Rầm,tóc…tóc (Tiếng nước mì chảy từ trên bàn xuống )
-Này cô kia, sao cô dám….-Kì Kì hét thật to và chỉ tay về phía Mỹ Mỹ
-Thật tình xin lỗi cô…Tôi sơ ý quá….Tôi sẽ đền bù lại cho cô….-Cô nói với vẻ mặt ấp úng,tay thì lun chắp tay trước ngược không ngừng van xin
-Cô có biết chiếc điện thoại này bao nhiêu tiền không ? Tôi vừa mới mua đấy… -Cô ta tức giận hét to rồi quay về phía Dương Thiên Hàn
-Thiên Hàn anh, điện thoại anh mới mua cho em mà bây giờ cô ta té làm ướt điện thoại rồi….Chúng ta đi mua lại cái mới nhé….-Kì Kì nhẹ nhàng nói, tay choàng lấy cổ Thiên Hàn
-Tùy em….-Thiên Hàn nói với giọng lạnh lùng
-Này cô kia….Cô nói sẽ đền bù mà phải không?-Kì Kì nhìn về phía cô
-Phải….Nhưng mà….Tôi không có tiền-Mỹ Mỹ nói với giọng nhẹ nhàng, xấu hổ
-Cô không có tiền mà đòi đền bù cho tôi hã? Nhìn cô á là tôi biết cô làm thuê ở đây rồi thì làm gì mà có tiền đền cho tôi…Đi đứng hậu đậu như cô sớm ngày cũng khiến quán mì con kiến này mất khách…-Kì Kì nói với giọng kiêu ngạo
-Ồn ào quá…..Điện thoại anh sẽ mua lại cho em….Đi thôi.-Thiên Hàn nhíu mày lạnh lùng nói rồi nhanh chóng đi ra chiếc audi màu đen bóng loáng.
-Hàn….Đợi em…..-Kì Kì không thèm nhìn cô một cái, quay mặt chạy theo Thiên Hàn
Cô nhanh chóng chạy thật nhanh về phía Thiên Hàn rồi nói:
-Này anh kia….Đợi đã…
Thiên Hàn dừng bước, vẫn không quay đầu lại nhìn cô
-Chuyện gì ?
-Số tiền mua điện thoại cho cô gái kia….Tôi sẽ trả lại anh….
-Không cần….
-Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh….Dù có phải làm trâu làm ngựa tôi cũng phải trả tiền lại cho anh -Cô nói đầy nhiệt huyết, mạnh mẽ
-Tôi không ép
-Là tôi tự nguyện…
-Được.Vậy chiều ngày mai 5 giờ tôi qua rước cô.
-Được …Tôi đi trước đây….
Cô nhanh chóng quay lại trong quán lau sạch bàn bị ướt do nước mì đổ xuống trong lúc cô té.
-Thiên Hàn….Anh nói gì với cô ta vậy?
-Không gì..
-Bây giờ chúng ta đi mua điện thoại được chưa…-Vẫn cái giọng nhõng nhẽo đó, cô nhanh chóng ôm lấy tay của Thiên Hàn rồi ngồi vào xe.
-Chạy đi…
-Vâng, cậu chủ.