Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 64



Thịnh Văn Ngôn ăn cay được, mặc dù là đồ ăn Tứ Xuyên nhưng để hợp với khẩu vị của người thành phố này nên đầu bếp cũng không làm cay lắm. Món này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. Còn miệng sưng… chẳng lẽ là do khi nãy bị hôn. Thịnh Văn Ngôn đưa tay sờ môi theo bản năng, ưm, cũng hơi tê tê.

“Ê này hai người bắt đầu quen nhau trong sinh nhật tôi, hai người không nói gì à?” Dương Khiêm Hòa chọc ghẹo.

Thẩm Hàm thở dài: “Biết vậy hôm đó anh cũng đi.”

Dương Khiêm Hòa: “Đúng vậy, anh còn bảo là có chuyện gấp không đi được nữa chứ, anh xem mình bỏ lỡ cái gì rồi kìa. Anh không biết đâu, hôm đó em quay trở lại bàn kể cho mọi người nghe sự việc, bọn họ còn trưng ra biểu cảm kinh ngạc, cười em thúi đầu.”

Thịnh Văn Ngôn: “Chỉ là yêu đương thôi mà… Có gì đâu kinh ngạc?”

“Ầy cô đừng nói vậy chứ, ai cũng biết sếp Thẩm của chúng ta không có cảm xúc gì với chuyện yêu đương, chỉ có một lòng với công việc. Nhưng mà ai ngờ đâu cậu ta lại cám dỗ cô thư ký nhỏ, giành về tay mình, thế đã đủ kinh ngạc rồi còn gì.”

Thẩm Tại ngước lên nhìn Dương Khiêm Hòa: “Cậu không ăn phải không, làm gì nói nhiều thế.”

“Tại tôi kích động chứ bộ.” Dương Khiêm Hòa nói, “Đám người kia cứ tưởng cậu và Chu Tư Mạc có gì đó, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim. Nhưng mà hôm đó Chu Tư Mạc cũng có tham gia, tôi thấy mặt cô ấy có vẻ như là đã biết từ trước vậy.”

Thịnh Văn Ngôn nghe nhắc tới tên Chu Tư Mạc thì làm rơi thức ăn.

Dương Khiêm Hòa tinh tường, chỉ cần nhìn sơ qua thôi là biết hết, cười cười nói: “Cô yên tâm đi, Chu Tư Mạc là kiểu người luôn đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu. Chắc là mới đầu cô ấy cũng có để ý sếp Thẩm của chúng ta đó, nhưng mà sau này phát hiện chuyện không thể thành nên cũng rút lui nhanh. Cô ấy là ảnh hậu mà, sẽ không theo đuổi người khác khi bản thân chịu thiệt đâu.”

Thịnh Văn Ngôn híp mắt: “Vậy nên lúc trước Chu Tư Mạc muốn theo đuổi Thẩm Tại thật?”

Dương Khiêm Hòa ho nhẹ một tiếng, “Chuyện này cô nên hỏi sếp Thẩm nhà mình đó.”

Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn về phía Thẩm Tại. Anh gắp cho cô một miếng thịt: “Em ăn cơm đi.”

Thịnh Văn Ngôn cười: “Anh kể chút đi, em không ngại đâu, chỉ hóng chuyện xíu thôi.”

Thẩm Tại nhìn cô: “Hay là em cũng kể sơ sơ về người theo đuổi em đi, anh cũng không ngại đâu, anh chỉ tò mò chút thôi.”

Thịnh Văn Ngôn khựng lại, nở nụ cười cứng đờ: “Nào nào, ăn cơm thôi ăn cơm thôi. Món thịt kho này ngon lắm đó, mọi người mau nếm thử đi.”

Trong mắt anh hiện lên nụ cười, cô dời đề tài đi khá nhanh nhỉ.

——

Đồ ăn ở Đinh Lan Các đúng là ngon thật, hôm nay cô không kiêng dè gì, ăn rất nhiều. Ăn tới nửa buổi là ăn không nổi nữa.

“Em đi nhà vệ sinh nha.” Thịnh Văn Ngôn đứng lên.

“Ừm.”

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, điện thoại cô đột nhiên reo lên. Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn, lại là Tôn Phái Bình gọi.

Lạ thật.

Thịnh Văn Ngôn định không bắt máy, nhưng cô biết tính cách của bà nội mình, cô mà không bắt máy thì thế nào bà cũng kiếm cách khác liên lạc. Thế là Thịnh Văn Ngôn nghe máy luôn: “A lô.”

“Văn Ngôn.”

“Dạ cháu đây ạ.”

Tôn Phái Bình: “Cháu đang ở đâu?”

“Ăn cơm ạ.”

“Oh, gần đây cháu có rảnh không?”

Thịnh Văn Ngôn đi tới cạnh khung cửa sổ ngoài hành lang, nhìn cảnh vật bên ngoài, nói: “Bận lắm ạ. Có chuyện gì không hả bà?”

“Là thế này, hôm trước bà đã nói với cháu về đứa nhỏ nhà họ Triệu đó, nhà người ta cũng có ý với cháu. Bà nghĩ hay là hai đứa gặp nhau thử.”

Thịnh Văn Ngôn đảo mắt kiên quyết: “Bà nội, hôm trước cháu đã nói rồi. Cháu không có ý gì với anh ta cả, bà đừng có kéo cháu vào việc mai mối của bà nữa.”

“Nhà họ Triệu không phải là gia đình tầm thường đâu, có biết bao nhiêu người muốn vào làm dâu nhà đó, người này gục thì người khác lại xông vào. Cháu đã đến tuổi kết hôn rồi, sao còn chưa chịu lập kế hoạch cho tương lai của mình nữa.”

“Tương lai của cháu không phải phụ thuộc vào người đàn ông! Cháu sẽ tự quyết định tương lai cho mình và nó sẽ còn rất ổn nữa kìa, không cần bà lo lắng quá đâu.”

“Cháu nói chuyện gì kì vậy. Bà làm thế là vì lo cho cháu, lo cho Thịnh thị của chúng ta!”

“Cháu cảm ơn, nhưng bà không cần tốn thời gian công sức sắp xếp cho cháu đi xem mắt. Cháu bận chuyện công việc, không gấp rút lập gia đình ngay. Hơn nữa cháu cũng có bạn trai rồi.”

Thịnh Văn Ngôn không đợi bà nói gì nữa mà đã cúp máy ngay. Cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thở dài một hơi. Thì ra là vội bắt mình lấy chồng nên mới gọi.

Ở bên kia, trong phòng bao, ba người đàn ông ngồi với nhau, vẫn còn trò chuyện về việc làm ăn.

“Ôi đừng nói mấy chuyện này nữa, nhân lúc Văn Ngôn không có ở đây, anh định hỏi em chút chuyện. Tiếp theo em định làm thế nào?” Thẩm Hàm đột nhiên cắt đứt đoạn đối thoại, hỏi.

Thẩm Tại: “Gì mà làm thế nào?”

Thẩm Hàm: “Ý anh là, em vừa bắt đầu yêu đương, mà đối tượng lại là một cô gái rất có nhiệt huyết trong tình yêu. Em đừng có như khúc gỗ lúc nào cũng chỉ biết tới công việc.”

Thẩm Tại nhấp một ngụm trà: “Em không phải thế.”

Thẩm Hàm: “Anh cứ sợ em như thế đó chứ, lỡ mà con dâu tới tay mẹ rồi lại bay mất thì làm sao?”

“…”

“Đã yêu nhau thì phải có cảm giác như đang yêu đương, em biết làm sao không?”

Thẩm Tại ngơ ngác nhìn Thẩm Hàm: “Trong suy nghĩ của anh, em là người ngu hay là sao?”

“Chậc! Em coi lại đi, gấp gáp quá rồi.” Thẩm Hàm nói, “Ý anh là em độc thân lâu quá rồi, có biết thanh niên bây giờ yêu nhau thế nào, rồi làm gì đâu. Em không được để thiếu một bước nào cả.”

Dương Khiêm Hòa phụ họa: “Cái này tôi đồng ý, gì mà xem phim nè, đi du lịch, khu vui chơi, còn tặng quà nữa, mấy cái này không thể thiếu được. À bình thường cậu có đâu có đi rạp chiếu phim đúng không?”

Thẩm Tại dừng lại. Lúc rảnh anh cũng có xem phim, nhưng lâu lắm rồi không đi ra rạp. Anh chỉ cảm thấy là xem phim ở nhà cũng được rồi, ra rạp rất bất tiện.

Dương Khiêm Hòa nhìn khuôn mặt anh là biết ngay mình đã đoán đúng, “Không lẽ chuyện cơ bản nhất mà cậu cũng không làm hả?”

Thẩm Tại: “Phiền lắm.”

“Sao lại phiền, ít nhất cũng phải chọn một chứ.”

“Không chọn.”

“Ê nè cậu —— ”

Lúc này, cửa phòng bao bị đẩy vào, Dương Khiêm Hòa chợt im lặng.

“Văn Ngôn quay lại rồi à.”

Thịnh Văn Ngô lại ngồi xuống: “Người nhà gọi điện nên hơi lâu một chút.”

Thẩm Tại: “Sao thế em?”

Thịnh Văn Ngôn nhăn mũi, bất mãn nói: “Còn làm sao nữa, bà nội lại bắt em đi xem mắt. Nhìn em giống như cần xem mắt lắm à?”

Dương Khiêm Hòa vui vẻ, “Hai người vừa mới quen nhau đây nên chắc là bà không biết. Nhưng mà người nhà cô sắp xếp cho cô đi gặp mặt ai vậy?”

“Triệu Cảnh Hàng.”

“À! Tôi biết người này đó, cậu cả của nhà họ Triệu, một người tài giỏi đây mà.” Dương Khiêm Hòa nhìn Thẩm Tại bằng đôi mắt thâm sâu, “Tôi đã gặp anh ta mấy lần rồi, gia đình thì thôi khỏi nói. Còn dáng dấp à, có thể gây họa đó, con gái thích anh ta nhiều lắm. Đúng không Văn Ngôn?”

Dương Khiêm Hòa cũng hiểu sơ sơ về Thịnh Văn Ngôn, biết cô gái này yêu thích cái đẹp, vậy nên cố ý lấy chuyện này ra chọc ghẹo Thẩm Tại.

Thịnh Văn Ngôn lẩm bẩm: “Ừm… Nhìn có vẻ cũng đẹp trai thật.”

Dương Khiêm Hòa: “Đúng đó, nếu mà đi so với Thẩm Tại thì chỉ có hơn chớ không kém đâu.”

Ánh mắt Thẩm Tại nhàn nhạt, “À, rồi sao nữa?”

Giọng nghe không nghiêm trọng nhưng lại khiến người ta ngửi thấy mùi nguy hiểm khó hiểu.

Thịnh Văn Ngôn lập tức lấy lại tinh thần: “Hả? Sau đó? Thì, thì em cảm thấy là Triệu Cảnh Hàng chỉ đẹp bình thường thôi, làm gì có cửa so với anh… Không đúng không đúng, không phải đẹp bình thường, là phổ thông! Rất phổ thông!”

Giấu đầu lòi đuôi rồi,

Thẩm Tại đè chân mày lại: “Ý anh là người nhà em định thế nào nữa?”

Thịnh Văn Ngôn sờ mũi, cười hì hì: “Chuyện này hả, dĩ nhiên là em không nghe theo rồi. Bà em chỉ thích làm những chuyện hoa hòe, không cần quan tâm tới bà ấy. Em cũng cúp điện thoại giữa chừng.”

Nói xong cô nghiêng người qua, ôm cánh tay anh: “Bây giờ em đã có anh rồi, còn coi mắt cái gì nữa.”

Thẩm Tại nhìn qua: “Em biết là tốt.”

“Ừm ~ ”

Thẩm Hàm và Dương Khiêm Hòa cảm thấy con gái mà nũng nịu với Thẩm Tại là một điều vô cùng mới mẻ. Nhưng hiển nhiên, Thẩm Tại không cho hai người đó có cơ hội chiêm ngưỡng nữa, ăn cơm xong là chia ra mỗi người một ngả, còn mình thì đưa Thịnh Văn Ngôn về nhà.

Xe chạy đến dưới lầu, Thịnh Văn Ngôn cởi dây an toàn.

“Vậy em về nhé.”

“Ừm.”

Thịnh Văn Ngôn đẩy cửa, định xuống xe.

“Khoan đã.”

“Hả?”

“Cuối tuần em có rảnh không?”

Thịnh Văn Ngôn dựa vào cửa xe, cười đến mức mê người: “Anh muốn hẹn hò á ~ em rảnh chứ.”

Khóe môi Thẩm Tại cong lên: “Cuối tuần anh qua đón em.”

Thịnh Văn Ngôn hứng thú: “Đi đâu á?”

Thẩm Tại suy nghĩ, bày ra khuôn mặt thản nhiên: “Xem phim nhé?”

“Được thôi, em nghe Lâu Ngưng nói dạo này ngoài rạp mới ra một bộ phim, hay lắm.”

“Được, vậy thì mình xem phim đó.”

Lúc trước Thịnh Văn Ngôn rất hay đi xem phim, nhưng sau khi đi làm, công việc bận bịu, ngoại trừ tụ tập với bạn bè vào cuối tuần thì hầu như rất ít làm chuyện gì khác.

Thứ bảy, Thịnh Văn Ngôn ở nhà trang điểm thật chỉn chu. Để phù hợp với bầu không khí ngọt ngào của cặp tình nhân, cô lựa một bộ váy hoa hai dây kết hợp với một đôi giày vải đơn giản, vừa trong trẻo vừa hấp dẫn, đầy ngọt ngào.

Sau khi đi xuống lầu, Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Tại đã chờ mình bên ngoài.

Anh đứng bên cạnh xe, khoác lên mình một cái áo sơ mi và quần tây đen giản dị, anh tuấn cao ngất, khiến mọi người đi ngang qua không nhịn được mà ghé mắt nhìn.

Thịnh Văn Ngôn chạy chậm qua đó: “Anh đến lâu chưa?”

Khi nói câu này, cô vẫn chưa quen với chuyện hôm nay hai người ra ngoài, đây là cảm giác hoàn toàn mới mẻ với Thịnh Văn Ngôn, không bàn tới công việc, chỉ là một buổi hẹn hò đơn thuần.

Thẩm Tại cũng có cảm giác như vậy, có thể coi đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên sau khi cả hai bắt đầu mối quan hệ. Vậy nên khi thấy một cô gái mặc váy hoa đi tới phía mình, anh sững lại hai giây.

“Mới có mười mấy phút thôi.” Nói xong, Thẩm Tại lại nhìn xuống trang phục của cô, váy chưa tới đầu gối, đôi chân thon nhỏ thẳng tắp, sáng mịn nổi bật. Mặc như vậy đúng là thu hút sự chú ý của mọi người khắp thành phố.

Thịnh Văn Ngôn không để ý thấy ánh mắt của anh, chỉ nói: “Chúng ta đi nhanh thôi, không là trễ.”

Thẩm Tại dời mắt: “Ừ, em lên xe đi.”

——

Bởi vì là ngày cuối tuần nên rạp chiếu phim rất đông người, tất cả ghế chờ ngoài sảnh đều có đầy người đang ngồi, không chỗ nào trống. Thế là Thịnh Văn Ngôn không tìm chỗ nữa, chỉ kéo Thẩm Tại đi mua đồ ăn.

“Em muốn ăn bắp rang, thêm cả nước trái cây nữa, em không uống coca đâu. Thẩm Tại, anh muốn uống gì?”

Hai người đứng ở đó cứ như là phong cảnh để mọi người ngắm, có không ít người ghé mắt nhìn cặp đôi tuấn nam mỹ nữ. Thịnh Văn Ngôn chỉ tập trung vào đồ ăn, không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Nhưng Thẩm Tại lại thấy hơi nóng ruột, không phải vì mình bị người khác nhìn. Nguyên nhân là bởi vì khi bất cứ người đàn ông nào đi ngang qua, trăm phần trăm họ đều sẽ quay đầu lại, liếc mắt nhìn cẳng chân của người nào đó.

Thẩm Tại không muốn quản lý trang phục của cô gái nhỏ lắm, sợ làm cô không vui. Nhưng có lúc không kìm chế nổi, chỉ muốn kéo cho bộ váy dài ra thêm.

“Sao tự dưng anh ngây ra vậy? Em đang hỏi anh muốn uống gì đó. ” Thịnh Văn Ngôn vỗ vỗ Thẩm Tại.

Anh không nhịn được, nói: “Em mặc váy dài rất đẹp.”

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Váy ngắn xấu lắm à?”

Thẩm Tại nhìn cô: “Chỉ là bớt mặc váy ngắn lại thôi.”

Thịnh Văn Ngôn kịp phản ứng, cô nở nụ cười sâu xa, chân phải duỗi ra phía trước: “Em mặc cho anh nhìn mà, anh không thích chân dài hả?”

Thẩm Tại cau mày, đưa tay vỗ xuống chân cô: “Đứng cho ngay ngắn nào.”

“Ờm ~” Thịnh Văn Ngôn dùng ngón tay gõ gõ nhẹ vai anh, nhỏ giọng nói, “Nhưng mà đẹp đúng không?”

“Anh muốn mua gì ạ?”

Đúng lúc đến lượt của hai người, Thẩm Tại không muốn trả lời câu hỏi của cô, bước lên trả lời nhân viên.

Thịnh Văn Ngôn đứng phía sau nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh. Cô cố ý mặc chiếc váy này đó, lần đầu tiên hẹn hò mà, phải để anh được thưởng thức xem chân cô có dài ko chứ.

——

Mặc dù đông người nhưng Thẩm Tại vẫn mua được vé ghế đôi, cách khá xa mọi người, chỗ ngồi cũng rộng. Thịnh Văn Ngôn bưng hộp bắp rang ngồi xuống.

“Anh ăn không?”

Thẩm Tại nhìn miếng bắp đã được đưa tới bên mép, định bảo không ăn nhưng nhớ lại lúc ở phố ăn vặt, khi đó anh không chịu ăn gì làm cô mất vui. Thế là Thẩm Tại há miệng ăn miếng bắp. Đúng thật, người ngồi cạnh bên nở một nụ cười thỏa mãn.

Thẩm Tại nói: “Lát nữa còn ăn cơm nữa đấy, em ăn ít thôi.”

“Ừ ~ ”

Thịnh Văn Ngôn nghe lời bỏ hộp bắp qua một bên, sau đó đưa tay ra, giật giật ngón tay trước mặt anh. Thẩm Tại hiểu ý, đưa tay cầm tay cô. Lòng bàn tay cô nhỏ xíu ấm áp, dễ dàng phủ lấy.

Khóe môi anh khẽ cong lên, suy nghĩ, có lúc Dương Khiêm Hòa cũng nói đúng, đi xem phim cũng không tệ lắm.

Mấy phút sau, phim bắt đầu chiếu. Bộ phim điện ảnh mới này rất đặc sắc, vậy nên hai người xem rất chăm chú. Nhưng sau đó Thịnh Văn Ngôn lại từ từ mất hồn.

Cô không nhịn được mà quay nhìn qua Thẩm Tại, trong không gian mờ tối, cô có thể thấy được đường cong khuôn mặt và ánh sáng phản chiếu qua đôi mắt, u ám không rõ, đẹp đến mức khiến người ta tâm viên ý mã*.

* tâm viên ý mã: Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định.

Mấy cặp đôi lần đầu tiên đi rạp chiếu phim chắc là không chỉ để xem phim thôi đâu nhỉ?

Nghĩ như vậy, Thịnh Văn Ngôn lại len lén nhích qua bên cạnh anh, ghế đôi không có khoảng cách, hai người dễ dàng sáp lại gần nhau. Thế là cô nhích rồi lại nhích, cho đến khi chân của cả hai hoàn toàn sát lại nhau.

Thẩm Tại cảm giác có gì đó khác lạ nên cúi đầu liếc nhìn, ánh mắt phát hiện thấy giữa cả hai đã không còn khoảng cách.

Da thịt xuyên thấu qua một tầng vải, truyền nhiệt độ, màu sắc óng ánh như hạt trân châu, cào ngứa trái tim của người duy nhất nhìn thấy cảnh tượng này. Ngón tay anh khẽ cử động, Thẩm Tại lại nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt cô gái nhỏ lấp lánh, nhìn anh, ngoắc ngoắc ngón tay.

Anh nghiêng người, tưởng là cô muốn nói gì đó. Nhưng một giây sau, cô gái sáp lại, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên mặt anh. Thẩm Tại khựng lại, tròng mắt sâu thẳm. Thịnh Văn Ngôn kề vào tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Phim có hay không anh?”

Trong không gian không ai trông thấy, làn hơi ấm nóng chui qua màn nhĩ của Thẩm Tại, giống như đánh lén, bất ngờ xông vào trong từng tế bào máu.

Cô đang cố ý.

Thẩm Tại tỉnh bơ trả lời: “Em không xem hả?

“Có chứ.” Thịnh Văn Ngôn móc tay anh, nhỏ nhẹ thủ thỉ trong bóng tối, “Nhưng nhìn anh đẹp hơn, lấy so sánh thì em không muốn xem phim nữa.”

Chiêu trò đùa bỡn lộ liễu, nhưng thần kỳ, chỉ khiến người ta thấy đáng yêu.

Thẩm Tại bóp nhẹ khuôn mặt cô, nhỏ giọng nói: “Không xem thì mình đi ra ngoài nhé?”

“Đã tới đây rồi sao lại đi ra chứ?” Thịnh Văn Ngôn nghe Thẩn Tại bảo đi thì lập tức ôm lấy anh, “Hay là chúng ta xem hết rồi ra?”

Đang vờn người ta thì nói bỏ là bỏ.

Thẩm Tại khẽ hít một hơi: “Em đó, thật là…”

“Em làm sao cơ?”

“Thích gây chuyện.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.