Phương Nghị quăng tập hồ sơ lên bàn Lý Chiển:
– Chị, chị coi, đây là cái gì?
– ?
Lý Chiển cầm xấp giấy tờ trên bàn lên xem, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng:
– Em nói là Diễm Diễm…?
– Phải, chị không biết?
– Ừm, chị thật sự không biết. Nhưng đó là chuyện cá nhân, có ảnh hưởng gì đến công ty chúng ta?
– Giờ thì ảnh hưởng rồi đấy. Phòng phòng chống tội phạm kinh tế Công an 113 vừa mời em đấy.
– Liên quan?
– Phải.
– Em chắc?
– Họ nói có thể…
– Vậy cũng chưa chắc.
– Nhưng…
– Không được nói càn, khi nào có chứng cứ hãy nói.
– Được, em hi vọng như chị nói.
Phương Nghị tức giận bỏ đi, vì sao không ai tin anh? Vì sao Diễm Diễm lại lừa anh? Không đúng, cả Lý Chiển cũng bị lừa. Vì sao anh cảm giác không chấp nhận được chuyện này? Anh không hiểu được, hiện tại lí do gì anh phải tức giận? Chuyện thân thế Diễm Diễm có liên quan gì anh? Công ty thì càng không thể. Với gia thế của cô ấy, việc gì phải giả bộ trước mặt anh? Nhưng Phương Nghị không nhớ rằng, Diễm Diễm làm việc ở công ty Phương Nghị từ lúc anh vẫn còn chưa về nước. Căn bản là cô ấy không cố tình lừa ai cả. Nhất là anh. Chỉ là, khi ta để ý một ai đó mà không được người đó quan tâm lại, còn bị người đó giấu giếm, ta sẽ vô cùng tức giận. Nhưng Phương Nghị không nghĩ mình rơi vào trường hợp này. Một thời gian sau, anh biết, thì đã muộn.
Lý Chiển thở dài, cô tựa lưng vào ghế, xoay ra nhìn phía cửa sổ. Cô không ngờ được, Diễm Diễm, thế mà lại… là con của trùm Khiên. Không đúng, là con nuôi. Vậy, cô ấy vào công ty mình là vì muốn làm thiết kế thật sự? Hay vì lí do nào khác? Công ty của Lý Chiển vốn dĩ không có danh tiếng gì cho lắm, nhất là không hề đối đầu với trùm Khiên. Hay là công ty của cô bị trùm Khiên cho vào danh sách đen, nên mới để con gái mình đến đây làm gian tế. Lý Chiển không tin. Cô không cho là mình nhìn lầm Diễm Diễm. Diễm Diễm làm việc rất nghiêm túc, nhiệt tình, và đặc biệt có năng khiếu thiết kế. Vả lại, cô ấy thực sự còn quá trẻ để mà lừa lọc kẻ khác. Vụ “gian lận thương mại” lần trước đã chứng minh. Hay là cô ấy diễn quá giỏi? Cô thấy choáng váng khi nhìn thấy tài liệu trên tay của Phương Nghị. Nếu là con gái trùm Khiên, liệu ông ta có cho phép anh điều tra lai lịch con gái mình? Hay ai đó đã gài bẫy, “ném đá giấu tay” để gây rối loạn. Những kế hoạch thiết kế quan trọng của công ty, cô đều giao cho Diễm Diễm. Nhưng có cái nào bị lộ ra bên ngoài đâu? Cô ấy càng không có động cơ gì để làm gián điệp. Công ty của Lý Chiển, chẳng qua chỉ bé bằng cái ngón tay út trong mớ gia sản đồ sộ của trùm Khiên. Diễm Diễm thật sự là yêu thích thiết kế. Lý Chiển tin như vậy. Vả lại, ông trùm này dù nổi tiếng khu Tam giác vàng nhưng tuyệt đối không phải là hạng người tầm thường. Ông ta kiên quyết nói không với ma túy và buôn người. Cho nên, số lượng bằng hữu giang hồ của ông ta nhiều vô kể, mà kẻ thù cũng không ít hơn. Con gái ông ta nuôi dạy cũng không thể là người tầm thường. Cũng có thể, ông ấy cưng chiều con, mà tình nguyện để con gái đi làm một nhà thiết kế rẻ tiền? Thật khó để có thể hiểu được suy nghĩ của những kẻ tầm cỡ như trùm Khiên.
Di động reo, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Chiển. Cô nhìn điện thoại, mỉm cười:
– Em nghe.
– Khi nào em về? Giọng Nghị Hằng vang lên trong điện thoại.
– Ừm, khoảng một tiếng nữa. Lý Chiển thở dài nhìn đồng hồ.
– Sao vậy? Nghị Hằng nghe giọng cô không vui.
– Có ít chuyện trong công ty.
– Anh sang đón em.
– Ừ… được.
– Chờ anh.
Nghị Hằng nhanh chóng tăng ga. Từ hôm trở về từ biển Cần Giờ, anh và cô đã bước sang một chặng mới. Dù vậy, anh cũng không thỏa mãn lòng mình. Mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cô. So với trước khi, nỗi nhớ chỉ có tăng chứ không giảm. Đôi lúc, Lý Chiển buồn bực vì anh cứ đeo theo bên cạnh suốt. Nhưng anh cũng không giận. Người ta nói, “đẹp trai không bằng chai mặt”. Dù anh đẹp trai thật nhưng anh cũng muốn có được người đẹp, nên sợ gì “chai mặt”. Rồi dần dần, Lý Chiển cũng quen với sự đeo bám của anh. Lúc nào anh không lãi nhãi bên cạnh, là cô biết anh ốm, hoặc không vui. Cô cũng không vui theo.
Anh cũng hay sang cửa hàng hoa của Păn xê, để giúp họ vào dịp cuối tuần, chủ yếu để lấy lòng thằng nhóc Thụy Khang. Anh bảo, thằng bé có năng khiếu về ô tô nên muốn dụ dỗ từ nhỏ! Păn xê không muốn cho con mình học sớm, thế nhưng, thằng bé cứ thấy Nghị Hằng mang theo ô tô đồ chơi là hào hứng đến quên cả mẹ nó. Còn Nghị Hằng thì, mỗi khi đến là xách theo một chiếc, có chiếc đắt tiền hơn cả một xe máy thật. Lý Chiển thấy thật tiếc tiền mà. Ban đầu thằng bé tháo tanh bành chiếc xe, nhưng sau đó, chỉ một loáng nó đã ráp lại như cũ. Điều này khiến cho cô và Nghị Hằng hoảng hồn. Đưa cho thằng bé một cái đồ chơi khác, thằng bé nhìn nhìn rồi sau đó quăng sang một bên. Quả thật, nó hứng thú với xe hơi. Vì vậy Nghị Hằng quyết định, sau này chọn nó làm người kế thừa của mình. Sau khi nghe em trai nói thế, khóe miệng của Nghị Minh giật giật. Thằng em mình, con của người mà anh trai nó để ý, nó cũng định cướp? Anh thật không hài lòng.
Lý Chiển đứng ở cổng bảo vệ chờ Nghị Hằng đến đón, cô nhìn thấy Diễm Diễm đang giằng co với một người ngoại quốc. Cô định bước đến giúp, nhưng không ngờ, chỉ một giây sau, người ngoại quốc kia nằm bẹp dí dưới đất. Lý Chiển cảm thán, quả thật nhìn người không thể nhìn được lòng “họa hổ họa bì nan họa cốt”. Diễm Diễm nói gì đó với người đàn ông, sau đó, cô nhanh chóng bước lên xe tắc xi, đi mất. Người đàn ông lồm cồm bò dậy, rồi đứng ngơ ngác trên đường, mặc cho cái nhìn chỉ chỏ của người xung quanh, anh ta cũng không quan tâm. Nghị Hằng thấy Lý Chiển chăm chú nhìn anh ta, anh vội hắng giọng:
– Mật Mật. Em dám nhìn người khác?
– À, … hả? Lý Chiển lập tức im lặng. Đúng là cô đang nhìn người khác. – Nhưng làm sao anh biết?
– Anh đến nãy giờ, em không thèm nhìn anh. Nghị Hằng giận dỗi.
– Anh? Ừm… anh ta là người ngoại quốc.
– Thì sao?
– Đẹp trai chứ sao?
– Anh đẹp hơn.
– Mắt anh ta màu xanh biếc.
– Anh yêu em.
– …
Lý Chiển nghe anh tỏ tình, tỉnh như ruồi, cô có chút bối rối, cô vội trừng mắt: – Trẻ con, đừng có gào lên giữa đường.
– Anh muốn gào.
– Được, vậy anh đứng đó mà gào.
Cô bỏ đi.
– Đứng lại.
Nghị Hằng vọt theo, kéo cô lại, nhanh chóng đặt lên môi cô nụ hôn.
– Tên khốn này! Biết thế nào là văn hóa nơi công cộng không?
Lý Chiến vung tay đẩy anh ra.
– Anh đang làm điều có văn hóa.
– Có khác gì mấy kẻ tiểu tiện bậy bạ ngoài đường đâu.
Nghị Hằng giật giật khóe miệng, anh hôn cô mà cô so sánh với mấy kẻ biến thái kia:
– Anh hôn công khai chứ không có tè lén.
– !!!
Lý Chiển, mặt đã đỏ như quả gấc, cô im lặng nhìn chằm chằm anh. Miệng lưỡi của người đàn ông trước mặt này càng ngày càng dẻo. Thật hết nói được.
– Còn không đi? Đợi anh hôn cái nữa à? Nghị Hằng vẫy vẫy cô.
– …
Lý Chiển vùng vằng đi trước, cô chui tọt vào xe, đóng cửa một cái rầm, vẻ rất tức giận. Thật ra, trong lòng đang rất ngọt ngào, nhưng mà nếu như cô không làm như thế, sau này, cô chẳng còn mặt mũi nào để ra đường. Nghị Hằng bước vào xe, quay sang nhìn cô:
– Giận?
– Ừ.
– Vì sao?
– …
– Vì anh hôn nhanh quá?
Nói xong, không đợi cô trả lời, anh nhào qua, phủ môi mình lên môi cô, hôn một cách mạnh mẽ, càn quét miệng cô, tim cô. Cả người và xe đều chìm trong ngọt ngào.
…
– Em lo là vì thế?
– Ừ.
– Nhưng anh không nghĩ vậy.
– …?
Vấn đề rốt cục không phải ở chỗ thân thế của Diễm Diễm, mà là ở Phương Nghị. Vì sao Phương Nghị lại quan tâm đến Diễm Diễm? Là vì để ý? Cho nên mới tức giận khi bị lừa gạt. Diễm Diễm vốn dĩ không phải tên Diễm Diễm. Tên cô đầy đủ là Litatheol Diệp, dòng họ quý tộc Hà Lan, xứ sở hoa tulip đầy bí ẩn, lại còn là con nuôi của trùm Khiên. Chỉ bao nhiêu đó về thân thế cô ấy, đã khiến cho khoảng cảnh giữa Phương Nghị và Diễm Diễm trở nên xa vời. Huống chi Diễm Diễm không hề có cảm tình gì với Phương Nghị. Người đàn ông mắt xanh biếc ban chiều là ai? Ánh mắt Diễm Diễm nhìn anh ta có vẻ khác lạ… Có thể đó chính là, người cô ấy yêu.
Lý Chiển thở dài, cô quay sang nhìn Nghị Hằng. Không phải tất cả mọi người trong đời này, đều có thể tìm thấy tình yêu, tìm thấy người mình yêu mà họ cũng yêu mình thật sự. Cô thật thấy mình may mắn. Quá may mắn. Nghị Hằng bắt gặp ánh nhìn của Lý Chiển, anh ngắt ngắt mũi cô:
– Sao nhìn anh như thế?
– Anh quá quyến rũ.
– Em thừa nhận rồi?
– Ừ.
– Còn tên kia?
– Tên nào?
– Người đàn ông lúc chiều.
– Người của Diễm Diễm.
– Nhưng em khen anh ta.
– Anh ghen?
– Ừ.
– Thì sao, rõ ràng là…
Những lời còn lại của Lý Chiển, lại tiếp tục bị Nghị Hằng nuốt vào trong miệng. Anh lại hôn cô. Người đàn ông này nghiện hôn. Cô cũng nghiện luôn rồi. Chỉ là, thích hôn mỗi nhau thôi.