Quân địch hiện đang càng lúc càng gần, Mạc Quân Vương liền kêu gọi Mạc Tịnh Hương cùng đồng bọn mau chóng tụ tập lại để còn bàn bạc sắp xếp trận hình.
Cao Cường cũng tranh thủ quay sang truyền âm cho Bạch Tuyết:
“Phòng trường hợp đám người Tiên Các bất ngờ trở mặt, ngươi lưu ý đừng quá ham chiến, hãy tiết kiệm khí lực để có thể ngay lập tức rời đi vào bất cứ lúc nào”
Bạch Tuyết khẽ gật đầu đáp lại, nhưng có hơi lo lắng liền vội nói:
“Quân địch nhân số lên tới một ngàn tu sĩ hung tàn, liệu chúng ta chơi có lớn quá không?”
Không lớn vì quá lớn luôn rồi, ví như Mạc Quân Vương kia cứng đến mấy thì cứng, lỡ để cho mười gã Tà Tu cùng lúc vỗ cho một chưởng thì chết là cái chắc.
Tất nhiên đây là ví von để hiểu quy mô của trận chiến, chứ đám đệ tử danh môn đại phái thì thiếu gì phòng ngự pháp bảo, không ăn đòn đã chết ngay đâu.
Về phần Cao Cường là muốn xác định xem lực phòng ngự của bản thân cứng đến đâu, mà trận chiến này là cơ hội cực hiếm có, cho nên mới liều lĩnh một phen.
Tránh bị phá hư ý đồ, Cao Cường liền nghiêm mặt truyền âm dặn dò:
“Bạch Tuyết, báo trước để ngươi biết ta chúa ghét cái hạng người vừa mới gặp chút biến cố đã lo lắng cuống cuồng. Bởi vậy chốc nữa dù trông thấy bất cứ điều gì xảy đến với ta thì cũng đừng can dự vào, bằng không hai chúng ta chỉ còn nước đường ai nấy đi”
Nào chỉ có đường ai nấy đi nhẹ nhàng thôi đâu, trong mắt hắn hiện giờ còn tràn ngập sát khí đây này, khéo làm trái ý là sẽ bị hắn cắt tiết vặt lông đem nấu lẩu.
Bạch Tuyết trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng nhiều hơn hết lại là lửa giận trùng thiên.
Bất quá hiện giờ không tiện lên cơn, nàng đành gật đầu truyền âm đáp lại:
“Hừ, ai mà thèm quan tâm đến ngươi chứ? Cứ yên tâm đi, thấy ngươi chết, ta cũng mặc kệ”
Hắc hắc, không thèm xưng tỷ như mọi khi, nàng chắc đang cay mũi lắm đây. Có điều để duy trì dáng vẻ lạnh lùng lãnh khốc, Cao Cường liền dứt khoát phớt lờ.
Vả lại quân địch đã đến tới nơi rồi.
Nhìn chung với nhân số đông đảo, chúng hành quân trên tuyết mà cứ như trên đất bằng, không ngừng vang lên tiếng bước chân rầm rập rung chuyển đất trời.
Đáng nói là mặc dù chậm rãi hành quân, nhưng toàn bộ bọn chúng đều đã sẵn sàng cho việc chiến đấu. Kẻ nào cũng đang điên cuồng phóng xuất ra nồng nặc âm khí, hòa quyện với nhau bốc lên tận trời cao, hễ bọn chúng đi tới đâu là bầu trời liền tối sầm đến đấy.
Khí thế hung hãn dọa người là không cần phải bàn cãi, tựa như chúng còn khiến nhiệt độ giảm mạnh.
Cao Cường có chút kinh ngạc khi nhận ra không kẻ nào tu hành huyết khí như Phạm Thành Văn.
Vậy chỉ có một khả năng đó là Tiên Phủ chiếm lĩnh cấm địa làm nơi bồi dưỡng môn hạ.
Cần phải hiểu rằng những di tích tràn ngập oán linh không hề thiếu âm khí, điều kiện quá lý tưởng để đám Tà Tu này hấp thu tu luyện mau chóng tăng cường tu vi.
Cũng có nghĩa khi xâm nhập các khu di tích sẽ phải vượt qua muôn vàn “chướng ngại vật”.
Bất quá để đến lúc đó hãy tính, Cao Cường liền thu hồi ca nô, rồi cùng với Bạch Tuyết lẳng lặng theo tại sau lưng đám người Tiên Các đi lên phía trước đón địch.
Khoảng cách giữa hai bên mau chóng rút ngắn, rất nhanh đã chỉ còn chưa đầy trăm mét.
Thoáng chốc khoảng cách chỉ còn hai mươi mét.
Trong khi Cao Cường đang tưởng tượng đến viễn cảnh đám Tà Tu hung hăng cười cợt đe dọa này nọ, liền thấy Mạc Quân Vương như hổ gầm lớn tiếng hét lên:
“Giết!!!”
Ngay sau đó trên tay gã xuất hiện thanh trường kiếm vàng chóe, rồi cứ thế xông thẳng tới quân địch.
“Giết.. Giết.. Giết.. Giết!!!”
Mạc Tịnh Hương cùng với tám người còn lại liền tiếp bước theo sát phía sau, ai nấy trong tay cũng đều lăm lăm vũ khí, miệng không ngừng gào thét cổ vũ sĩ khí.
Dáng vẻ nhìn trông hiếu chiến thấy khiếp chưa kìa?
Đối diện với một ngàn tu sĩ cùng cấp mà cứ làm như đang farm creep trong game.
Bất quá bọn họ hoàn toàn có tư cách để mà không coi ai ra gì đấy a. Đơn cử như Mạc Quân Vương với mỗi một kiếm xuất ra đều chém bay đầu ba bốn gã Tà Tu.
Cơ mà Mạc Tịnh Hương tàn bạo hơn ca ca gấp nhiều lần, nàng hai tay điên cuồng vung kiếm chém, hoàng kim kiếm khí sắc bén rợn người càn quét khắp nơi.
Những nơi hoàng kim kiếm khí quét qua, không ngừng có Tà Tu bị cắt thành từng khúc từng khúc nhỏ, máu me bắn văng tung tóe muốn nhuộm đỏ một vùng trời.
Đây là bởi nàng chưa muốn lấy chồng, hay là vì quá ham hố chặt đầu bản quan?
Cao Cường vừa quan sát vừa âm thầm tự hỏi, khóe mắt liền giật giật liên hồi.
Tám người còn lại chiến lực cũng thuộc dạng ghê gớm, hiện giờ bọn họ đều đang tả xung hữu đột giữa vòng vây quân địch, cực kỳ hăng hái đánh giết địch nhân.
Đao quang kiếm ảnh tung hoành ngang dọc, chưởng ấn quyền ấn bay rợp trời.
Điểm mấu chốt là mười người bọn họ liên tục di chuyển thay đổi vị trí, thành ra đám Tà Tu dù có tàn nhẫn công kích cũng chỉ giết nhầm đồng bọn, chứ chẳng ích gì.
Nhìn chung nhóm này thực lực rất lợi hại, hơn nữa có đầy kinh nghiệm chiến đấu với Tà Tu Tiên Phủ. Mới đó mà bọn họ đã tiêu diệt gần ba trăm gã rồi đây này.
Vả lại Cao Cường nhìn ra được bọn họ vẫn chưa dốc hết sức lực đâu.
Cơ mà đám Tà Tu thực lực dế nhũi là không cần phải nghi ngờ, khẳng định chẳng mấy chốc liền sẽ bị dọn dẹp hết trơn, tốt nhất lập tức động thủ kẻo muộn mất.
Nghĩ tới đây Cao Cường cười khổ quay sang nói với Bạch Tuyết:
“Tình hình trận này không phù hợp để ngươi tập luyện, thôi thì chuẩn bị sẵn sàng biến về bản thể đi vậy, đợi ta đánh ra vài quyền giải quyết vụ cá cược rồi rời khỏi”
Bạch Tuyết sớm đã nhìn ra đám Tà Tu này chỉ được cái số đông, chứ thực lực cá nhân yếu ớt một cách khó hiểu, áng chừng tầm cỡ tu sĩ Nguyên Anh Kỳ là cùng.
Hiển nhiên đúng như hắn nói, giờ xông lên đánh đấm chỉ lãng phí thời gian vô ích mà thôi.
Thế nhưng tại sao phải vội vàng rời khỏi? Bởi vì sợ thua cuộc, hay là hắn không muốn chịu trách nhiệm với nàng kia? Bạch Tuyết trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ.
Có điều nàng không lên tiếng dò hỏi, chỉ hướng hắn gật đầu thay cho câu trả lời, rồi lùi lại đằng sau.
Biết nàng lùi về sau để biến hình, Cao Cường liền yên tâm phát động công kích.
Hắn đứng đó với hai bàn tay nắm siết thành quyền, khí thế không ngừng dâng cao, khí tức cuồng bạo tựa như từng cơn sóng dữ liên tiếp lan tràn ra xung quanh.
“Tách.. Tách.. Đùng.. Đùng.. Đùng..” – Bất chợt tiếng sấm rền vang vọng khắp bầu trời.
Đám người vốn đang kinh hãi bởi khí thế Cao Cường vừa tỏa ra, chợt thấy uy áp khủng bố đổ ập xuống, lại càng hoảng sợ tức thì ai nấy mặt mũi cũng đều tái nhợt.
Cảm giác áp bách đến nghẹt thở này quá đỗi quen thuộc đối với tu sĩ.
Chỉ có thể là Thiên Uy, thứ uy áp mỗi khi độ lôi kiếp.
Kinh khủng ở chỗ uy áp bọn họ đang phải thừa nhận có phần khủng bố hơn cả so với khi độ lôi kiếp, xương cốt hiện đang không ngừng kêu răng rắc là đủ hiểu.
Vấn đề là thế quái nào hắn lại có thể vận dụng được cả Thiên Uy?
Mạc Quân Vương, Mạc Tịnh Hương, cùng với những người khác đều âm thầm tự hỏi.
Của đáng tội là không có ai ra mặt giải đáp, bọn họ cũng không có thời gian để mà đứng đó nghĩ ngợi. Bản năng mách bảo cần phải mau chóng tránh cho thật xa.
“Xiu.. Xiu.. Xiu..” – Hàng loạt âm thanh xé gió liên tiếp vang lên.
Chỉ sau có vài hơi thở là nhóm Mạc Quân Vương đã rời xa khu vực chiến đấu, để rồi khi nhìn về hướng Cao Cường, cả đám nhãn cầu thiếu chút thì rớt khỏi tròng.
Có thể nói vừa nhìn là biết hắn chuẩn bị thi triển chiêu thức phi thường khủng bố.
Bởi vì lúc này từ cơ thể hắn đang điên cuồng tuôn trào lôi điện tím sẫm, dần hình thành một đầu Lôi Long kích cỡ khổng lồ, hơn nữa vẫn đang tiếp tục bành trướng.
Càng kinh dị hơn nữa khi mà Lôi Long liên tục ngửa cổ ngâm vang, tiếng ngâm rung chuyển cả đất trời, thậm chí còn khiến cả một vùng trời rộng lớn tuyết thôi rơi.
Nhìn đến đây, nhóm Mạc Quân Vương không kìm được nước mắt trào ra ồng ộc. Còn may mà ban nãy quyết định tránh xung đột, nếu không cả đám sẽ chết oan.
Nói chung nhóm Mạc Quân Vương thực lực mạnh mẽ còn chạy được ra xa.
Chứ hơn bảy trăm gã Tà Tu bởi quá yếu nhược cho nên ngay cả đứng thẳng còn không được, bị uy áp đè nén hiện giờ đều đang phải còng lưng gắng gượng chống cự. Sợ rằng không bao lâu liền quỳ, bởi vậy quay đầu bỏ chạy chỉ có thể thực hiện trong ý nghĩ mà thôi.
“Tách.. Tách.. Đùng.. Đùng.. Đùng..” – Trên bầu trời tiếng sấm rền vang bỗng dưng dồn dập hơn trước, giống như thể báo hiệu thời khắc trọng đại rốt cuộc đã đến.
Ở phía dưới.
Cao Cường sau khi đã rót sạch lực lượng cho Lôi Long, chân trái liền bước lên một bước, cơ thể hơi chùng xuống, tay phải nắm thành quyền nâng lên ngang vai.
Cuối cùng là nhắm thẳng hướng đám Tà Tu vung tay cách không đánh một quyền.
“NGANGGGGG..”
Theo động tác của hắn, Lôi Long ngửa cổ ngâm dài một tiếng vang vọng bầu trời, rồi lao đầu thẳng tới hướng đám Tà Tu hiện sắp sửa không chịu nổi uy áp đè nén.
Đứng từ xa căng mắt quan sát, nhóm Mạc Quân Vương cảm tưởng Lôi Long giống như con rắn khổng lồ vô tình trườn bò qua đàn kiến nhỏ bé là đám Tà Tu bên dưới.
Không hề có một tiếng động dù chỉ là khe khẽ, đàn kiến cứ vậy bị chèn chết.
Chính xác là trong cái nháy mắt đã bị lôi điện thiêu rụi ngay cả tro bụi cũng chẳng còn.
Thực ra có mấy chục gã đứng ngoài phạm vi kích thước của Lôi Long cho nên may mắn thoát chết, nhưng tạm thời chẳng có ai rảnh để mà quan tâm đến làm gì.
Mọi người còn đang bận đưa mắt quan sát xem Lôi Long tính trườn bò tới đâu?
Ngặt một nỗi chẳng mấy chốc Lôi Long đã vượt ra khỏi tầm mắt, sau cùng chỉ có thể nghe thấy tràng tiếng nổ từ rất xa vọng về, có lẽ bởi đâm sầm vào sơn mạch.
Từ đây tới dãy sơn mạch còn khoảng mười dặm, đó là chưa kể tới nếu không có sơn mạch cản trở thì sao này? Dám chắc Lôi Long sẽ trườn bò đi xa hơn nữa đấy.
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, nhóm Mạc Quân Vương nước mắt lần nữa tuôn trào ồng ộc.
Với tốc độ trườn bò nhanh như chớp thế kia, hắn mà tập kích từ xa thì xác định là đỡ bằng niềm tin.
Nghĩ được tới đây, cả nhóm rụt rè nhìn về hướng Cao Cường, liền thấy hắn hiện giờ đang ngồi trên đầu của một con Bạch Điểu kích thước cũng thuộc dạng khổng lồ.
Đương nhiên cả đám sớm đã biết cô nàng xinh đẹp đồng hành cùng với hắn là yêu tu.
Thế nhưng tiết tấu này là sao? Chẳng lẽ hắn tính ngay lập tức rời khỏi?
Như để giải đáp nghi hoặc trong lòng bọn họ, Cao Cường hướng Mạc Tịnh Hương vẫy tay cười nói:
“Khỏi cần kiểm đếm cũng biết ta là người chiến thắng, nhưng rất xin lỗi, ngươi không phải là mẫu người mà ta luôn tìm kiếm. Thôi thì hãy xem như ta chủ động thoái hôn, chúc ngươi sớm ngày sẽ gặp được đấng lang quân như ý. Giờ ta xin phép được đi trước, cáo từ”
Không đợi Mạc Tịnh Hương lên tiếng đáp lại, hắn vừa dứt lời là Bạch Tuyết lập tức vỗ cánh bay vút lên bầu trời, sau giây lát liền đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Đến lúc này còn không nhìn ra hắn ngay từ đầu đã rắp tâm trêu chọc thì quá là ngu đần.
Biết là như vậy cho nên Mạc Tịnh Hương lửa giận trong lòng càng thiêu đốt hừng hực. Hận không thể một kiếm chém rụng đầu hắn, sau đó gắn lại rồi tiếp tục chém.
Nàng muốn chém đầu hắn trăm lần, ngàn lần, vạn lần, chém cho tới khi nào hả lòng hả dạ mới thôi.