Dương Gian Phán Quan

Chương 371: Một cước chia lìa



Hắn khí tức gần như biến đổi hoàn toàn, lại thêm tu vi chỉ có Luyện Khí sơ kỳ, ngay đến Hồng Phi suốt mấy năm thân cận mà còn không nhận ra thì nói chi tới Hồng Liên tiền bối.

Bởi vậy khi thấy Hồng Linh bế đứa bé trai kháu khỉnh trở về, hai người mặt mũi liền đần thối.

Trong đó Hồng Phi cảm thấy không thể nào tin nổi, nhưng nếu đám rồng kia còn nắm giữ một cửa thời gian bí cảnh thì sao này? Như thế điều gì cũng đều có thể xảy ra đấy nhé.

Nói chung không người nào nắm rõ đám rồng kia bản lĩnh có bao lớn, Hồng Liên cũng không phải là ngoại lệ, thành ra trong đầu bà xuất hiện ý nghĩ giống y hệt như Hồng Phi.

Hơn nữa nghe tiểu Phi nói hai đứa tình cảm mật ngọt lắm đấy.

Cứ ngốc chung một chỗ thì việc ma sát tòi ra sản phẩm là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đành mang theo tiểu tử kia đi luôn vậy, nghĩ tới đây Hồng Liên đứng dậy đi ra ngoài sân đứng chờ.

Hồng Phi thì ngồi nán lại thêm chút để lục tìm đồ vật trong trữ vật giới, nhìn tới nhìn lui thấy có mỗi chuỗi ngọc phù hộ thân là thích hợp, liền cầm luôn lấy chạy nhanh ra ngoài sân.

Chẳng mấy chốc Hồng Linh bồng bế Cao Cường ngự kiếm về tới tầng năm Chú Tạo Khí Sơn.

Vừa đáp xuống còn chưa kịp chào hỏi thì Hồng Liên tiền bối đã vươn tay véo má hắn, cưng chìu nói:

“Tiểu tử nhìn trông giống bố cứ như đúc ấy nhỉ, mau mau chào bà ngoại một tiếng xem nào”

Dù sao vốn luôn coi Hồng Linh như con, nhận đại cái danh xưng bà ngoại cho nhanh.

Không đợi hai người lên tiếng giải thích, Hồng Phi chạy tới luồn chuỗi ngọc phù vào tay hắn và nói:

“Tiểu tử, này là quà gặp mặt Phi bá bá tặng ngươi, sau ra ngoài chơi đùa khỏi sợ ai bắt nạt”

Lại thêm mặt hàng ngớ ngẩn này nữa? Cao Cường thực sự muốn khóc.

Thấy hắn mếu máo, Hồng Linh trong đầu nảy sinh ý nghĩ tinh nghịch, liền ôm hắn vào lòng vỗ về:

“Cục cưng của mẹ đừng sợ, này là bà ngoại với cả Phi bá bá, người nhà của chúng ta đấy”

Mặt áp vào khe rãnh giữa hai khối cầu căng tròn nảy nở mê người, của đáng tội không còn tâm trí để mà thụ hưởng, hắn dứt khoát nắn trộm một nhát khiến nàng giật mình vội buông lỏng.

Vừa được tự do, Cao Cường ngay tức khắc mở miệng nói ra:

“Hồng Liên tiền bối xin đừng hiểu lầm, ta chính là Cao Cường đây. Sau khi ngâm mình Long Trì liền bị teo nhỏ thế này, chứ không phải sinh con đẻ cái gì đó đâu nhé”

“Ách..” – Hồng Liên nghe xong thoáng giật mình, vội vàng hỏi:

“Thế tu vi của ngươi lại là như nào? Ta dám khẳng định đây không phải liễm tức che giấu”

“Aizz..” – Cao Cường bất đắc dĩ thở dài, sau đó buồn bực nói:

“Việc này có liên quan tới tầng tiếp theo của công pháp mà ta tu luyện, trong đó Nguyên Anh hi sinh để mở rộng không gian đan điền cùng với tăng cường thể chất. Nguyên Thần cũng biến thành chất xúc tác nới rộng không gian thức hải và cường hóa lực lượng linh hồn”

Trong lòng thấy hơi hiếu kỳ, Hồng Liên ngay tức thì vươn thần thức tới dò xét thử xem.

Đáng tiếc gặp cản trở khi soi vào thức hải với đan điền, chỉ biết hắn có thể chất mạnh mẽ vượt trội.

Cơ mà thân là trưởng bối thì không nên đào sâu vào đời tư của hắn, kẻo mang tiếng là kẻ tọc mạch.

Đi thẳng vào chủ đề chính thì hơn, nghĩ tới đây Hồng Liên liền nói:

“Tiểu Cường, chắc hẳn ngươi đã đoán ra mục đích ta trở về. Không chỉ riêng mình tiểu Linh, ngay cả tiểu Phi cũng đã quyết định. Hay là ngươi đi theo lên đó luôn?”

Linh cảm thấy có điều gì đó khác thường, Cao Cường thoáng liếc mắt nhìn qua Hồng Phi.

Mặt hàng thầy bói này mà không có lý do đặc biệt, bản quan xin được bé bằng con kiến.

Thôi quên đi, xua tay ngăn cản Hồng Phi dự định giải thích, Cao Cường lắc đầu nói:

“Mấy người đi cùng nhau thôi, ta muốn tự mình tiến bước trải nghiệm”

Vẫn biết Thiên Giới có điều kiện tốt gấp vạn lần so với Hạ Giới, hơn nữa sẽ được ở gần Hồng Linh, nhưng hắn chán ngán cái cảnh sống dưới sự bảo bọc lắm rồi.

Thử hỏi với tu vi hiện tại đã mò mặt lên Thiên Giới thì hắn có khác nào con vi trùng? 

Vậy thà ở dưới này làm con gián tự do tung tăng bay nhảy còn sướng hơn.

Vả lại xa mặt cách lòng vừa là rủi ro, vừa là động lực thúc đẩy đấy a.

Cuối cùng, hắn đâu thể bỏ mặc Marie để cứ thế mà rời đi được?

Hắn dứt khoát từ chối, khiến Hồng Linh rất không vui. Ngặt một nỗi bởi vì tôn trọng lựa chọn của hắn, nàng còn mỗi cách chọt chọt vào trán hắn vài cái cho bõ ghét.

Về phần Hồng Liên thì không có lý do gì để mà cưỡng ép hắn phải đi theo lên kia.

Nhưng với tình hình hiện tại, cuộc sống của hắn sợ rằng sẽ rất bấp bênh.

“Hừm..” – Hồng Liên liền thở hắt ra một hơi, rồi thẳng thừng hỏi:

“Tiểu tử ngươi có dự tính gì chưa? Là ngốc lại đây khôi phục tu vi hay định thế nào?”

Không chút chần chừ, Cao Cường nhún vai thản nhiên cười nói:

“Ở lại nơi đây chẳng ích gì, đợi mọi người rời khỏi, ta sẽ ra khơi xông hướng Nội Hải”

Thực ra ngay từ cái ngày đầu tiên tiến nhập bí cảnh, sau khi nghe Hồng Linh kể chuyện thiên tài này nọ, Cao Cường liền đã âm thầm quyết định hướng đi tiếp theo.

Khác biệt có hay chăng chỉ là sẽ không còn Hồng Linh với Hồng Phi cùng hắn đồng hành.

Về việc mất tu vi thì Cao Cường chẳng bận tâm, thậm chí còn thấy hào hứng hơn.

“Ngươi thích đi đâu thì cứ việc, chỉ là..” – Hồng Liên tặc lưỡi nói:

“Ta đề nghị hãy để Mirranda theo chúng ta lên kia, một phần bởi nàng cần hoàn cảnh tu luyện yên ổn, một phần vì ngươi chưa đủ năng lực giữ an toàn cho nàng”

Không khó để đánh hơi thấy mùi vị “tư lợi cá nhân” ở đây.

Khẳng định Hồng Liên tiền bối ghiền món ăn Mirranda nấu rồi.

Vấn đề là những lời phân tích của bà hoàn toàn chính xác với thực tế.

Tiến vào Nội Hải sẽ gặp phải những gì, rồi thì trôi dạt về đâu, Cao Cường không thể nào biết trước. Chẳng lẽ cứ để nàng ngây ngốc trong không gian đan điền?

Việc này tuyệt đối không được, vừa nghĩ là đã thấy quá mức kỳ quặc, sởn hết da gà.

Nghĩ lại mới thấy để Mirranda đi theo Hồng Linh cho có chị có em cũng tốt.

Ngặt một nỗi.. Cao Cường méo miệng cười khổ, thở dài nói:

“Được tiền bối đứng ra hỗ trợ chăm sóc cho nàng, thú thật ta thấy vô cùng biết ơn. Thế nhưng Mirranda tính tình cực kỳ bướng bỉnh, chỉ sợ nàng sẽ không đồng ý”

“Việc này để cho ta” – Đúng lúc này Hồng Linh cười hì hì nói:

“Ta dám cam đoan nàng sẽ ngoan ngoãn nghe theo, mọi người chờ ngoài này nhé”

Dứt lời Hồng Linh đem Cao Cường đang bế cắp nách thả xuống đất, rồi đi nhanh về hướng biệt viện.

Nhận thấy Hồng Linh có vẻ quá nhiệt tình, nhưng Hồng Liên tiền bối truyền âm muốn nói chuyện riêng, thành ra Cao Cường không thừa thời gian để mà suy đoán.

Đằng nào cũng phải nhờ Hồng Phi một việc, Cao Cường liền đưa ra hai khối ngọc giản và nói:

“Ngươi giúp ta một chuyến đem màu đen giao cho Mạc Văn Long, màu trắng giao cho Mạc Văn Hổ”

Không nói nửa lời, Hồng Phi lập tức cầm theo hai khối ngọc giản mau chóng rời đi.

Để chắc ăn, Hồng Liên phất tay dựng lên cấm chế ngăn cách, sau đó mới nghiêm mặt hỏi:

“Tiểu tử ngươi nói thật cho ta biết Nhàn lão ca hiện giờ đang ở nơi đâu? Chẳng phải ta muốn nghi ngờ, nhưng đám người Tiên Các nói trước ta không có ai phi thăng. Hơn thế nữa ta bước vào Địa Tiên liền thử dùng di vật để truy tung mà không thấy có phản ứng gì hết”

Aizzz..

Sư phụ gieo rắc bùa mê thuốc lú cũng khéo tay quá đi. 

Già nhăn nheo như quả táo tàu rồi mà vẫn có mỹ nữ tìm bằng được để xin chết.

Âm thầm thán phục chán chê, Cao Cường liền xuất ra một khối hồn bài, rồi thành thật nói:

“Sư phụ là được một vị tiền bối đưa đi, hiện đang ở nơi đâu ta không biết. Có điều hồn bài vẫn sáng chứng tỏ sư phụ tu vi đã thăng tiến, với tính cách không chịu thua kém của lão nhân gia, dám chắc chỉ một thời gian rất ngắn nữa là sẽ chạy lon ton tại Thiên Giới”

Hồng Liên nhanh tay chộp lấy khối hồn bài, sau khi xác nhận rõ ràng, mới thở phào và nói:

“Đúng là khí tức linh hồn của Nhàn lão ca, có lẽ bởi thực lực ta đây còn kém cỏi nên chưa thể truy tung khoảng cách quá xa. Tiểu tử ngươi phân tích nghe rất chính xác, Nhàn lão ca tu vi thăng tiến là cái máu ăn thua kiểu gì cũng bùng lên, sớm muộn sẽ đi phá phách”

Sư phụ có ra đường phá phách hay không ta không biết.

Ta chỉ biết tiền bối thu cất hồn bài vào trữ vật giới đúng kiểu tự nhiên như ruồi.

Bị tiểu bối liếc xéo, Hồng Liên đôi gò má giây lát liền phiếm hồng, vội vàng đổi chủ đề nói:

“Sau khi lên tới Thiên Giới, ta may mắn được dẫn tiến gia nhập Phù Dung Cốc, đây là nữ môn phái với tôn chỉ luôn yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Có thể khẳng định tương lai của ta cũng như tiểu Linh sẽ không có gì phải lo nghĩ, nhưng ngươi phải hết sức nỗ lực”

Hồng Liên tiền bối nói năng có vẻ úp úp mở mở..

Chậc chậc, chắc hẳn lo ngại nếu nói quá rõ ràng sẽ khiến bản quan suy sụp?

Tự tin có thừa, nhưng trước mặt “mẹ vợ” nên khiêm tốn, Cao Cường liền trầm giọng nói:

“Ta hiểu ý ngài rồi tiền bối, ta sẽ luôn cố gắng để có ngày đường đường chính chính tới đón nàng”

“Ngươi nghĩ được như vậy là quá tốt rồi” – Hồng Liên hài lòng gật đầu, mỉm cười khẽ nói:

“Chúng ta vào biệt viện thôi, xem thế nào còn thu xếp sớm lên đường, cứ dây dưa rồi lại khó dứt”

Cái này Cao Cường xin hoàn toàn công nhận, hơn nữa đúng lúc Hồng Phi chuyển đồ xong quay trở lại, cho nên hắn liền cùng hai người mau chóng đi vào biệt viện.

Đúng như Hồng Linh hứa hẹn khi nãy, Mirranda đồng ý tạm thời xa rời chủ nhân.

Cao Cường cứ tưởng nàng sẽ ăn vạ một phen, nhưng ngay cả nửa lời nàng cũng không nói.

Nàng chỉ nhào tới ôm hắn một cái thay cho lời tạm biệt, rồi chui luôn vào Hắc Tháp đặt trên mặt bàn.

Dám chắc tránh để bản quan phiền lòng nên nàng vào trong đó khóc, Cao Cường chợt thấy mình thực sự quá vô dụng, tu luyện cho cố mà chẳng được cái tích sự gì.

Nếu thực lực đủ cứng thì sao có chuyện phải chia lìa thế này?

Aizzz, giờ có đổ lỗi cho bản thân cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Nắm chặt hai bàn tay thể hiện quyết tâm, Cao Cường nhìn Hồng Linh nghiêm túc nói:

“Nàng với Mirranda nhớ đùm bọc che chở lẫn nhau, ta hứa sẽ tìm đến sớm nhất có thể. Mà nàng nên chuẩn bị sẵn tinh thần sinh cho Cao Gia vài đứa bé là vừa”

“Chàng tới càng sớm càng tốt” – Hồng Linh liền vươn tay nhéo má hắn, mỉm cười nói:

“Ta không những chuẩn bị sẵn tinh thần, mà còn may sẵn y phục cho Cao tiểu tử với Cao nha đầu luôn. Như vậy tiểu tử vô tri chàng đã thấy hài lòng được rồi chứ?”

Đứng một bên nhìn ngứa mắt không chịu nổi, Hồng Liên quay sang thúc dục Hồng Phi:

“Đã chuẩn bị xong cả rồi thì giao cho hắn luôn đi”

Hồng Phi không dám chậm chễ, liền ném tới cho Cao Cường chiếc trữ vật giới, và nói:

“Có chút đồ hữu dụng, ngươi mau thu cất đi thôi”

Muốn tranh thủ nói thêm vài lời với Hồng Linh, Cao Cường lập tức đem cất, khổ nỗi chưa kịp há mồm thì Hồng Liên tiền bối vung chân sút cho một cước vào mông.

“Phốc..” – Cao Cường liền cứ thế hồ đồ nhận được một vé miễn phí xuyên toa hư không.

Có điều Cao Cường nên cảm thấy may mắn vì đang trong hình hài đứa bé, chứ vẫn thanh niên cao lớn như trước thì đã bị tẩn một trận lên bờ xuống ruộng rồi đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.