Gương mặt hắn ta kề sát vào mặt tôi,đôi môi chạm nhẹ…tôi đang…BỊ HÔN.Tôi vội vàng đẩy hắn ta ra,thầy giáo vừa viết xong các thứ trên bảng đang quay xuống chuẩn bị giảng bài khiến tôi phải ngồi yên,nhưng trong đầu đang tuôn ra hàng tỉ thứ: ĐỒ MẤT DẠY,MẤT NẾT,HƯ THÂN,SỞ KHANH,LÁO LẾU………..
Sao thầy cứ toàn làm lợi cho hắn ta vậy huhu số phận con dệp của tôi,nụ hôn đầu tiên của tôi sao lại giao cho cái tên mất dạy này cơ chứ?Tôi đỏ bừng mặt vì tức còn hắn ta thì cứ nhâng nháo ra vẻ chăm chú nghe giảng chẳng để ý gì đến xung quanh cả.Một vài đứa trong lớp nhìn thấy,chúng nó trố mắt ra nhìn tôi như người sao Hỏa ấy.Mà có phải tại tôi đâu cơ chứ.
Hận 1 nỗi tôi không thể bóp cổ hắn lè lưỡi ra ở đây.Huhuhu Nguyễn Đăng Dương,ta sẽ bào thù.
——————————
Ngay khi trống hết tiết,tôi quay ngoắt sang bên cạnh,vung tay định tát nhưng lại bị hắn bắt được,tôi chưa kịp giơ chân thì hắn đã đứng xa “tầm tay….à quên tầm chân trẻ em” của tôi.Tức anh ách ,tôi hét ầm lên:
– CẬU LÀ ĐỒ MẤT DẠY,ĐỒ KHỐN NẠN,ĐỒ…..ĐỒ….
– Là tại cậu quyết định mà,sao lại trách tớ.
-TÔI QUYẾT ĐỊNH CÁI QUÁI GÌ CHỨ?CẬU THÍCH CHẾT À.
Giờ ra chơi rồi mà lớp tôi vẫn im ắng như trong giờ học vì ai cũng chăm chú theo dõi sự việc của tôi và hắn,nếu bài giảng của thày chủ nhiệm mà cũng được chú ý đến thế này chắc thày tôi sướng điên lên mất.
Thấy có đông người nhìn,hắn ta bỗng nở nụ cười đểu giả:
– Thôi mà,chuyện tớ với cậu là một đôi ai mà chẳng biết,tớ chỉ là nhất thời không kiềm chế được mà hôn cậu 1 cái,làm gì mà cậu phải cáu thế.Ai nhìn thấy người ta cũng hiểu mà.
Hắn ta đang nói cái quái gì vậy chứ?Ai với ai là một đôi cơ?Khi tôi còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra cả lũ lớp tôi,chúng nó đứa nào cũng quay đi,bụm miệng cười.Có tiếng trêu gẹo bắt đầu được xướng lên:
– Thôi nhịn đi Vy ơi,có gì vợ chồng về nhà đóng cửa bảo nhau là được rồi.
– Mày có hấp dẫn người ta mới không kiềm chế được,sướng chết đi được lại còn giả vờ cáu.
Thật là quá sức chịu đựng!Tôi gầm lên:
– THÔI NGAY ĐI!
Những tiếng đùa giỡn ngắt hẳn,hắn ta có vẻ cũng nhận ra mình đã rất quá đáng,buông lỏng tay tôi ra,tôi vung mạnh,tát thẳng vào mặt hắn
“Chát”
Tiếng tát vang lên bỏng rát:
– Cậu quá đáng cũng vừa phải thôi. Tôi không phải là con nhỏ ngu đần không biết suy nghĩ đâu. Tôi sách cặp đi ra khỏi lớp trong ánh mắt bàng hoàng của mọi người.Đừng có chọc giận tôi,trên đời này tôi ghét nhất những ai đem tôi ra làm trò đùa.Đi thẳng xuống kho dụng cụ,đằng sau cái kho này là chỗ trốn ưa thích của tôi và cái Trang.
Ngồi phịch xuống đất,tôi mới nhớ ra mình chưa xin phép nghỉ,nhưng thôi,đằng nào bí thư cũng biết đường chữa cháy thôi mà.Sờ lên môi,cảm giác đôi môi ấm nóng vẫn còn nguyên.Sao hắn ta dám chứ?Nụ hôn đầu tiên của tôi,nụ hôn mà tôi đã gìn giữ bao nhiêu năm nay.
Quá đáng thật đấy,hắn ta coi tôi là cái gì vậy chứ,bất giác tôi thấy má nóng hổi,giọt nước mắt lăn dài,tôi ngồi khóc như 1 con ngốc.Dạo này tôi thừa nước mắt quá chăng.
—————————–
Lủi thủi ra khỏi trường,đến học cũng không yên nữa,tôi đang chuẩn bị đi bộ về thì thấy cái Trang:
– Đi theo tao đến đây chút-nó nói như ra lệnh,trong giọng nói có chứa chút gì đó bực dọc.
Thấy thế,tôi cũng chẳng hỏi nhiều,leo lên xe nó.
Nó đưa tôi đến khu biệt thự hôm qua,kéo tôi vào trong,nhưng tôi giữ lại:
– Vào trong ấy làm gì?
– Mày cứ vào thì biết
– Tao không muốn vào đấy.
– Tao nói mà mày cũng không nghe nữa sao?-nó cao giọng lên.
Tôi đành ngoan ngoãn đi theo,vừa bước vào phòng tôi đã ngạc nhiên bởi hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình: 5 đứa hôm qua đánh tôi chúng nó đang đứng dúm dó ở đấy.Trông khác hẳn vẻ anh chị hôm qua.Cái Trang nhướn mày hỏi tôi:
– Giờ mày có sáng kiến gì không?
Tôi không biết tại sao 5 đứa ấy mà phải sợ 1 mình cái Trang,nhưng nhìn khuôn mặt cầu khẩn của chúng nó cũng đủ biết cái Trang có thể làm những gì.Tôi có muốn trả thù chúng nó không ư?Có chứ!Tôi có muốn bắt chúng nó đau đớn như tôi không?Có chứ!Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại chần chừ:
– Tao không biết đâu,mà cũng chẳng muốn đánh nhau gì nữa,mày tha cho chúng nó đi.
Bọn kia nhìn tôi như kiểu tôi vừa làm cho cụ tổ chúng nó sống dậy được vậy nhưng khuôn mặt cái Trang vẫn lạnh lùng:
– Cái đó thì không được đâu.
– Thì bắt chúng nó xin lỗi là được rồi-tôi cố khuyên
– Xin lỗi mày là chuyện chúng nó chắc chắn phải làm rồi,nhưng tao đâu thừa hơi đến mức lôi mày đến đây chỉ để nghe lời xin lỗi vô giá trị của cái lũ này.
– Thôi,tao mệt lắm,mày nghe lời tao đi mà,chỉ 1 lần này thôi mà-tôi cầm tay nó,ánh mắt ngập tràn sự chân thành.
Nhưng tôi biết một khi nó đã quyết chẳng ai có thể lay chuyển nổi,nó ậm ừ đồng ý rồi dắt tôi ra xe.
– Nhưng mày đã thả bọn kia đi đâu?-tôi hỏi.
– Đưa mày về trước đã.
– Tao mà về chúng nó chết chắc,tao lạ gì mày.
– Nếu muốn chúng nó không bị đánh thì mày nghĩ ra hình phạt tương đương đi,tao sẽ suy nghĩ lại-nó nhìn tôi.
– Hay thế này nhé….
Sau khi tôi năn nỉ muốn gãy lưỡi nó cũng đành đồng ý để bọn kia chỉ phải lao động công ích cho ngôi nhà tình thương 1 tuần thôi.Thế cũng tốt lắm rồi.
Hóa ra hôm nay nó nghỉ học vì chuyện này,nếu mà có nó ở lớp chắc gì tên kia đã dám làm bừa như vậy…Nghĩ thế,tôi bất giác đỏ mặt khi nghĩ đến nụ hôn bất ngờ ấy,cái Trang nhìn tôi:
– Có chuyện gì trong lúc tao nghỉ học phải không?
– Hơ,có….
– Ha ha thế thì mai mày lại càng phải đi cho tao.
– À nhưng mà đi đâu vậy,lúc nó nói tao cũng chưa biết mà.
– Tiệc lớp ấy mà,mày đã hứa với tao là đi rồi đấy nhé.
– Thôi tha cho tao đi,nghe thấy tiệc tùng là tao đã sợ rồi.
– Đừng hòng nuốt lời với tao.
– Nhưng tao không chắc anh Long rảnh đâu.
– Kệ mày chứ.
—————————————————
Tối hôm ấy chẳng biết vì lí do gì anh Long tự nhiên gọi tôi lại:
– Tối mai anh đi dự tiệc lớp với em được không?
– Ơ,sao anh biết ạ?
– Trang nói với anh.
Rốt cuộc nó theo phe nào đây vậy?
– Nhưng thế có phiền anh quá không ạ?Vì ở đấy toàn bạn bè em thôi.
Anh ấy cốc đầu tôi 1 cái:
– Chỉ cần không bị lôi vào nhà vệ sinh để đánh thì thế nào anh cũng chịu được tất-rồi anh ấy cười.
– A,dám chọc em hả-tôi vươn tay lên cốc lại.
———————————————–
Chuẩn bị quần áo xong tinh tươm tôi mới thấy cái Trang đến,nó mặc bộ váy màu paster rất dễ thương,hoa đeo ở cổ tay cùng màu với hoa trên ngực áo anh Phong,nhìn cứ như cô dâu ấy.Anh Phong hôm nay nhìn cũng trẻ hơn thường ngày thì phải,anh mặc quần jean đen,áo vest trắng lịch lãm vô cùng.Nhưng vẫn không thể đẹp bằng anh Long của tôi được,tuy chỉ mặc quần jean và áo sơ mi nhưng vóc người cao,khuôn mặt quá đẹp của anh ấy vẫn không phai đi chút nào.
Cái Trang huých nhẹ vào tay tôi:
– Thế này thì lát nữa tha hồ mà mát mặt,bọn cái Nga không ghen nổ mắt hơi phí.
Tôi cười trừ.
————————————
Bữa tiệc rất náo nhiệt được tổ chức ở nhà Dương thì phải,khuôn viên nhà hắn ta rất rộng,có 1 khu vườn ngát hương hoa hồng giống hệt khu vườn nhà tôi.Khi tôi bước vào,mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh Long và anh Phong.Khiến tôi và cái Trang hớn hở ra mặt.Cái Trang kéo anh Phong đi biến đâu mất ngay khi tôi còn chưa kịp định thần.
Mấy con vịt giời lớp tôi nhào đến hỏi thăm anh Long (cứ thấy giai đẹp là y như rằng),đến lúc biết anh ấy không phải người yêu tôi chúng nó tỉ tởn hẳn lên trêu anh ấy làm tôi cũng thấy buồn cười theo.Mà chẳng hiểu hôm nay anh Long ăn nhầm cái gì,anh ấy hiền dã man,thêm khuôn mặt thư sinh nên đứa nào cũng tưởng anh ấy “giai nhà lành”.
Đang đứng nói chuyện phiếm bỗng nhạc đổi sang điệu Valse từng đôi dắt tay nhau ra sàn,anh Long quay sang nhìn tôi rồi cúi người xuống vươn tay ra mời kiểu quý sờ tộc,tôi phì cười nhưng chưa kịp đặt tay mình vào tay anh ấy tôi bỗng đứng sững lại bởi hình ảnh trước mặt: mọi người đang đứng dẹp sang 2 bên để hắn ta bước đến chỗ tôi cùng 1 bó hoa hồng rực rỡ- Nguyễn Đăng Dương-hắn ta định làm cái trò quái gì vậy?