CHAP 44: TẤT CẢ TÔI ĐỀU KHÔNG CẦN
– Em không sao chứ…sao không ở trong phòng ngủ,ngoan nào…theo anh về phòng…
– Em khát nước…
– Em muốn uống gì…về phòng đi…anh cho người chuẩn bị cho…
– Em muốn ăn…paobing…
– Trời lạnh thế này,ăn như vậy sẽ viêm họng đấy…
– Không,em thích ăn…Tử Khiêm lúc nào cũng chìu em…
– Anh đã bảo không được nhắc đến tên hắn mà…
– HUHUHU…em cứ nhắc đấy,em nhớ anh ấy chết đi được…
– Thôi ngoan nào,về phòng…anh bảo người ta chuẩn bị cho em…
– Ngoan nào,nằm xuống giường nghỉ tí đi,đồ ăn sẽ đến ngay…
– Không muốn ngủ nữa…
– Mà này…sao em mặc thế này…sẽ bị cảm đấy…-Gia Bảo nhìn thấy nó khoác 1 chiếc áo choàng tắm…cả người trắng bệch vì lạnh,anh thoáng nhìn thấy vùng da trắng nõn lộ ra từ cổ áo nó,căng tròn như quả núi,Gia Bảo thấy cả người mình nổi lửa…
– Tại…cái áo đó…em thật mặt không vô…
– À…để anh mua cái lớn hơn,giờ thì ngoan nào,nằm xuống đi…anh sưởi ấm cho- Nó ngoan ngoản nằm lên đùi Gia Bảo,anh nắm lấy tay nó vòng qua ôm chặc eo mình,nó úp mặt vào bụng anh…
– Dạ…à mà lúc nãy anh đi đâu thế,em không tìm thấy anh…
– Anh ra ngoài có chút việc…- Gia Bảo nhìn người yêu bé nhỏ nằm gọn trên người mình,tay vuốt ve mái tóc và gương mặt khả ái mà yêu chiều,phải chi thời gian dừng lại vào lúc này thì tốt biết mấy…anh nguyện đánh đổi mọi thứ để mãi mãi sống trong thời khắc này…Nhưng càng hạnh phúc thì sô hãi càng nhiều,anh nhớ đến việc lúc chiều,trong lòng dấy lên niềm lo lắng cửa độ,tay ôm chặc công chúa của mình trong lòng,như sợ rằng 1 giây sau sẽ có người cướp cô ấy khỏi vòng tay…
2h trước tại Black bar…
– Cậu đến rồi sao…- tử Khiêm nhìnGia Bảo đến,nhếch mép cười…
– Hi…cậu trông có vẻ hạnh phúc nhỉ…
– Đáng lẻ là vậy…nếu như không có kẻ cướp mất cô dâu của tôi…
– Vậy sao…cậu tìm được chưa…
– Sẽ nhanh chóng thôi…
– Vậy à…cô ấy đang ở đâu…
– Cậu biết rỏ mà…
– Sao tôi biết được…
– Tôi chắc chắn rằng…cô ấy đang nằm trong tay cậu…- Tử Khiêm dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Gia Bảo,anh cố kiềm nén cơn tức giận,đã 1 ngày anh mất liên lạc với nó rồi,sủng vật yêu chiều chưa từng rời xa vòng tay của anh,anh điên loạn tìm kiếm,sợ hải cô bé của mình sẽ gặp chuyện,sẽ bị tổn thương,nhưng anh điều tra được nó đang ở chổ Gia Bảo,tuy có phần bớt lo lắng cho an nguy của nó vì anh biết Gia Bảo coi nó còn quý hơn cả mạng sống của mình,nhưng trong lòng nổi lên 1 nỗi bất an khác là cậu bạn của mình sẽ cướp mất thứ quý giá nhất của mình,cô gái mình yêu thương nhất,chưa từng rời xa 1 giây,bây giờ rất có thể nằm trong lòng thằng đàn ông khác,làm anh cảm thấy đau đớn vô cùng…
– vậy cậu còn hỏi tôi làm gì…
– Trả cô ấy cho tôi…- Tử Khiêm bình thản nói,nhưng ngữ điệu ,mang ý đe doạ…
– Cậu biết không thể mà…
– Tôi sẽ bắt cậu có thể…
– Dù cậu có giết tôi…hay làm bất cứ điều gì…tôi cũng không giao cô ấy cho cậu,tôi đã thề với chính mình rằng,nếu tôi lại có được cô ấy lần nữa,nhất định tôi sẽ không buông tay,dù có giết tôi,tôi cũng không buông…tôi yêu cô ấy…bằng mọi giá phải có được cô ấy…
– Cô ấy cũng là người tôi yêu…và tôi nhất định đòi lại cô ấy bên mình…cả 4 năm nay,cô ấy đều là của tôi…tôi sẽ không cho ai khác chạm vào cô ấy…càng không cho ai m,ang cô ấy đi…
– Nhưng trước khi cô ấy là của cậu,thì cô ấy đã là của tôi…cả cậu hay thằng nhóc đó…không 1 ai được phép chạm vào cuộc sống của chúng tôi…tôi sẽ không giao cô ấy ra…trừ khi tôi chết…
– Tôi sẽ không lấy mạng cậu…nhưng tôi sẽ ép cậu giao người đó ra bằng mọi giá…
– Cậu lấy gì ép tôi…
– Shine…tôi có thể chèn ép…tăng gía nhiên liệu…thì công ty nhà cậu sẽ gặp khủng hoảng…
– Cậu nghỉ shine bây giờ vẫn còn là Shine của ngày xưa nữa sao…
– Nhưng nếu tôi làm được thì sao…
– Vậy thì thế nào…mất đi shine thì có gì quan trọng,nó căn bản không là gì với tôi…- Tử Khiêm có vẻ khá ngạc nhiên vì thái độ bình thãn của người bạn,Gia Bảo từ trước kính trọng nất là người mẹ,đặc biệt anh ra sức bảo vệ Shine,vì Shine chính là 1 phần tâm huyết ngày xưa mẹ góp phần công sức giúp cha gầy dựng nên,ngày xưa cha anh Hoàng Gia Minh chỉ là 1 người mẫu đại diện cho PL là 1 chi nhánh chuyên phát triển lĩnh vực thời trang công ty của ông ngoại,và mẹ anh đã yêu bố anh,mặc kệ sự phản đối của ông ngoại mà cưới bố,2 người trốn đi,tự lập nên công ty Shine như ngày nay,vì đây chính la 2công sức của mẹ,nên từ Trước đến giờ Gia Bảo luôn coi trọng nó,nhưng chỉ vì 1 cô gái,anh nhanh chóng đem nó giẩm đạp dưới chân…
– Vậy còn đối với Trang Thục Nhiên mẹ anh,và Hoàng Gia Minh bố anh,nó không quan trọng sao…
– mẹ tôi đã chết,căn bản không còn thể hưởng thụ gì từ tâm huyết này,con bố tôi,Hoàng Gia Minh,từ khi ông ta cưới người phụ nữ họ Từ ấy thì tôi chẵng còn lưu luyến gì với ông ta,muốn dùng 1 chút kính trọng còn lại ấy mà đánh đổi với tình cảm vô bờ bến mà tôi dành cho Thuần Thuần,thực sự nực cười…
– Vậy nếu tôi dẫm bẹp nó,anh lấy gì mà tranh giành Tiểu Ngư với tôi…Cô ấy sẽ nhanh chóng lại trở về vòng tay tôi…
– Cậu tưởng tôi là 1 đứa trẻ à…nếu như cậu tăng giá nhiên liệu,không những công ty tôi gặp nguy,tập đoàn Lục Thị nhà cậu,chẵng mấy chốc gia sản mấy trăm năm sẽ tiêu đời…và Thuần Thuần chắc chắn sẽ không thể ở bên tôi…càng không về bên cậu,mà người có được cô ấy chính là …Gia Kỳ…
– Cậu đúng là vẫn thông minh như ngày xưa,muốn đe doa 5cậu cũng không được,nếu Shine,bố cậu và em trai cậu không có nghĩa gì với cậu,vậy còn cô ta…Hoàng Vũ bội thì sao,dù sao cô ta cũng là người mà cậu thương nhớ 1 thời…
– Cậu muốn làm gì em ấy…
– Thì ra vẫn còn quan tâm cô ta à…tôi có thể biến cô ta sống không bằng chết,sống 1 cuộc sống tận đáy của xã họi,hoặc cũng có thể đưa cô ta vào tù hay đại loại là trại tâm thần thì sao…
– Cậu thật nhẫn tâm…em ấy yêu cậu biết bao nhiêu…nếu nghe được những lời này từ người mình yêu…thật sự Vũ Bội sẽ như cậu nói…sống không bằng chết…cậu vẫn như xưa…tàn ác…
– Vậy thì đã sao…chỉ cần có Tiểu Ngư của tôi,làm tổn thương ai không quan trọng,đánh đổi mạng sông hay hạnh phúc của bất cứ ai,chỉ cần người tôi yêu trở về bên tôi…ngày ngày nhìn thấy nụ cười trên môi của cô ấy,ngày ngày vì mình mà cô ấy vui vẻ…thì tôi có thể để cho bất cứ ai khóc cũng không quan trọng,tôi không những có thể làm cho Hoàng Vũ Bội đau khổ,nếu giết cô ta mà chỉ để cho Tiểu Ngư cười 1 cái tôi cũng có thể giết…trong thế giới của tôi…chỉ có 2 chúng tôi…là người…
– Cậu vẫn tàn ác như xưa…chỉ cần cậu thích thứ gì,là thứ đó có tất cả,còn cậu không thích thứ gì…dù là không ghét…nó cũng nhanh chóng bị cậu làm cho biến mất…
– Nếu vậy…muốn bảo vệ cô em gái bé bỏng của cậu,thì trả Tiểu Ngư lại cho tôichỉ cần Tiểu Ngư ở bên tôi,tôi sẽ không động đến cuộc sống của bất kì ai quanh cậu…
– Hahahah…
– tại sao lại cười…
– Cậu nghỉ rằng tôi đơn giản rồi…cậu nghỉ rằng tình yêu của tôi nhỏ bé hơn cậu chắc,chỉ vì 1 lời đe doạ,có thể đem người mình yêu dâng cho người khác,cậu nghỉ vậy…thật là sĩ nhục tình yêu của tôi…cậu nghỉ tôi còn là 1 Hoàng Gia Bảo vì bảo vệ 1 vũ Bội bé nhỏ mà đánh đổi mọi thứ sao,cậu sai rồi…tôi không còn là Hoàng Gia Bảo có thể vì 1 người nào khác mà làm tổn thương đến người tôi yêu nữa…cậu nghỉ tôi sẽ vì 1 Hoàng Vũ Bội mà đánh đỗi Thuần Thầun tôi yêu hơn mạng sống sao,cuộc giao dịch này thật quá không cân sức…
– Cậu thay đổi rồi sao,dù Hoàng Vũ Bội có chết đi,cậu cũng không buông tay…
– Đúng…tôi nói cho cậu biết…mặc kệ đó là ai…Hoàng Vũ Bội…Hoàng Gia Kỳ…hay là Hoàng Văn Minh…tất cả đều không bằng 1s nhìn thấy Thuần Thuần…không cần cậu ra tay…mà bản thân tôi…chỉ cần được nhìn thấy đôi mắt ấy,vì 1 nụ cười ấy…thì nấu cô ấy muốn…chính tay tôi sẽ đẩy tất cả bọn họ,hoặc cả thế giới này…xuống địa ngục…- Gia Bảo nhìn vào mắt tử Khiêm nói từng chữ,Tử Khiêm chợt nhận ra 1 điều,đứng trước tình yêu,những tình cảm khác thật là nhỏ bé…1 khi đã yêu thật sự,chỉ cần 1 tiếng gọi của tình yêu,con người sẽ nhanh chóng biến từ thiên thần thành quỷ dữ…
– Tôi cũng vậy,bằng mọi giá…tôi phải cướp lại cô ấy,do đó trước khi tôi nghiền nát mọi thứ trước mắt cậu…thì hãy đem trả cô ấy lại đây…trước khi mất tất cả…
– Cậu sai rồi…tôi chỉ cần 1 mình cô ấy…bây giờ,thế giới này ra sao,bất cứ ai ra sao…cũng không hề liên quan đến tôi…ngoài người đó…tôi không cần gì nữa…vì tôi…yêu cô ấy…
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 45