Thời gian dần trôi qua, cuộc sống của mọi người lại bình yên. Lạc Linh Lung cũng đã không còn nguy hiểm gì nữa, sức khỏe rất tốt.
Tần Chí Khương và Yên Tâm Li cũng đã có đứa con đầu lòng, là một tiểu công chúa.
Nửa năm nay, Dương Thiên Bác luôn cật lực làm việc chẳng mấy chốc đã lên chức tổng giám đốc Tần Thị. Anh đã có đủ khả năng chăm sóc cho Lạc Linh Lung, anh đã bắt cô đợi lâu rồi.
Bây giờ đến lúc trả cho cô một đám cưới đoàng hoàng cưới cô về nhà mình.
Ngày trọng đại của hai cũng đã đến. Đứng ở lễ đường, anh hồi hộp nhìn về phía cửa, nhìn Lạc Linh Lung đang từ từ tiến lại gần mình.
Lạc Linh Lung đi đến, Dương Thiên Bác liền nắm lấy tay cô, với sự chứng kiến của tất cả mọi người, cứ thế anh và cô trở thành vợ chồng với nhau.
Hóa ra trên đời này vẫn tồn tại một câu. Có duyên ắt sẽ quay về bên nhau. Cô có thể gặp được chàng hoàng tử của mình vào đúng thời điểm, thật sự là một việc vô cùng may mắn. Có lẽ tất cả sự đau khổ đã xảy ra từ trước đến nay, chỉ để đánh đổi một khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, cho đến ngày hôm nay, người hạnh phúc nhất thế gian chính là cô.
“Chị Lạc Linh Lung, chị có đồng ý ở bên cạnh anh Tần Thiên Bác cho dù ốm đau hay khỏe mạnh, cho dù giàu sang hay nghèo khó, hứa sẽ ở bên cạnh, yêu thương và tôn trọng anh ấy suốt đời này không?”
“Tôi đồng ý ”
Cô đồng ý đi cùng anh hết cả cuộc đời này. Chiếc nhẫn cưới ánh lên màu đỏ như mang đến một lời chúc phúc. Hai người theo kế hoạch buổi lễ, cùng nhau cầm lấy con dao nhỏ cắt chiếc bánh kem nhiều tầng.
Dương Hi Văn và Mộ Tần ngồi bên dưới, cô nắm lấy tay anh rồi bảo: “Cuối cùng anh ấy cũng hạnh phúc rồi.”
“Đúng vậy, cũng giống như chúng ta năm đó vậy.”
Mộ Tần hôn lên tay cô rồi bả vai, sau bao nhiêu sóng gió trải qua cuối cùng cả hai cũng thành vợ thành chồng như hôm nay. Mọi người cũng đã vượt qua nhiều thử thách, cuối cùng cũng có kết cục viên mãn. Tần Chí Khương có Yên Tâm Li, Dương Thiên Bác bây giờ đã có Lạc Linh Lung, còn Mộ Tần anh bây giờ rất hài lòng với hiện tại, có vợ là Dương Hi Văn và cậu con trai. Một gia đình hạnh phúc, người người nhà đều vui vẻ sống cùng nhau.
Đây chính là cuộc sống, đây chính là sự bình yên của biết bao nhiêu người mong muốn có được.
Dương Hi Văn nhìn anh và Lạc Linh Lung ở phía trên, bọn họ trao nhau một nụ hôn nồng nàn làm sao. Có chân thành sẽ có hồi đáp, có chờ đợi sẽ có kết quả, ông trời sẽ không phụ lòng bất cứ ai.
Dương Hi Văn lại quay sang nhìn chồng mình, cô mỉm cười nhìn anh.
“Mộ tiên sinh, anh biết yêu rồi.” Mộ Tần nghe xong thì bật cười, anh lén lút giữa đám đông nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô.
“Đúng vậy, anh biết yêu rồi.”
Lạc Linh Lung đứng xoay người, tay cầm chặt bó hoa, mọi người ở phía sau đang chờ đợi màn ném hoa của cô dâu xinh đẹp này của chúng ta.
Lạc Linh Lung hít thật sâu, cô mỉm cười rồi hô lớn.
“Này… tôi ném đó.”
Lạc Linh Lung nhìn về phía Dương Thiên Bác, đây là ngày trọng đại, là khoảnh khắc cô ước muốn có được bao lâu nay.
“Chuẩn bị nha.”
“Một.”
“Hai.”
“Ba.”
Bó hoa được ném lên, cũng không biết được ai đã nhận được bó hoa đấy và sẽ làm cô dâu tiếp theo. Nhưng mà ai cũng được, ai cũng xứng có được tình yêu và hạnh phúc riêng cho mình.