Biên Bá Hiền không ngờ Phác Xán Liệt vừa xuống máy bay đã gửi voice cho mình.
“Giỏi lắm, tăng mấy chục nghìn fan rồi.
Mà sức chiến đấu của fan cậu mạnh thật ha.” Cố tình lược bớt phần khiến cậu mất mát.
“Tôi phục luôn đấy, trước mắt vẫn chưa có ai war thắng họ.” Trong giọng điệu của Phác Xán Liệt mang theo tia tự hào, “À đúng rồi, ngày mốt tôi xuống máy bay sẽ đi thẳng tới công ty chuẩn bị livestream, không đón cậu được.”
“Dạ, công ty có nói hai hôm nữa sẽ cấp cho em ký túc xá, chắc là gần anh, đến lúc đó không cần phiền anh đi xa nữa.”
“OK, tôi ngủ một lát đây, mệt quá.”
Biên Bá Hiền gõ hai chữ “Ngủ ngon”, lại cảm thấy có hơi thân thiết.
Thôi, không quấy rầy nữa.
Phác Xán Liệt chưa cảm thán chữ nào đối với bài mới, Biên Bá Hiền chẳng rõ anh ấy có thích hay không.
Lại nghĩ tới ca khúc upbeat ban đầu Phác Xán Liệt chọn…..
Không nghĩ nữa, bài của mình, mình thích là quan trọng nhất.
Chớp mắt đã đến ngày livestream.
Hai bữa nay lượng người hâm mộ của Biên Bá Hiền tăng chóng mặt, vừa phấn khích vừa lo âu liệu có phải vì có Phác Xán Liệt tham dự hay không, muốn mọi người thích mình đơn thuần thôi mà.
Thời điểm cậu ăn trưa xong định ra ngoài mới nhớ nên đeo khẩu trang.
Lại cảm thấy hình như chưa đủ kín bèn đội thêm cái mũ.
Nhìn bản thân trang bị đầy đủ rồi, hết sức hài lòng mà bước ra cửa.
Lúc đi ngang qua một chiếc xe đen, người ngồi ghế lái phụ bấm kính xe xuống gọi: “Biên Bá Hiền.”
Tiêu rồi tiêu rồi.
Biên Bá Hiền thầm nghĩ, sẽ không bị nhận ra chứ? Công ty tưởng Phác Xán Liệt sẽ đến đón cậu nên chẳng cử xe đi.
Làm sao giờ làm sao giờ, chạy hay là…… Ủa khoan, giọng này nghe quen thế?
Quay đầu lại, đã trông thấy Phác Xán Liệt mặt mày mỏi mệt ngồi ở ghế lái phụ.
“Sao anh tới đây?! Nói đến thẳng công ty mà… Với lại sao anh nhận ra em!”
“Kim Chung Nhân lái xe, thấy kịp lúc nên qua đón cậu luôn.
Hơn nữa có ai che kín mít như cậu đâu…”
Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy hai mắt Biên Bá Hiền sáng trưng nhìn chằm chằm người đang ngồi vị trí tài xế.
“Tiền bối Chung Nhân! Chào cậu chào cậu! Tôi thích cậu lắm á!” Nói xong chìa tay vào trong muốn bắt tay Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân bắt tay lại: “Chào anh chào anh.
Thật ra không cần kêu tiền bối đâu, em nhỏ hơn anh mà.
Anh và Xán Liệt quan hệ tốt vậy, sau này gọi tên em là được.”
Phác Xán Liệt nhìn hai con người đang nắm tay nhau trước mặt, nhướng mày nói với Biên Bá Hiền: “Chẳng phải cậu thích tôi à?”
Biên Bá Hiền liếc hắn, buông tay ra vừa mở cửa xe vừa nói: “Nhóm các anh đâu chỉ có mình anh.”
Kim Chung Nhân nghe thấy câu này bỗng có chút thẹn thùng: “Cảm ơn đã thích ư ư ư…”
Biên Bá Hiền an vị trên xe, hãy còn thao thao bất tuyệt: “Tôi xem clip nhảy mới của cậu rồi, ngầu ghê á! Khi nào tôi nhảy được xịn vậy chắc vui lắm.”
“Anh Bá Hiền biết nhảy ạ?”
“Không rành lắm, dân nghiệp dư thích nên học vài năm thôi.”
“Vậy có dịp em sẽ dạy anh Bá Hiền nhảy nha!”
“Được chớ được chớ!”
“……”
“……”
Dọc đường hai người cứ rủ rỉ rù rì, Phác Xán Liệt chẳng chen lọt câu nào.
Hóa ra, Biên Bá Hiền còn biết nhảy?
Đã dừng ở bãi đậu xe rồi, bọn họ vẫn không dừng được miệng.
Phác Xán Liệt không nhịn nổi chen vào: “Cậu không đi hả? Chúng ta phải lên chuẩn bị.”
“Hay là em đi xem livestream cùng các anh nhá, dù sao tối nay cũng rảnh, em có thể tám với anh Bá Hiền nhiều xíu.” Kim Chung Nhân rõ là chưa thỏa mãn, nhìn chòng chọc cậu với vẻ đáng thương.
“Được đó! Đi chung đi!” Biên Bá Hiền xoay người hỏi Phác Xán Liệt: “Chắc là được nhỉ?”
Phác Xán Liệt ngẫm nghĩ: “Cũng được.
Cùng đi đi.”
Hai người họ lại nhỏ to suốt một đường.
***
Thời điểm Lý Túc trông thấy họ liền thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng các cậu cũng tới, đi thay quần áo rồi mau mau trang điểm chuẩn bị livestream.” Tiếp đó lấy hai tờ giấy từ trên bàn đưa cho hai người: “Đây là chương trình, bao gồm thoại nào phải ghi nhớ, đến lúc thì dựa theo đó mà nói.”
Thoại trên giấy có vài nội dung khá thân mật, Biên Bá Hiền đọc không khỏi nổi da gà.
Ui, sến lụa.
Công ty chuẩn bị cho cậu áo sơ mi trắng đơn giản, của Phác Xán Liệt thì màu đen.
Lý Túc nhìn bọn họ, gật đầu hài lòng: “Ừ, không tệ, makeup lẹ đi.”
Kim Chung Nhân rảnh rỗi sinh nông nổi, vòng tới vòng lui quanh Phác Xán Liệt.
“Ủa, chị ơi, đánh phấn chỗ này cho ổng dày thêm nè, quầng thâm đen thui.”
“Lông mày kẻ bén nha, bảnh tỏn.”
“Không được không được, màu son này đỏ quá.”
Phác Xán Liệt muốn ngủ bù, quả thực không thể chịu được nữa: “Cút sang một bên, đừng quấy rầy anh.”
Kim Chung Nhân “hứ” một tiếng, tí tởn chạy đi tìm Biên Bá Hiền.
“Anh Bá Hiền đúng là đẹp bẩm sinh, làn da hơn hẳn lão già họ Phác kia nhiều.” Kim Chung Nhân len lén lườm Phác Xán Liệt bên kia, cố ý nhấn thật mạnh chữ “lão già”.
“Nói chứ tôi còn lớn hơn Xán Liệt một chút á.”
“Thật ư?!” Kim Chung Nhân kinh ngạc trợn to mắt: “Em biết anh lớn hơn em, nhưng không ngờ còn lớn hơn Phác Xán Liệt luôn, hoàn toàn không nhìn ra nha.”
“Phải đó.” Biên Bá Hiền có vẻ đắc ý be bé: “Là người dựa vào mặt kiếm cơm…….
mà không hẳn, tôi hát cũng siêu lắm nhé.”
Cảm nhận được một luồng ánh mắt, ngoảnh đầu lại bắt gặp Phác Xán Liệt đang nhìn cậu với ý cười.
Quên béng Phác Xán Liệt đang ở đây.
Biên Bá Hiền vẫn hơi xấu hổ khi thốt ra những lời này trước mặt hắn.
“Thật ra thì, hát cũng… tàm tạm…”
Kim Chung Nhân lại khó hiểu đối với câu trả lời chuyển biến đột ngột của cậu: “Có đâu, em nghe bài kia rồi, anh Bá Hiền hát hay cực.”
Đương lúc Biên Bá Hiền không biết nên đáp thế nào mới tỏ vẻ mình khiêm tốn, thanh âm của Phác Xán Liệt đã bay tới: “Anh thì sao? Anh hát không hay à?”
“Cũng… tàm tạm.” Kim Chung Nhân nhìn chằm chằm hắn, cười đầy chân thành.
“Ồ, cậu nhảy cũng rất tàm tạm.” Phác Xán Liệt nhàn nhạt nói.
Kim Chung Nhân không vui thấy rõ: “Phác Xán Liệt anh là đồ ngốc hát dở ẹc nhảy xấu quắc.”
Phác Xán Liệt cũng không cam chịu yếu thế: “Cậu là đồ ngốc hát dở ẹc, nhảy xấu quắc, tướng tá cũng xấu nốt.”
“…”
“…”
Biên Bá Hiền nghe hai người họ gây gổ y hệt học sinh tiểu học, có phần dở khóc dở cười.
Hai tên này quá ấu trĩ.
Suy nghĩ miên man, lại bất cẩn nói toạc ra ý nghĩ trong đầu.
Âm thanh cực nhỏ này vẫn bị Kim Chung Nhân tóm được: “Nghe chưa Phác Xán Liệt! Anh Bá Hiền chê anh ấu trĩ đấy!”
“Cậu ấy nói cậu chứ ai, với chỉ số IQ đó của cậu thì khỏi phát biểu với anh.”
“Rõ ràng là nói anh!”
“Nói cậu.”
“Nói anh!”
Tuyệt, lại om sòm.
Biên Bá Hiền bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm mình trong gương, không muốn để ý tới đoạn đối thoại vô nghĩa giữa họ.
Phác Xán Liệt trang điểm xong dường như cũng ý thức được cuộc hội thoại ban nãy của mình và Kim Chung Nhân mất dinh dưỡng bao nhiêu.
“Kim Chung Nhân, cậu làm tốn thời gian ngủ của anh.”
“Anh còn trách em? Ai thèm nói chuyện với anh?”
Biên Bá Hiền ngửi ra được ít mầm mống, cảm thấy nói thêm gì nữa là sẽ cãi vã ngay, bèn vội vàng ngắt ngang: “Livestream sắp bắt đầu rồi, chúng ta chuẩn bị chút đi.”
“Ừ.” Phác Xán Liệt liếc Kim Chung Nhân, cầm lấy giấy chương trình ngồi xuống cạnh Biên Bá Hiền.
“Lười cãi với anh.” Kim Chung Nhân cũng chậm rãi lủi đến ghế sa lon sau lưng nhân viên công tác.
Biên Bá Hiền cảm nhận được Phác Xán Liệt tới gần, mùi Blu Mediterraneo* thuộc về hắn tranh nhau chui vào xoang mũi.
*dòng nước hoa Acqua di Parma
“Nhớ tự nhiên hơn nha.” Người ấy nói bên tai mình.
“Xin chào mọi người, tôi là Phác Xán Liệt.”
“Xin chào mọi người, tôi là Biên Bá Hiền.”
Có lẽ nhờ tác dụng ngăn ngừa từ bài đăng của Phác Xán Liệt, trong khu bình luận cũng không có ai giở thói âm binh.
Chẳng qua những câu “Là đồ đôi ạ? Siêu hợp!” thiểu số kia vẫn bị “Anh đẹp trai quáaaa!” của fan only quét mất.
Nội dung livestream đơn giản là về phương diện lựa chọn, luyện tập ca khúc, chỉ cần nói theo công ty là được, chẳng có gì khó.
Tiếp theo là khâu trò chơi, game “hai chọn một thử độ ăn ý” cũ rích.
Không ngoài dự liệu, hai người đều chọn giống nhau.
MC liên tục cảm thán, ngay cả Phác Xán Liệt cũng khiếp sợ chăm chăm nhìn cậu.
Kim Chung Nhân cùng cả đám nhân viên đều ra động tác “bái phục”.
Sao chọn sai được.
Biên Bá Hiền gượng gạo nhếch mép, mức độ cậu hiểu người này còn hơn hiểu chính bản thân nữa mà.
Nhưng vẫn giả bộ sửng sốt: “Xem ra tôi và Xán Liệt rất ăn ý ha.”
Ngay cả Phác Xán Liệt kế bên cũng gật gù khẳng định: “Chuẩn.”
Lúc gần kết thúc, câu hỏi bắt đầu nghiêng về từng cá nhân.
“Nghe nói Bá Hiền của chúng ta thích Xán Liệt lâu rồi nhỉ, có lý do gì không?”
Trên giấy không viết cậu nên đáp ra sao, chỉ kêu phải pha tí ấm áp vào câu trả lời.
“Vì Xán Liệt thật sự là một người rất có sức hấp dẫn ạ, ắt hẳn ai cũng thích anh ấy.” Hình như chưa ấm lắm.
MC lại thấy không thành vấn đề, hỏi câu tiếp: “Nếu như có người tặng quà, Bá Hiền muốn nhận món gì?”
Tới rồi.
Biên Bá Hiền nhắm mắt, nội dung sến nhất trên cả tờ giấy.
Rõ ràng là hỏi Biên Bá Hiền, trên giấy lại ghi đáp án để Phác Xán Liệt trả lời.
“Bá Hiền thích em mà, nếu như gói em thành quà, cậu ấy sẽ rất vui.”
Kim Chung Nhân sau ống kính khoanh tay rùng mình, nhìn Phác Xán Liệt mà làm ra biểu tình nôn mửa.
Biên Bá Hiền hơi mất tự nhiên quay đầu đăm đăm nhìn hắn.
Tim đập “thình thịch”, dẫu biết là giả, cậu vẫn chìm đắm trong ngữ điệu “cưng chiều” đó.
Lúc nói lời này khóe miệng của người trước mặt khẽ giương lên, ánh mắt cũng tỏa sáng.
Biên Bá Hiền hít sâu một hơi, cúi đầu.
Biên Bá Hiền, bình tĩnh lại nào, chỉ là xào CP thôi.
Mà bình luận thì bùng nổ triệt để bởi những lời này.
“Ngọt quá!! Coi ánh mắt Bá Hiền kìa, áaaaa chết tui!”
“Xán Liệt chiều người ta ghê! Bá Hiền xấu hổ rồi hú hú.”
“Đứa nào kêu ngọt là ngu hết, này rõ rành rành là đá anh tao nâng hậu bối mà?”
“Anti Biên Bá Hiền suốt đời, xin phép ôm Xán Liệt tuyệt vời đi.”
“Công ty khốn nạn cách làm việc khốn nạn, lại bòn Xán Liệt của chúng bà, đúng là mắc mửa.”
“…”
Tựa hồ công ty cũng không lường được fan của Phác Xán Liệt sẽ phản ứng mạnh như thế, gấp rút ra dấu tay kêu ngưng livestream.
MC hiểu ngay tắp lự: “Buổi livestream hôm nay đến đây là kết thúc, Xán Liệt Bá Hiền hãy chào mọi người nào.”
“Tạm biệt các bạn.”
“Hẹn gặp lại.”
Biên Bá Hiền cho rằng livestream đã tắt, duỗi người hết cỡ, vòng eo trắng lộ ra, một thứ gì đó màu đen xuất hiện cực kỳ nổi bật.
Các fan chưa thoát ra liền tinh mắt phát hiện: “Trên hông Bá Hiền là cái gì thế?”
Rất nhiều người còn chưa kịp đưa ra thắc mắc, livestream đã hạ màn..