Thời gian trôi nhanh, chớp mắt cô đã làm việc cho Mộ Tần được một tháng rồi. Nhưng tình hình ở đây chẳng thay đổi gì mấy, cô vẫn bị mọi người ghét, ngoài Lưu Ly ra chẳng nói chuyện với ai.
Mộ Tần nửa tháng nay cũng bận rộn, anh đi công tác vẫn chưa về, đôi khi chỉ gọi điện hỏi quản gia tình trạng của cô ra sao. Quản gia cũng trả lời qua loa, ông không dám nói rõ vì sợ sẽ chọc giận Mộ Tần mất. Người làm trong nhà vẫn không thích Dương Hi Văn, nhiều lần còn làm khó cô gái ấy, Dương Hi Văn thì quá quen với việc này, cô chỉ cố nhịn hoặc làm ngơ, cố gắng làm tốt công việc của mình mà thôi.
Mộ Tần trở về mà biết được thì chỗ này chắc loạn lên hết mất thôi.
Nhìn Dương Hi Văn đang chăm sóc cây xanh ngoài vườn, ông chỉ thở dài, thấy cô cũng đoán ra rằng cô gái này sau này còn chịu khổ dài dài.
Buổi chiều, một đám giúp việc nhìn Dương Hi Văn, một trong số họ chủ động tiến lên, cô ta bảo:” Dương Hi Văn”
“Vâng?” Dương Hi Văn cô đang cắt cỏ dừng tay lại, cô ngẩn đầu nhìn cô gái kia.
“ Quản gia nói cô đến nhà kho dọn dẹp kìa ” Cô ta nói.
Dương Hi Văn liền làm theo lời cô gái đó bảo, dừng tay rồi nhanh chóng chạy đến nhà kho.
Kho của Mộ gia rất lớn, chứa rất nhiều đồ, còn cách xa biệt thự nữa, cũng rất ít người đến gần đây nếu như không có việc gì quan trọng.
Dương Hi Văn bước vào, cô định mở đèn lên thì nhớ ra đèn ở đây đã bị hư, vẫn chưa được thay bóng khác. Cô quay người, tính ra ngoài lấy đèn pin thì cánh cửa bất ngờ được đóng lại, cô chạy đến thì đã quá muộn rồi.
Dương Hi Văn đưa tay đập mạnh vào cửa, bắt đầu la lên.” Này, này…”.
“ Ở trong đó chơi một hôm đi” Bên ngoài có giọng nói nhiều người vang lên, cô biết mình bị chơi rồi.
Họ lừa cô đến đây, còn khóa trái cửa, chính là muốn nhất Dương Hi Văn ở đây mà. Bên trong tối đen như mực, cô bắt đầu sợ hãi, khi ở một mình như vậy Dương Hi Văn rất sợ. Cô cứ hay nghĩ đến cảnh tượng mẹ và ba bỏ mình đi, cô bắt đầu hoảng loạn ôm đầu mình rồi lẩm bẩm.
Cảm xúc cũng không kiềm chế được, buồn bã, đau khổ, cô bắt đầu khóc rồi nằm co ro dưới đất cuộn mình lại như một con tôm luộc.
“ Không, không…”.
Đám người giúp việc kia chơi cô liền thấy hả hê trong lòng, còn vui cười cả ngày. Đến tối bọn họ lại quên béng mất việc thả Dương Hi Văn ra. Họ an giấc trên giường ngủ thật ngon lành, không biết rằng Dương Hi Văn đang đau khổ sống không bằng chết trong nhà kho tối đen như mực đấy.
Qua ngày hôm sau, quản gia và Lưu Ly không thấy Dương Hi Văn thì lo lắng. Ngày mai Mộ Tần trở về, nếu như không nhìn thấy cô ấy thì ông chủ sẽ nổi điên mất.
Những người hại cô vẫn không nhớ đến chuyện Dương Hi Văn ở nhà kho, cứ ung dung tự tại coi như chưa có chuyện gì xảy ra ở trước mắt. Còn về Lưu Ly, vừa lo lắng vừa sợ, nếu không thấy Dương Hi Văn vào sáng mai thì Mộ Tần sẽ…
Lưu Ly và quản gia chia nhau ra tìm, nhưng vẫn không thấy Dương Hi Văn.
“Con bé này chạy đi đâu rồi chứ?” Lưu Ly sợ hãi, đi qua đi lại, quản gia cũng vì chuyện này mà nhức đầu, ông xoa xoa trán. Cầu mong ngày mai Mộ Tần có việc gấp, tốt hơn là đừng trở về ngay lúc này.
Tại nước Pháp, sau khi nghe thư kí báo đã đặt vé máy bay cho sáng mai, trong lòng anh thấy vui vẻ hẳn lên. Nhìn hộp quà ở trên bàn, anh đích thân đến đây công tác chỉ vì muốn mua một món quà nhỏ về cho Dương Hi Văn. Cả tháng nay làm việc ở Mộ gia, tuy công việc anh bận rộn ít nhìn thấy cô, nhưng khi về nhà, Dương Hi Văn liền tiếp sức cho anh, giúp anh vui vẻ và xua tan hết mệt mỏi, áp lực của những chuyện ngoài kia đè nặng lên vai mình.
Mộ Tần cảm thấy nên làm gì đó cảm ơn cô, vì vậy mới tự tay chọn quà cho Dương Hi Văn. Ngày mai xuống sân bay và về nhà, nhìn thấy Dương Hi Văn đứng ở cổng đợi mình về lòng anh vui như được mùa.
Mộ Tần nâng li rượu lên, uống một ngụm, ngắm cảnh đẹp của đêm nay, nghĩ đến ngày mai có thể thấy gương mặt của Dương Hi Văn rồi.
Ngày hôm sau.
Dương Hi Văn nằm vật vã dưới đất, cô không biết bây giờ là ngày hay đêm vì trong đây chỉ có một màu đen duy nhất. Cả hai ngày ở trong đây, không ăn không uống, còn thêm nỗi sợ bao năm qua trùm lấy cô, Dương Hi Văn thấy cái mạng này chỉ còn một nửa, sống không bằng chết nữa rồi.
Cô dùng sức ngồi lên nhưng không thể, chỉ biết nằm đó, có lẽ sắp được gặp bà ngoại rồi.
Cô lại khóc, cả hai ngày ở đây cô không thể bình tĩnh và khống chế được mình, khoé mắt cứ tuông trào, khóc đến kiệt sức luôn rồi.
Mộ Tần lúc này đã về đến nhà, người người xếp hàng cúi đầu chào đón anh. Anh bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh xem Dương Hi Văn đâu, đi vào phòng khách vẫn không thấy cô đâu anh liền không vui. Dừng chân lại, anh quay đầu nhìn quản gia” Hi Văn đâu rồi?”
Quản gia nghe anh hỏi liền sợ hãi, Lưu Ly cũng muốn toát mồ hôi. Đám người kia nghe đến tên cô liền nhớ ra, mặt họ liền biến sắc. Rất nhanh đã làm Mộ Tần chú ý đến, anh bỏ vali qua một bên, mặt nghiêm hỏi:” Tôi hỏi Hi Văn ở đâu rồi?”.
Tất cả im lặng, mọi người đều không biết, chỉ có nhóm bốn người kia biết.
Bọn họ đã quên mất chuyện mình nhốt Dương Hi Văn ở nhà kho.
Anh ngồi xuống, uống một ngụm trà, kiên nhẫn hỏi lần nữa.” Tôi hỏi Hi Văn ở đâu?”
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ không một ai dám lên tiếng. “Các người không nói phải không?”.
Anh quát lên, bốn người kia có tật giật mình, liền chạy ra quỳ xuống liên tục dập đầu xuống” Ông chủ, ông chủ chúng tôi xin lỗi “.
“ Hi Văn…Hi Văn đang ở nhà kho”.
Mộ Tần cầm chìa khóa nhanh chóng chạy đến nhà kho, anh mở cửa ra, nhìn thấy cô nằm ở dưới đất lạnh lẽo, cả người một chút cũng không động. Hốt hoảng, anh liền chạy nhanh lại gần cô, ôm lấy Dương Hi Văn lên.
Lạnh quá…cơ thể cô lạnh như băng, giống như không còn chút sức sống nào vậy. Mặt cũng trắng bệch, đã rơi vào hôn mê luôn rồi.
“ Hi Văn, Hi Văn, nghe tôi gọi chứ? Tôi đây, Mộ Tần đây”.
Dương Hi Văn không đáp, cô nằm im như tượng trong lòng anh, hơi thở cũng rất yếu, cũng may anh vẫn cảm nhận được, nhìn xa cứ như cô đã ngừng thở rồi vậy.
“Hi Văn, Hi Văn ” Anh vẫn cố gọi cô, đáp lại anh là im lặng. Mọi thứ bắt đầu căng thẳng, anh quay đầu nhìn đám người gây ra “chuyện tốt” này.
“Cô ấy đã ở đây bao lâu rồi? Hả?”.
Mộ Tần quát lên, tất cả giật mình, một trong số họ run rẩy đáp:” Dạ… dạ đã hai hôm rồi”
Nghe đến đây anh liền tức điên lên, Dương Hi Văn vẫn không tỉnh lại, anh ôm cô lên. Bây giờ không phải lúc giải quyết bốn con người này, anh ôm cô rời khỏi nhà kho đó. Bế Dương Hi Văn trong tay, anh mới cảm nhận cô rất nhẹ, anh mới thấy rõ cô rất nhỏ bé, không giống như những cô gái anh đã từng gặp qua.
“Mau gọi Tô Dược, mau gọi cho cậu ta đến đây” Anh vừa đi vừa nói. Lưu Ly chạy theo phía sau liền đáp lại.
“Tôi đã rõ”
Lưu Ly chạy đi, lấy điện thoại gọi cho Tô Dược. Từ trước đến nay bệnh nhân duy nhất của anh ấy ở biệt thự này chỉ có Mộ Tần.
Dương Hi Văn chính là người thứ hai.
“Bác sĩ Tô, ông chủ Mộ cần anh đến biệt thự gấp”.