Lá phượng xanh quá…. cuối cùng mùa hè cũng làm những thân cây đen thẫm phủ đầy lá xanh nõn nà….. cành phượng mọc ngay sát cửa sổ phòng tôi mang đến mùi thơm dịu mát….. lùa tay vào lá…. dễ chịu quá… dường như lúc này cái gì cũng đẹp lên thì phải….
Cửa phòng vang lên những tiếng gõ cửa đều đều… tôi phì cười…..:
– Em thay quần áo đi, anh muốn đưa em đến một nơi- anh “ấy” thò đầu vào mỉm cười với tôi.
– Ừ- tôi vui vẻ cười.
Nghe thấy thế Tùng cau mặt lại, nhéo má tôi:
– “Vâng ạ” không được ừ nữa, mà phải gọi bằng anh, xưng em chứ.
– Ái…đau. Cậy lớn bắt nạt bé à, không gọi nữa, át xít… hít leeee
Tôi lè lưỡi trêu ,định rụt người vào để đóng cửa phòng nhưng cánh tay đã bị giữ chặt lại… anh… ấy cười nụ cười đểu giả:
– Có gọi bằng anh không hả- anh giả vờ vẻ ghê gớm để dọa tôi.
– Không- tôi cố nín cười
– Có gọi không….?
– Không hahaha không…
– Nào…có gọi không nào?- anh ấy kéo tôi lại gần
– K…không- tôi sờ sợ nhưng vẫn cố tỏ ra anh hùng.
Chụt… hmmm…
– Á Á Á Á
Tôi nhảy dựng lên…anh ta thản nhiên vẫy vẫy tay đi mất
– Nhanh nhé, anh đợi- rồi bỗng dưng anh ta quay lại nhìn tôi, vẻ mặt đểu không tả nổi- nếu lần sau dám không gọi thì còn hơn thế đấy nhé hahahaaaa
Rồi anh ta chạy mất…. má nóng bừng… Tùng vừa hôn tôi… anh ấy vừa hôn tôi…. hôn tôi…… không phải cảm giác tức giận khi bị Dương hôn…… không phải cảm giác phơn phớt như nụ hôn ở má……. không phải….. mà là cảm giác hạnh phúc đến mức bản thân có thể run bắn lên……. ngọt ngào đến mức trái tim có thể tan chảy ra được….
Khẽ chạm vào môi… tôi mỉm cười….
——————————-
Cô ấy bước xuống… gương mặt không trang điểm nhưng vẫn rất dễ thương… má hơi hồng… con gái khi yêu hình như đẹp lên thì phải
———————————-
Anh ấy cứ đứng ngẩn ra nhìn làm tôi ngại vô cùng
– Có đi không nào- tôi nói, quay đi, tránh ánh mắt ấy
Tùng cau mày, bước tới gần chỗ tôi:
– Anh vừa dạy mà đã quên hả.. có cần anh nhắc lại không.
Khuôn mặt anh ghé sát vào.. tôi giật bắn cả người vội vàng nói:
– Anh có đi không ạ?
Anh ta cười mãn nguyện, kéo tay tôi ra xe:
– Đi thôi, em.
———————————————-
Nơi chúng tôi đến là 1 nhà hàng mang phong cách rất Việt Nam được trang trí bởi những đóa sen trắng và hồng bằng lụa khắp nơi… hương sen thơm mát khiến tâm hồn tôi dịu lại… có 1 nơi dễ chịu thế này mà tại sao tôi chưa bao giờ biết nhỉ?
Anh ấy gọi món gì đó….. tôi cũng không rõ lắm vì mải ngắm nhà hàng…
– Em sẽ rất thích cho xem.
– Anh toàn nói trước thôi, nói trước bước không qua đấy
Chữ anh tôi cố tình nói thật nhẹ nhưng khuôn mặt anh ấy vẫn lộ rõ vẻ thích thú.
– Gọi anh ơi đi.
-….
– Gọi đi mà, anh muốn nghe em gọi lắm.
-….
– Đi màaaaaaa
– ……………Anh….ơi.
Tôi ngại đến mức cứ cúi gằm mặt xuống…. tự nhiên lại gọi vậy… chẳng quen chút nào.
– Ơi, em muốn nói gì với anh?- anh ta nhìn tôi.
Ặc…. ác thật đấy…. bắt tôi gọi xong trả lời như thật ấy…. nếu thế, tôi cũng chẳng thèm nể nang nữa:
– Em muốn nói…….
– Em muốn nói gì- mắt anh ấy chớp chớp.
– Rằng……
-…Gì…?
– Là…..
– Là sao….?
– Là em chẳng muốn nói gì cả hhaaa
Nhìn khuôn mặt tức muốn xì khói của anh ấy tôi không nhịn được cười
– Thích trêu anh không?-anh ấy đe dọa.
Hừ… chẳng nhẽ tôi lại sợ mãi thế này á?
– Anh định làm cái gì chứ- tôi hếch mặt lên thách thức.
– Này thì định làm gì này.
Dĩ nhiên là anh ấy chồm người lên định hôn tôi nhưng nhờ đã thủ thế từ trước, tôi né dễ dàng, còn “con người hiểm ác” kia cứ thế mà lao theo quán tính thôi. May sao cái bàn là loại vô cùng chắc chắn nên không bị đổ. Nhìn cảnh anh ấy nằm ngang bàn như con cá thờn bơn tôi chỉ biết đứng đó cười như nắc nẻ.
– Ha ha ha anh, anh đáng yêu quá đi mất.
– Hờ hờ anh sẽ báo thù.
Chắc anh ấy định lao ra chỗ tôi làm gì đó nhưng ngay khi nhận ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn về chỗ 2 đứa, anh ấy vuốt vuôt áo, vẻ mặt lãng mạn như quý tộc, tay kéo lại ghế cho tôi :
– Chỉ cần em vui là được.
Hic, sởn cả gai ốc được mà. Tôi đành ngoan ngoãn ngồi vào ghế:
– Hic, anh gớm quá đi.
– Không thì làm sao trị được em.
Rồi tự nhiên anh ấy đứng lên:
– Đợi anh chút nhé.
– Anh đi đâu vậy?- tôi thắc mắc.
– Anh muốn tự tay mang món ăn ra cho em. Đợi chút thôi mà.
————————————————-
– Tại sao tôi phải đi?
– Vì anh là người yêu của em, yêu nhau đi chơi với nhau cũng là chuyện thường thôi mà. – Thanh Thanh đáp nhẹ nhàng.
– Cô muốn đi đâu? Tôi không rảnh rỗi đến thế đâu.
– Chỉ là đi ăn cùng em 1 bữa thôi mà. Địa chỉ lát nữa em sẽ nhắn cho anh sau.
– Mấy giờ?
– 10 phút nữa.
– Tại sao sát giờ mới báo cho tôi?
– Nếu cho anh quá nhiều thời gian anh đổi ý thì sao?
– Hừ.
Tiếng tút dài, Thanh Thanh khẽ cười, nụ cười tươi tắn mà đã bao lâu nay cô không còn biết đến nữa. Dương không hề phản đối. Chỉ luôn tỏ ra khó chịu, cô hiểu trong lòng anh đã chấp nhận cô rồi chỉ là anh cố chấp, anh cứng đầu mà không chịu thừa nhận thôi.
———————————————-
Bàn tôi ngồi cạnh khung cửa bằng kính viền gỗ rất đẹp, nhìn giống như tấm gương lớn trong lâu đài nào đó vậy, khung cửa này nhìn thẳng ra một khu vườn trồng rất nhiều sen cạn được bày trí rất đẹp.
Tuy quán kê bàn rất gần nhau nhưng ghế ngồi là loại cao quá đầu người nên vẫn rất riêng tư, mải ngắm khung cảnh tôi không để ý đến 2 người vừa ngồi xuống bàn ngay cạnh cho khi tiếng nói chuyện bắt đầu:
– Tại sao cô lề mề quá đáng vậy- giọng con trai vang lên có vẻ khó chịu.
– Em là con gái mà, anh phải để em trang điểm chút chứ.
– Nếu vậy thì rút ngắn thời gian đi ăn lại.
Tôi giống kẻ nghe lén quá đi, nhưng thật ra là nó cứ đập vào tai ấy chứ có phải tôi muốn nghe đâu. Mà cái loại con trai gì mà lại hành xử với phụ nữ như thế. Vậy mà cũng kiếm được người yêu thì đúng là tài giỏi.
Tiếng nói chuyện lại tiếp tục, có vẻ 2 người đã bình tình trở lại, giọng nói khó chịu ban nãy của hắn ta đã dịu xuống, nhỏ lại:
– Tại sao hôm trước cô biết tôi hẹn Vy ở đâu mà đến?
Ơ…. Vy á? Là tôi sao? Hay là tên người giống người? Nhưng…. Sao hai giọng nói này quen quen…
– Chị ấy nói cho em biết đấy, chị ấy bảo chị ấy không thích đến, em có thích thì đi mà đến.
Lần này thì tôi biết đây là ai rồi. Thanh Thanh và Dương. Thật là trùng hợp. Nhưng hai người đang nói về cuộc hẹn nào vậy?
– Nếu hôm ấy em không đến, anh định đợi chị ta đến bao giờ?- Thanh Thanh hỏi giọng giận dỗi.
– Bao giờ mặc xác tôi.
Liệc… có phải hôm sinh nhật cậu ấy? Nhưng chẳng phải sáng hôm sau cậu ấy nói với tôi là có việc bận không đến được đó sao? Chết rồi, vậy là cậu ấy có đến. Và có lẽ đã đợi tôi rất lâu nữa. Tuy nhiên, tôi đâu có nhờ Thanh Thanh đến đó, cũng đâu có nói những lời như con bé đã nói?
– Anh cứ cố chấp thì ích gì, chị ta cả đời này cũng chẳng bao giờ yêu anh. Chị ta vừa bỏ anh Long đã quay ngay sang tán tỉnh anh Tùng rồi. Cái loại con gái tầm thường như vậy anh thích ở điểm nào chứ.
-…..
– Chị ta chẳng xứng đáng chút nào, con người dối trá và nham hiểm.
– Cô đừng nói nữa- Dương không nhìn Thanh Thanh.
– Anh tưởng chị ta tốt đẹp ư? Anh nghĩ vì anh nên em nói thế ư?
– Cô im đi- Dương gằn giọng- nếu cô nói thêm bất cứ câu nào nữa thì đi về!
Tôi choáng váng…. Cảm thấy ngạt thở vô cùng… Tại sao? Hóa ra trước nay con bé luôn nghĩ về tôi như thế… vậy mà…. Hóa ra chỉ có tôi ngu ngốc tin tưởng hay sao… tôi muốn rời khỏi đây… muốn đi ngay lập tức… tôi không thể chịu đựng thêm chút nào nữa… con người… thật đáng sợ.
Tôi vội vàng đứng dậy đi nhanh về phía phòng bếp… phải tìm Tùng…
Anh đang đứng đợi người đầu bếp làm gì đó… khuôn mặt háo hức…. tấm lưng rộng quay nửa về phía tôi… bước chân tôi không vững… nước mắt sắp trào ra… sao tất cả những người tôi tin tưởng bao lâu thật ra đều lừa dối tôi… vòng tay dang rộng ra… tôi ôm lấy anh ấy:
– Em muốn ra khỏi đây.
Anh ấy hơi ngỡ ngàng ngoái lại nhìn tôi, ánh mắt trìu mến, anh quay sang nói gì đó với đầu bếp, rồi nắm lấy tay tôi dắt ra ngoài:
– Đừng.
Tôi khựng lại, tôi không muốn gặp Thanh Thanh trong bộ dạng này.
– Đi cửa khác được không anh?- tôi nài nỉ.
———————————–
Tùng thấy cô ấy rất kì lạ, bỗng dưng ôm lấy anh rồi lại đòi đi về bằng cửa khác, trong lúc anh đi đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Ngồi trên xe, cô ấy ôm chặt anh, giọng nói hơi nghẹn lại:
– Em vừa gặp Thanh Thanh, con bé đi ăn với Dương…
———————————-
Tùng dừng lại bên một dòng sông, gió thổi mạnh làm mái tóc tôi rối tung, anh khẽ đưa tay vuốt chúng, khuôn mặt anh dịu dàng nhìn tôi:
– Anh không hiểu có chuyện gì với con bé nữa, có lẽ chỉ là do nó thích Dương quá thôi.
– …
– Em đừng suy nghĩ nhiều, người ta nghĩ gì về mình đâu có qua trọng, quan trọng là mình sống như thế nào.
Anh ấy ôm lấy tôi, vòng tay ấm áp quá, tôi dụi dụi mặt mình vào áo anh, hạnh phúc và bình yên quá… nhưng…. Nếu nói tôi dối trá… cũng đúng thôi… ngay lúc này đây… tôi vẫn đang lừa dối anh mà…
Kéo nhẹ vòng tay anh ra… tôi sẽ nói… sẽ nói hết