Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 3: Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu…



Sáng hôm sau, đúng 8h30 phút, Hạo Thiên nhắn tin cho tôi, nói cậu ấy đang ở ngay dưới nhà tôi. Tôi lúc này, tóc xõa bồng bềnh, áo phông váy xòa, chân đi đôi giày bánh mì đế cao, vừa dịu dàng vừa đáng yêu, đang loay hoay trước gương ngắm nhìn. 

Đọc tin nhắn xong, tôi xách chiếc túi xách hình mặt cú mèo chạy vèo xuống dưới nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ và Lăng Di:

– Con không nhìn nhầm đấy chứ, còn chưa tới giờ cơm trưa kia mà, sao hôm nay chị ấy dạy sớm vậy ?- Lăng Di quay sang hỏi mẹ Lăng Diêu. Mẹ chẳng nói gì, hình như cũng hơi ngạc nhiên. Phải rồi, bình thường cứ vào chủ nhật là tôi ngủ nướng cho hết sáng khét lẹt đến khi ăn cơm trưa mới tỉnh dậy cơ mà. Tự dưng hôm nay dậy sớm, còn ăn diện như vầy không ngạc nhiên mới lạ.

– Con định đi đâu à?

– Dạ. – tôi đáp vội, cầm cốc sữa mẹ pha sẵn trên bàn, tu ừng ực, rồi chạy ra khỏi nhà, nói vọng vào trong- Con đi chơi với bạn, tạm biệt…

– Nhớ về sớm nha con ..

– Dạ…

Vừa bước ra khỏi cổng, tôi đã thấy Hạo Thiên và một chiếc xe đạp, đang đứng đợi tôi dưới gốc cây hoa sữa ven đường , cậu ấy đang mải nhìn đâu đó, không để ý đến tôi. Khung cảnh trước mắt hiện giờ rất đẹp. Hạo Thiên ngồi trên chiếc xe đạp mới cóng, chống một chân xuống đất, đôi mắt nhìn ra xa , ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua từng kẽ lá vương lại trên mái tóc cậu ấy, phản chiếc gương mắt đẹp trai dịu dàng vô cùng. Tôi đứng ngây ra nhìn, điều khiến tôi xốn xang trong lòng đó chính là có một người con trai nào đó đang đợi tôi, kiên nhẫn chờ đợi…

– Hey ..- tôi bước tới, đập nhẹ vào vai cậu ấy. 

Hạo Thiên quay lại, nhìn tôi ngây ra một chút rồi mỉn cười ;

– Hôm nay trông cậu đáng yêu lắm….

Lời khen bỗng chốc khiến tôi đỏ mặt, khẽ thẹn thùng quay mặt đi, dán mắt vào cái bánh xe. Như nhớ ra điều gì đó tôi vui mừng reo lên 

– Hạo Thiên, cậu định đi xe đạp thật sao?

– Dĩ nhiên …- cậu ấy nháy mắt tự tin đáp trả

Hôm qua khi nhắn tin hẹn nhau, tôi có nói tôi muốn được cùng bạn trai của mình đèo nhau trên một chiếc xe đạp. Đã từ lâu tôi luôn muốn được cùng người ấy của tôi lượn lờ khắp thành phố, cùng nhau ăn kem, cùng nhau dong duổi đây đó, rồi cùng nhau tản bộ bên nhau khi trở về, trên trời có hàng ngàn vì sao, khoảng không hiu hiu gió, điều quan trọng là có tôi có người đó, bên nhau cùng sánh vai . Chầm chậm, chầm chậm đạp từng vòng xe, như vậy khoảng thời gian bên nhau có thể được kéo dài hơn, lãng mạng vô cùng …

Nhà Hạo Thiên không có xe đạp, hàng ngày cậu ấy được tài xế của nhà mình đưa đi đón về, xe máy thì có thể đi, còn xe đạp không biết cậu ấy có thể chạy hay không, tôi nghi hoặc hỏi;

– Có chắc là cậu có thể đèo tớ không đó, tớ không muốn bị ngã xe rồi phải vào viện nằm đâu.

– Bậy bạ, cứ lên đi là biết.

Tôi trèo lên xe, yên vị ở ghế ngồi sau, đưa tay túm lấy hai vạt áo bên eo Hạo Thiên. Cậu ấy chuẩn bị đạp, chiếc xe lượn lẹo vài vòng suýt thì đổ, tôi sợ hãi hétlên, túm chặt vào eo Hạo Thiên, xong sau đó, chiếc xe mới giữ được thăng bằng, nhưng vẫn di chuyển rất chậm chạp. Tôi đi bộ khéo còn nhanh hơn ấy .

– Nè, cậu tập đạp xe từ khi nào vậy hả?

– Mới hôm qua..- Cậu ấy tỉnh bơ đáp. Cái gì cơ? Mới hôm qua, hôm qua lúc nhắn tin tôi nhớ cũng tầm chín mười giờ rồi, cậu ấy tập xe thế nào chứ.

– Hôm qua muộn như vậy mà cậu vẫn tập sao. Tập tới khi nào?

– Tớ cũng không biết nữa…

– Hạo Thiên, cậu làm người ta cảm động chết đi được ý. – giọng tôi ươn ướt, thật sự là rất cảm động, tôi nhớ hồi nhỏ, lúc tôi mới tập xe đạp. Thật sự không dễ dàng chút nào, ngã lên ngã xuống, tới nỗi thâm tím cả mình mảy, đầu gối còn bật cả máu ra, đau kinh khủng. ấy vậy mà phải một tuần sau tôi mới biết chạy xe.Vậy mà Hạo Thiên, cậu ấy biết chạy xe đạp chỉ sau có một đêm, tại hạ khâm phục khẩu phục . 

Đang nghĩ tới đây, một chiếc me máy khác rồ ga đi tới, chiếc xe đạp của chúng tôi vội né sang bên đường, Hạo Thiên tay lái không vững, chiếc xe đâm vào tường , tôi hét lớn. Ôi trời đất ơi……….

Điểm đến đầu tiên của cặp đôi xe đạp đâm tường chính là rạp chiếu phim, tôi có thích một bộ phim tình cảm lãng mạng về tình yêu có tên ‘Tình yêu đẹp nhất’. Tôi kéo tay Hạo Thiên định nói chúng ta cùng xem đi nhưng không biết từ lúc nào trên tay cậu ấy đã có hai tầm vé phim ma có tên ‘ Oan hồn báo oán’ mới nghe tên thôi mà tôi đã dựng hết cả tóc gáy. Định không đi, nhưng nghĩ cậu ấy đã mất công mua vé rồi không vào thì thật phí, thế nên tôi miễn cưỡng bị cậu ấy nắm tay lôi vào . Người xem cũng đông, nhạc phim vừa nổi lên, tôi đã đưa tay lên che mặt, qua kẽ tay khẽ liếc mắt sang nhìn Hạo Thiên trách móc, cậu ấy còn nhìn lại tôi cười đểu. Thật đáng ghét quá đi mất thôi. 

Sau đó, tôi hét như chưa bao giờ được hét, mọi người nhìn mà ngại muốn chết. Tôi quay mặt vô sau không thèm xem, tay bán miết lấy tay áo Hạo Thiên, mồ hôi rịn ra đầy trán. Tôi sợ thật, không phải giả bộ đâu, từ bé bẩm sinh đã sợ ma kinh điển, mà cũng chẳng hiểu tại sao nữa. 

Bộ phim chưa chiếu được một nửa, chúng tôi đã trở ra, vì sao hả, chắc vì Hạo Thiên thấy tôi rúm ró như một con mèo bị ướt mưa trông rất đáng thương nên nảy sinh lòng chắc ẩn, nhưng chắc cũng vì tôi vừa túm vừa cấu vào tay cậu ấy đau quá .

Sau đó tôi kéo tay cậu ấy đi xem bộ phim mà tôi yêu thích, ở trong này có rất nhiều cặp tình nhân, họ ngồi dựa vai nhau rất tình cảm, khẽ thì thầm cái gì đó. Chúng tôi ngồi xuống, và bắt đầu xem phim, bộ phim mở đầu với cuộc gặp ngỡ đầy bất ngờ và náo loạn của hai nhân vật chính, sau đó là những lần gặp ngỡ tiếp theo, rồi dần nảy sinh tình cảm, một bộ phim với motip cũ òm. Tôi thấy đầy trong các cuốn truyện tranh tuổi teen mà hồi cấp 2 tôi vẫn ưa thích. Hai nhân vật chính phải chia xa vì hai gia đình không cho phép, cuộc chia li diễn ra với những câu từ vô cùng sến súa và mùi mẫn, chốt lại bằng cái hôn vô cùng tình cảm. 

Trong rạp chiếc phim vang lên những tiếng khóc thút thít, cặp đôi phía trước tôi cuốn lấy nhau rồi hôn đầy si mê. Tôi vội nuốt khan, từ lúc xem phim tới giờ, tôi và Hạo Thiên cũng chỉ yên lặng xem phim, thi thoảng nói vài câu bình luận cho có, và cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay nhau mà thôi. Không hiểu sao khi xem đến đoạn này,mặt mũi tôi nóng ran hết cả nên, thầm nghĩ, liệu Hạo Thiên có bất ngờ quay sang hôn tôi không nhỉ, một nụ hôn ngọt ngào rồi kết thúc trong sự nuốt tiếc, à không , không có cái kết mới phải …

Bỗng phía bên cạnh tôi vang lên tiếng động, hai nhân vật chính trên phim vẫn hôn nhau, hôn lâu như sắp ngẹt thở tới nơi rồi. Tôi ngồi yên bất động, rán mắt vào màn hình như không cảm nhận được cái thân thể bên cạnh đang ngả về phía tôi. Mồ hôi rịn ra đầy tay, trái tim tôi bắt đầu nhảy nhót liên hồi, thình thịch …thình thịch….như đang chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng ngực vậy đó…. Hạo Thiên sắp hôn tôi, bạn trai tôi sắp hôn tôi, nụ hôn đầu đời của tôi đã gìn giữ suốt 18 năm qua sắp trao cho người ta rồi …

Có hơi thở đang phả vào gáy tôi, tim tôi đập nhanh tới nỗi sắp phát bệnh lên rồi. Lúc đang suy nghĩ xem mình nên đón nhận nụ hôn đó như thế nào, liệu có nên giả vờ e thẹn rồi mới bắt đầu hay là đáp trả một cách mạnh mẽ thì bỗng ‘ bộp…’ 

-……….- tôi 

Có vậy gì đó nằng nặng ngã vật vào người tôi, tôi trố mắt quay sang, mặt mày méo mó cả lại , hóa ra là Hạo Thiên, cậu ta….hắn ta…tên này hắn…hắn dám ngủ trong lúc đang xem phim với bạn gái sao? ĐỒ ĐÁNG GHÉT NÀY ….. bó tay

Đúng là đau tim quá đi mất….

Khi xem xong bộ phim này thì cũng tới giờ ăn trưa, lúc tôi gọi Hạo Thiên dạy, cậu ấy vươn vai rồi đưa tay lên ngáp một cái rồi hỏi một câu tỉnh bơ

– Hết phim rồi à? May quá, tớ còn tưởng phải ngủ thêm, lưng mỏi chết đi được 

– Còn vai tớ sắp bị gãy đến nơi rồi đây này…- tôi giả bộ giận dỗi, khiến cho Hạo Thiên cuống lên dỗ dành, nài nỉ, xin lỗi, vân vân…

Sau đó tôi mới thôi giả bộ, bắt cậu ấy đưa đi ăn 

Chúng tôi đi ăn trưa, lúc ăn thì có vô số ánh mắt nhìn về phía tôi. Những ánh mắt được chia làm hai loại. một là ganh tị, hai là ánh mắt hình trái tim. Dĩ nhiên ánh mắt ghen tị được dành cho tôi, cái còn lại dành cho người đối diện tôi, Hạo Thiên. Không hiểu sao tôi vừa cảm thấy bực bội vừa cảm thấy thỏa mãn. . Chắc tại tôi đang ghen. Phía đối diện, Hạo Thiên vẫn không thôi chuyện trò, cười nụ cười tỏa nắng đẹp hút hồn hút vía một cách ngây thơ vừa đáng yêu vừa đáng ghét. 

Ăn xong rồi lại vào khu vui chơi trong thành phố. Chơi hết trò này tới trò kia, gắp thú bông này , thảm bay này, rồi tàu lượn siêu tốc,… không trò chơi nào trong khu vui chơi này mà chúng tôi không đi, vui cực kì, cười đến rách cả miệng, hét tới nỗi suýt thì thủng màng nhĩ tai. Hạo Thiên gắp cho tôi một con gấu bông hình cá heo rất xinh, đáng yêu cực luôn, màu xanh biển nhàn nhạt, đôi mắt đính long lanh, còn cái cổ thắt một cái nơ óng ánh rất đẹp . Nhưng cậu ấy phải gắp mãi mới được nó đấy, tôi đứng bên cạnh xem mà vừa mỏi chân vừa bực bội, cậu ấy chỉ giỏi học thôi, còn các trò chơi vận động như thế này sao mà ngốc thế không biết, tôi tranh gắp thì cậu ấy không cho ,nói nhất định sẽ gắp bằng được cho tôi một con …

Hồ Thương Thiên về chiều đẹp khôn tả, ánh tà dương phản chiếu xuống mặt hồ tựa như rát vàng, gió khẽ thổi, từng đợt sóng lăn tăn đua nhau chạy. Chúng tôi đạp xe quanh hồ, hết vòng này tới vòng nọ,thời gian chầm chậm trôi đi. 

– Cậu định thi vào trường nào?- tôi hỏi 

– Tớ không biết nữa, còn cậu?

– Tớ muốn thi vào Thanh Khê, nhưng chỉ sợ mình không đủ sức – Với tình trạng học hành của tôi bây giờ, quả thật muốn thi vào Thanh Khê là một chuyện cực kì khó khăn, tuy không phải ngôi trường đại học bậc nhất của cả nước, xong nó lại là ngôi trường uy tín, khi ra trường có thể dễ dàng xin được việc làm.

– Vậy thì tớ cũng sẽ thi vào Thanh Khê

– Sao cơ?- tôi ngạc nhiên hỏi lại, với trình độ học vấn của Hạo Thiên, thi vào Thanh Khê thực sự rất không thỏa, cậu ấy còn có thể vươn xa hơn nữa mà .

– Chúng ta sẽ học cùng nhau, cùng một trường, như vậy khi nào muốn gặp mặt không cần phải đi xa. 

– Nhưng tớ sợ tớ không vào được đó đâu 

– Không được cũng phải được, nếu bây giờ cậu mà không học hành chăm chỉ dẫn đến thi không đỗ, sau đó tớ nhất định sẽ trừng phạt cậu nghiêm khắc.

-Vậy cậu định trừng phạt tớ thế nào?

– Ừm…..bắt cậu làm osin cho tớ một tháng không tiền lương. Dù tớ có sai bảo cái gì cũng cấm được cãi lại 

– Xí….- tôi bấu mạnh vào eo Hạo Thiên, cậu ấy la lên rồi vặn vẹo người lé tránh- Ha…ha..đáng đời ..dám kêu tớ làm osin á, đừng có mà mơ . nói Tiểu Phong tỉ tỉ, xin tha mạng cho tiểu nhân …

– Không đời nào … cậu mà không dừng lại đổ xe dáng chịu

– Nói mau không nói tớ cù léc đó- tôi tiếp tục cù, chiếc xe nghiêng ngả vài hồi , tôi vẫn cứng đầu làm tới.

– Tớ thích cậu 

– Hả? Hạo Thiên nói lại lần nữa nghe xem nào? -Tôi thôi không cù nữa, cười đểu 

– ……

Tôi dựa hẳn vào vai Hạo Thiên, vòng tay ôm lấy eo cậu ấy. Lại một vòng quanh hồ nữa, cứ đi như vậy 

– Hạo Thiên, tại sao cậu lại thích tớ?- tôi bất ngờ hỏi – Tớ học không giỏi, cũng không xinh đẹp, chẳng có điểm gì nổi bật cả, tại sao cậu lại thích một cô gái như tớ chứ?

– Cậu không xinh đẹp, nhưng lại rất đáng yêu, học hành tuy không giỏi, nhưng những lúc tớ giảng bài cậu luôn chăm chú lắng nghe, tuy cậu không nổi bật, nhưng lại là duy nhất. 

Trong mắt cậu ấy hóa ra tôi là một cô gái như vậy, trên thế gian này biết bao nhiêu con người đẹp đẽ hoàn hảo hơn tôi biết bao, vậy mà cậu ấy lại chọ tôi. Một người con trai toàn diện được mọi người yêu mến lại đi yêu thích một cô gái tầm thường đơn điệu là tôi. Có phải tôi đã quá may mắn không ?

Chúng tôi đi ăn tối rồi trở về nhà, đi bộ song song với nhau. Chiếc xe đạp dắt theo bên cạnh, viễn cảnh trong mơ của tôi, bức họa mà tôi hằng mong ước đã lâu, có sao trời lấp lánh, có gió thổi hiu hiu , cả hai chẳng ai nói gì, như đang cảm nhận giây phút ngọt ngào, không cần nói, cũng có thể hiểu được .

Khoảng thời gian này, tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi, ông trời đã ban tặng tôi một người con trai như thế. Thường thì cái gì tốt đẹp, cũng sẽ chẳng ở bên cạnh ta được lâu đâu, tôi sợ một ngày điều đó biến mất, món quà mà thượng đế ban tặng sẽ chẳng còn vào một mai khi tôi tỉnh dậy khỏi cơn mộng đẹp . 

– Hạo Thiên, hôm nay tớ thấy rất vui . tạm biệt, về cẩn thận .

– Tạm biệt

Khi chiếc xe đạp của cậu ấy đã đi khuất, tôi vẫn dõi mắt nhìn theo, cậu ấy đi xe đạp đã khá lên nhiều rồi. Tôi bất giác mỉn cười .

– Đi chơi giờ này mới về, hóa ra là hẹn hò với bạn trai.- có tiếng nói vang lên phía sau tôi, tôi vội quay người lại, hú hồn, còn tưởng là ma . Hóa ra là một tên con trai, chắc cũng hơn tôi tầm vài tuổi chứ mấy. Tôi quay người lại ra phía sau, để chắc chắn rằng hắn đang nói chuyện với mình. Phía sau tôi chẳng có ai …

– Anh đang nói với tôi sao?

– Câu hỏi ngu nhất của năm.- hắn nhếch môi cười, hừ, tên này đáng ghét thật, dám nói tôi ngu sao ?

– Anh là ai? Tôi đi đâu , làm gì với bạn mình còn phải xin ý kiến của anh à? Đồ thần kinh ….- tôi đi lướt qua vai hắn đi thẳng vào trong nhà, chẳng thèm nói nữa. Người ta bảo, nói chuyện với người điên, chính mình cũng điên theo, bởi chỉ có người điên mới hiểu được người thần kinh không bình thường thôi à. Tôi dĩ nhiên vẫn còn rất tỉnh táo. Đôi co với hắn thì thà nói chuyện với cái đầu gối của mình còn vui hơn .

– Mẹ .

– Con về rồi đấy à, vừa nãy có gặp Tấn Thành không ?

– Thành? Thành nào cơ ạ?

– Là gia sư của chị đó, đẹp trai phết đấy.- Lăng Di nháy mắt cười trêu

– Gia sư á?

– Ừ đúng rồi, hôm nay là chủ nhật,mẹ đã hẹn thằng bé đến dạy học cho con, lại quên mất,lên đã bảo nó ở lại ăn cơm. Con không gặp nó thật sao, nó cũng vừa mới ra khỏi nhà thôi mà…

– Dạ?- hóa ra cái tên biến thái khi nãy lại là gia sư của tôi sao trời? Tôi còn nói hắn là đồ thần kinh . ack ..ack ..

-Ấy, con người vừa đẹp trai lại học rất giỏi, năm ngoái anh ấy là thủ khoa trường Thanh Khê đó chị, chà..chà phục quá đi mất thôi … – Lăng Di cứ thao thao bất tuyệt về tên đó mãi, tôi lỉnh lên phòng thay đồ, kệ đi, tôi có sao nói đó thôi mà, ai bảo xuất hiện đằng sau người ta như ma rồi ăn nói không đầu không cuối.

Nhưng để hắn chờ cả buổi chiều, còn tôi thì đi hẹn hò với bạn trai , cũng …. thật ngại quá đi .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.