Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 30



Sau khi thay đồ cử nhân ra, Thịnh Văn Ngôn xoay đầu nhìn ngôi trường, tự nhiên lại có cảm giác quyến luyến.

Thời đi học, chưa từng quý trọng từng ngọn cây cọng cỏ, lúc này nhìn thoáng qua như có chút cảm tình, dù sao đây cũng là nơi cô gắn bó hơn bốn năm.

”Văn Ngôn, đi liền à?” Lâu Ngưng thay xong quần áo: “Từ từ đợi tao đợi tao nữa, tối nay đi ăn một bữa đi.”

Cô nhìn cô bạn thân Lâu Ngưng thì cảm giác quyến luyến dịu đi một chút. Tuy rằng rời khỏi nơi này, nhưng những người xung quanh vẫn luôn ở đây.

Cô bật cười, nói: “Ăn cơm hả? Mai đi nha, tôi nay tao có việc.”

“Việc gì á?”

Thịnh Văn Ngôn: “Tối nay muốn mời Thẩm Tại ăn cơm, giờ này chú ấy sắp tan sở rồi, tao đi đón.”

Nghe bạn mình nhắc đến Thẩm Tại, Lâu Ngưng tự động lùi lại mấy bước: “Thì ra người đẹp đã có hẹn. Tao hiểu mà, đứa có đàn ông thì không còn bạn bè, mày sẽ không ở lại vì tao.”

Cô chân thành gật đầu: “Mày biết là tốt, người chị em yên tâm đi, ngày mai tao nhất định sẽ mời mày ăn cơm.”

“Không cần, với tiền lương hiện tại của mày chỉ đủ uống gió Tây Bắc.”

“… Cút”

Lâu Ngưng đang định đi về một mình, bỗng thấy bạn mình mang theo chiếc túi to đùng bên người, cô tiện tay kéo xuống: ”Đậu má? Mày ăn cắp đồ cử nhân làm gì vậy?”

Đồ cử nhân là do nhà trường phát, mặc xong phải trả lại, sao đồ còn trong túi Thịnh Văn Ngôn?

Thịnh Văn Ngôn: “Ăn cắp gì? Tao mua đó nha.”

“Mày mua làm gì?”

“Vẫn có người chưa chụp ảnh với tao.”

“Mặc về chụp với mẹ nhỏ à?”

Cô lắc đầu, thản nhiên nói: “À không, tao muốn mặc đồ này chụp với Thẩm Tại một tấm.”

Sau khi chia tay với Lâu Ngưng ở cổng trường, Thịnh Văn Ngôn nhanh chóng lái xe trở về công ty. Dọc theo đường đi, tâm trạng vui vẻ nên giọng hát trong xe cũng được nâng cao mấy quãng.

Ban đầu với cô mà nói, chụp ảnh tốt nghiệp không phải chuyện quan trọng gì, nhưng hôm nay khi mặc bộ đồ đó, đứng ở quảng trường nhìn mọi người chụp ảnh lưu niệm với những người thân thiết, cô chợt nhận ra đây là kỷ niệm vô cùng đáng quý.

Vì thế cô lập tức nghĩ đến Thẩm Tại.

Nếu là kỷ niệm đáng quý, chắc chắn phải ở bên người quan trọng… Cho nên cô trực tiếp mang bộ quần áo về.

Cô nghĩ chụp xong một tấm với Thẩm Tại thì ảnh tốt nghiệp hôm nay của cô mới tính là hoàn chỉnh, mới có thể chia sẻ lên vòng bạn bè.

Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó, không ngờ sau khi đến công ty lại bị mừng hụt.

Thẩm Tại không có ở công ty.

“Chưa phải giờ tan làm mà? Anh ấy đi đâu?” Thịnh Văn Ngôn hỏi Trần Siêu.

Trần Siêu: “Ông chủ còn cần xem giờ để tan làm?”

“…”

Anh ta kỳ quái hỏi: “Không phải chiều nay cô xin nghỉ sao? Chạy về đây làm gì?”

“Ồ, trường học xong sớm… Anh ấy đi đâu vậy?”

Trần Siêu: “Việc riêng, chắc hẹn bạn bè đi ăn tối.”

“Ừm.”

Thịnh Văn Ngôn hơi mất mác, quần áo đã mang đến, nhưng lại không có cơ hội chụp. Hơn nữa, cô có gửi tin nhắn mời anh đi ăn tối mà? Nếu anh có hẹn thì cũng nên trả lời lại chứ.

Ông chủ thật đúng là ông chủ… Nói ngó lơ là ngó lơ ngay.

——

Màn đêm buông xuống, bầu trời đen như mực, sao trăng đều không xuất hiện. Cũng may nước gợn sóng sánh, cảnh hồ bên ngoài cửa sổ vẫn có thể bù đắp cho những thiếu sót đêm nay.

Trong một phòng riêng ở Đinh Lan Các, cửa sổ mở ra hai bên, mùi trầm lượn lờ, hương rượu tràn ngập.

“Rượu này ngon thật, hôm nay sao có lòng mời bọn tôi đến đây uống rượu ngon vậy?” Dương Khiêm Hoà đặt ly rượu xuống, trêu chọc nói.

Thẩm Tại dựa lưng vào ghế, một tay gác lên cửa sổ, hơi lười biếng: “Dương Khiêm Hoà, cậu ít uống rượu của tôi lắm à?”

Anh ta bật cười: “Đồ tuyệt phẩm thì còn ít, đúng không Thẩm Hàm?”

Thẩm Hàm: “Uống thì uống đi, nói nhiều nữa thì coi chừng lần sau cậu không được mời đâu.”

Dương Khiêm Hoàn lập tức làm động kéo khóa miệng: “Ok, tớ không nói nữa.”

Anh ta bảo không nói chuyện, nhưng vài giây sau lại trả lời một cuộc gọi.

“Bé con à? Tan làm rồi sao? Bây giờ em đang làm gì đó? Chờ anh nha… Ối bé con, không may là anh còn đang xã giao.” Vừa nói anh ta vừa làm mặt quỷ với Thẩm Tại, nghĩ chắc Thẩm Tại sẽ không để ý đến mình, vì thế nhanh chóng chuyển sang Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm cười đầy ẩn ý, ​​tiến lại gần điện thoại: “Sếp Dương à, giá cả bên này chúng ta không cần thương lượng nữa đúng không? Tốt xấu gì anh cũng phải cho chúng tôi thêm một hai cái…”

“Sếp Thẩm đợi tôi một chút, ngại quá.” Dương Khiêm Hoà che miệng nói: “Bé con, anh thật sự rất bận, ngày mai anh đến gặp em nhé, ngoan…”

Không biết đầu bên kia nói gì, Dương Khiêm Hoà phải dỗ dành qua loa rồi mới cúp điện thoại. Sau khi cúp máy, anh ta cầm ly rượu lên cụng với Thẩm Hàm, thành thạo lại tuỳ ý.

Toàn bộ cuộc nói chuyện, Thẩm Tại không hề ý đến bọn họ, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Hàm nói: “Ấy ây, bé con nào đó?”

Dương Khiêm Hoà: “Nhà tớ một hai phải làm mai cho tớ, cực kỳ dính người, cũng khá là xinh.”

“Thật không? Xinh cỡ nào?”

“Cậu xem đi.” Anh ta đưa điện thoại cho Thẩm Hàm “Màn hình điện thoại là do cô ấy đặt, một hai phải để ảnh của mình, tớ cản không được.”

Thẩm Hàm nhìn rồi bật cười: “Ồ, cũng tạm.”

“Tạm thôi à?” Dương Khiêm Hoà ngẩn ra, như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Khuôn mặt nhìn hơi giống với thư ký nhỏ của cậu ta. Giống thì giống, nhưng vẫn thua một chút.”

”Thư ký nhỏ? Cậu nói Văn Ngôn à?”

Dương Khiêm Hòa: “Đúng rồi, tớ cảm thấy em ấy cực kỳ đẹp.”

Nghe thấy tên của Thịnh Văn Ngôn, Thẩm Tại ngồi đối diện, nãy giờ lười nói chuyện cuối cùng cũng dời tầm mắt nhìn sang.

Dương Khiêm Hoà lập tức đẩy điện thoại qua cho anh: “Đây, cậu nhìn xem, mặt hơi giống phải không?”

Thẩm Tại lạnh lùng nhìn anh ta, đôi mắt cụp xuống rơi trên màn hình điện thoại.

Người phụ nữ trên màn hình có dáng vẻ thâm thuý, mặt mày thanh tú, là một cô gái xinh đẹp, nhưng… Thẩm Tại chợt nhớ đến bức ảnh trong vòng bạn bè của Thẩm Thụ Diệc. Người đó nở nụ cười rạng rỡ với máy ảnh, nhan sắc không ai đọ lại.

Hiện tại nói có người giống cô khiến anh có chút khó chịu.

Thẩm Tại cau mày, thu hồi ánh mắt: “Không giống.”

Thẩm Hàm: “Tớ cũng thấy không giống. Hiển nhiên cô gái này có hơi giả giả.”

Dương Khiêm Hoà trố mắt: “Hay vậy! Sao cậu biết?”

Thẩm Hàm xua tay: “Tỷ lệ này, đường nét này, quá đẹp, còn có hơi tinh ranh, nhìn nhiều có thể phân biệt được.”

Anh ta bày ra vẻ “khâm phục”, quay sang nói với Thẩm Tại: “Hôm nay cô thư ký không đi cùng cậu à? Chẳng phải hai người như hình với bóng sao?”

Thẩm Tại: “Xin nghỉ rồi.”

“Để làm gì?”

“Đi chụp ảnh tốt nghiệp.” Thẩm Hàm nói với Dương Khiêm Hoà: ”Cháu ấy học cùng chuyên ngành với cháu trai tớ. Hôm nay tớ có thấy Thụ Diệc chia sẻ ảnh chụp với Văn Ngôn lên vòng bạn bè.”

“Đâu đâu, cho tớ xem nữa.”

Dương Khiêm Hoà là người có lòng hiếu kỳ rất mạnh, anh ta hối Thẩm Hàm mở ảnh cho mình xem.

Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của anh ta, sau khi xem xong, Dương Khiêm Hoà không khỏi xuýt xoa: “Cô gái này đẹp thật!”

Thẩm Hàm: “Nè, được rồi đó, cứ khoa tay múa chân với một cô gái nhỏ không à.”

Dương Khiêm Hoà: “Đâu có.”

Thẩm Hàm trừng anh ta một cái, nói với Thẩm Tại: “Anh nghĩ là anh nhìn nhầm rồi, càng sai khi anh nói cháu ấy thích em. Em nói đúng, cháu ấy thích Thụ Diệc, anh có nghe Vân Nghê nói.”

“Khụ”. Suýt chút nữa Dương Khiêm Hoà bị sặc rượu: “Gì vậy gì vậy? Ai thích ai? Sao cậu lại hiểu lầm cô thư ký kia thích Thẩm Tại?”

“Tất cả chỉ là hiểu lầm.” Thẩm Hàm sờ sờ cằm: “Xem ra rất xứng đôi với Thụ Diệc. Nghe nói lần trước còn đi mua sắm với mẹ tớ nữa, chậc chậc, hấp dẫn à nha.”

Hiểu lầm, Thịnh Văn Ngôn thật sự có thể khiến mọi người hiểu lầm. Thích một người, nhưng lại làm nũng nhõng nhẽo với người khác, không ngừng liên luỵ.

Thẩm Tại nghe hai người ngồi đối diện ồn ào bàn luận, tâm trạng đang nóng còn khó chịu hơn.

“Hai người cứ tiếp tục, tôi về trước đây.” Anh đứng dậy không hề báo trước, nói đi là đi.

Dương Khiêm Hoà đã quá quen với việc này. Trước đây, nếu có công việc gì thì cậu ta cũng sẽ như vậy: “Này, vậy rượu của cậu… Tớ uống hết nha.”

Thẩm Tại bước ra khỏi phòng bao, không đáp lại, coi như là đồng ý.

Thẩm Hàm: “Đi rồi? Đi đâu vậy không biết?”

Dương Khiêm Hoà: “Em trai của cậu mà cậu không biết à? Chắc chắn là chuyện liên quan đến công việc, không phải cậu ta coi trọng công việc hơn bất cứ thứ gì sao?”

Thẩm Hàm gật đầu: “Ừ, chúng ta uống tiếp chứ?”

“Uống chứ, không uống hết là lỗ.”

Sau khi Thẩm Tại đi ra, người phục vụ đợi ở cửa phòng đưa áo khoác cho anh: “Ông Thẩm, bây giờ về phải không ạ?”

Anh không mặc vào, tuỳ tiện móc ở khuỷu tay: “Ừ.”

“Vậy để tôi sắp xếp người lái xe đưa ông về.”

”Được.”

Đinh Lan Các không ở trung tâm thành phố, từ đây đến Đồng Nguyệt Loan phải mất hơn bốn mươi phút. Ở Đinh Lan Các chơi đến khuya, về đến nhà thì đã tối muộn.

Người của nhà hàng giúp anh đậu xe ở cửa, xuống xe mở cửa cho anh: “Ông Thẩm, có cần tôi dìu ông vào nhà không?”

Thẩm Tại có uống chút rượu, nhưng không đến nỗi say: “Không cần đâu, anh đậu xe là xong việc rồi.”

”Vâng.”

Anh đẩy cửa ngoài của ngôi biệt thự ra rồi bước vào, đi chưa được vài bước đã thấy có người ngồi trên thềm đá trước cửa nhà mình.

Hôm nay, người nọ buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi và chân váy, khó có được chút hương vị học sinh. Có lẽ nghe được tiếng cửa, cô lập tức đặt điện thoại xuống, ngạc nhiên nhìn anh.

Đôi mắt nhấp nháy, giống như một chú mèo chỉ nằm trong ổ, giương nanh múa vuốt đợi chủ nhân trở về.

“Anh về rồi.” Chú mèo giương nanh múa vuốt chạy như bay lại đây, bĩu môi, mặt đầy tủi thân.

Thẩm Tại vẫn đứng tại chỗ, im lặng một hồi mới nói: “Có chuyện gì à? Cô lại đi dạo sao?”

Thịnh Văn Ngôn lắc đầu: “Lần này không phải đi dạo, tôi đặc biệt chờ anh.”

“Chuyện gì?”

“Muốn chụp ảnh chung!” Thịnh Văn Ngôn nói: “Tôi còn mang theo đồ cử nhân nữa, tôi muốn chụp ảnh với anh. Mọi người đều nói mặc bộ đồ này là phải chụp một tấm lưu niệm với người quan trọng mới được, tôi nghĩ không thể bỏ qua anh: Ông chủ kiêm luôn thầy giáo đầu tiên của tôi khi ra xã hội!l

Thẩm Tại cụp mắt nhìn cô, trong đầu tự nhiên hiện lên bức ảnh trên vòng bạn bè.

Men say xộc lên, anh duỗi tay bóp bóp ấn đường, cảm giác khó chịu ngày càng nhiều, cho nên khi mở miệng khó tránh khỏi nặng lời: “Đây mà là chuyện quan trọng? Hơn nửa đêm còn chạy đến đây, việc giao cho cô ít quá đúng không?”

Thịnh Văn Ngôn sững sờ: “Đâu có ít? Tôi, tôi làm xong rồi, không tin thì anh hỏi Trần Siêu đi.”

Cô nghĩ một hồi rồi nói: “Anh tức giận như vậy làm gì? Chụp ảnh tốt nghiệp sao lại không quan trọng chứ? Nó quan trọng với tôi lắm.”

Chú mèo con vô cùng tủi thân.

Anh biết cô giỏi nhất là diễn và tỏ vẻ đáng thương, nhưng nhìn hốc mắt sẽ đỏ bừng lên trong giây tiếp theo thì anh không thể thốt lên những lời làm người khác khó xử.

“Ông chủ, tôi định về nhà rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hôm nay hẳn là chụp ảnh với anh một tấm nên mới đến đây. Tôi sợ làm phiền anh làm việc, không gọi cho anh.” Cô nắm lấy tay áo anh, năn nỉ nói: “Chụp một tấm thôi, tôi đợi hơn hai tiếng…”

Cơn gió đêm ập đến, lướt qua người như cuốn đi chút rượu còn sót lại.

Thẩm Tại nhìn người trước mặt, nháy mắt tỉnh táo lại.

Anh đương nhiên biết sự bực bội cả ngày nay không phải là giả. Thế nhưng vì hiểu sai ý của người trước mặt mà bực bội, anh cảm thấy hơi nực cười.

Cô chỉ là đứa trẻ mới ra đời, anh nghĩ gì vậy không biết.

“Chụp một tấm nha? Một tấm thôi mà nha nha nha?”

Anh đã tỉnh táo hẳn, liếc nhìn cô, cười nhạt: “Biết rồi, đừng quậy nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.