Ngay khi biết tin,cái Trang cười như chưa bao giờ được cười,điệu cười khả ố ấy làm tôi chỉ muốn đấm cho nó 1 phát(cái này nghe quen quen).Làm sao nó lại vui như tết vậy cơ chứ:
– Mày hết đường trốn nghe con.
– Tại mày,tất cả ra nông nỗi này là tại mày..
– Hờ cứ cho là tại tao nhưng mày cũng đóng góp 1 phần không nhỏ đâu nhé.He he he
Nói rồi nó hỉ hả cúp máy bỏ lại tôi chết chìm trong uất ức huhu số tôi đúng là số con dệp mà.
Dù cho tiền thuê nhà làm túi tiền của tôi rất rủng rỉnh nhưng tôi vẫn không muốn bỏ việc làm thêm ở Lặng nên tối nào tôi cũng đi tít mít đến tận 8h mới thèm về nhà,ngôi nhà yên lặng và đẫm hương hoa hồng đã trở nên quá quen thuộc.Nhưng hôm nay sự quen thuộc ấy đã hoàn toàn biến mất,vừa về đến nơi tôi đã suýt điếc tai bởi tiếng nhạc vặn hết cỡ,chẳng cần nói cũng biết thủ phạm là ai.
Mặc kệ cho tôi hò hét loạn lên ở dưới nhà hắn ta vẫn chẳng chịu vặn bé cái volume xuống chút nào,không thể chịu được nữa tôi lao ầm ầm lên gác gập cái laptop gắn lủng củng loa thật mạnh (hic may mà nó k sao không thì bán nhà đi mà đền mất),hắn ta đang đứng ngoài ban công thản nhiên nhìn tôi như chẳng có chuyện gì rồi hắn ta ngoắc ngoắc như kiểu tôi là em út nhà hắn ta vậy,đúng lúc tôi định quay đi:
– Thảo Trang,tối nay có sao băng đấy,sắp đến giờ rồi,em có muốn xem không?
Cái gì?Sao băng?Tôi chưa bao giờ được thấy sao băng cả,hầu hết chỉ là qua phim ảnh mà trên phim người ta toàn làm quá lên thôi mắt người bình thường mà nhìn thấy cả một cơn mưa sao băng mà toàn những ngôi sao to bằng nắm tay sáng như đèn ô tô thế thì có mà trái đất sắp diệt vong mất,hỏi tôi có muốn xem sao băng không ư?Dĩ nhiên là rất rất muốn rồi.Nhà tôi lại chỉ có cái ban công phòng anh ta là nhìn rõ bầu trời nhất.Nhưng….anh ta vừa gọi tôi là gì nhỉ?Ôi chết,tôi quên mất trong mắt anh ta tôi vẫn là cô vợ sắp cưới Phạm Thảo Trang của anh ta.May,suýt hố.Suy nghĩ một chút,tôi chạy như bay lên phòng không quên nói với theo:
– Đợi tôi chút,anh canh chừng đấy,không được để sao băng bay mất đâu.
Có tiếng anh ta cười:
– Cô bé ngốc này,ai mà canh chừng nổi sao băng cơ chứ.
Dĩ nhiên anh ta nói rất nhỏ và tôi chẳng nghe thấy gì nếu không anh ta ăn đấm là cái chắc.Khệ nệ bê cái ghế ra ban công phòng anh ta:
– Mấy giờ thì có?
– Uhm,chắc tầm 15 phút nữa?
– Có sao băng thật hả?
– Mưa sao băng luôn ấy chứ hì hì-anh ta cười-mà này,sao em ăn nói với người lớn như thế hả.
– Anh mà người lớn gì?
– Sao anh lại không người lớn?Anh chẳng người lớn quá đi ấy chứ.
– Ờ thế anh là người lớn,tôi là trẻ con,thế sao người lớn lại đi dành kem của trẻ con vậy?- Tôi vặn vẹo.
– Anh dành kem của em lúc nào,anh đã định nhường cho em rồi đấy chứ,là tại em không thèm đếm xỉa đến anh thôi.
Thấy tôi im lặng,anh ta nói tiếp
– Nhưng dù thế em vẫn phải gọi anh là anh và xưng em chứ.Anh 23 tuổi rồi mà.
Tôi vẫn dán mắt lên bầu trời chỉ sợ nếu quay đi chỗ khác trong tích tắc thôi ngôi sao băng kia cũng sẽ bay vèo cái đi mất:
– Anh già như thế thì tôi phải gọi bằng chú mới được.
Tối cố tình giả vờ không nhìn thấy cái khuôn mặt anh ta lúc này, thật lòng mà nói nó giống hệt khuôn mặt nhóc em họ 3 tuổi của tôi khi nó bị dành mất kẹo.
– Anh không chịu,em vẫn gọi anh Long là anh và xưng em cơ mà,anh Long còn già hơn anh nữa đấy.
Ha ha ha nếu có thể tôi đã chụp ngay cái khuôn mặt của anh ta lúc này,chắc nó sẽ khiến tôi cười trẹo cả quai hàm mất.
– Anh đang dỗi đấy à-tôi càng trêu-thế mà cũng đòi làm người lớn.
– Anh có dỗi đâu mà.
Hahaha “anh có dỗi đâu mà” trong khi trán đã nhăn tít lại rồi,nhưng tôi chưa kịp nói đến câu thứ 3 anh ta bỗng lao tới,2 tay cầm khuôn mặt của tôi……..và………..xoay nó thẳng về phía bầu trời đen đặc lúc này đang sáng lóe lên bởi một vệt sáng lấp lánh như được ghép bởi cả triệu mảnh pha lê.Sao băng!
– Ước đi em-anh ta giục.
Tôi vội vàng nắm chặt hai tay lẩm bầm cầu xin điều gì đó.Lúc mở mắt ra tôi thấy anh ta đang cố ghé sát tai vào mặt mình hòng nghe được điều tôi ước dù tôi nói chỉ nhỏ như tiếng muỗi vo ve,nhưng có lẽ anh ta thậm chí còn chẳng phân biệt nổi lúc tôi đang lẩm nhẩm và lúc đã ước xong.
“Cốp”
“Ui da”
-Sao em mạnh tay thế?-Anh ta vừa nhảy choi choi vừa xuýt xoa cứ như thể tôi vừa cốc thủng cả đầu anh ta vậy.
– Ai bảo anh nghe lén tôi ước làm gì?Nếu bị nghe thấy,ước mất linh,tôi cốc cho anh long cả não ra luôn.-tôi hằm hè đe dọa.
– Anh có cố ý đâu,tại em ước thành tâm quá nên anh tò mò
Lời giải thích của anh ta cứ như kiểu tôi xui anh ta nghe lén tôi không bằng.Tôi ngúng nguẩy đi lên phòng.Anh ta kéo lại
– Hôm nay mưa sao băng mà,sao em không xem nữa à?
Tôi chỉ tay lên bầu trời:
– Mưa sao băng thì chưa biết,nhưng mưa thật thì sắp rồi kìa.
Thời tiết mùa này cứ thất thường như cô nàng mới yêu vậy,lúc mưa lúc nắng.Tôi chỉ nghĩ vậy chứ thật ra làm sao tôi biết được cô nàng mới yêu thì như thế nào.
Anh ta không nói gì nữa,quay lại đứng tựa bên khung cửa,ngoài ban công,bầu trời mới nãy còn cao và trong,nay đã phủ kín bởi những cuộn mây đen,gió giật mạnh kéo những cành cây mềm và dài của cây phượng trước cửa rạp về một phía,những cành nhỏ nhanh chóng gãy lìa.Tại sao nhỉ? Tại sao gió lại ào đến nhanh như thế,mạnh mẽ như thế,kéo phăng cành cây đi,trút hết cái màu vàng vọt,xưa cũ trên cành,nhưng đến sáng mai thôi khi gió lặng chỉ còn hàng cây tróc gốc im lìm,cây chết,còn gió đi đâu?
Ôi tôi suy nghĩ vớ vẩn gì vậy không biết nữa.Chỉ tại hắn ta,nhìn hắn ta im lặng bên khung cửa dường như có cái gì đó buồn và cô đơn đến vô hạn.Có lẽ tôi nên đổi câu lúc nãy thành thời tiết mùa này cứ thất thường như Hoàng Nhất Tùng vậy.Như vậy dễ hiểu hơn nhiều.
Tôi nằm im lặng,trên giường,vừa học bài xong,gió giật và sấm chớp suốt 2 tiếng rồi,trời vẫn chưa mưa được,không khí không nóng nhưng cứ hầm hập những hơi âm ẩm,quánh đặc lại.Tôi ghét cái kiểu thời tiết này vô cùng nó khiến người ta cảm thấy tù túng và dễ nổi cáu.Ngồi dậy khoác thêm áo khoác mỏng,tôi phải kiếm ình một cốc nước hoặc bất cứ thứ gì đẩy lùi cảm giác khó chịu,ngột ngạt trong người.
Đi qua phòng,anh ta vẫn ngồi đó,im lặng và xa xăm.Tôi đi thẳng xuống bếp,tìm sữa.
Có cái gì đó thật ấm,áp vào má tôi,mùi sữa béo ngậy xua tan đi cái không khí ngột ngạt,nhận lấy cốc sữa nóng,đã bao lâu rồi tôi không uống sữa nhỉ.
Cô ấy ngồi cạnh tôi,chiếc áo khoác mỏng quấn quanh bộ đồ ngủ chi chít hình gấu và trái tim màu hồng,tôi mỉm cười.
– Anh cười gì- cô ấy đã sắp đỏ mặt lên rồi
– Tại em dễ thương quá.
“Cốp”
“Ui da”
– Sao em bạo lực vậy?
– Cứ nói mấy câu kiểu đó có ngày lõm sọ đừng kêu.
………
……..
…
– Này,..tại sao lại pha sữa cho anh?Anh lớn rồi mà,phải pha cà phê chứ?
– Lớn cái gì,bộ hộp sữa có in là lớn không được uống à.
Thấy tôi chần chừ,cô ấy nhào tới,giật lấy cốc sữa:
– Không uống thì giả đây.
Nhưng dĩ nhiên là tôi không trả rồi,cô ấy pha cho thì dù là nước đường tôi còn thích chứ nói gì..
– Không,anh uống mà.
-Anh Long đi đâu rồi,sắp bão đến nơi rồi,anh ấy không định về nhà sao?
– Chắc anh ấy đi bão.
Cô ấy thoáng nhíu mày,định rút điện thoại ra nhưng nghĩ gì đó nên lại thôi.
– Anh gọi anh ấy về đi,sắp mưa rồi,chẳng ai biết trước được truyện gì với cái kiểu thời tiết này đâu.
Tôi gật đầu cười,đành rút điện thoại gọi ông anh trời hành của mình về vậy chứ biết sao.Dù trong lòng chẳng thoải mái,mà sao cô ấy cứ tốt với tất cả mọi người như thế vậy?
Sáng hôm sau may mà trời đã tạnh hẳn,trên đường la liệt những cành cây khô và lá,vàng có,xanh có.Thảo Trang sắp đến rồi,sáng nay tôi chẳng kịp ăn sáng vì còn phải ra tận ngõ đón nó,híc,số con dệp mà,thật ra bình thường nó làm gì có cái phước thế này,tại tôi sợ cái loa phóng thanh của nó sẽ réo ầm ĩ cái tên xinh đẹp của tôi lên nên đành ra đây chặn họng nó trước vậy.Cẩn tắc vô áy náy mà.
Nhưng thế quái nào mà giờ này nó vẫn chưa xuất hiện nhỉ,sốt ruột,tôi quay lại nhà thì đúng lúc cái Trang đi từ ngõ khác đến đang chuẩn bị bật cái loa thùng của nó lên,tôi ném thẳng cái xe(xót quá) nhào tới bịp chặt mồm nó lại:
– Mày có im không?Lão ấy tưởng tao tên Thảo Trang đấy.
Lúc đầu nó nhìn tôi bịp mồm nó mà như kiểu lần đầu nó nhìn thấy bệnh nhân tâm thần trốn trại vậy,sau đó nó mới thôi.
– ..ỏ…a..ạt..ở…(bỏ ra,ngạt thở)
Nhưng đến tận khi nó cố nói tôi mới nhận ra không chỉ là mồm mà mũi nó tôi cũng chặn hết lại,hehe coi như chả thù vụ “vũ điệu hoang dã” hôm trước.
– Thôi,đi nhanh không lão ấy ra giờ- tôi lôi nó đi.
—————————————-
– Trang này,hôm qua mày có nhìn thấy sao băng không?
– Hâm à,hôm qua mưa mà?
– Trước lúc mưa cơ.
– Trước lúc mưa có à,chán thế,thế mà không nhắn tin cho tao,hôm nọ tao xem thời sự bảo nay mới có sao băng từ hôm kia cơ mà?
– Nhưng chính mắt tao nhìn thấy mà.-tôi cãi
– Có đẹp không?
– Uhm,đẹp lắm,nhưng trước nay tao thấy trên phim nó to,tao tưởng bốc phét,nhưng ngôi sao hôm qua tao nhìn thấy còn to hơn cả trong phim mày ạ.
– Vậy á,lạ nhỉ.
Và,điều kì lạ ấy nhanh chóng được lí giải khi chúng tôi đến lớp,cái Thanh-chuyên gia thiên văn học của chúng tôi đang ngồi bô bô thuyết giảng về điều xảy ra tối qua:
– …..600 năm rồi mới có lại một lần sao chổi to như thế,dùng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được nó to và đẹp như thế nào…..Nhưng thế quái nào mà ngôi sao đẹp thế lại bị coi là mang đến xui xẻo cơ chứ…………..
Mấy đứa xung quanh còn tự nhiên đá thêm vào:
– Không biết tối qua có đứa đần nào nhìn trời mà tưởng đấy là sao băng không nhỉ.
Cái Trang tủm tỉm về chỗ,còn tôi cứ chết gí ra ở đấy,600 năm…600 năm…tại sao 600 năm mới xảy ra 1 lần mà lại nhằm đúng vào tôi cơ chứ huhu.
HOÀNG NHẤT TÙNG,ANH CHẾT VỚI TÔI.