Ba ngày trôi qua nhưng vẫn chưa thấy đại lão Tiên Các phản hồi, lúc này trên bầu trời sớm đã mây đen giăng kín, những tiếng sấm rền đùng đùng vang lên không ngớt.
Kéo theo cả một vùng trời rộng lớn tối đen như mực, cùng với cuồng phong vũ bão ngày đêm gào thét, khiến cho mặt biển dậy sóng dữ dội khủng khiếp chưa từng thấy.
Của đáng tội là trời mãi không chịu đổ mưa.
Thay vào đó là từng luồng uy áp trùng trùng điệp điệp giáng xuống, áp bách càng lúc càng mãnh liệt, giống như có ngọn núi lớn vô hình đè nặng trong lòng mỗi người.
Khốn nạn ở chỗ Cao Cường không cho phép Phạm Thành Văn vận hành trận pháp phòng hộ.
Tất nhiên các phòng trong khoang đều có bố trí trận pháp, nhưng mọi người lo ngại sẽ bỏ lỡ mất chuyện đại sự, cực chẳng đã thôi đành cắn răng gắng gượng chịu đựng.
Mặc kệ bọn họ khổ sở khóc không ra nước mắt, Cao Cường ngồi yên một chỗ tại trên mui thuyền mà tranh thủ ghi chép liền tù tì mấy chục khối ngọc giản truyền công.
“OÀNHHH.. OÀNHHH.. OÀNHHH..”
Thần kỳ trùng hợp khi mà hắn vừa mới hoàn tất công việc, cũng là lúc từ hướng cổ chiến trường vọng tới hàng loạt tiếng nổ rung chuyển đất trời.
Khoảng cách còn tận hơn bảy tám mươi dặm mà vẫn nghe được rõ mồn một, đủ để hiểu tại đó hiện giờ đang giao chiến ác liệt tới nhường nào.
Trọng yếu đây còn là tín hiệu đám đại lão Tiên Các gửi đến Cao Cường.
Bởi vậy hắn liền vẫy tay gọi Phạm Thành Văn tới, rồi tháo trữ vật giới đưa cho lão, mỉm cười nói:
“Phạm lão, đây là trữ vật giới sư phụ truyền lại cho ta, giờ phải nhờ ngươi bảo quản. Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, ngươi mở nhẫn sẽ hiểu hết thảy. Mấu chốt là có vài việc cần ngươi giúp ta hoàn thành, cho nên đừng có sống chết đòi đi cùng”
Phạm Thành Văn run rẩy tiếp nhận trữ vật giới, khóe mắt rưng rưng, thật lâu không nói nổi lên lời.
Là một kẻ từ bé cho tới già lão luôn phải sống lủi thủi một mình, để mà nói thì thiếu gia và heo mập đối với lão chính là thân nhân, chính là gia đình.
Vậy mà sống vui chưa được mấy năm, giờ đã phải nhận lấy “di chúc” do thiếu gia tận tay bàn giao.
Lão trong lòng cực kỳ khó chịu, rất muốn phản đối, nhưng lão cũng lo sợ sẽ khiến thiếu gia thất vọng, cuối cùng cứ đứng lặng im rơi nước mắt.
Nhìn lão nước mắt giàn giụa, Cao Cường không thoải mái chút nào, đành phải quay sang vỗ vai Trư Hào sớm đã mon men lại gần, rồi tặc lưỡi nói:
“Trong trữ vật giới ta có một việc cần ngươi đi xử lý sẽ phù hợp hơn Phạm lão, nhưng hãy để đến khi nào tu vi đạt tới Hợp Thể Kỳ rồi tính toán sau”
Trư Hào nặng nề gật đầu, sau đó nghiêm túc nói:
“Thiếu gia, chỉ cần thiếu gia quay trở về, ta xin hứa sẽ vào bếp nấu món cháo lòng gì gì kia”
Heo lại còn đòi nấu cháo lòng heo?
Vừa mới nghĩ tới thôi liền thấy đậm chất phim kinh dị rồi đấy, Cao Cường thiếu chút nữa xua tay từ chối, may mắn thay đã kịp thời kiềm chế được.
Thôi thì cứ mỉm cười gật đầu một cái cho Trư Hào vui lòng đi vậy.
Về phần những người khác thì hắn không quan tâm, nói với nhau nửa lời cũng lười làm.
Hơn nữa Phùng Trưởng Lão đang quay trở lại kia rồi, để cho lão đi mà giảng giải với đám bọn họ.
“Xiu.. Xiu..”
Chẳng mấy chốc âm thanh xé gió truyền tới bên tai, ngay sau đó liền thấy Phùng Trưởng Lão cùng với Gấu Đen lần lượt đáp xuống boong thuyền.
Từ động thái của Cao Cường vừa rồi, lại thêm vẻ mặt như cha chết của Gấu Đen lúc này, khiến nhóm Mạc Quân Vương chợt có linh cảm rất xấu.
Ngặt một nỗi còn chưa kịp mở mồm hỏi han thì đã bị Phùng Trưởng Lão nhanh tay gõ ngất cả đám.
Cao Cường nhìn lão đeo trữ vật giới vào ngón tay Mạc Quân Vương, trong lòng có chút ước ao.
Nếu như thực lực cường đại như Phùng Trưởng Lão thì tốt biết bao, liền gõ ngất Phạm lão với Trư Hào, vậy là khỏi cần phải chia li trong nước mắt.
Đeo nhẫn cho Mạc Quân Vương xong, Phùng Trưởng Lão cúi nhìn hai người đệ tử thêm một hồi lâu, mới đứng lên hướng Phạm Thành Văn nói:
“Làm phiền ngươi giúp lão phu quan tâm chăm sóc mấy đứa nhỏ, nếu có thể xin hãy an ủi vài câu làm cho chúng nguôi lòng thì càng tốt hơn nữa”
“Được, xin tiền bối cứ yên tâm” – Phạm Thành Văn liền chắp tay cung kính đáp lại, rồi ra hiệu Trư Hào đưa nhóm đệ tử Tiên Các vào trong phòng.
Hiểu rằng đã đến lúc rời đi, Cao Cường vỗ vai Phạm Thành Văn dặn dò thêm một câu:
“Phạm lão, nhớ phải lùi thuyền giữ khoảng cách tối thiểu hai trăm dặm, hơn nữa tập trung tinh thần cho thuyền bay lên không trung bất cứ lúc nào”
Không đợi lão lên tiếng đáp lại, hắn nói xong liền cùng Phùng Trưởng Lão phóng lên trời bay vút đi.
Có điều thế quái nào Gấu Đen vẫn còn lưu lại trên thuyền?
Nãy giờ cùng sư muội lặng yên quan sát diễn biến, Diệp Thanh Phong vội nhanh chân đi tới trước mặt Gấu Đen, chắp cả hai tay kính cẩn dò hỏi:
“Tiền bối, nếu ta đoán không lầm thì bọn họ chuẩn bị xúc tiến kế hoạch hi sinh thân mình. Phải chăng tình hình hiện đã trở nên nguy cấp lắm rồi?”
Gấu Đen ngồi đến oạch xuống sàn boong, buồn bã trả lời:
“Chính vì chưa nguy cấp mới phải tranh thủ giải quyết trước khi quá muộn”
Diệp Thanh Phong ngồi luôn xuống bên cạnh, thở dài nói:
“Cao Cường từng bảo sẽ tiến hành đánh sập thông đạo, từ dáng vẻ tự tin thì dường như tỉ lệ thành công rất lớn. Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao cứ phải làm ra hi sinh? Nên nhớ Tiên Các có khả năng huy động tu sĩ Hải Vực chung tay đánh địch”
Gấu Đen đưa tay vỗ nhẹ vai Diệp Thanh Phong, cười khổ:
“Ta cũng từng nghĩ giống hệt ngươi, sau nghe mọi người giảng giải mới hiểu mình ngu dốt thế nào”
“Mời tiền bối chỉ điểm” – Diệp Thanh Phong vội chắp tay nói.
Gấu Đen liền ngước mắt nhìn lên bầu trời, buồn bực kể lại:
“Lão cha cho ta biết thông đạo đang chậm rãi mở rộng, từ đầu bên kia truyền tới nhiều cỗ khí tức khiến ngay cả đám đại lão Tiên Các cũng thấy e ngại. Không ai dám chắc có thể giành chiến thắng khi mà những kẻ đáng sợ đó đi sang được bên này”
“Chưa kể tới đám khốn nạn Tiên Phủ đang làm loạn khắp nơi, nếu tình huống hai bên thụ địch diễn ra, không cần nói cũng biết trước kết quả. Điểm trọng yếu là chiến tranh càng kéo dài thì thiệt hại càng lớn, buộc lòng phải theo kế hoạch của tiểu tử kia”
Đến đây là Diệp Thanh Phong, Diệp Thanh Trúc cùng với Phạm Thành Văn hiểu rõ lý do là gì rồi.
Đại loại là một nhóm cường giả chấp nhận cảm tử đánh sập thông đạo, tránh để chiến tranh diễn ra trên diện rộng dẫn tới thảm họa sinh linh đồ thán.
Nguyên nhân sâu xa hơn nữa là tránh nguy cơ chiến tranh tàn phá làm tinh cầu hư hỏng nặng nề.
Cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn tới, Gấu Đen đoán biết lý do liền phất tay nói:
“Ta không có tư cách tiến vào phòng họp, bởi vậy không hề biết kế hoạch cụ thể là như nào đâu”
Phạm Thành Văn nghe xong phóng mắt nhìn về hướng cổ chiến trường, khẽ thở dài một tiếng, rồi điều khiển cho thuyền nhanh chóng lùi lại thật xa.
– —
Trong khi đó tại cổ chiến trường.
Cao Cường cùng Phùng Trưởng Lão đáp xuống tường tòa thành do Tiên Các xây dựng gần bờ biển.
Trước khi gặp mặt đám đại lão, hắn liền quay sang dò hỏi Phùng Trưởng Lão:
“Lão đầu, các ngươi không liên hệ với trên kia ư?”
“Aizzz..” – Phùng Trưởng Lão nghe vậy chán nản thở dài, buồn bực trả lời:
“Thông đạo vừa xuất hiện là chúng ta đã liên hệ cầu cứu, nhưng trên đó nói không được phép can dự việc dưới này. Lão phu nghĩ là bởi xuống đây sẽ bị pháp tắc thiên địa hạn chế tu vi, chắc bọn họ sợ chẳng may ngã ngựa nên lấy cớ từ chối thôi”
Vậy là hết.
Cao Cường không khỏi nhếch miệng cười khổ.
Đúng lúc này có ba thân ảnh xuất hiện ngay bên cạnh hai người.
Gồm một lão giả tóc bạc trắng, mặc trường bào với phù hiệu Tiên Các sau lưng. Một đầu Gấu Đen cao hơn ba mét, nhìn y hệt đầu Gấu Đen bị Phạm Thành Văn bắt nạt. Sau cùng là một lão giả làn da màu xanh lam, toàn thân phủ đầy vảy cá lấp lánh.
Khỏi cần hỏi cũng biết lão giả xanh lè này là đại lão của Hải Tộc.
Giờ ném cho cây đinh ba rồi đưa đi đóng quảng cáo dầu ăn được đấy.
Phùng Trưởng Lão liền lần lượt chỉ tay tới từng người và giới thiệu cho hắn biết.
Nhìn chung tu sĩ tại cổ chiến trường đã bắt đầu sơ tán, chỉ có ba vị Trưởng Lão của Tiên Các cùng với Gấu Đen Hùng Đế và Hải Tộc Ngư Lão lưu lại.
Trong đó một vị Trưởng Lão hiện đang một mình ngăn chặn đội quân Quỷ Tộc ở trước cửa thông đạo, tranh thủ chút thời gian để đám môn hạ rút lui.
Màn giới thiệu chào hỏi kết thúc, Gấu Đen Hùng Đế liền vỗ mạnh lên vai Cao Cường, cười nói:
“Tiểu tử nhân loại, hi vọng ngươi đừng có lừa gạt chúng ta. Nếu không dù có biến thành ma ta cũng sẽ quay trở về nhai cái đầu nhỏ của ngươi ra bã”
Không thèm đếm xỉa tới gấu ngu này, Cao Cường chỉ tay lên trời, nói với những người còn lại:
“Các vị tiền bối, ta đã bắt tay làm ra chuẩn bị từ mấy ngày nay, bây giờ chúng ta tiến đến trước thông đạo bố trí nốt bước cuối cùng nữa là xong xuôi rồi”
Phùng Trưởng Lão cẩn thận vươn ra thần thức dò xét một phen, thấy được toàn bộ chiến thuyền đều đã cách đảo khá xa, liền khe khẽ gật đầu ra hiệu.
Sau đó bọn họ mang theo Cao Cường xông thẳng vào trong cổ chiến trường.
Nhìn chung nơi đây mù mịt tương tự như Băng Tuyết Hải Vực, điểm khác biệt là một nơi tràn ngập tuyết rơi trắng xóa, còn một nơi thì nồng nặc tử khí.
Với tử khí đặc sệt như nước thế này thì điều kiện quá lý tưởng để đám oán linh hack cấp.
Bởi vậy Tiên Các phải ngăn cản tu sĩ chạy vào chơi ngu tìm chết cũng đúng thôi.
Tu sĩ Tán Tiên xuyên toa hiển nhiên tốc độ nhanh đến chóng mặt, chưa đầy một phút là đã chạy tới nơi, liền thấy vị Trưởng Lão còn lại đang đứng chờ.
Trong khi năm người bọn họ bắt tay vào bố trí trận pháp, Cao Cường tranh thủ ngước nhìn thông đạo, cũng là lúc uy áp khủng bố phà thẳng vào mặt.
Xem ra vị Trưởng Lão kia nhanh chóng đập chết vài đạo quân Quỷ Tộc, việc này khiến cho đám đại năng bên đó tức giận muốn sôi máu luôn rồi đây mà.
Phát giác thông đạo mở rộng với tốc độ nhanh hơn trước, Cao Cường cười khổ hô lên:
“Các vị tiền bối, đám quỷ bên kia đang dốc tiền vốn, chúng ta cũng phải đẩy nhanh tiến độ mới được”