Hôm qua nó không ngủ được, nằm trên giường mà đầu óc cứ như trên mây. Hậu quả sáng nay nó phải đấu tranh mãi mới dậy để ra biẻn cừng với Rosalie được và phải quyết tâm lắm nó mới đi làm. Haizzz…
– Ơ… Lạ quá, sao chẳng có ai thế này. – Nó đưa tay lên dụi mắt và tự véo vào má. (Một hành đông nó cho là ngớ ngẩn).
Nó mệt mỏi đẩy cánh cửa bước vào. Her không có ai cảm đi đâu hết cả rồi, hay có chuyện gì sảy ra?
– Ah cô đây rồi. – Quản lí từ trong nhảy ra trước mặt nó.
Hết hồn!!!
– Sao vậy?
– Ah thế này, có một người đã chi tiền bao hết quán này trong ngày hôm nay. – Ông ta vừa nói hai tay vừa xoa vào nhau.
– Nhưng mọi người đâu rồi.
– Vị khách của chúng ta đã yêu cầu cho toàn bộ nhân viên được nghỉ…
– Có nghĩa là tôi cũng sẽ được nghỉ?
– Ấy…ấy… cho nhân viên nghĩ không có nghĩa là sẽ đóng cửa vì vậy cô vẫn phải làm việc.
– Một mình tôi làm sao làm nổi.
– Ah…ah… cô yên tâm hôm nay ngoài ông ở đây không có khách đâu. Vì vậy một mình cô ở đây đợi ông ta là đủ, còn tôi thì…
– Sao lại để một mình tôi ở lại với ông khác kì cục đó, nhỡ ông ta làm gì tôi thì sao?
– Cô khỏi phải lo lắng, ông ta là người đàng hoàng chắc không làm gì cô đâu, hơn nữa ông ta rất giàu có biết đâu có thể boa thêm cho cô, hôm nay cũng chỉ có mình cô lên tôi sẽ tăng lương cho cô. Như vậy nhé, cô ở đây đợi và phục vụ ông ta, tôi về đây.
Quản lí bỏ nó lại một mình và hồn nhien lấy đồ đi về. Mọi thứ trong quán đều sạch sẽ, bàn ghế đạc được kê ngay ngắn, cốc chén đã lau sach,… Nó chẳng có gì để làm đành ngồi chơi vậy.
Ngồi một mình không có việc gì làm kiến nó nghĩ ngợi lung tung. Nó đã đọc mấy quyển sách thần thoại vớ vẩn của Jim, nó vẫn nhớ dõ…Có một cô gái bị lừa tới tòa lâu đài của quỷ và phải ở đó…chuyện gì xảy ra tiếp theo nó chưa kịp đọc, nhưng chắc chắn là chuyện không hay. Nó còn nhớ một câu chuỵen viết vè một ngôi làng thường xuyên bị bênh dich do quỷ dữ thường xuyên tới đó để quye dữ không tới họ đã lấy máu của một cô gái để đổ quay làng,… Nó ngồi suy diễn lung tung, ban đêm ngủ ngay gần cửa số gió rít nhưu ma kêu nó còn không thấy sợ mà ngồi trong nhà ánh nắng chiếu thăntg vào người mà nó cứ thấy lành lành sống lưng.
Tối qua không ngủ được sáng nay lại phải dậy sớm lên nó tháy buồn ngủ, mí mắt bắt đầu kép lại nó ngục xuống bàn….
Một chiếc xe ô tô đen bóng đỗ ngoài cửa quán cafe, một cậu công tử đẹp trai trong bộ vest đắt tiền bước xuống tiến vào trong quá cafe.
Nó vẫn tiếp tục ngủ, và không biết có người bước vào.
– Này, muốn chết không hả? – MỘt bán tay trắng toát đạp đâp lên vai nó.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!! – Nó giật mình mắt tái mét quay lại nhìn người đứng đằng sau lưng.
– Cô lên cơn ah? – Cái thằng tay trắng toát nhe răng dọa nó.
– Không! Không tôi chưa muốn chết. Đừng…
– Điên ah?
– Trời ạ! – Nó thở dài.
– Trời ngoài kia.
– Không thèm nói với loại điên từ trại sổng ra. Anh tới đây là gì? – Nó lấy lại được bình tĩnh.
– Cô ngu ah? Đây là quán cafe, tất nhiên tôi tới đây để uống cafe rồi.
– Anh ngu thì có. Hôm nay ở đây không tiếp khách đâu, có người bao cả cái quán rồi.
– Nghĩ lại xem tôi ngu hay cô ngu. Cô biết ai là người bỏ tiền ra bao cả cái quan này không?
Nó chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói luôn.
– Đồ ngu như lợn, tôi là người bao cả cái quán này đấy.
– Tôi có ngu nhưng anh không được phép nói tôi ngu như lợn, đi xe đẹp mà nói chẳng dẹp gì cả.
– Cô cũng thử nhìn lại mình đi. Người cô có đẹp đâu mà tôi phải dùng lời lẽ đẹp để nói với cô.
– Tôi cũng có nói tôi tôi đẹp đâu. Tôi chỉ bảo là anh là đồ ngu như chó thôi.
– Cô chán sống thật rồi, cô có biét tôi là ai không mà giám nói tôi ngu như chó.
– Tôi biết anh là thằng điên điên, khùng khùng, từ trại sổng ra.
Kiểu này có lẽ nó chết với thằng hâm này rồi. May ở ngoài đường cứu tinh của nó đã xuất hiện.
– Khoan đã!
– Cái gì. – Hắn nói như hét vào tai nó.
– Nhìn ra ngoài kia kìa, đấy đấy, anh thấy chứ. – Nó ra vẻ quan trọng nói vói hắn.
– Đâu đâu, cô chỉ cái gì, nói rõ ra xem.
-Dấy, ở bên kia đường kia kìa. – Tay nó chỉ sang phái bên kia, còn hắn thì đang nhìn thao hướng nó chỉ.
– Cái gì? – Mặt hắn cau có, quát nó.
– Con chó đen mặt xệ, béo ú, đeo cái xích to xụ ở cổ, chắc chủ con chó đấy phải giàu lắm. Nhìn thì đẹp, nhưng lang thang ở đường có khi lại là chó dại đứt xích xổng ra. Nhìn ngứa mắt quá, chó gì mà béo trắng như lợn. – Nó vừa chỉ vừa cười cười với hắn.
– Cô đểu tôi đấy ah? Tôi sẽ không cho cô chết đâu, yên tâm đi cưng, cưng xinh thế này ai mà nỡ giết. Nhưng cái thằng bồ của cưng thì anh không giám đảm bảo. – Hắn gian xảo nhìn nó, nói xong lại còn đưa tay vuốt má nó nữa.
– Tôi không thừa sức mà đôi co với anh. Đồ bênh hoạn, anh mà đông tới Ron thì tôi …. – Nó không biết nói gì với tên hâm này.
– Thì cô làm sao? Tôi mà giết nó thì cô không còn ai để yêu nữa, lúc đấy cưng sẽ yeu anh nhé. – Lần này thì đưa tay lên vuốt nhẹ tóc nó.
Chết mất thôi! Tự dưng chọc đúng tổ kiến lửa, biết thằng này có vấn đề thần kinh rồi thì mặc kệ nó lên cơn một mình tự dưng nó lại nói linh tinh, nhỡ thằng này làm gì Ron thì sao. Nhìn mặt hắn thế này, chua kể mấy cái xe ô tô giá triệu đô chắc là hắn không dỡn đâu. Tốt nhất là làm dịu cơn điên của hắn xuống đã.
Nó qua ra mỉn cười làm hào với hắn.
– Dù sao anh cũng đã bỏ tiền ra bao cả cái quán này rồi, tôi đi lấy cái gì anh uống nhé. Chuyện lúc nẫy thì Hjhj coi như là tôi nói đùa nhé. – Nó chuẩn bị chạy khỏi thằng này thì bị hắn túm áo kéo lại.
– Anh thèm đùa với cưng chắc. – Hắn nhe răng dọa nó. Nhìn như kiểu sắp cắn vào cố ý, sợ quá.
Nó gượng gạo nhe răng cười lại với hắn.
– Tôi không dỡn đâu. Nếu cô không muốn thằng ngừoi yêu mình gặp họa thì biết điều chút đi.
– Tôi biết anh không dỡn, nhưng mà anh nói người yêu tôi gặp họa là sao.
– Đúng là ngu như lợn. Cô ngoan ngoãn nghe lời tôi thì không sao. Còn không thích làm ngừoi yêu tôi thì có thể quay lại cái làng chài nghèo xác sơ làm vợ một thằng què.
– Anh… anh …. – Nó thấy ức chế khi hắn nói câu này, cổ họng nó nghèn nghẹn, cảm giác không thở được.
– Anh yêu em. Người quết định mọi chuyện ở đây là cưng đấy. Nếu cưng đồng ý là vợ của anh một thời gian thì anh sẽ bỏ qua mọi chuyện, còn không thì cái thằng đánh cá đấy có làm sao thì cưng đừng trách anh.
Cái cảm giác shock nặng đang gập trong họng nó, mọi chuyện điên hết rồi. Thấy nó mất bình tĩnh hắn cúi xuống lấy tay quàng qua vại nó và cúi xuống….Nó thở được rồi. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nó lấy tay đẩy hắn ra.
– Anh uống cafe nhé, tôi đi lấy. – Nó vội vã nói với hắn rồi đi lấy cafe.
Hắn ngồi xuống ghế và cười một mình.
Nó làm mọi việc như một cái máy, lấy cafe bỏ vào bình rồi rót nước. Đứng cạnh một thằng hâm có lẽ nó băt đầu lây bệnh. Pha cafe mà đầu óc nó lộn hết cả lên cùng những từ ngữ “Anh yêu em. Cái lằng chài nghèo xác sơ. Ron sẽ gặp nguy hiểm.” Nó hít thở thật sâu để phòng khi gặp hắn không bị khó thở.
Hắn đang ngồi dựa vào thành ghế, khuôn mặt mơ mằng, bất cần đời, những tia nắng chiếu vào làn da chắng mịn, mái tóc lâu, lông mi dài, cong vút,… thực ra ngoài việc hắn hơi khùng thì nó thấy tên này cũng đẹp trai và nhà chắc rất giàu có. Lắc đầu mấy cái nó mới đi tiếp được, vớ vẩn, hắn đep trai và giàu có thì liên quan gì tới nó.
– Cafe của anh đây. – Nó đặt mạnh cốc cafe xuống.
– Nếu quán đông khách thì tôi sẽ thông cảm cho cô, nhưng ở đây có mỗi mình tôi mà co giám có thái độ vậy hả?
– Xin lỗi.
Hắn liếc nhìn nó rồi cầm cốc cafe lên uống.
– Áy! Cái khỉ gì thế này? – Hắn hét thằng vào mặt nó.
– Ngu đến thế là càng. Cái anh vừa uống là cafe chứ là cái gì.
– Cái này mà cô gọi là cafe sao? Vừa đắng, vừa nóng uống làm sao tôi uống được?
– Anh không uống được thì thôi. Tôi không quan tâm.
– Không quan tâm tới tôi cũng được. Nhưng ít nhất cưng cũng phải quan tâm tới thằng mò cá chứ nhỉ?
– Tôi không phải cưng của anh. Buồn nôn quá đấy, sáng nay tôi với anh có một ít bánh mì thôi.
– Làm gì mà em yêu nóng thế? Không thích thì thôi, để anh bảo bọn đàn em xử thằng mò cá luôn vậy.
– Ơ. – Nó há hốc mồn ngạc nhiên nhìn hăn.
Không thèm quan tâm tới nó, hắn ung dung bấn điện thoại gọi cho đàn em của mình:
– Mày xử cái thắng lần trước đi.
-… (Xử thế nào ạ? Đành cho chừa, hay là chặt ngón tay, ngón chân, tốt nhất là chặt hét tứ chi cho nó nhanh)
Hắn nhìn nó có vẻ suy nghĩ, cũng may lúc này nó đã bớt ngơ ngác mà chuyển sang lo lắng.
– Đợi chút. – Hắn nói với thằng đàn em trong điện thoại.
– Nhìn mặt em kìa, sao lúc **** anh ngu thì vui vẻ mà bây giờ tái mét thế? – Hắn nhìn nó hỏi đểu.
– Anh đinh làm gì Ron?
Không thèm trả lời nó, hắn nói chuyện điện thoại.
– Xử thằng ấy từ từ, hôm nay thì đánh, vài hôm nữa thì chặt dần ngòn tay, khoảng tháng nữa nếu không có gì thay đổi thì cho nó liệt luôn một thể.
Hắn cúp máy và quay ra nhìn nó.
– Anh đang đùa tôi phải không? Tôi không tin những gì anh nói.
– Tùy cưng thôi, thái độ của cưng sẽ quyết đinh thằng đấy bị xử ở mức nào đấy.
– Tôi không tin.
– Vậy thì anh sẽ làm cho cưng tin lời anh nói. Còn bây giờ thì anh phải đi, hẹn gặp lại cưng nhé. Anh yêu cưng nhièu lắm đấy.
Hắn đã bước ra cửa thì quay lại.
– Quên mất, hôm nay ở đây sẽ không có khách đâu, nếu muốn em có thể đóng cửa và về nhà chơi với thằng đánh cá.
Lần này thì hắn đi thật rồi. Nó đóng của và đi về. Thực sự nó thấy rất bất an, biết đâu những gì hắn nói là sự thực. Tốt nhất là nó cứ về nhà xem có chuyện gì.