Hình như người trong xe đã phát hiện ra mình nên đang nhấn còi xe.
Biên Bá Hiền nhích từng bước một qua.
“Chào buổi sáng… Xán Liệt.” Tựa hồ cảm thấy xưng hô “tiền bối” có hơi thân thiết quá.
Phác Xán Liệt chỉ đồng hồ đeo tay: “Mấy giờ rồi? Không có khái niệm thời gian à? Giờ mới ra ngoài, không sợ tới trễ à? Biết tôi đợi cậu bao lâu chưa?”
Dưới những câu hỏi liên hồi, Biên Bá Hiền nhanh chóng lên xe thắt dây an toàn ngồi ngay ngắn.
“Mau kêu công ty sắp xếp cho cậu một ký túc xá thuận đường với tôi, rời nhà rồi còn phải tốn hết nửa tiếng đến chỗ cậu, phí giờ ngủ của tôi.”
“Thật ra đâu có cần tiền bối tới đón em.” Biên Bá Hiền nhỏ giọng lầm bầm.
Nhưng vẫn bị Phác Xán Liệt nghe được.
“Cậu tưởng tôi muốn? Chẳng phải vì công ty bắt tôi tới đón cậu à, nói cái gì mà ban đầu phải xây dựng tính cách tốt, tôi ngủ thêm một lát bộ không tốt sao?”
Người bên cạnh im lặng, Phác Xán Liệt quay sang thấy cậu đang cúi đầu, ý thức được giọng điệu mình khá là nghiêm khắc, bèn mềm giọng bổ sung một câu: “Lần sau phải xuống lầu trước bốn mươi phút, cỡ lúc đó tôi sẽ tới, mong mỗi lần tôi tới cậu có thể đứng đây đợi tôi, tôi ghét nhất chờ người khác.”
“Ò…”
Biên Bá Hiền ngắm cành lá tiêu điều ngoài cửa sổ, chẳng biết quyết định của mình là đúng hay sai.
Về việc hợp tác, nội tâm cậu rất mừng rỡ tràn trề mong đợi, nhưng hình như cậu quên cân nhắc đến cảm thụ của Phác Xán Liệt.
Xét từ tình huống hiện tại, có vẻ người nọ không thích lắm, nhưng làm một thành viên của công ty thì không thể không diễn xuất cùng mình.
Biên Bá Hiền phiền muộn, hậu quả của sự xung động nhất thời có thể đổi lấy sự bất mãn của thần tượng, tựa hồ cậu mang cho Phác Xán Liệt sự quấy nhiễu quá lớn rồi.
Biên Bá Hiền dùng ánh mắt mô tả tỉ mỉ đường nét sườn mặt của người đang lái xe.
Rõ ràng người trước mắt đã đứng ở đỉnh núi, ở độ cao tuyệt đối nên anh ấy không cần bất kỳ ai giúp đỡ, dù bẵng đi một thời gian không lộ diện cũng làm cho các nhãn hàng cao cấp phải tranh nhau tìm tới anh, xưa nay chỉ có anh chọn phần cho kẻ khác.
Người ở trên đỉnh kim tự tháp thế này, lại bắt buộc phải thay đổi quỹ đạo sẵn có bởi vì mình, phải cùng mình – một người luôn ngưỡng mộ anh ấy – hoàn thành cái trò chơi sớm đã soạn sẵn kịch bản.
Biên Bá Hiền lập tức hoang mang —— thành tích lần debut này chẳng những ảnh hưởng đến mình mà còn có tương lai của Phác Xán Liệt.
Cậu sợ, sợ biểu hiện của mình không đủ để đứng cạnh người nọ.
Tuy là thần tượng trong lòng nhiều năm, Biên Bá Hiền vẫn luôn ôm sự kính trọng đối với Phác Xán Liệt.
Người trước mắt không chỉ có tướng mạo xuất chúng, kỹ năng âm nhạc cũng một chín một mười.
Cậu bắt đầu thấy bất an.
Thân phận của Phác Xán Liệt mang tới áp lực đè nặng Biên Bá Hiền ngạt thở, thậm chí cậu còn nổi lên ý niệm muốn từ bỏ.
Ý thức được suy nghĩ của mình, Biên Bá Hiền chợt hoàn hồn, vội vàng mở cửa sổ xe.
Ngọn gió sáng sớm còn lẫn chút mát mẻ, phớt qua đôi gò má để cậu bình tĩnh lại.
Cho rằng bản thân là một người tương đối tự tin, vô luận là về vẻ bề ngoài hay giọng hát.
Giống như xưa kia chưa bao giờ hoài nghi mình sẽ nhận được sự yêu thích của nhiều người đến thế.
Năng lực cũng được thể hiện tinh tế qua lượng người hâm mộ tăng vọt theo từng ngày.
Biên Bá Hiền suy ngẫm, định nghĩa ý tưởng lùi bước của mình thành “sự bài xích đối với sự vật mới” và “sự coi trọng quá đáng đối với Phác Xán Liệt”.
Ắt hẳn mình nên sửa lại địa vị của Phác Xán Liệt ở trong lòng.
Nếu đã gia nhập công ty rồi, lúc làm việc người nọ sẽ chỉ là tiền bối và là cộng sự hợp tác của mình, không nên pha trộn những thứ tình cảm khác.
Phần xấu hổ bởi thích mà không dám đối mặt kia cũng phải buông xuống dần.
Sự chung đụng giữa cả hai hẳn cũng là quan hệ tiền bối hậu bối, mà không phải là fan và idol.
Tâm trạng nhất thời thông suốt, làm Biên Bá Hiền cảm giác được tảng đá đè trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống, nhẹ nhõm khắp bề, thậm chí cậu còn duỗi người ngay trên xe.
Chắc là do đã thả lỏng đầu óc, Biên Bá Hiền bỗng cảm thấy bàn tay mình vươn ra chạm đến thứ gì đó lông lông.
“…”
“…”
Biên Bá Hiền trông thấy Phác Xán Liệt đang đợi đèn giao thông chợt quay đầu nhìn cậu bằng cặp mắt trợn to kinh hãi.
“Không đến mức này chứ? Kêu cậu đợi tôi trước thôi mà đã đánh đầu tôi?” Trong ngữ điệu của hắn tràn ngập vẻ khó tin.
Biên Bá Hiền căng thẳng đến nỗi đầu óc trống rỗng, nhìn mái tóc xoăn lẫn đôi mắt tròn vo của Phác Xán Liệt liền thốt ra không thèm suy nghĩ: “Tại… hôm nay anh đáng yêu quá.”
Lần này tới phiên Phác Xán Liệt im lặng.
Khoảng trầm mặc ngắn ngủi khiến cậu hiểu ra mình vừa nói cái gì, bèn gấp rút giải thích: “Không phải! Ý em là anh không hề đáng yêu!”
Đệt… Biên Bá Hiền muốn đánh chết mình luôn, tại sao lại nói một câu thiếu não như thế! Ở trước mặt người thương đúng là khó nói chuyện mà!
Xe vừa tới bãi đậu, cậu lập tức vọt ra ngoài như một làn khói.
Nhưng vẫn phải đứng chung thang máy với Phác Xán Liệt.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, Biên Bá Hiền nghĩ mình nhất định phải nói gì đó.
“Ha há, thật ra ý em muốn biểu đạt…… chính là ờm… anh không đáng yêu… Không phải, là anh rất đẹp trai… Không phải ý nói anh đáng yêu đâu…… ờm … thì là… vừa đẹp trai vừa đáng yêu!”
Có vẻ đã được nghe khen ngợi quá nhiều, Phác Xán Liệt cũng chỉ đáp nhàn nhạt “Biết rồi,” Biên Bá Hiền mới thở phào nhẹ nhõm, vụ này rốt cuộc cũng qua.
“Nhưng có liên quan gì việc cậu đánh đầu tôi?”
Phải, còn thù rất dai.
Biên Bá Hiền thầm cà khịa, tuân theo nguyên tắc “biết lỗi thì sửa”, lớn tiếng nói câu “Em xin lỗi!” rồi cúi gập người về phía trước —— dù rằng người được xin lỗi hiện đang đứng bên phải mình.
Tận đến khi Lý Túc chứng kiến cảnh Biên Bá Hiền ở trong thang máy hình như đang khom người chào gã? Mà Phác Xán Liệt bên cạnh thì đang nhìn người nọ như đang nhìn kẻ ngốc.
Phác Xán Liệt gật đầu cất tiếng chào Lý Túc xong, bước nhanh ra ngoài.
Như nhận ra được hắn đã xê dịch bước chân, Biên Bá Hiền mới đứng thẳng dậy mở miệng: “Chào anh Lý ạ.”
“Chào cậu.” Lý Túc ngó ngó cậu rồi lại ngoái đầu ngó ngó Phác Xán Liệt, hỏi: “Hai cậu sao vậy?”
Biên Bá Hiền đáp một nẻo: “Chắc em chưa tỉnh ngủ, sáng nay làm ra nhiều chuyện không tỉnh táo.”
Trong phòng tập, Biên Bá Hiền nhìn cánh môi khép mở của Phác Xán Liệt, tự thấy bài hát mình chọn quả là tuyệt vời.
Tông giọng trầm của người nọ phối với điệu nhạc, giẫm đạp vào trái tim mình —— trái tim đang đập rộn điên cuồng vì Phác Xán Liệt.
Cảm nhận được ánh mắt lộ liễu của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt quay đầu nhìn cậu một cái.
Lời ca trong miệng lại chẳng hề dừng: “I’m standing here waiting for you, please come to me.”
Tôi đang ở nơi đây chờ em, xin em hãy cất bước về phía tôi.
Em đang nỗ lực đuổi theo, xin hãy chờ em một chút nhé, Xán Liệt.
Biên Bá Hiền cảm thấy xung quanh an tĩnh hẳn, mình thì chìm sâu vào đôi mắt kia.
Trong đôi mắt ấy chất chứa muôn vàn vì sao, mình đuổi theo sự xê dịch quỹ đạo của những đốm nhỏ đó, cuối cùng ngã vào vòng tay Phác Xán Liệt.
Tiếng hát dịu dàng vương vấn bên tai, chậm chạp vu0t ve mỗi một nếp gấp trong lòng.
Ở nơi đất trời này, chỉ có hai người bọn họ.
“Đến lượt cậu rồi Biên Bá Hiền, hồn lìa đi đâu vậy.”
“À à, xin lỗi tiền bối, em mất tập trung, làm lại đi ạ.” Tựa hồ chỉ khi dùng sự thay đổi xưng hô, mới có thể nói rõ với bản thân về mối quan hệ giữa họ.
Bất kể là sa vào cõi mộng tốt đẹp nhường nào, sau cùng vẫn phải đối diện với sự thật, đối diện với sự thật rằng Phác Xán Liệt chỉ là tiền bối của mình.
Mặt trời lúc chính ngọ đã treo thật cao, thời tiết đẹp liên tục mấy ngày làm thân lẫn tâm con người đều dễ chịu khoan khoái.
“Nghỉ ngơi ăn cơm trước đã tiền bối, anh muốn ăn gì?” Dùng giọng trong thời gian dài khiến Biên Bá Hiền ngồi phịch trên sofa uống nước ấm cho thoải mái.
“Dưa leo chấm tương… Ờm…” Phác Xán Liệt dừng chủ đề, thấy Biên Bá Hiền biến sắc rõ rệt khi nghe đến hai chữ dưa leo: “Trong file cậu nói ghét dưa leo lắm ấy nhỉ? Vậy ăn món nước đi, chọn đại cái nào cũng được.”
“Dạ, em không thích ăn dưa leo.”
“OK.” Phác Xán Liệt ghi nhớ.
Biên Bá Hiền vui nở hoa, vừa ngân nga giai điệu vừa chọn đồ ăn online, cổ họng tuy có mệt cũng dễ chịu hơn.
Lát nữa luyện tập, không được ngáng chân Phác Xán Liệt nữa.
Ánh nắng ngày xuân chưa bao giờ chói lòa, chỉ len lén lộ ra tí ti ấm áp, đi đôi với gió nhẹ êm ái, đạp lên những đám mây trắng phau.
Đương lúc Biên Bá Hiền miệt mài luyện âm warble, điện thoại bỗng vang lên ——- là ca khúc đầu tiên Phác Xán Liệt tự sáng tác.
*âm warble (warble tone) trong thanh nhạc được hiểu là những “tiếng líu lo”, có tần số cao, do không có hoặc mình chưa tìm được thuật ngữ chuyên ngành nên tạm để là âm warble, bạn nào biết thì comment cho mình nha
Phác Xán Liệt nghe thấy người nọ dùng ca khúc của mình làm nhạc chuông, nhất thời có hơi lúng túng: “Khụ… Biên Bá Hiền, điện thoại.”
“Chắc là shipper gọi, phiền tiền bối nhận máy hộ ạ.” Biên Bá Hiền hoàn toàn không ý thức được chủ nhân ca khúc mà mình làm chuông điện thoại đang ở cạnh bên, vẫn xem xét từng chi tiết bài hát như cũ.
Xác định vị trí cụ thể với người ta xong xuôi, Phác Xán Liệt nhìn màn hình di động của Biên Bá Hiền sau khi cúp máy ——- là bức ảnh lúc mình chụp tạp chí.
“Cơm tới chưa ạ?” Biên Bá Hiền vừa đặt tai nghe xuống ngẩng đầu đã nhìn thấy Phác Xán Liệt đang cầm điện thoại cậu đến ngây ngẩn.
Toang rồi.
Biên Bá Hiền ngừng bước, chẳng biết nên nói gì.
Bị người mình thích phát hiện ra mình dùng ảnh anh ấy làm hình nền di động thì phải làm sao đây, nguy to.
“Cậu…… thích tôi thật ha.” Phác Xán Liệt chậm rãi bỏ điện thoại xuống.
“Rất… rất thích.”
Trong không khí dày đặc mùi gượng gạo khiến ngôn từ của cả hai cũng đứt quãng gián đoạn.
Cộc cộc cộc —— Biên Bá Hiền len lén bật ngón cái với anh trai shipper, thật sự, tới quá đúng lúc..