đêm qua đã quyết định rồi còn gì nữa” – Josua không chút đắn đo suy nghĩ liền nói:
“Cấm Quân nếu dám thu nạp người ngoại quốc, vậy ta không có lý do gì để từ chối gia nhập”
Với tình thế hiện tại thì tự do đồng nghĩa với vứt bỏ sức mạnh, hoặc là sống an phận thủ thường trong một xó xỉnh nào đó, cả hai đều không phải là điều Josua mong muốn.
Cái gì chứ sống theo kỷ cương là thứ mà kẻ lớn lên trong quân ngũ như Josua đã quá quen thuộc rồi.
Nói chung gia nhập Cấm Quân đối với Josua không phải là chuyện cần phải lăn tăn suy nghĩ.
Athen đương nhiên đồng ý, có điều nàng ta trả lời bằng cái nhấc tay ra hiệu OK.
Mọi việc đã ngã ngũ, Đỗ Chi Vương liền quay sang nói với Cao Cường:
“Con Gián, nhờ cậy hết cả vào ngươi đấy”
“Cứ việc yên tâm đi” – Cao Cường mỉm cười gật đầu đáp lại, thuận tiện phất tay.
Tiếp ngay sau hành động của hắn, trên đỉnh núi thình lình xuất hiện một chiếc thuyền buồm màu đen kịt. Ngặt một nỗi kích cỡ hơi nhỏ và tạo hình nhìn trông vô cùng giản đơn.
Thực ra bởi vì có cột buồm nên mới gọi là thuyền buồm cho nó được sang mồm.
Chứ phần còn lại trông chẳng khác mẹ gì cái thuyền giấy mà đám học sinh tiểu học hay gấp chơi.
Nhìn quả tạo hình kỳ quái này, Đỗ Chi Vương và đồng bọn thiếu chút ôm bụng cười. May mà kịp thời kiềm chế được, nếu không ai đó lên cơn cáu bẩn là sẽ rách việc luôn.
Bản thân Cao Cường lần đầu chiêm ngưỡng chiếc phi thuyền này cũng rất là muốn phá dỡ lấy linh kiện đem bán đồng nát. Bực tức hơn tháng trời mới nguôi ngoai được đấy.
Theo những gì bạch tuộc khí linh giảng giải thì nguyên nhân là do vật tư thiếu thốn, thành ra nó bắt buộc phải tối ưu hóa chi tiết và kích cỡ, ưu tiên đề cao phương diện tốc độ.
Để cho ra đời chiếc phi thuyền trông tởm lợm hết phần thiên hạ thế này, Cao Cường cực độ hoài nghi bạch tuộc khí linh không hề hiểu khái niệm tối ưu hóa là cái quái gì cả.
Nhưng dù sao nó cũng là phi hành pháp khí, đành chấp nhận thương đau đi vậy.
Hơn nữa trông nó quá xấu xí, khéo chẳng ai thèm cướp đoạt của hắn đâu.
Gạt bỏ buồn bực trong lòng, Cao Cường ra hiệu mọi người cùng nhau “lên thuyền”. Còn may là có đủ chỗ cho cả đám ngồi thoải mái, thậm chí có mở sòng tá lả cũng được.
Trong khi nhóm Đỗ Chi Vương có thể tùy tiện chọn chỗ ngồi, Cao Cường bản thân là thuyền trưởng nên phải ngồi xếp bằng trên linh văn đồ án nằm án ngữ tại trước cột buồm.
Trong bụng nảy ra ý đồ xấu, Cao Cường không dặn dò nhắc nhở gì cả. Cứ thế quán thâu chân nguyên điều động phi thuyền một hơi lao vút xuyên qua tầng mây trên bầu trời.
Giây trước đang ở đỉnh núi, giây sau liền ở tít tận trên tầng mây.
Đỗ Chi Vương và đồng bọn kinh hãi gần chết, ai nấy mặt mũi cũng đều tái nhợt. Nếu mà không nhờ có vầng sáng bao phủ trên khoang đỡ lấy là văng hết ra khỏi thuyền rồi a?
Cơ mà đây mới chỉ là màn chào hỏi của chuỗi đau khổ thôi nhé.
Ngay sau đó Cao Cường ý niệm khẽ động, liền nghe thấy “oành” một tiếng vang dội như bom phát nổ, còn chiếc phi thuyền thì xé gió lao đi bằng tốc độ “siêu của siêu thanh”.
Kết quả có thể nghĩ ngay được.
Đỗ Chi Vương, Josua và Athen chỉ giây lát thôi mà mắt liền đã trợn ngược trắng dã.
Nói chung bay với tốc độ hai dặm trên một giây thế này, chắc chắn bọn họ hiện đang phê mất người.
– —
Trong khi đó tại thành phố Tân Long trời đã chuyển sang tối.
Đúng bảy giờ tối là Lão Phệ liền cùng với Hà Đông chạy xe tới nhà hàng thả nổi tại ven hồ Hoàng Ngưu của vị “Vương Gia” bỏ trốn vương quyền – Tiêu Chiến Hào.
Lão Phệ đã sớm đặt bàn để mở tiệc tiếp đón Cao Cường trở về, cho nên vừa đi tới nơi là được nhân viên dẫn đường lên thẳng bàn đẹp trên nóc của khoang thuyền.
Lão Phệ còn thông báo cho Tiêu Chiến Hào biết tin, thành ra hai người ngồi xuống chưa được ấm mông, liền thấy vị Vương Gia này nhanh chân đi tới cùng góp vui.
Vấn đề là vị lão bản quyền uy nhất thành phố này ngồi vào chỗ xong là cứ nhấp nha nhấp nhổm.
Ngứa mắt không chịu nổi, Lão Phệ chép miệng ngán ngẩm:
“Hào Ca, thứ cho ta nói thẳng ngươi đừng mong đợi làm gì phí công. Tiểu Cường mấy năm qua vạ vật tại phương Tây, làm sao biết được tin tức Tiểu Phượng?”
“Đành rằng là như thế” – Tiêu Chiến Hào tặc lưỡi thở dài nói:
“Nhưng biết đâu tiểu tử đó có biện pháp để liên lạc với nàng thì sao này? Ngươi không hiểu tu sĩ nhiều chiêu trò thần kỳ thế nào đâu, một khối ngọc là làm được”
“Không dối gạt ngươi” – Lão Phệ bất đắc dĩ đành phải nói ra:
“Ta thừa biết có thứ gọi là ngọc phù truyền tin, nhưng Nhàn lão không giao cho thì mấy đứa nó lấy gì để liên lạc cơ chứ? Hơn nữa Nhàn lão muốn bọn chúng dồn hết tâm tư vào việc tu hành, đã từng hạ lệnh không cho phép sớm tìm gặp nhau để tránh bị sao nhãng”
Nghe xong những lời này, Tiêu Chiến Hào hướng nơi xa hô:
“Giờ ngươi cút về được rồi chứ? Đã nói không có tin tức gì đâu mà cứ chạy tới đây làm phiền ta”
Tiêu Chiến Hào vừa nói dứt lời, cũng là lúc một gã trung niên nam tử mặt mũi lạnh lùng từ trong góc khuất bước ra, không phải ai khác mà chính là Hắc Long.
Lão đại của Cấm Vệ, và cũng là thiếp thân hộ vệ của Hoàng Đế Đông Hải – Tiêu Chiến Hoàng.
Hắc Long tự nhiên như ruồi kéo ghế ngồi, rồi cười khổ nói:
“Ta có muốn phải chạy đông chạy tây thế này đâu? Từ ngày tiểu Phượng lặn mất hút, tên kia dở chứng nhớ thương con gái, xểnh ra là khóc lóc nhờ ta đi dò hỏi”
“Sao không kệ cha hắn hả?” – Tiêu Chiến Hào bực bội nói:
“Khi trước nhẫn tâm đuổi cổ nàng ra khỏi Vương Đô, sao chẳng thấy nhớ nhung gì thế? Tiểu Phượng không có vốn liếng, dám chắc bị hắn quên mất từ lâu rồi”
Lời này của Tiêu Chiến Hào có tám chín phần là đúng với thực tế.
Hắc Long chỉ còn cách lặng im không nói gì thêm.
Tiêu Chiến Hào vừa định bơm đểu vài câu châm chọc cho bõ tức, chợt cảm nhận thấy khí tức cường đại trên bầu trời, theo phản xạ liền ngẩng đầu nhìn xem sao.
Hắc Long ngồi ở ghế đối diện cũng làm ra hành động tương tự, để rồi đập vào mắt cả hai người là một thứ trông khá giống thuyền giấy nhưng có gắn cột buồm?
Có điều chỉ trong nháy mắt là thứ quái đản này biến mất, thay vào đó là thân ảnh Cao Cường ngự kiếm mang theo ba người “sớm đã xụi lơ”, chậm rãi hạ xuống.
Tiêu Chiến Hào và Hắc Long ngay lấp tức quay sang nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là thật sâu rung động, bởi vì hắn khí tức đã hơn xa bọn họ.
Tiểu tử này gắn tên lửa vào mông để tu luyện à mà nhanh thế?
Còn thứ kia mặc dù trông rất ngớ ngẩn, nhưng nó là phi hành pháp khí phải không?
Lão Phệ với Hà Đông vẫn chưa kịp hiểu đang có chuyện quái gì xảy ra, Cao Cường đã mang theo nhóm Đỗ Chi Vương nhẹ nhàng đáp xuống nóc khoang thuyền.
Sau giây lát sững sờ, Lão Phệ bật dậy nhào tới mếu máo bù lu bù loa:
“Cái đê ma ma nhà ngươi đấy tiểu Cường, mất tích lâu như vậy làm Phệ Ca nhớ ngươi chết mất”
Thân thiết đến mấy đi nữa Cao Cường cũng không muốn để đực rựa ôm ấp đâu nhé, thân hình mập mạp của Lão Phệ tức thì bị cố định cứng ngắc như bức tượng.
Không để Lão Phệ kịp mở mồm mắng chửi, Cao Cường thở dài nói ra:
“Phệ Ca, có phải ngươi vì quá bận bịu kiếm tiền nên đã quên mất lời hứa với ta khi trước? Mà thôi việc này để sau đi vậy, không sớm giải quyết khéo lại rắc rối”
Nói dứt lời Cao Cường liền thả nhóm Đỗ Chi Vương nằm tạm trên chiếc bàn trống bên cạnh, rồi theo lối cầu thang nhanh chân đi xuống khoang thuyền bên dưới.
Lão Phệ liếc mắt nhìn Hà Đông, cả hai gần như cùng một lúc cười khổ.
Dễ dàng đoán ra người nào hiện đang gặp chuyện, cả hai trong lòng buồn bực vô cùng cực.
Có điều hiện giờ không phải là lúc để đứng đây than ngắn thở dài, hai người nhanh chóng đuổi theo xuống dưới, đi kèm còn có Tiêu Chiến Hào và Hắc Long.
Về phần Đỗ Chi Vương, Josua và Athen.. đương nhiên là bắt đầu nôn thốc nôn tháo bừa bãi.