Em Không Cam Chịu Mất Anh

Chương 8: Chương 8



3 Ngày liên tiếp Victoria hoàn toàn lặng không hề động chạm tới Yumi một chút nào, bởi vì tất cả đã được vở kịch của Tara dàn dựng cách tốt nhất là cứ ngồi ở vé vip mà xem vở kịch này thôi. Còn Tara thì luôn chuản bị tất cả để cho vở kịch của mình được thành công.
———————————————————————————————————————————-
Tự dưng Tara nghỉ học mà không có lí do Yumi thấy vô cùng lo lắng cho Tara. Bằng cạch nhờ Zollet Yumi tìm được địa chỉ nhà Tara. Sau buổi học hôm đó Yumi tới tìm Tara.
King…Cong…
– Cô là ai? – Tiếng của quản gia nhà Tara.
– Cháu là bạn của Tara ạ.
Ông quản gia nhìn Yumi một cái từ đầu tới chân rồi lắc đầu nhưng vẫn bảo:
– Cô đợi ở đây một lúc để tôi vào nói với Tara.
– Vâng ạ. Cháu cảm ơn ông.
Yumi yên lặng đứng đợi khoảng 10 phút thì ông quản gia bước tới với vẻ mặt không được thiện cảm cho lắm:
– Cô chắc mình là bạn của tiểu thư Tara chứ.
– Vâng ạ. Cháu là bạn cùng trường với cô ấy.
– Tiểu thư Tara đâu có chơi với loại người gải mạo như cô.
– Cháu …. cháu là bạn của Tara thật mà.
Ông quản gai chỉ lắc đầu:
– Xin cô đi cho, tiểu thư Tara nói là không quen cô.
– Chắc là có nhầm lẫn gì đó hay là ông vào hỏi Tara lại xem.
– Tôi quá quen với kiểu người như cô rồi. Ở đây không có nhầm lẫn gì cả.
Đúng lúc đó có một cô giúp việc bước ra:

– Đây đúng là bạn của Tara. Mồi cô đi theo tôi.
Cô giúp việc dẫn Yumi đi thẳng đến phòng ngủ của Tara.
– Hj, Yumi.
– Tara sao hôm nay cậu không đi học vậy?
– Mình thấy hơi mệt.
– Phòng cậu đẹp thật đấy. – Vừa nói Tara vừa nhìn quanh căn phòng.
– Cũng bình thường thôi mà.
– Ah, mình có cái này cho cậu. – Vừa nói Tara vừa rút trong cặp sách ra một con gấu bông hình con cừu.
– Wow nó đẹp quá.
– Mình cứ nghĩ cậu sẽ không thích nó.
– Hj. Tâm trạng mình đang không tốt lắm. Hay là tụi mình đi chơi đi.
– Nhưng đi đâu?
– Đến nơi này vui lắm.
– Vạy cũng được hôm nay ở trường cũng không có bài tập. – Dù nói vậy nhưng Yumi vẫn hơi tiết vì hôm nay đến đây YUmi đinh măng vở để Tara chép lại bài.
– Đi theo mình nào. – Nói xong Tara kéo Yumi tới phòng thay đồ và trang điểm của Tara.
Trang điểm vad thay đồ xong Tara đưa Yumi đến một quán bar tương đối đông khách dù bây giờ mới là buổi chiều.
– Bọn mình sẽ vào đây thạt sao. – Yumi lo lắng quay sang nhìn Tara.
– Tất nhiên.

Bước vào quán bar đạp vài tai Yumi là tiếng nhạt và những âm thanh hỗn độn.
– Cậu sẽ nhảy chứ?
– Thôi. Mình ở đây cũng được.
Yumi ngồi vào một chiếc nghế ở sát góc phòng. Thỉnh thoảng có một vài người đi qua và nhìn Yumi với ánh mắt kì lạ. Thực sự từ bé đến giờ Yumi chưa từng đến những nơi như thế này lên có cảm giác khá xa lạ. Tự dưng Yumi thấy buồn ngủ quá đang lơ mwo chuẩn bị ngủ ngật thì thấy mọi người đồng thanh hét toáng lên làm Yumi giật mình.
– Cái gì vậy? – Yumi ngơ ngác tự hỏi chính bản thân mình.
– Jimmi. Jimmi.
Tất cả mọi người trong quán bar đều đồng loạt hét tên một người là Jimmi. Vì tò mò YUmi tiến lại ngần chỗ đám đông đó. Jimmi chính là người đang thực hiện những động tác nhảy hiphop phực tạp và mọi người đang tán dương cũng như hò hét tên cậu ta. Khi vừa chuyển nhạc Jimmi dừng lại và bước tới chỗ Tara. 2 người đó thì thầm một câu gì đó rồi Jimmi bước tới chỗ Yumi. Ngạc nhiên không hiểu chuyện gì Yumi lùi lại và ngồi xuống chiếc bàn ở góc phòng.
– Chào cậu.
– Hj.
– Mình là Jimmi. Tara nói cậu là bạn của của cô ấy.
– Mình học cùng lớp với Tara.
– Ở đây ồn quá bọn mình ra bên ngoài nói chuyện đi.
Yumi cùng Tara bước ra khỏi vũ trường, Jimmi đưa Tara lên trên nóc của tòa nhà.
– Cậu uống đi. Nước ngọt đây. – Jimmi đưa cho Yumi một cốc nước.
Không nghi ngờ gì cả Yumi uống cốc nước đó. Cốc nước có mùi thơm của hương dẫn có vị ngọt mát mát.
– Cậu có muốn nghe hát không?
– Cậu áy Mp3 hả?

– Không. Ý mình là nghe mình hát cơ.
Yumi ngật đầu.
– Đợi mình một chút.
Jimmi được vào một căn phòng và cầm ra một cây đàn ghita.
– Cậu biết chơi đàn ghi ta sao.
– Ưm. Đây là bài hát do mình tự sáng tác.
Yumi ban đầu còn tỉnh táo để ngeh lời bài hát đó nhưng càng về sau càng thấy buồn ngủ, msi mắt lặng chịch xuống. Buồn ngủ quá Yumi nhắm mắt lại và ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm đó tỉnh dậy Yumi cứ tưởng đang ở nhà nhưng khi vừa bước chân xuống sàn không thấy đôi dép đi trong nhà hình heo mật ở đâu cả. Giật mình mở mắt và ngơ ngác nhìn ra xung quanh đây không phải là phòng của Yumi.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Khi nhìn xuống dưới Yumi thấy trên người không hề có mặc quần áo. Vô vội tấm trong quấn quanh người vừa nghĩ xem thực sự chuyện gì đã sảy với mình trong ngày hôm quá.
Đầu tiên là tới nhà của Tara sau đó tới một quán bar gặp một cậu bạn khá đẹp tai tên là Jimmi rồi sau đó chuyện gì sảy ra Yumi hoàn toàn không nhớ ra. Sau khi xem xét trong phòng không có người Yumi mới đứng lên và mặc quần áo vào. Lẳng ặng đi ra khỏi căn phòng. Hóa ra Yumi đã được đưa về một khách sạn, lúc xuống tới quầy lễ tân nhân viên có đưa cho Yumi một mẩu giấy có nội dung như sau:
Cám ơn bạn vì tối hôm qua. Thực sự bạn rất thú vị dù cho cơ thể bạn hoàn toàn không được đẹp cho lắm.
Yumi sững sờ nhìn tớ giấy và cố đập vào đầu xem có chuyện gfi sảy ra không. Nhưng hình như càng cố như mọi chuyện càng khó hiểu hơn. Nhìn chiếc đồng hồ ở trung tâm thương mại bây giờ đã là 10h sáng. Thay vì đến trường Yumi về nhà và cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua và mẩu giấy đó có ý gì.
———————————————————————————————————————————-
Sáng hôm sau tới trường vừa mới gặp Zollet đã bị máng té tát:
– Hôm qua cô ở đâu vậy hả? Sao không đi học cũng không đến nhà tôi làm? Điện thoại tắt không liên lạc đượch là thế nào?
– Tôi bận chút việc. – Nói xong Yumi quay lưng bỏ vào lớp mặc kệ cái bộ mặt nhưu khỉ ăn ớt của Zollet.
Cô bạn thân chỉ ngồi từ phía xa nhìn nó và Tara không có ở đây. Giờ học mới đã bắt đầu mà Yumi buồn ngú quá mắt cứ díp lại. Kết quả là Yumi ngủ ngục trong lớp. Đang ngủ say thì Yumi cảm nhận được ảnh sáng đnè Flash của máy ảnh và ai đó gọi dây:
– Yumi ơi dậy đi. Kết thúc buổi học rồi.
Tỉnh ngủ Yumi lấy tay quệt nước dãi rớt ra do lúc ngủ say không đóng chặt mồn (Tởm quá).
– Chuyện gì vậy?
– Hết giờ học buổi sáng rồi chúng ta xuống căntin ăn trưa thôi.

– Ưm.
Trên đường đi Yumi bắt ngặp rất nhiều ánh mắt thếu thiện cảm của học sinh và những lời bàn tán, Yumi đoán chắc là bởi vì họ ghẹn tị với mình. Đến chỗ trung tâm giao giữa khu A và khu B trên màn hình TV 50 inch là hình của…
Chính bản thân Yumi cũng không tin vào mắt mình nữa người trên màng hình đó chính là Yumi đang trên giường với một người còn trai khác. Cứ 30 giây màn hình lại xuất hiện một hình ảnh mới và rất nhiều hình ảnh chụp Yumi đang trên giường với tư thế eva. Mọi người nhfin chằm chằm và Yumi kèm theo những lời nói đầy khiêu khích.
– Xem kìa học sinh cấp 3 rồi mà còn mặc quần lót hình con thỏ. Haha. – Tiếng của một nữ sinh nào đó khiến mọi người cười ầm lên.
– Ngực của cô ta bé như học sinh lớp 6 vậy. – Lần này là dọng của một nam sinh.
– Thật là con gái không biết dơ. Nếu có chụp ảnh khỏa thân để tạo độ hot thì chụp đẹp đẹp một chút chụp thế này quả là bám bổ nghệ thuật nude.
Xung quanh Yumi đều là những tiếng cười nhạo biết không thể biện mình ình Yumi chày đi ra khỏi đám đông đó, 2 bàn tay ôm mặt khóc nức nở. Ngồi vào một góc kìn trong trường học Yumi chỉ biết lặng lẽ khóc một mình ở đây.
-Cậu đừng khóc nữa. Mọi chuyện sẽ ổn thội. – Cô gái nói xong ngồi xuống an ủi Yumi.
Yumi chỉ biết khóc, cô bạn đó liên tục an ủi vỗ về Yumi.
Nhưng Rich chắc chắn một điều người an ủi Yumi không phải là Tara. Bởi vì Tara bây giờ còn mải ăn mừng cho vở kịch quá thành công của bản thân mình. Đôi lúc nó cũng hơi băn khoăn làm như vậy với Yumi có hơi ác quá không. Nhưng khi thấy Yumi ọi làm nhục trước toàn trường nó chỉ biết đứng đó mỉn cười thật gian xảo. Ngay sau khi những bức ảnh nóng của Yumi bị phát tán cả trường nó đã đến báo với ban giám hiệu. Và chắc chắc Yumi sẽ bị đuổi học nếu không đuổi học thì Yumi sẽ nhục quá mà không bước chân tới trường. Nếu cần thiết nó sẽ gửi những tấm ảnh đó đến mọi nơi mà Yumi học tập hoặc làm việc. Như vậy sẽ đảm bảo diệt cỏ tận gốc mà không càn thuốc trừ sâu. Nhưng hình như cỏ không diệt được bởi vì cỏ dại đã có mảnh đất màu mỡ để bán chụ.
———————————————————————————————————————————-
Sáng hôm sau Yumi không muốn tới trường nhưng người bạn thân đã đến động viên Yumi:
– Thấy chưa mình đã cảnh báo với cậu rồi mà. Những bức ảnh của cậu thực ra là do Tara chụp.
– Mình không tin Tara lại làm thế với mình.
– Đến bây giờ cậu còn nói như vậy? Cũng chỉ trách cậu quá nhẹ dạ cả tin thôi. Dù mình có nói thế nào đi nữa thì cậu cũng không tin lời mình. Cách dõ nhất bây giờ cậu hãy đến trường.
– Mình không đến trường đâu.
– Đừng có nói gì nữa. Đến trường làm dõ mọi chuyện với mình.
Đến khi cô bạn thân thuyết phục Yumi mới giám tới trường.
Vừa tới cổng trường là những tiếng xì xào bàn tán ánh mắt chế giễu với Yumi và buổi học hôm ấy dường như kéo dài vô tân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.