Trong khi Hồng Linh cùng với Mirranda nhanh chóng kết thân thành tỷ muội buôn dưa lê bán dưa chuột, thì Hồng Phi rơi vào cảnh vừa ngồi ăn vừa đón nhận ánh mắt sát nhân của ai đó.
Bần cùng bất đắc dĩ Hồng Phi đành phải âm thầm điều động chiến thuyền chạy nhanh hơn chút.
Nói chung tầm này còn mỗi một cách đó là sớm lên đảo thì mới chuyển dời tâm tư của hắn được thôi.
Thế cho nên thay vì mất ba mươi phút như dự tính khi trước, chỉ sau hai mươi phút là thuyền đã tiến vào phạm vi mười hải lý bên ngoài Thanh Phong Đảo.
Thừa hiểu lý do tại vì sao thuyền sớm dừng lại, song Cao Cường chán chẳng buồn châm chọc Hồng Phi, liền hướng gã cùng Hồng Linh nghiêm túc dặn dò:
“Hiện tại việc nên làm chính là tích trữ các loại tài nguyên, lát nữa ta với Hồng Linh sẽ khống chế khí tức tại Kim Đan Kỳ, Hồng Phi ngươi thả ra tương đương Nguyên Anh Kỳ là được. Nếu có thể biến đổi thành diện mạo lão đầu hèn mọn như hồi trước càng tốt”
Cao Cường ý tứ hết sức rõ ràng..
Đây là muốn giả làm team dế nhũi dụ dỗ người ta chủ động chạy tới đánh cướp..
Tại hòn đảo nào cũng ẩn nấp đầy rẫy băng nhóm đầu trộm đuôi cướp, chẳng có lý do gì để mà phản đối làm thịt chúng, Hồng Phi dứt khoát gật đầu đáp lại.
Về phần Hồng Linh xuất thân từ Hồng Hoa Cốc vốn được xếp vào hàng ngũ tà phái.
Lại còn là kẻ tội nghiệt quấn thân dày như chiến giáp, dĩ nhiên nàng liền dơ cao hai tay tán thành.
Có điều sau khi gật đầu đáp lại, Hồng Linh hướng Cao Cường mỉm cười góp ý:
“Đổi mặc y phục hiện đại vào đi, như vậy cá càng dễ mắc câu”
Nàng ta nói chuẩn không cần phải chỉnh luôn rồi, Cao Cường bật lên ngón tay cái tán thưởng, xong là đứng dậy chạy về phòng thay đổi bộ quần áo khác.
Đúng mười phút sau hắn mới quay trở lại phòng ăn.
Lúc này trên người hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh kết hợp với quần âu đen tuyền. Tại cổ tay đeo chiếc đồng hồ Rolex đính kim cương lấp lánh, còn dưới chân là đôi giày da bóng loáng.
Cơ mà lý do mất tới mười phút là bởi vì hắn cần phải cắt phăng đi mái tóc dài rũ rượi. Hiện giờ đang để quả đầu bổ luống 4-6, rồi học theo tài tử điện ảnh bôi keo chải vuốt bóng lộn luôn.
Để tăng thêm phần kệch cỡm, Cao Cường đeo lên mặt một chiếc kích râm to bự chảng. Sau đó lấy ra một điếu xì gà đưa lên miệng châm lửa phì phèo nhả khói như thật.
Thấy hắn hất hàm hỏi thăm ý kiến, Hồng Phi vê cằm nhíu mày lẩm bẩm:
“Ta có cảm giác hình như thiếu thiếu cái gì đó nữa thì phải”
Phi thường hiểu ý, Hồng Linh ngay lập tức tiến lại gần rồi giả bộ đi vài vòng xung quanh để ngắm nghía. Cuối cùng là quàng tay, ngả đầu dựa vào vai hắn cười tủm tỉm hỏi:
“Phi ca, có muội thêm vào như này thì đã hết thiếu chưa?”
“Hai ngươi thật sự quá rảnh háng” – Cao Cường buồn bực liền nói thẳng:
“Hồng Phi vừa mở mồm là ta đoán ngay được diễn biến tiếp theo, ta dám chắc Hồng Liên tiền bối từng bàn giao một nhiệm vụ vô cùng ngớ ngẩn. Vấn đề là tại sao hai kẻ già đầu các ngươi cứ cố chấp hành? Chẳng lẽ muốn dồn ép ta trở mặt thành thù thì mới chịu ngừng lại?”
“Ta khi nào làm theo lời sư phụ?” – Hồng Linh trợn mắt lớn tiếng đáp trả:
“Ngươi dùng hết bản sự nhìn kỹ xem ta có giống cô bé đặt đâu là sẽ ngoan ngoãn nằm đấy không?”
“Đúng là trông chẳng giống tí nào” – Cao Cường liền thành thật nhận xét:
“Thế nhưng những kẻ nghịch ngợm ra mặt, lại thường rất hay vâng lời trưởng bối. Với cả ngươi không còn lý do nào khác để đeo bám ta, trừ khi ôm ấp kế hoạch bẩn thỉu”
Đúng lúc này Mirranda đi thẳng tới trước mặt hắn, rồi mỉm cười khẽ nói:
“Chủ nhân, không chắc liệu đó có phải là ưa thích, chỉ biết Hồng Linh tỷ nhìn ngài đắm đuối lắm đó”
Dứt lời Mirranda liền “sưu” một tiếng hóa thành làn khói đen tiến vào Hắc Tháp. Tuy nhiên chừng đó gợi ý đã là quá đủ để Cao Cường mau chóng hiểu rõ được vấn đề rồi đấy.
Không sai thì hắn trong mắt Hồng Linh có điểm giống với “con dao làm bếp” trong mắt Mirranda.
Khác biệt là chưa biết cô nàng Hồng Linh này hi vọng đạt được điều gì thông qua hắn?!
Mà với cái kiểu ngoảnh mặt làm ngơ, hỏi thẳng cũng vô dụng là chắc rồi.
“Aizz..” – Ngán ngẩm thở dài một hơi, Cao Cường phất tay nói:
“Thu cất thuyền rồi lên đảo thôi”
– —
Chưa đầy ba phút sau, nhóm Cao Cường ngự kiếm vào tới dải cát trắng ngoài rìa Thanh Phong Đảo.
Nhìn nhung nhúc chiến thuyền neo đậu tại bến là đủ hiểu trên đảo có đầy tu sĩ rồi đấy.
Mà hòn đảo này có diện tích rộng lớn tương đương với vương quốc Bắc Hoa trên đại lục, nếu ngự kiếm phi hành sẽ phải mất cả ngày mới vào tới chủ thành.
Không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích, Hồng Phi liền mang theo Cao Cường với Hồng Linh xuyên toa hư không, và chỉ tốn mười phút là tới nơi.
Vừa đáp xuống ba dặm bên ngoài tòa chủ thành theo lời Hồng Phi nói trước đó, Cao Cường hiếu kỳ đưa mắt quan sát, ngặt một nỗi không dòm ngó được gì.
Căn bản tường thành cao tới năm mươi mét, cản trở hết sạch tầm nhìn.
Không việc gì phải vội vàng dùng thần thức dò xét, cả nhóm liền ngự kiếm bay về hướng cổng thành.
Sau đó dưới ánh mắt cổ quái của đám binh lính thủ hộ cổng thành, Cao Cường phất tay giao nộp ba khối linh thạch rồi cả nhóm cùng nhau tiến vào bên trong.
Nhìn chung nơi đây cũng toàn là những tòa lầu các theo kiểu kiến trúc cổ xưa.
Nhưng thế nào lại cực kỳ nhếch nhác bẩn thỉu, so ra thua xa khu ngoại thành Vương Đô Đông Hải.
Hiếm lắm mới bắt gặp một gian tửu lầu từ trong ra ngoài còn được dọn dẹp cho nó gọn gàng sạch sẽ.
Có thể nói khung cảnh nơi này khiến Cao Cường cảm tưởng đây là một khu chợ tạm, có chỗ buôn bán kiếm tiền là được, sạch hay bẩn liền kệ cha nó luôn.
Được cái là tiến sâu vào trong thành thì tình hình được cải thiện tốt lên đôi chút, với cả lưu lượng người qua lại cũng thêm phần đông đúc náo nhiệt hơn hẳn.
Nhận thấy hắn có vẻ thất vọng, Hồng Linh mỉm cười nói nhỏ:
“Phần lớn chủ thành tại Hải Vực là do liên minh các hiệp hội xây dựng lên để có chỗ cắm xuống phân bộ. Tất cả lầu các nhà cửa trong thành chính là ki-ốt cho thuê, những thế lực lớn trên đảo cũng chỉ được phát cho một vài gian hàng gọi là kinh doanh ăn theo thôi”
“Phải tiến sâu vào gần tới Nội Hải, khi vốn liếng của thế lực trên đảo cường đại hơn thì tình huống mới đảo ngược lại. Lúc đó chủ thành sẽ do thế lực trên đảo xây dựng và được toàn quyền cho thuê ki-ốt, cũng như muốn mở cửa bao nhiêu gian hàng thì mở”
Không quá khó hiểu đâu này.
Dù sao thành phần chủ chốt hình thành xã hội tại Hải Vực là những gia tộc, môn phái và hiệp hội lớn.
Còn những hộ gia đình nhỏ lẻ, cùng với tầng lớp tán tu thường sống theo kiểu vạ vật nay đây mai đó.
Thế lực lớn không thể mở cửa cho người khác tùy tiện vào nhà, phải xây dựng những tòa thành làm nơi giao thương trao đổi hàng hóa là điều quá hiển nhiên.
Nghĩ tới đây Cao Cường liền quay sang hỏi Hồng Phi:
“Hỏa Vân Đảo thì thế nào? Cũng giống nơi đây?”
Thẳng thừng lắc đầu, Hồng Phi nhún vai cười trả lời:
“Hỏa Vân Đảo là nhị phẩm hải đảo, có lực lượng lớn mạnh tăng vọt về chất, chủ thành do ba thế lực chung tay xây dựng. Hơn nữa để thuận tiện thu nạp môn nhân, hầu hết đất đai nhà cửa trên đảo đã đem bán cho những tu sĩ muốn cuộc sống ổn định lâu dài”
“Có thể nói những nhị phẩm hải đảo như Hỏa Vân Đảo không khác vương quốc trên đại lục là bao nhiêu. Với mỗi tòa thành là một thành phố, cũng có luật lệ quy định ràng buộc hẳn hoi. Lẽ đương nhiên cư dân sẽ phải tự giác giữ gìn bảo vệ cảnh quan môi trường”
Xem ra dế nhũi chỉ có thể tiêu diêu tự tại ở biển rộng hoặc đảo hoang.
Không nghĩ ngợi thêm nữa, Cao Cường liền ra hiệu để mọi người tăng nhanh bước chân.
Nói chung tường thành cao ngất ngưởng thế thôi, chứ diện tích trong thành còn chưa được trăm ngàn mét vuông, chỉ bằng một phần ba của lâu đài Windor.
Thành ra chẳng mấy chốc nhóm Cao Cường đã dừng bước trước cửa phân bộ luyện khí sư hiệp hội.
Cũng là một trong số ít những tòa nhà sạch sẽ đẹp đẽ tại chủ thành nhếch nhác này.
Vừa đặt chân vào bên trong, một cô nàng xinh đẹp ngay lập tức niềm nở chạy tới cười hỏi:
“Chào mừng ba vị đến với luyện khí sư hiệp hội. Không biết tiểu nữ có thể giúp gì cho quý vị?”
“Rít.. Rít.. Rít.. Phùùùùù..” – Liền ba hơi xì gà rồi nhả khói, sau đó Cao Cường lớn tiếng hô:
“Bản công tử đang muốn bán năm trăm món hạ cấp pháp bảo gồm nhiều chủng loại. Nha đầu ngươi mau đi gọi chưởng quỹ ra đây xử lý thương vụ làm ăn này”
“Năm.. năm.. năm trăm?” – Cô nàng xinh đẹp nghe xong liền cà lăm hỏi lại cho chắc chắn.
“Đúng vừa tròn năm trăm” – Cao Cường đưa xì gà lên miệng ngậm, khệnh khạng cười nói:
“Toàn bộ chưa từng một lần tích huyết nhận chủ, phẩm chất không thua kém trung cấp pháp bảo là bao. Ôn dưỡng vài năm hoàn toàn có khả năng thăng cấp”
Hắn vừa nói dứt lời cũng là lúc một lão đầu thân hình cao to lực lưỡng tiến lại gần.
Nhìn cô nàng xinh đẹp lễ phép cúi đầu hô một tiếng “đường chủ” là đủ hiểu lão cầm trịch nơi đây rồi.
Phất tay ra hiệu cho cô nàng xinh đẹp rời đi, lão “đường chủ” hướng Cao Cường chắp tay nói:
“Lão phu Phùng Đại La, là đường chủ kiêm nhiệm chưởng quỹ tại phận bộ luyện khí sư này. Không biết tiểu hữu có thể để lão phu xem qua một món trước?”
“Đương nhiên có thể” – Cao Cường mỉm cười đáp lại, thuận tiện phất tay ném ra một chuôi phi kiếm.
Sau khi tiếp nhận phi kiếm, Phùng Đại La liền cẩn thận quan sát linh văn trên thân kiếm, nhìn chán chê mỏi mệt mới dùng tay chậm rãi mò mẫm cảm nhận.
Cuối cùng là quán thâu chân nguyên khiến thân kiếm không ngừng tuôn trào hỏa diễm đỏ rực.
Đã kiểm tra được rõ ràng, Phùng Đại La tán đi hỏa diễm, tấm tắc nói:
“Đúng như những lời của tiểu hữu ban nãy, chuôi phi kiếm này là hàng cực phẩm trong hạ cấp pháp bảo, ôn dưỡng thăng cấp không phải là chuyện quá xa vời. Thậm chí nếu muốn có thể ủy thác luyện khí sư cao cấp thêm vào phụ gia để hoàn thành sớm hơn”
“Nói chuyện giá cả được chưa?” – Cao Cường nhếch miệng cười hỏi.
Không chút chậm chễ, Phùng Đại La đưa trả phi kiếm, thuận tiện nói:
“Tại đây không tiện thương thảo mua bán, mời tiểu hữu với hai vị theo lão phu vào phòng làm việc”
Cao Cường vừa tiếp nhận lại phi kiếm, vừa gật đầu ra hiệu để cho Phùng Đại La đi trước dẫn đường.
Sau đó dưới ánh mắt soi mói của đám đông tu sĩ tại đại sảnh, Cao Cường vòng tay ôm lấy eo Hồng Linh, vênh mặt đi theo Phùng Đại La tiến lên trên lầu hai.
Thông qua thần thức phát hiện không thiếu những cặp mắt đảo như rang lạc, Cao Cường mười phần vững tin khi rời khỏi thành liền sẽ câu được đầy cá.
Chỉ tội nghiệp Hồng Phi, hóa thân làm lão bộc đi tại sau lưng hắn với dáng vẻ trông vô cùng hèn mọn.
Chẳng làm gì cũng bị mấy cô nàng nhân viên phục vụ của hiệp hội ném cho ánh mắt khinh thường.