Bầu không khí trở nên tĩnh lặng chỉ trong chớp mắt.
Thịnh Văn Ngôn không biết lý do, mà Thẩm Hàm lại yên lặng như ngồi thiền. Hai người trố mắt nhìn nhau, trong một lúc không ai nói gì. Cho đến khi Thẩm Tại đi ra thì tình thế giằng co vô hình này mới bị phá vỡ.
“Anh tới chi vậy?” Thẩm Tại thấy là Thẩm Hàm thì bất mãn nói. Thẩm Hàm cứng đờ quay đầu lại, chỉ chỉ Thịnh Văn Ngôn, cũng chỉ luôn Thẩm Tại, “Em, em đừng bảo là em gói sủi cảo cho cô bé này ăn nha.”
Thẩm Tại: “Có vấn đề gì à?”
Thịnh Văn Ngôn kỳ quái nói: “Sao anh biết anh ấy làm sủi cảo?”
“Ôi fuck.” Thẩm Hàm trước giờ luôn cẩn thận lời ăn tiếng nói, không kìm được mà chửi thề một câu, “Thẩm Tại, em thế là, thế là sao?”
Thẩm Tại thản nhiên nhìn anh mình: “Nếu mẹ bảo anh tới thì bây giờ anh về được rồi đó.”
Thẩm Hàm: “Không phải, mẹ không có bảo anh tới, tại anh tò mò muốn đến nghía thử thôi, ai biết ở đây có Văn Ngôn chứ.”
Thẩm Tại: “Vậy nghía xong chưa?”
Thẩm Hàm: “…”
Lúc đầu Thịnh Văn Ngôn hơi ngây ngốc, nhưng nghe hai người nói chuyện thì cũng hiểu chút chút.
Kiểu là chuyện Thẩm Tại gói sủi cảo bị người nhà họ Thẩm biết, vậy nên lúc này Thẩm Hàm mới qua hóng hớt. Mà người ở nhà Thẩm Tại là cô, đó cũng được coi như là “một nỗi mừng vui thật lớn” với người nhà họ Thẩm.
Thịnh Văn Ngôn sờ mũi, hơi lúng túng: “Mọi người nói chuyện đi, em hơi đói, em đi ăn sủi cảo đây.”
Biểu cảm của Thẩm Hàm nhảy qua nhảy lại giữa “cái tên trời đánh Thẩm Tại này” và “mình cần bình tĩnh hơn”, anh ta hít một hơi thật sâu mới nói: “Văn Ngôn, nhiều sủi cảo không?”
Thẩm Tại: “?”
Thịnh Văn Ngôn: “Có… Anh ấy làm nhiều lắm, hai tụi em ăn không hết, anh muốn ăn không?”
Thẩm Hàm lập tức nói: “Có, anh muốn ăn.”
Thịnh Văn Ngôn: “Vậy được, em đi múc cho anh.”
Thịnh Văn Ngôn chạy chậm vào bếp, Thẩm Tại xoay người, cũng muốn đi theo vào, nhưng anh bị Thẩm Hàm kéo lại, “Em đi đâu đấy, không định giải thích gì à?”
“Có gì cần phải giải thích với anh?”
“Mẹ kiếp, cô nhóc này là một cặp với Thụ Diệc mà?!” Thẩm Hàm cố nhỏ giọng xuống. Thẩm Tại lạnh lùng nhìn anh: “Ai nói với anh vậy?”
“Em chứ ai!”
Thẩm Tại: “…”
Thẩm Hàm nói: “Hôm trước em nói cô ấy thích Thụ Diệc mà? Hơn nữa anh cũng nghe ý mẹ bảo là hai đứa nó cũng có gì đó. Em làm gì vậy, giành lấy bông hoa của cháu mình à? Anh cả biết không vậy? Anh ấy biết rồi thì sẽ làm thịt đánh em một trận chứ? Có cần anh mua vé máy bay cho em ra nước ngoài lánh nạn trước không?”
Thẩm Tại nghe anh mình nói một tràng, thờ ơ: “Hai người đó có cái gì đâu chứ, mẹ rảnh rang nói vậy mà anh cũng tin.”
“Hai người đó không quen nhau à?”
“Không.”
“Thật hả? Em chắc chắn?”
Khóe miệng Thẩm Tại nhẹ cong lên nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Cảm phiền anh upload tin tức mới giùm cái, đừng thấy hoa nỡ mà ngỡ xuân về.”
Thẩm Hàm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, anh sợ em làm ra chuyện gì suy đồi đạo đức thôi… Nhưng mà tin tức của mẹ vẫn còn cũ mèm, anh thấy em nên giải thích cho bà ấy biết.”
“Em biết rồi.”
Sau cơn kinh ngạc, Thẩm Hàm chợt ý thức được đây là lúc em trai mình rung động với ai đó thật sự, đúng là hiếm thấy. Anh ta khoác tay qua vai Thẩm Tại, nói: “Anh chưa bao giờ thấy em gói sủi cảo, mà lại vì một cô gái nào đó nữa… Chậc, đúng là được mở mang kiến thức.”
“Cô ấy muốn ăn.”
“Muốn ăn là được em làm cho ăn ngay à, anh của em cũng muốn ăn đây này, sao em không làm!”
Thẩm Tại cười, ánh mắt dịu ra: “Chẳng phải là bây giờ anh đã tới ăn ké rồi đó sao?”
“Này, anh chỉ có phúc ăn ké người khác thôi đấy hả…”
Thịnh Văn Ngôn có tâm nhường không gian cho Thẩm Tại và Thẩm Hàm trao đổi, vậy nên cô ăn rất nhanh, ăn xong thì chạy ra phòng khách đợi. Một lát sau, Thẩm Hàm và Thẩm Tại ăn xong đi ra.
“Em ăn chưa no à?” Thẩm Tại thấy Thịnh Văn Ngôn bóc vỏ mấy túi bánh đặt trên bàn uống trà.
Thịnh Văn Ngôn: “No rồi.”
Thẩm Tại nhíu mày, cảnh cáo nói: “Em bớt ăn mấy cái này lại đi.”
“Nhưng lúc xem TV tôi phải ăn thêm chút đồ ăn vặt nữa.”
Thẩm Tại cúi người thu dọn những chiếc túi đã ăn dở sang một bên: “Đồ ăn linh tinh không bổ béo gì, không biết sao em lại thích vậy nữa.”
“Này…”
“Còn mấy bánh kẹo này nữa, để hôm sau tới rồi ăn tiếp.”
“Gì mà hôm sau, tôi sẽ không tới… Á!” Thịnh Văn Ngôn che quả trán bị gõ, trợn mắt nhìn anh.
Thẩm Tại nói: “Ăn sủi cảo rồi là định giả ngơ phải không?”
“Tôi, tôi đâu có bắt anh gói đâu.” Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ một tiếng, làm kiêu nói, “Bây giờ tôi phải về nhà, anh chở tôi về.”
Thẩm Tại nhìn bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến của cô, mỉm cười: “Thịnh Văn Ngôn, lễ phép đâu?”
Thịnh Văn Ngôn: “… Việc anh kéo tôi lên xe anh cũng không lễ độ đâu đấy, tôi không có xe về là tại ai? Mau đưa tôi về, tôi buồn ngủ rồi.”
“Buồn ngủ à? Em có thể lên lầu ngủ, phòng ngủ cũ của em anh chưa hề đụng tới.”
“Tôi không muốn.” Thịnh Văn Ngôn xách túi của mình lên, “Anh không chở tôi tự đón xe, tạm biệt.”
Thịnh Văn Ngôn nói đi là đi, tốc độ cũng mau.
Thẩm Tại nở nụ cười bất lực, cầm chìa khóa xe lên đi theo: “Em đợi đã, anh có bảo không đưa em về đâu.”
Tiếng bước chân hai người xa dần, Thẩm Hàm đứng trong phòng khách loáng thoáng nghe thấy cô tiểu thư nhà họ Thịnh bảo không cần, thế nhưng nói vậy chứ cũng không phải là không cần thật, rõ ràng là ra vẻ nũng nịu thôi.
Thẩm Hàm đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, chậc chậc lắc đầu, có bao giờ anh ta thấy cậu em trai nhà mình trưng ra thái độ này với ai đâu.
Đúng là đàn ông rơi vào tình yêu thì ai cũng có thể thay đổi…
——
Từ nhà Thẩm Tại mà chạy về nhà Thịnh Văn Ngôn thì hơi xa, đặt chân về đến nhà thì cũng đã mười giờ tối.
Cô tắm xong nằm trên giường, rảnh rỗi lướt bộ sưu tập hình ảnh trong điện thoại.
Trong album có mấy tấm ảnh cô đã lén chụp hôm nay, một tấm là cảnh Thẩm Tại đang ở trong bếp gói sủi cảo, còn hai tấm là sủi cảo thành phẩm. Nhìn mặt ngoài hơi xấu nhưng… lại thấy rất đáng yêu.
Phải nói, tối nay cô vẫn luôn có cảm giác không chân thật. Thẩm Tại thế mà gói sủi cảo cho mình à…
Lúc này nhìn hình, anh đang đứng cạnh bàn bếp, rũ mắt nghiêm túc nặn hình cho miếng sủi cảo, đâu đó có cảm giác rất mâu thuẫn, nhưng cũng có cảm giác thật ấm áp.
Thịnh Văn Ngôn luôn không thể ngăn Thẩm Tại đối xử tốt với mình, đây cũng là lý do mà cô thích anh.
Thịnh Văn Ngôn vỗ má, bắt bản thân phải nhịn một chút… Nhưng sau một lát, cô lại quan sát bóng người hiện lên trong điện thoại, lại không nhịn được tiếng trầm trồ.
Khó quá!
Em ngủ chưa?
Đang lúc Thịnh Văn Ngôn lăn qua lăn lại trên giường, điện thoại đột nhiên rung lên. Thấy người gởi là Thẩm Tại, cơn xúc động bỗng chợt ngưng bặt. Cô nhìn chằm chằm màn hình một hồi, chờ đúng hai phút mới “kiêu ngạo” trả lời: Chưa. Có chuyện gì à?
Thẩm Tại: Trưa mai ăn cơm chung đi.
Thịnh Văn Ngôn nhìn cái màn hình cười hề hề một cách ngu ngốc, tiếp tục lạnh lùng trả lời: Bận việc công ty, không chắc có thời gian rảnh.
Thẩm Tại: ừ, tới lúc đó anh hỏi lại.
Thịnh Văn Ngôn ừm một tiếng, nhưng lại suy nghĩ, thấy hôm nay Thẩm Tại gói sủi cảo cho cô, đánh bay sự khó chịu khi cô về nhà Thịnh Thiên Hòa, mà mình còn chưa nói cảm ơn.
Thế là cô lại gửi thêm tin nhắn: Hôm nay sủi cảo ăn cũng khá ngon, sếp Thẩm rất có tài.
Thẩm Tại: À, cảm ơn.
Thịnh Văn Ngôn: Tôi nên cảm ơn anh mới phải. Cảm ơn anh hôm nay đã gói sủi cảo cho tôi, cũng cảm ơn vì anh bận rộn mà còn đưa tôi về nhà.
Thẩm Tại: Bộ dạng làm kiêu của em khi ở trên xe lúc nãy không giống như là em đang cảm kích anh lắm.
Cách một cái màn hình nhưng Thịnh Văn Ngôn cảm thấy, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Thẩm Tại khi gõ ra câu này. Có lẽ là không thích nhưng lại không thể làm gì khác hơn là cười trừ.
Khóe miệng cô hơi cong lên: Tôi cảm thấy là mình vẫn nên cảm ơn anh.
Thẩm Tại: Vậy ngày mai em mời anh ăn cơm đi.
Thịnh Văn Ngôn nhắn lại một cái icon không cam tâm tình nguyện.
Nếu như người đang nhắn tin với cô là đám Lâu Ngưng, chắc chắn bọn họ sẽ gửi lại mấy cái icon. Nhưng đây là Thẩm Tại mà, anh không bao giờ có mấy cái này. Đúng thật, người bên kia màn hình chỉ gửi sáu chữ thẳng đơ: Đi ngủ sớm, đừng thức khuya.
Thịnh Văn Ngôn tiếp tục gửi meme: (không nghe không nghe, vương bát niệm kinh)
Thẩm Tại:?
Cô lại vô cùng gan dạ, không thu hồi cái icon này: Sếp Thẩm ngủ trước đi ~ thanh niên trẻ tuổi còn phải nhảy disco một hồi nữa lận.
Thẩm Tại: Em rất dồi dào sức lực.
Meme nói hộ lòng Thịnh Văn Ngôn: (cám ơn ông chủ khen ngợi)
Đương nhiên là Thịnh Văn Ngôn không đi ra ngoài nhảy disco thật rồi, bởi vì sáng hôm sau cô còn có hai buổi họp quan trọng.
Ngày tiếp theo, mặc dù bận làm việc nhưng cô vẫn nhớ Thẩm Tại nói muốn ăn trưa cùng mình. Nhưng tới mười một giờ, sau khi buổi họp thứ hai kết thúc, cô trở lại phòng làm việc thì phát hiện Thẩm Tại gửi tin nhắn, bảo rằng buổi trưa đột nhiên có việc gấp, không đi ăn cơm với cô được.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Lâm Khải đi vào: “Sếp nhỏ, trưa nay chị muốn ăn gì không ạ?”
Thịnh Văn Ngôn cau mày, không nghe thấy Lâm Khải nói chuyện, cô chỉ thẳng tay ném điện thoại lên bàn làm việc.
Cẩu tặc, hôm qua còn nói trưa nay muốn ăn cơm với cô, kết quả cô còn chưa nói mình bận thì anh đã bảo bản thân có việc không đi được rồi.
Làm ơn đi! Chính miệng anh bảo phải đi đó thôi! Bây giờ lại không tới, theo đuổi người ta tùy tiện thế à!
Lâm Khải thấy sắc mặt Thịnh Văn Ngôn không tốt, nhỏ giọng hỏi một câu: “Sếp nhỏ, xảy ra chuyện gì ạ?”
Thịnh Văn Ngôn: “Không có gì cả!”
“Ờm… Vậy, trưa nay sếp muốn ăn gì ạ?”
“Gì cũng được.”
Lâm Khải: “Cơm thịt bò xào được không ạ, em lại gọi thêm ít món mà chị thích ăn.”
Thịnh Văn Ngôn xua xua tay, thuận miệng nói: “Được, cảm ơn cậu.”
“Vâng.”
Lâm Khải đi ra ngoài, Thịnh Văn Ngôn khó chịu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại thảm thê bị cô bỏ trên bàn. Sau một lúc, cô lại không nhịn được, lấy tin nhắn ra xem lần nữa…
Sau đó cô trả lời bằng một cái icon mặt cười: Trùng hợp thế, tôi cũng không rảnh ~
Ở bên này, Thẩm Tại nhận được tin nhắn ngay lúc vừa bước vào nhà họ Thẩm. Trưa nay anh đã chạy xe đến Khải Thịnh, nhưng trong nhà gọi tới nói Triệu Thuận Từ đột nhiên thấy không khỏe. Anh vội vã quay đầu xe chạy về nhà.
“Chú, chú về rồi…” Thẩm Vân Nghê đứng ngoài cửa, thấy Thẩm Tại thì hơi tránh né. Thẩm Tại ừ một tiếng, cất điện thoại, hỏi: “Bà nội thấy sao rồi? Bác sĩ tới chưa, người ta nói thế nào?”
Thẩm Vân Nghê ậm ừ: “Hay là chú vào xem thử đi.”
Thẩm Tại sốt ruột nên nhanh chóng đi vào phòng khách, nhưng không ngờ anh vừa vào đã thấy Triệu Thuận Từ ngồi nghiêm túc trên ghế sa lon nhìn mình. Không chỉ bà mà còn có ba anh, Thẩm Đức Huy, anh tư Thẩm Hàm.
Thẩm Tại nhíu nhẹ chân mày, hỏi: “Mẹ, mẹ không khỏe ở đâu ạ?”
Triệu Thuận Từ cầm hộp khăn giấy lên ném tới: “Chỗ nào tôi cũng không khỏe! Tất cả là tại đứa con nghịch tử là anh đấy!”
Thẩm Tại liếc nhìn hộp khăn giấy nằm dưới đất, lại nhìn Thẩm Hàm, chỉ thấy người kia trưng ra biểu cảm”tự cầu nhiều phúc”, sau đó hóng hớt cuộc vui.
Thẩm Tại: “…”
“Thẩm Tại, con lại đây ngồi đi.” Khuôn mặt Thẩm Đức Huy âm trầm, ông lên tiếng.
Thẩm Tại ngồi xuống, “Chuyện gì thế ạ?”
“Còn chuyện gì nữa chứ? Có vẻ anh bình tĩnh quá nhỉ, sao từ nhỏ đến lớn anh cứ luôn phản nghịch với cái gia đình này thế hả!” Triệu Thuận Từ giáng một bàn tay xuống vai Thẩm Tại, “Mười bảy, mười tám tuổi cứ muốn chống đối gia đình, vất vả lắm mới thấy anh hơi hơi nên người, rồi cuối cùng anh lại làm chuyện không giống người. Anh đó, anh nói đi, tối hôm qua rốt cuộc anh gói sủi cảo cho ai ăn?”
Thẩm Tại lại nhìn Thẩm Hàm một cái, lần này anh biết ngay chuyện gì xảy ra. Cái người này đã mách lại với bà rồi. Thế là Thẩm Tại cũng không giấu diếm nữa, nói: “Thịnh Văn Ngôn ạ.”
Triệu Thuận Từ thiếu nữa thở không ra hơi. Thẩm Đức Huy vỗ lưng vợ, hỏi thay bà: “Cái cô gái mà hay đến nhà mình chơi đó hả?”
“Còn có ai tên Thịnh Văn Ngôn nữa ạ?” Thẩm Tại hỏi ngược lại.
Thẩm Đức Huy nhíu chân mày: “Cô bé kia là thư ký của con mà? Người nhà họ Thịnh nhờ con dạy bảo nó? Sao, sao con lại…”
“Con dạy rồi đó.” Thẩm Tại nói, “Học hỏi cũng khá lắm, bây giờ cô ấy đang phát huy rất tốt ở Khải Thịnh.”
“Phốc ——” Thẩm Hàm không nhịn được cười, nhưng nhìn huống đang rất nghiêm túc, anh ta phải nín nhịn.
Triệu Thuận Từ đè huyệt Thái dương: “Ông trời ạ, anh đang tự cao tự đại đấy à? Hả? Bộ điểm chính là chuyện anh có chỉ bảo tốt hay không đấy hả? Quan trọng là anh lại gói sủi cảo cho Văn Ngôn ăn! Đoán cả buổi, cuối cùng người cướp bạn gái của Thụ Diệc lại là thằng ôn con này đây! Anh có còn là con người không hả!”
Thẩm Tại dựa lưng vào ghế salon, hiển nhiên không phải thật sự muốn làm người bình thường: “Cô ấy không phải là bạn gái của ai cả. Cô ấy là của con.”