Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó

Chương 1: 1: Bím Tóc Xanh Nhỏ Chơi Ghi-ta Bass



Khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày chính là lúc ánh nắng chiều đậu trên cỏ mịn, phản chiếu lên mặt sông như một tấm màn mỏng.
Nhân viên thuộc Sở nghiên cứu Thí nghiệm kỹ thuật Hàng không ở thành phố S kết thúc một ngày làm việc, vừa đúng lúc có thể đạp lên nắng chiều tan ca.
Bạch Yến Thừa là người đầu tiên ra khỏi sở nghiên cứu, anh cao một mét tám sáu, vừa đẹp trai vừa phong độ, chắc chắn là người đáng giá gánh vác giá trị nhan sắc nhất trong hằng hà sa số giáo sư trung niên đầu hói lưng khom ở đơn vị, đồng thời là một nhân vật làm mưa làm gió, tên tuổi vang xa trong nghề.
Có một điều đáng phải biết ở Bạch Yến Thừa, đó là trừ khi có lệnh từ cấp trên, đến nay anh chưa từng làm thêm giờ.
Không hăng hái tan làm nghĩa là tư tưởng có vấn đề, đây chính là châm ngôn về nhà của tiến sĩ Bạch.
“Tin —— “
Một tiếng kèn xe thu hút sự chú ý của tiến sĩ Bạch.

Bước chân của anh vẫn tiếp tục, chậm rãi đi về phía chiếc xe đang dừng lại ven đường.
Người lái Land Rover đến đón anh là Hoa Hữu Du, một người bạn chơi cùng từ hồi tiểu học, là một trong số ít những người bạn tốt của anh, người thì đẹp trai nhưng hay nói nhăng nói cuội.
Ông chủ Hoa có gương mặt khôi ngô như nhân vật trong game, nhưng tính tình không xấu mà còn rất nghĩa khí, là người rất biết quý trọng tình bạn bè.

Hắn ngồi trên ghế lái, một cánh tay gác dọc theo cửa sổ, trong tay còn đang kẹp một điếu thuốc lá nhỏ dài, tay còn lại đang vịn vô lăng, hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy ý cười nhìn Bạch Yến Thừa.
“Yến Thừa, lên xe nào.”
Bạch Yến Thừa theo lời hắn mở cửa xe leo lên ghế phó lái, thắt dây an toàn xong mới nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu lại tới, không phải tôi nói để tôi tự đi lấy rồi sao?”
Hoa Hữu Du dập thuốc, nhanh chân khởi động xe, vừa đánh tay lái vừa nói: “Tôi thuận đường, mới đợi cậu có mười phút thôi, dù sao cũng gần Hộp Hoa, cậu khỏi phải đi một mình.”
Hộp Hoa là quán bar mà Hoa Hữu Du cùng người khác hùn vốn xây dựng, nằm rất gần đơn vị của Bạch Yến Thừa, trước khi tan làm hai người đã hẹn rồi, Bạch Yến Thừa phải đi lấy đồ, lần trước đến quán bar anh lỡ để quên áo khoác, ông chủ Hoa không nói sẽ mang về cho anh, anh chỉ đành tự đi lấy mà thôi.
“Thật ra thì tôi muốn cậu ngồi lại một chút, đã lâu cậu không xuất hiện, mấy anh em cũng nhớ cậu muốn chết, mỗi lần cậu tới là quán làm ăn ngon nghẻ, đúng là con mèo chiêu tài của bọn tôi.” Hoa Hữu Du chính là người như vậy, lúc nào nói chuyện cũng chêm vài câu trêu ghẹo, nhưng lạ là không khiến cho người ta ghét bỏ, trái lại nhiều lúc những lời bông đùa này lại rất có ích, ví như những lúc không khí bị nhạt, hắn sẽ là người khiến cho nó sống động trở lại.
“Gần đây ở sở rất bận.” Bạch Yến Thừa nói xong liền xúi đầu quẹt điện thoại, khóe môi chứa nụ cười mỉm thích thú, trông tâm trạng không tệ chút nào.
Yên tĩnh không tới hai phút, ngay lúc ông chủ Hoa đang định mở miệng nói chuyện, điện thoại bị ném sau kính chắn gió trước mặt bỗng “rè rè rè” vang lên.
Hắn nhấn nút trả lời, đeo tai nghe lên, cười nói: “Vị kia…!Há! Tiểu Châu à…!Ôi, cái người vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo đó rốt cuộc cũng chịu xuống núi rồi sao…!Được thôi, cậu với mấy anh cậu cùng đến đi, không thành vấn đề!”
Nói xong liền cúp máy.
Hoa Hữu Du lấy tai nghe ra, không đợi Bạch Yến Thừa hỏi đã chủ động giải thích: “Mấy đứa nhóc chơi nhạc ấy mà, chơi tốt lắm, muốn mượn chỗ biểu diễn, nói không chừng sau này còn thành khách quen luôn ấy.”
Bạch Yến Thừa tắt điện thoại rồi ngẩng mặt lên, chỉ khẽ mỉm cười chứ không nói gì.

Trong mắt anh lóe lên một ánh sáng khác, rơi vào trong mắt Hoa Hữu Du thì trở thành anh không cảm thấy hứng thú gì với mấy thứ đó.
Sở nghiên cứu Hàng không và quán bar của Hoa Hữu Du đều nằm trong khu Bắc Tứ, bên này có rất nhiều trường học và văn phòng, vậy nên giờ này hơi kẹt xe, chặng đường vốn dĩ chỉ cần tốn năm phút lại mất đến hai mươi phút mới đến nơi.
Bạch Yến Thừa xuống xe liền nói: “Còn chẳng bằng tôi tự đi nữa.”

Anh không thích ngồi xe, cũng chẳng thích lái xe, bỏ cái kỹ năng lái xe không tốt đi thì cũng vì anh thích chạy xe đạp hơn.
Hoa Hữu Du cười đáp: “Thì cứ coi như cậu bỏ chút thời gian tám chuyện với anh em đê.”
Hai người sóng vai đi vào Hộp Hoa, trời vẫn còn sớm nên quán bar chưa mở quầy, không thấy bóng dáng của nhân viên, trong sảnh chỉ có mấy nhân viên vệ sinh đang làm việc.
Sau khi ông chủ Hoa xuất hiện, một phục vụ nam mặc đồng phục lập tức từ quầy bar chạy tới, trong tay còn xách một cái túi.
“Anh Du, áo khoác của tiến sĩ Bạch đây, đã giặt sạch rồi đấy ạ.” Chàng phục vụ đưa túi đồ cho Hoa Hữu Du, mặt đầy vẻ tha thiết.
Bạch Yến Thừa vươn tay cầm lấy, gật đầu cười: “Cảm ơn.”
“Ngài khách sáo rồi ạ.”
Giọng nói của phục vụ vừa nhẹ nhàng vừa niềm nở, rõ ràng rất thân quen với Bạch Yến Thừa.
Đây là bạn tốt của ông chủ, làm nghiên cứu khoa học, các chi tiết cơ mật khác của đơn vị thì không rõ, cũng chẳng ai hỏi thăm.

Dù sao cũng là khách quen của quán bar, thỉnh thoảng anh còn sẽ đến quầy rượu trổ tài pha chế.
Bạch Yến Thừa là một người rất kì lạ, anh thích pha chế rượu nhưng lại không uống một giọt nào.

Anh thân thiện với tất cả mọi người, và trong mắt bọn họ thì bản thân anh cũng đã là một người xuất sắc nhưng lại gần gũi bình dị rồi.
Tất cả nhân viên phục vụ, bao gồm cả dì lao công lẫn bác bảo vệ, lúc đối mặt với anh đều vẫn có thể tự nhiên thoải mái, không ai mang nặng áp lực trong lòng.
Thoáng cái đã qua ba tiếng đồng hồ, Bạch Yến Thừa ngồi lại nói rất nhiều chuyện với Hoa Hữu Du, lúc ra khỏi phòng bao đã chín giờ, Hộp Hoa chính thức kinh doanh.
Khách đi thành đôi tới rất nhiều, trong phút chốc hội trường đã đông nghịt người.

Ánh đèn trên quầy bar đổi màu, ánh đèn xanh đậm hắt lên vách tường khiến cho đồ trang trí và hoa tươi càng thêm thần bí xinh đẹp, khách càng đông, đèn càng mờ, dường như không thể thấy rõ mặt người, đúng là phong cách của ông chủ Hoa.
Bạch Yến Thừa ngồi vào vị trí quen thuộc của mình, tựa vào chiếc ghế sô pha ở khu vực bên trái ít người chú ý đến, cả người anh cũng như chìm vào bóng tối, từ góc nhìn này anh có thể quan sát được động thái ở từng góc của hội trường.
Hoa Hữu Du ngồi xuống bên cạnh anh, gọi đồ uống và thức ăn vặt đến, tự mở một chai rượu tây ra rót vào nửa ly, sau đó mới rót cho anh một ly nước có ga rồi cất tiếng: “Yến Thừa, hôm nay không show tài hả?”
“Không.” Bạch Yến Thừa liếc nhìn bartender đang thể hiện kỹ thuật ở quầy, “Hồi nữa tôi đi rồi.”
“Đừng mà, vội về chi vậy.” Hoa Hữu Du muốn anh ở lại, thế là ngoắc phục vụ gọi thêm một đĩa trái cây.
Anh quay đầu nhìn đường nét mờ ảo của bạn thân, giọng nói nhàn nhạt: “Về sớm đi ngủ, ngày mai dậy sớm đi làm, lãnh đạo đến thị sát.”
Hoa Hữu Du “Ò” một tiếng, “Vậy cũng được, còn muốn để cho cậu thả lỏng một chút mà.”
Bạch Yến Thừa quen tay đẩy mắt kinh không gọng trên sống mũi lên, bật cười: “Bây giờ tôi cũng đang thả lỏng còn gì.”
Nhìn thần thái của anh cũng biết thật sự là đang thả lỏng, chỉ cần ở trong hoàn cảnh như thế này, anh tự nhiên sẽ trở nên vui vẻ.
Nhân viên làm việc ở quán bar đều ở sau lưng nói anh kì lạ, nhưng anh không phản đối, bạn tốt Hoa Hữu Du của anh cũng chưa từng giải thích giúp một lời.

Bởi vì ở trong lòng hắn, từ nhỏ đến lớn anh đúng là một người không bình thường.
Anh sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ đều là người đi làm bình thường, nhưng từ nhỏ anh đã cho thấy mình có chỉ số thông minh cao, đến năm lớp ba đã bắt đầu nhảy cóc, mười sáu tuổi được cử đi học, hai mươi tuổi có giải thưởng, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Là một chàng trai học sâu biết rộng lại còn tài giỏi đẹp trai, về đêm, anh không giống như một nhân viên nghiên cứu khoa học khuôn mẫu phải đốt đèn hao sức làm tổ ở phòng thí nghiệm như trong tưởng tượng của mọi người, trái lại từ chối làm thêm giờ, thường xuyên đến mấy chỗ thế này lơi lỏng tìm thú vui.

Càng kì lạ hơn nữa, đó là anh không uống rượu, cũng không nhảy nhót, anh thích xem người khác uống rượu nhảy nhót, thậm chí uống đến say mèm rồi giở trò, anh tìm được niềm vui từ đó.
Hoa Hữu Du từng hỏi anh: “Có phải cậu rất thích cảm giác mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh không?”
Lúc đó hình như anh mới vừa đẩy kính lên, ngâm nga một tiếng cười khẽ: “Phải là mọi người đều tỉnh, chỉ ta mơ hồ.”
Đến giờ Hoa Hữu Du cũng chẳng biết câu đó có nghĩa là gì, nhưng người này là nhân vật tiêu biểu của thành phố nhỏ bé của bọn họ, là thiên tài, là niềm tự hào trong mắt gia đình lẫn bạn bè, sao có thể hồ đồ cho được?
Song ông chủ Hoa lười tìm hiểu, chỉ biết làm bạn tốt của Bạch Yến Thừa là một chuyện tốt khiến người ta vừa tự hào vừa an tâm.
Đèn trong sảnh chớp tắt đổi màu, biến thành màu lạnh, nhất thời không gian trở nên yên tĩnh, khúc nhạc dạo êm dịu vang lên.
Phần lớn thời gian, Hộp Hoa không phải là một quán bar náo nhiệt chè chén say sưa, mà là một nơi dễ chịu chỉ để người ta đến nghe nhạc thưởng thức “hoa giả” trong bóng tối.
Hoa Hữu Du vẫn còn dán vào bên tai Bạch Yến Thừa nói chuyện, nhưng bấy giờ sự chú ý của anh đã bị sân khấu của hội trường thu hút.
“Chuyện của bản thân mình còn chưa đâu vào đâu, tôi thấy họ Tiêu không tệ, hay thử với cậu ta đi.” Hoa Hữu Du giống hệt như con chim sẽ líu lo bên tai anh, đề tài càng lúc càng lệch ra ngoài.
Anh không để ý người nọ, mắt híp lại, nhìn chăm chú hai người trẻ tuổi đang chơi nhạc trên sân khấu, tựa như đang đắm chìm trong một miền kí ức xa xăm.
Hoa Hữu Du vẫn còn đang lải nhải: “Chúng ta sắp sang đầu ba rồi, cũng nên cân nhắc đại sự cả đời đi thôi, cậu thì ngày nào cũng nằm dí trong phòng thí nghiệm chẳng tiếp xúc với ai, vòng quan hệ không nhiều, vất vả lắm mới quen biết giám đốc Tiêu, cậu cũng đừng bỏ lỡ mối lương duyên nữa, giám đốc Tiêu thật sự rất tốt, vừa đẹp vừa có tiền, hơn nữa vì cậu mà còn đóng góp cho sở nghiên cứu một số tiền lớn, quá trời thành ý, tôi cũng cảm động đây…”
Nói cả một tràng rồi mà Bạch Yến Thừa vẫn giữ nguyên tư thế kia, không biết đã nghe lọt được mấy câu nữa.
“Này! Yến Thừa, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Hoa Hữu Du dùng ly rượu gõ cóc lên bàn trà cẩm thạch nhỏ trước mặt.
Bạch Yến Thừa gật đầu cho có, giọng nói mang theo ý cười thản nhiên: “Ừ, sẽ xem xét lại.”
“Cậu nói đấy nhá!” Hoa Hữu Du bắt lây cánh tay anh, cười như một kẻ gian vừa hái trộm hoa, “Tuần tới chọn một ngày đi, tôi giúp cậu hẹn giám đốc Tiêu ăn cơm.”
Môi mỏng của Bạch Yến Thừa hé mở, vừa định lên tiếng nói chuyện, đúng vào lúc này, trong hội trường vang lên một đoạn solo bass, trong nháy mắt nắm được sợi dây thần kinh trong đầu anh khiến nó sục sôi.
Bạch Yến Thừa quyết định bơ đẹp Hoa Hữu Du đang tận tình lải nhải, tập trung hướng sự chú ý về phía sân khấu.
Không biết từ khi nào, trên sân khấu đã xuất hiện thêm một chàng trai cao gầy, bóng người mảnh khảnh đứng trước bộ trống và đàn organ, cậu đeo nghiêng trên vai chiếc ghi-ta điện, nhạc cụ treo trước ngực, ngón tay vừa thon dài vừa trắng trẻo thuần thục chơi đùa với dây đàn phát ra từng đợt sóng âm thanh, nhịp điệu tuyệt vời cũng theo đó xông thẳng vào tâm hồn.
Đoạn solo này hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong hội trường, bao gồm cả Hoa Hữu Du, người mới vừa rồi còn đang gắng sức khuyên nhủ Bạch Yến Thừa.
“Nhóc này ngầu quá!” Từ trước đến giờ Hoa Hữu Du cảm thấy rất có hứng thú với phương diện này, không nhịn được vỗ tay khen, “Em trai chơi ghi-ta điện giỏi thế cơ đấy.”
Bạch Yến Thừa cầm ly nước lên nhấp một miếng, chưa từng dời tầm mắt sang nơi khác, bắt đầu quan sát chàng thanh niên đó.
Mặc dù khoác trên người bộ quần áo rộng thùng thình theo trào lưu, cậu trai vẫn không làm ảnh hưởng người khác đoán được tỉ lệ vàng chân dài eo thon của mình.

Chàng trai trẻ cao hơn hai thanh niên đánh trống và organ phía sau lưng, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, nửa trên gương mặt bị chiếc kính đen che lại khiến người ta không thấy rõ dung nhan, nói chung chỉ để lộ ra đôi môi nhạt màu cùng với đường cằm chữ V.
Thật ra thì thứ bắt mắt nhất trên người chàng trai trẻ không phải là trang phục, mà là tóc của cậu, mũ lưỡi trai đè lên mái tóc dài, hai màu xám trắng và xanh nhạt bện lại thành cái đuôi sam nhỏ dán vào cần cổ trắng nõn, di chuyển theo từng động tác gảy đàn của cậu, tấm lưng co duỗi khiến cho bím tóc màu xanh trời thỉnh thoảng nảy lên một chút rồi lại rơi xuống.
Chàng trai hơi khom lưng, tư thế vừa phóng khoáng lại tùy ý, khóe môi câu lên một nụ cười ngỗ ngược, vô cùng tự tin làm chủ nhạc cụ trong tay.
Người đó quá chói mắt, chí ít là ở quán bar này.
Trên mặt của tất cả mọi người đều mang một biểu cảm thưởng thức và yêu thích đối với sự vật mới mẽ giống hệt như nhau, ai nấy cũng đều giơ điện thoại lên quay phim chụp hình, đến cả ông chủ Hoa kiến thức rộng cũng không kìm lòng được mà liên tục khen ngợi.
“Yến Thừa, nhóc con này đúng là trâu bò, ban nhạc XXX còn không chơi tốt bằng cậu ấy, quả nhiên là không tìm nhầm người.”
Bạch Yến Thừa cất đi ánh mắt lưu luyến trên sân khấu, khẽ cười lên, anh cầm lấy chiếc túi chứa áo khoác đã được gấp gọn của mình, nói: “Nghe hay.”
Giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng, che giấu đi sự phấn khởi không dễ dàng phát hiện ra được.
Tiếp theo còn có thứ nghe hay hơn nữa.
Bạch Yến Thừa vốn định bảo mình sẽ đi sớm, mông cũng nhấc lên rồi, nhưng nhanh chóng bị giọng nói trên sân khấu hấp dẫn, thế là bất đắc dĩ anh lại ngồi xuống.
Thanh niên tóc thắt đuôi sam màu xanh trời cool ngầu bước lên phía trước một bước, đứng ngay trước chân mic, cánh môi mỏng nhạt khép mở, đổi nhạc cụ thành đàn ghi-ta, vừa đánh đàn vừa hát một bản nhạc tiếng Anh nổi tiếng.
Giọng hát của chàng trai êm dịu giống hệt như người, dù khàn khàn nhưng vẫn mang một chút ngông cuồng sexy, nghe xong đủ khiến cho lỗ tai người ta mang thai.
Bên dưới sân khấu đã có rất nhiều vị khách không kiên nhẫn được nữa, vài chàng trai cô gái đẹp đã rối rít bỏ lại ly rượu của mình rồi đến gần trước bục, giơ điện thoại lên chụp hình ủng hộ chàng trai nọ như thể đang theo đuổi idol, nhưng mà chàng trai hệt như một đứa trẻ kiêu ngạo, cậu chàng không đáp lại, hất cằm một cái tưởng chừng như trong mắt chẳng còn lại ai.
Cậu hát hai bài liên tiếp, sau khi kết thúc, nhóc kiêu ngạo mới quét nhìn toàn bộ hội trường một lần, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở khu ghế ngồi của Bạch Yến Thừa.
Bạch Yến Thừa đoán, đối phương nhất định sẽ không thể thấy mình.
Sự thật đúng là như vậy, bởi vì đèn quá mờ, chàng trai lại đeo kính đen, chẳng qua chỉ dừng lại hai giây đã lại di chuyển tầm mắt, sau đó cậu ngước đầu, theo thói quen nắm cái bím tóc sau cổ, chẳng ngó ngàng gì nữa rời khỏi sân khấu.
Bạch Yến Thừa cũng đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm túi đựng áo khoác, chuẩn bị đi về.
Hoa Hữu Du hỏi: “Thế nào, tạm được chứ.”
Ý chỉ không khí của quán bar cùng với màn biểu diễn của ban nhạc vừa rồi.
Bạch Yến Thừa chỉ cười đáp lại: “Tôi đi trước đây.”
Hoa Hữu Du làm một động tác tay hướng về phía bảo vệ trước cửa: “Tôi bảo người đưa cậu về.”
“Không cần, tôi tự về được rồi.” Bạch Yến Thừa cười từ chối, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, Hoa Hữu Du bĩu môi nhún vai một cái, quay đầu lại đụng phải giám đốc đến quầy bar tìm người.
Giám đốc chỉ chỉ phía sau: “Anh Du, mấy đứa nhỏ tìm anh kìa.”
Hoa Hữu Du gật đầu như đã đoán trước được, nhấc chân bước về phía cánh cửa sau quầy bar.
Cửa sau của Hộp Hoa là một con hẻm, có hai người trả tuổi đeo nhạc cụ tựa vào vách tường hút thuốc, đây chính là hai chàng trai vừa nãy đã biểu diễn trống và organ trên sân khấu.
Hai cậu bạn này mặc đồ cũng rất ngầu, nhưng khí chất không bằng với người chơi bass, rõ ràng còn kém xa một đoạn.
Hoa Hữu Du sải bước đến bên cạnh họ, móc một xấp tiền mặt từ trong túi ra đưa cho hai người: “Cầm đi.”
Thanh niên đeo đàn ghi-ta trên lưng chớp mắt mấy cái, mặt ngây ngẩn ra tựa như vừa nghe được tin đồn kì quái nào đó.
Hoa Hữu Du cười nói: “Sao thế, mấy đứa muốn chuyển khoản hả, cũng được.”
Cậu chàng liếc người bạn còn đang đứng hút thuốc, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh Dã Tử nói, bọn em không lấy tiền.”
“Vậy mấy đứa muốn gì?” Hoa Hữu Du nhíu mày, vỗ vỗ xấp tiền lên tay.

Thanh niên quay đầu, khẽ hất cằm về phía bóng người đang đứng nghe điện thoại ở đầu hẻm, nói: “Anh Dã Tử là anh cả, anh đi hỏi anh ấy đi.”
Hoa Hữu Du không nhịn được bật cười, đầu vai hơi run lên.

Trong đầu nghĩ, mấy đứa nhóc con còn chưa đủ lông đủ cánh nữa mà bày đặt anh cả anh hai.
Hắn nhìn cậu trai đang đứng nghe điện thoại cách đó không xa, nghiêng người muốn nhìn mặt cậu, vành nón đã che gần như nửa mặt của chàng trai, nương vào chút ánh sáng yếu ớt của đèn đường cũng chỉ có thể tạm thấy được vài đường nét, đây chính là tay bass khắc sâu vào trong ấn tượng của người khác.

Hoa Hữu Du nhanh chóng chuyển tầm mắt về lại chỗ nhóc đeo đàn và người đang hút thuốc.
Dựa vào trang phục và đạo cụ, vẻ bề ngoài và tướng mạo, không khó để đoán bọn họ vẫn còn là học sinh.

Mấy đứa nhóc này lần nào đến đây cũng cải trang giống hệt như phần tử khủng bố như sợ bị người ta nhận ra vậy, rõ ràng là đang lén lút làm nhạc mà không để cho cha mẹ phát hiện, mục đích rất rõ ràng, đó là muốn mượn một nơi để trút bỏ niềm đam mê biểu diễn, cũng không thèm nhận tiền, chắc mẩm là gia đình không thiếu thốn gì, trên lưng đeo ghi-ta điện Gibson trị giá hơn năm mươi nghìn tệ chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Hoa Hữu Du đột nhiên cảm thấy chút tiền trên tay mình có hơi bủn xỉn, dứt khoát cất tiền vào, cất bước đi ra đầu hẻm.
Cậu trai đang gọi điện nhận ra có người đang đến gần thì sốt ruột nhíu mày, cố tình nghiêng người sang một bên, tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Ông chú ơi, chuyện ông đồng ý với con nhất định phải giữ lời nhé.”
Giọng nói già nua ở đầu bên kia điện thoại vang lên kèm theo chút tức giận bất lực: “Tên nhóc khốn, con cần phải suy nghĩ kĩ đấy.”
“Nghĩ xong mấy năm rồi,” Thanh niên giãn chân mày, kiên định đáp, “Ông cũng đừng quên, chuyện này rất quan trọng.”
Đang nói chuyện, thanh niên vô tình liếc thấy một bóng người đứng cách cậu mười mét, đó là một người đàn ông, người nọ đứng ở ven đường, đang quét mã QR để sử dụng xe đạp công cộng.
Đờ đẫn tại chỗ vài giây, cậu vô thức bước về phía trước hai bước, nheo mắt lại cẩn thận nhìn thử, càng nhìn càng nhận ra bóng người đó rất quen mắt, nhưng làm thế nào được khi cậu cận khá nặng mà khổ nỗi không đeo kính, cộng thêm ánh đèn xung quanh không quá sáng, thật sự làm cho cậu nhìn không rõ lắm.
Tim cậu đột nhiên tăng tốc, đáy lòng dâng lên một linh cảm kì lạ.

Cậu nhanh chóng cúp điện thoại, đầu cũng nóng lên, đang muốn đến gần nhìn thử xem sao, thì bả vai đột ngột trĩu xuống, bị người ta vỗ một cái.
Cậu quay đầu lại, con ngươi phản chiếu gương mặt đẹp trai của ông chủ Hoa.
Hoa Hữu Du quan sát gương mặt không đeo kính đen của cậu ở khoảng cách gần, trong lòng cảm thán sao đôi mắt to của thanh niên này lại tình đến nỗi có thể câu hồn như vậy, đôi con ngươi ấy sáng ngời như đốm lửa đêm hè, tràn trề nhiệt huyết và liều lĩnh, đúng là cực kì đẹp.
Dù không phải là lần đầu tiên thấy, Hoa Hữu Du vẫn có thể bị hình dáng của cậu trai làm cho kinh ngạc.
Ông chủ Hoa chưa chuẩn bị tinh thần đã bị sắc đẹp đánh lạc hướng, cười híp mắt hỏi: “Nhóc nhỏ, đang nhìn gì thế?”
Thanh niên nhìn về phía bên đường, người đàn ông quét mã QR vừa nãy đã đạp xe đi xa, bóng người càng lúc càng mờ, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Cậu để lộ biểu cảm bất lực, không chắc chắn lắm đáp: “Hình như tôi nhìn thấy…!Nam thần của tôi rồi.”
Chỉ nghe Hoa Hữu Du bật cười ghẹo: “Cậu hoa mắt rồi, rõ ràng đó là anh em tốt của tôi mà.”
Hoa Hữu Du cho rằng nam thần của nhóc kiêu ngạo hẳn phải là nhân vật tiếng tăm nào đó trong giới âm nhạc, vì dù gì cũng là bộ môn yêu thích mà.

Mặc dù Bạch Yến Thừa đúng là cao gầy xuất sắc, nhưng tên đó nhất định sẽ không bao giờ quen ngôi sao âm nhạc đâu.
Cậu trai rũ mắt, gió đêm thổi nhẹ vài lọn tóc màu xanh nhạt lộ ra bên ngoài vành nón bay lất phất, cậu có hơi mất mát đáp: “Đúng vậy, làm sao anh ấy có thể đến những nơi thế này được.”
==.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.