Dưới cơn mưa tuyết dày đặc không ngừng trút xuống, bức tượng bằng tuyết khổng lồ với dáng vẻ ngồi khoanh chân xếp bằng bỗng dưng khe khẽ run rẩy.
Kéo theo đó là sự xuất hiện của những vết rạn nứt, cùng với âm thanh lách cách vang lên liên hồi.
“Choang..”
Và rồi sau một tiếng động nghe tựa như âm thanh thủy tinh vỡ vụn, bức tượng khổng lồ liền nổ tung thành bụi phấn lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Chẳng mấy chốc bụi tuyết lắng xuống, để lộ ra Cao Cường gầy gò teo tóp y như xác ướp, với hai mắt nhắm nghiền lặng yên ngồi khoanh chân xếp bằng.
Lão Thiên đang ngốc trong kim tự tháp phát giác động tĩnh liền vội vàng chui ra, cũng là lúc Cao Cường khóe mi khẽ động đậy, đôi mắt chầm chậm mở ra.
Chỉ là ánh mắt hắn giờ đây biến đổi khác xưa một trời một vực.
Tựa như ánh mắt của kẻ mất đi hết thảy, trông rất trống rỗng và vô hồn.
Điều này khiến Lão Thiên cảm thấy vô cùng lo lắng, vội vàng lên tiếng dò hỏi:
“Chủ nhân, ngài không có bị việc gì đấy chứ? Xin ngài đừng có hù dọa lão nô sợ hãi”
Cao Cường ngước mắt nhìn dày đặc gió tuyết bay đầy trời, thều thào khẽ hỏi:
“Lão Thiên, đã bao lâu rồi?”
“Ngài ngồi đó sáu năm” – Lão Thiên lập tức trả lời, sau đó mau chóng nói tiếp:
“Chủ nhân, mấy năm qua ngài tu vi liên tục đột phá, hơn nữa còn nắm giữ được không gian pháp tắc. Nhưng sao lão nô thấy chủ nhân trông có vẻ buồn bã quá vậy?”
“Đã sáu năm rồi cơ à?” – Cao Cường mắt vẫn nhìn bầu trời, khẽ mấp máy môi thì thầm lẩm nhẩm.
Hắn đâu có ngờ vừa liếc nhìn không gian sụp đổ ghê rợn kia, ý thức liền bị hút vào một mảnh không gian hỗn độn ngập tràn sắc màu, làm đủ trò mà chẳng thoát ra nổi.
Cực chẳng đã hắn đành phải ngây ngốc trong đó hết tu luyện lại tới lượn lờ dạo chơi ngắm nhìn linh tinh, đến khi nào thấy buồn chán thì rèn luyện võ kỹ với thuật pháp.
Bất quá đúng như Lão Thiên vừa mới nói.
Cao Cường tuy mắc kẹt nhưng vẫn nhận thức được tu vi đề thăng cực kỳ nhanh chóng, mấy tháng trước đã là Luyện Hư Kỳ đỉnh phong, trong đan điền là một mảnh hỗn độn có nhiều loại lôi điện chi lực màu sắc rực rỡ, Nguyên Anh với Nguyên Thần đều lớn tướng luôn rồi.
Còn về nhục thân lực lượng thì không được dễ dàng nhanh chóng như thế, tính ra đã bảy năm trời nhưng mà chỉ đột phá một tiểu cảnh giới, đạt tới Vương Thể hậu kỳ.
Cuối cùng là pháp tắc không gian, cũng chính là mục tiêu truy cầu của hắn.
Đúng thật là Cao Cường đã có thể vận dụng pháp tắc không gian giống như ý cảnh.
Thế nhưng có thực sự là “nắm giữ” hay không? Hắn xin thẳng thừng thừa nhận là “không hề”.
Điều này còn giúp hắn dần dần hiểu ra nhiều thứ khác nữa, cho nên không lấy gì làm vui vẻ. Cơ mà có đem việc này kể lể với Lão Thiên cũng chẳng giúp ích gì đâu.
Gạt bỏ mớ suy nghĩ mông lung trong đầu, Cao Cường mệt mỏi gắng gượng nói:
“Lão Thiên, điều phối dược dịch bồi bổ cơ thể đi, ta cần nhanh chóng trở về Băng Tuyết Thành”
Aizz, người khác ngồi trong xó bế quan mấy trăm năm chẳng hề hấn, hắn ngồi bệt sáu năm liền chỉ còn da bọc xương, thật mẹ nó chẳng giống tu sĩ chút xíu nào hết.
– —
Dược dịch do Thiên Cấp Đan Sư điều chế có hiệu quả tốt miễn chê, bất quá vẫn mất tới tròn một tháng bồi bổ thì Cao Cường mới trông có da có thịt được như trước.
Dù sao cũng cần rèn luyện thích ứng với tu vi hiện tại, hắn gấp gáp cũng phải kiềm chế xuống.
Nhưng khiến Cao Cường có hơi lo lắng đó là vừa mới ló đầu ra khỏi kim tự tháp, hắn ngay lập tức bị chuyển di tới khu rừng ranh giới bao bọc xung quanh cấm địa.
Đáng nói là ngay sau đó liền xuất hiện tầng bình chướng trong suốt bao vây phong tỏa khu cấm địa.
Hiển nhiên chỉ có Phong Tuyết Thần Điêu mới đủ trình độ làm ra việc ghê gớm này.
Hơn nữa thông qua thần thức, hắn thấy khá nhiều người cũng bị trục xuất.
Dám khẳng định bên ngoài đã phát sinh đại sự, buộc Phong Tuyết Thần Điêu phải cách ly cấm địa, chẳng qua là chờ đợi để cho hắn phục hồi rồi mới làm một thể.
Cao Cường rất muốn lập tức quay trở về thành, nhưng bởi vì phát hiện có vài người quen đang ẩn nấp trong một hang động nhỏ, liền đi tới hỏi xem tình hình thế nào.
– —
Trong hang động.
Lâm Thanh Hà với Kiều Vĩnh Hưng cùng ba người trẻ tuổi đang ngồi quây quần bên đống lửa, gương mặt ai nấy cũng đều ủ dột, khiến cho bầu không khí vô cùng u uất.
Rốt cuộc kìm nén không nổi, Lâm Thanh Hà siết chặt tay, nghiến răng hỏi:
“Có kẻ nào trong các ngươi dám theo ta trở về thành?”
Không chút chần chừ, Kiều Vĩnh Hưng mạnh tay ném một thanh củi vào đống lửa thể hiện quyết tâm. Sau đó đứng dậy nhìn lướt qua mọi người, rồi nghiêm mặt nói:
“Gia trưởng lệnh cho chúng ta ẩn nấp bảo toàn tính mạng, thế nhưng người thân mất hết, nhà cửa cũng chẳng còn, vậy sống sót có nghĩa lý gì? Ta quyết định cùng Thanh Hà trở về đóng góp một phần sức lực bảo vệ Băng Tuyết Thành, ba đứa ngốc các ngươi ý tứ ra sao?”
“Trở về chứ còn nghĩ gì nữa” – Mộc đại thiếu gia đứng phắt dậy, cứng rắn nói:
“Con mẹ nó, quay trở về lão tử phải hung hăng đánh một trận mới được, cho cái đám ngu ngốc luôn coi chúng ta là cậu ấm cô chiêu nhìn mà muốn mù mắt chó thì thôi”
“Không thể thiếu phần ta” – Hoa đại thiếu gia cũng đứng dậy, hất tóc cười nói.
“Hắc.. Hắc..” – Phùng đại thiếu bỉ ổi cười một tiếng, rồi đứng dậy nhún vai nói:
“Ẻo lả Hoa Gia còn dám trở về, ta nếu không dám thì chả phải sẽ rất mất mặt sao?”
“Vậy về thôi” – Lâm Thanh Hà lập tức đứng lên, ánh mắt đầy ngưng trọng nói:
“Chẳng hiểu tại sao quanh đây đột ngột xuất hiện rất nhiều khí tức, không đi nhanh chỉ sợ sẽ sinh biến. Mọi người lưu ý tránh xung đột, đặt mục tiêu về thành làm đầu”
Cơ mà nàng vừa nói dứt lời, cũng là lúc có người bất thình lình xuất hiện trong hang, dọa cho cả đám giật mình lăn đùng ngã ngửa, ai ai cũng buột miệng la hét ầm ĩ.
Mạnh mồm tuyên bố hùng hồn tưởng thế nào, hóa ra là một đám nhát gan.
Cao Cường nghĩ mà thấy hết sức ngán ngẩm, chép miệng nói:
“Ta có chuyện muốn hỏi, đám ngốc các ngươi mau bình tĩnh”
“Là ngươi” – Lâm Thanh Hà gầm lên một tiếng, vội bật dậy hỏi:
“Tiểu tử ngươi ăn cái quỷ gì mà cao lớn nhanh quá vậy?”
“Ngu ngốc” – Cao Cường liền liếc xéo nhìn nàng, lạnh nhạt nói:
“Đã bảy năm trôi qua, chẳng lẽ ta vẫn thấp bé như xưa?”
“Quên mất” – Lâm Thanh Hà cười hì hì đáp, sau đó hiếu kỳ nói:
“Mà tiểu tử ngươi muốn hỏi chuyện gì thì mau mau hỏi đi”
Không để lãng phí thời gian, Cao Cường liền gật đầu hỏi thẳng:
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Với cả người của ta còn ở trong thành không?”
“Aizzz..” – Lâm Thanh Hà khẽ thở dài một tiếng, đầy lo lắng nói:
“Năm người chúng ta lén lút chạy vào đây đã bảy năm rồi, ba tháng trước trưởng bối thông qua ngọc phù báo tin Tiên Phủ phái quân tiến đánh Băng Tuyết Thành. Trước mắt chỉ biết có mỗi vậy thôi, hiện giờ đang chuẩn bị quay về thành liều mạng một phen”
Cũng ngốc trong này bảy năm?
Thảo nào cả đám trông nhếch nhác bẩn thỉu cứ như người rừng.
Điểm trọng yếu là Tiên Phủ dám công khai tiến đánh Băng Tuyết Thành, vậy thì rất có khả năng Hải Vực hiện nay đã rơi vào tình cảnh chiến loạn khắp nơi.
Nghĩ tới đây Cao Cường liền phóng xuất chân nguyên bao trùm năm người bọn họ, rồi cứ thế xuyên toa hư không lao nhanh về hướng Băng Tuyết Thành.
– —
Hai mươi phút sau.
Cao Cường mang theo nhóm Lâm Thanh Hà đáp xuống cổng sau của Băng Tuyết Thành.
Lúc này trên tường thành không những có đông nghịt binh lính, Cao Cường còn dò xét thấy một lão đầu Hợp Thể Kỳ ngồi xếp bằng trong một góc kín đáo.
Bởi vì cảm nhận thấy khí tức nhóm Lâm Thanh Hà, người này ngay tức thì lao xuống, ánh mắt dè chừng khóa chặt Cao Cường không hề chớp lấy một lần.
Cao Cường không thèm đếm xỉa, liền quay sang nói với Lâm Thanh Hà:
“Nhau đầu ngươi chậm rãi giải thích với lão, ta đi vào trong thành trước”
Lâm Thanh Hà đang nôn thốc nôn tháo phải gắng gượng ngước lên nói:
“Mộc lão, ngài đừng ngăn cản, hắn là thiếu gia nhà vị tiền bối kia”
Mộc lão nghe thấy vậy liền dứt khoát ngoái lại ra hiệu để đám binh lính nhường lối.
Nói chung vị tiền bối kia quá khủng bố, thà liều mạng với đội quân Tiên Phủ đang thả neo ngoài khơi, chứ tuyệt nhiên đừng dại dột đắc tội vị tiền bối đó.
Bỏ lại nhóm Lâm Thanh Hà cùng Mộc lão gì đó sau lưng, Cao Cường nhanh chóng đi vào trong thành, và chẳng mấy chốc đã về tới trước cổng tiểu viện.
Nhìn thấy lão Phạm Thành Văn cùng với heo mập Trư Hào đã sớm đứng chờ đón, hắn trong lòng có hơi xúc động, liền đi nhanh tới ôm mỗi người một cái.
Phạm Thành Văn khẽ rùng mình, vội đẩy hắn ra và nói:
“Thiếu gia, trò này không tốt chơi, lần sau xin đừng làm vậy”
“Linh tinh” – Cao Cường liếc xéo nhìn lão, rồi dẫn trước tiến vào trong tiểu viện.
Trong khi Trư Hào chạy xuống nhà bếp tranh thủ nấu vài món gọi là làm bữa đón gió tẩy trần, thì hắn cùng Phạm Thành Văn đi thẳng vào phòng khách.
Cao Cường ra hiệu để lão ngồi yên khỏi cần pha trà, xong là bắt đầu hỏi chuyện:
“Phạm lão, Tiên Phủ công khai làm càn như thế, mấy năm qua Hải Vực có biến động gì à?”
Phạm Thành Văn nặng nề gật đầu, ngưng trọng nói:
“Ba tháng trước thuyền của Tiên Phủ kéo tới đây gây chiến, ta lén bắt một gã Hợp Thể Kỳ về tra hỏi thì được biết rất nhiều hải đảo khác cũng bị tấn công. Nhưng gã đó không rõ mục đích của Tiên Phủ là gì, cho nên ta đành thu mình chờ đợi thiếu gia trở về”
“Tiên Các thì sao?” – Cao Cường nhíu mày hỏi tiếp:
“Tiên Các hoặc Luyện Đan Sư hiệp hội có cử quân tới cứu viện không?”
Phạm Thành Văn thẳng thừng lắc đầu, tặc lưỡi nói:
“Đám luyện đan sư tại phân bộ nơi đây còn đánh bài chuồn từ lúc nào chẳng ai hay. Về phần Tiên Các tuy không phái quân cứu viện, nhưng có đám nhóc từ cấm địa chạy ra hỗ trợ. Cùng vài nhóm thanh niên chưa rõ thế lực nào, nhưng chiến lực đều rất khá”
Đám nhóc từ cấm địa chạy ra?
Có lẽ nào là nhóm huynh muội họ Mạc?
Quản nhiều như vậy làm gì, trọng yếu nhất là dò hỏi tin tức.
Nghĩ tới đây Cao Cường liến nói với Phạm Thành Văn:
“Phạm lão, đi mời nhóm đệ tử Tiên Các đến đây một chuyến, cần thiết thì cứ nặng tay một điểm”
Sớm đã nghĩ tới việc tra hỏi đám nhóc Tiên Các xem sao, Phạm Thành Văn lập tức hướng hắn gật đầu đáp lại, rồi đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng.
Cao Cường cũng rời ghế đi ra ngoài sân.
Hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời u ám mà trong lòng lại càng thêm trĩu nặng.
Chưa khi nào hắn cảm thấy bất an nhiều như hiện giờ, đáng sợ ở chỗ dù hắn có nghĩ tới việc chạy trốn cũng chẳng khác biệt, cái này điềm báo quá xấu.
Aizzz.
Chỉ còn cách liều mạng đương đầu, Cao Cường liền thở hắt ra một hơi, rồi quay trở vào trong phòng.