Em Không Cam Chịu Mất Anh

Chương 31: Chương 31



Phía giữa căn phòng đọc sách là bộ slong còn phía bên phải là giá sách, bên trái có rất nhiều nhạc cụ. Nó tới cây đàn piano, bàn tay nó lướt nhẹ trên phím đàn, những hình ảnh quen thuộc lờ mờ hiện ra, nó nhìn thấy một cô gái đang chơi đàn piano và một cậu bé đang chơi violong, cả hai cùng song tấu bản Moonlight Sonate (Sonat Ánh trăng)
Nó hòa quyện hoàng toàn trong tiéng đàn, chính những âm thanh đó làm nó nhớ tới những hình ảnh quen thuộc. Nó cũng khồng biết rằng bên ngoài có mọt người đang nghe + đang ngắm = dung động trong lòng với nó. Zollet không ngờ rằng có lại có người chơi đàn theo nhiều trặng thái cảm xúc âm hưởng khác nhau. Chương một của bản sonat: được chơi với âm điệu chậm rãi khoan thai, trên nền hợp âm rải là những giai điệu sâu lắng, đưa người nghe vào một thế giới vô thức, thế giới của giấc mơ và hồi ức. (Nó đánh đàn được như vậy cì đang lờ mờ nghĩ về quá khứ)
Chương 2: được chơi những nét âm điệu tương phản nhẹ nhàng, mềm mại được xem như phần chuyển tiếp từ chương 1 đầy thơ mộng sang chương 3 hoành tráng. (Nó quay lại những ngày bình yên sống với Rosalie)
Chương 3: Được chơi đầy sống động, những ngón tay búp măng dài như đang mua trên phím đàn, dù nhẹ nhàng uyển chuyện vãn khiến người nghe cảm thấy được sự nồng nhiệt mạnh mẽ như bão tố. (Nó quay trở lại hiện tái, khi nghĩ về những chuyện đã sảy ra)
– Cô đã từng học đàn? – Khi tiếng đàn vừa dứt Zollet hỏi nó.
– Tôi không biết, tôi bị mất trí nhớ.
– Cô đánh đàn hay lắm.
– Anh nghe hết rồi ah? Tôi không biết mình chơi có đúng không nữa.
– Tôi nghe chương một ở ngaòi hành lang, vì cô chơi hay quá lên tôi không muốn làm phièn.
– Xin lỗi vì đã tự ý đụng vào đàn của anh.
– Không sao đâu, một thời gian khá dài tôi chưa tới căn phòng này.

Nó quay ra nhìn Zollet và vô tình nhận thấy một sự thân quen trong đôi mắt sâu và sáng.
– Mắt anh…- Nó gập dừng không nói.
– Mắt tôi làm sao?
– Mắt anh một bên màu xanh nước biển pha màu xám, một bên mà xanh lá cây pha màu rất lạ, tôi không biết gọi nó là màu gì nữa.
– Cô nhận ra điều này? Lạ thật đấy.
– Có gì lạ đâu.
– Hồi trược chỉ có mẹ tôi và cô ấy nhận ra màu mắt kì lạ của tôi, cô là người thứ 3. Ai cũng nghĩ mắt tôi xanh nước biển.
– Mầu mắt anh đẹp lắm.
– Đôi khi tôi đeo kính áp tròng để không ai nhận ra điều kì lạ này.
Nó bước tới ngồi bên cạnh Zollet. Nó không biết nói gì cả. Tự dưng Zollet đưa tay lên vuốt tóc nó. Khoảng cách giữa 2 người ngày càng sát lại. Cuối cùng nghi ngờ của Zollet đã được giả đáp, Zollet nhìn thấy hình xăm chữ “Z” bé xíu ở sau vành tai của nó.
– Tên em là gì? – Zollet đột ngột hỏi nó.
– Tôi cũng không biết nữa, tôi bị mất trí nhớ.
– Em không tò mò về quá khứ mình sao?
– Trước kia thì có những bây giờ thì không.
– Em làm người tình của anh nhé?
Lần trước bị Wales hỏi làm bạn gái nó đã đủ shock, bây giờ một người mới gặp nó một lần, thấy nó bị gất thì đưa về nhà. Nó hoàn toàn chẳng hiểu gì về anh ta, vậy mà anh ta lại hỏi nó rất kì quặc, chỉ vì nó có nét giống người yêu của anh ta. Oh my god! Hy vọng nó không phải gặp một thằng bênh hoạn nữa.
– Tôi không biết, tôi đã có bạn trai rồi.
– Chia tay anh ta đi, anh ta không sứng với em đâu.
Zollet tiến sát lại nó, theo phản xạ tự nhiên nó lùi lại phía sau.

Zollet mạnh bạo tách môi nó ra, cảm giác ngọt ngào quen thuộc. Zollet lần mò tìm cách rút giây áo của nó.
– Anh đinh làm gì vậy?
Nó hoảng hốt nói với Zollet, mọi chuyện bắt đầu ngoài tầm kiểm soát của nó.
– Có thể bấy giờ em chứ nhớ ra mọi chuyện, nhưng một ngày nào đó em sẽ nhớ lại tất cả.
Zollet tiếp tục “lần mò, khám phá cơ thể nó”. Đúng là nó có đón nhận nụ hôn của Zollet một cách hơi nồng nhiệt, nhưng nó không thể đi quá dới hạn với một người mà nó nghĩ là xa lạ. Nó cảm thấy khó thở và mệt mỏi, mọi hoạt động cảm xúc của nó giường như tuân theo ý muốn của Zollet. Sau khaongr 5 phút hôn + sờ xoạng lưng túng = Zollet tìm được cách kéo tuột chiếc váy nó đang mặc ra.
– Chỉ có 6 tháng không gặp ngực em lớn hơn rồi. – Zollet thì thầm vào tai nó, còn mắt vẫn gián chặt vào cơ thể khiêu gợi của nó.
Đôi môi Zollet không ngần ngại hôn lên khắp bờ vai trắng nõn, bộ ngực căn tròn của nó,.., Nó bắt đầu thấy khoái cảm và rên lên khe khẽ mỗi khi Zollet mơn trớn lên da thịt nó:
– Ư…ưh….ư…ư …
Mắt nó nhắm hờ lại, chưa bào giờ nó thấy thích thú và thoải mái như lúc này.
– Á!!!!!!!- Nó hét lên. Zollet vừa cắn mạnh vào ngực nó.
– Đau lắm không? Tại em ngon quá. – Zollet an ủi nó và dùng tay xoa lên chỗ vừa cắn.
Zollet dùng tay vuốt nhẹ vào vùng kín của nó.
– Anh làm trò gì vậy? Mất vệ sinh lắm đấy. – Nó cau có.
Zollet im lặng không trả lời. Bây giờ nó cũng mới để ý, nó đang ngồi trên ghế salong, không phải phòng ngủ, cũng may thảm trải nhà sạch, chứ làm chuyện đó trên sàn nhà không an toàn chút nào. Sau đoạn khởi đầu, Zollet và nó làm những chuyện thực sự người lớn. Zollet cứ như kiêng gái cả năm ý, làm chuyện ấy chỉ cần 10 phút cung đủ, không hiểu Zollet làm gì mà kéo dài lê thê, kiến nó mệt gần chết. Nó nằm sát vào Zollet, nó tháy ấm hơn khi tựa sát vào anh. Hình như nó lại lên cơn sốt thì phải, lanh quá.

Tay của Zollet vuốt dọc vùng lưng, rồi eo, hông nó. Một lúc sau tay Zollet sờ mó xưng quanh ngực của nó, 6 tháng không gặp Zollet nó cũng có lớn hơn. Nó không biết tại sao mình lại chao thân ột người đàn ông lạ mắt quá dễ dàng, nó chỉ biết bên cạnh anh nó thấy ấm áp, thấy an toàn. Dù cảm giác này có hạnh phúc tới mức nào nó cũng phải tỉnh táo lại, không thể như thế được. Nó vùng đứng lên, mặc vội quần áo như muốn chạy chốn. Zollet có đôi chút bất ngờ với hành đông kì lạ của nó.
– Tôi xin lỗi, tôi không biết tôi và anh vừa làm chuyện gì. Nhưng…- Nó bối rối không biết nói gì.
– Sao vậy Victoria. – Zollet mỉn cười ngạo mạng hỏi nó.
– Tôi muốn anh trả lời danh dự cho tôi, anh đã dụ dỗ tôi, anh là đồ vô liên sỉ.
Zollet có thoáng một chút bất ngờ trước thái độ kì cục của nó.
– Hừ. Em thay đổi thái độ nhanh thật đấy. – Zollet lanh lùng nhìn nó, một bên khóe mép hơi nhếch lên. Tay của Zollet véo nhẹ vào đôi má phúng phính của nó.
Hất mạnh tay Zollet ra nó bỏ chạy khỏi tòa nhà tráng lệ trồng toàn hoa hồng. Nó vừa chạy vừa khóc trên đường, nó không biết mình chạy tới đâu, mặc cho đôi chân dẫn bước. Nó chạy tới chỗ chiền đê lần đầu tiên đi chơi với Ron. Sau cơn mưa, đường trơn quá!
– Á! – Trước khi lăn từ đê xuống biến nó chỉ kịp hét lên một tiếng. Đang là buổi trưa thuyền bè vắng tanh.
Nó chỉ kịp nhìn thấy những tia nắng long lanh trên mặt nước, máu loang lổ trên mặt biển xanh, cảnh này quen quá, nó chải qua rồi thì phải. Nhưng hình ảnh lần lượt hiện ra trong trí nhớ nó, bố mẹ, Zollet, những con ngựa, những lần học nhạc, những bữa tiệc, Kim, Kathy, Tara, trường học,Yumi…mọi thứ được chắp lối lại trong giây lát. Nó nhớ ra mọi chuyện, nó là Victoria. Rồi dần dần nó chìm vào vô thức, xung quanh chỉ là một màu đen huyền ào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.