Diễm Diễm gõ cửa phòng, sau đó bước vào:
– Chị, em đã gửi bản vẽ chi tiết phần còn lại của khu nhà phố cho đại diện công ty La Hằng rồi.
– Em gửi khi nào thế? Sao nhanh vậy? Có gặp trực tiếp không? Lý Chiển ngẩng đầu hỏi.
– Không ạ, ban đầu họ nói tổng giám đốc họ đang tới. Sau đó, họ lại bảo anh ta không đến kịp, còn đòi em phải dời ngày để họ gặp trực tiếp chị.
Diễm Diễm giải thích, nhưng sao đó cô thấy không ổn liền nói:
– Nhưng mà chị, em đã đưa bản vẽ hoàn chỉnh cho họ rồi nhưng sau đó, họ gọi điện nói là chưa có phần đầu, làm em phải về lấy thêm một bản nữa. Nhưng lúc giao bản vẽ…
Diễm Diễm ngập ngừng. Lý Chiển nghe đến đó, cô dừng viết, đôi chân mày châu lại, cô xuống giọng:
– Ý em là?
– Người đó có hơi kỳ lạ. Ban đầu thư kí Lam nói đã nhận đủ, chỉ là tổng giám đốc bên đó muốn gặp trực tiếp chị. Nhưng sau khi em ra khỏi tòa nhà, thì họ gọi nói là chưa thấy đủ, kêu em giao ở quán cà phê tầng trệt.
Diễm Diễm bắt đầu đổ mồ hôi hột khi cô lơ mơ nhận ra điều gì đó không đúng.
– Không phải thư kí Lam sao? Lý Chiển trầm tĩnh hỏi.
– Không, là một người khác, là nam, trông anh ta không quen mặt lắm.
Lý Chiển có chút suy tư:
– Được rồi, chắc không sao…
Nhưng cô đang nói nửa chừng thì điện thoại reo. Nghe những lời từ người ở đầu bên kia nói chuyện, mặt cô lập tức xuống sắc, ngay sau đó liền trấn định. Chỉ một giây đó thôi, Diễm Diễm liền bắt được thông tin, cô biết là có chuyện lớn, hẳn có liên quan đến việc vừa nói. Lý Chiển bỏ điện thoại xuống, quay sang Diễm Diễm:
– Chúng ta đã làm lộ bản vẽ của công ty La Hằng để cho công ty phía đối thủ của họ biết được. Họ đòi bồi thường.
Gương mặt Diễm Diễm tái mét, cô lí nhí trong miệng:
– Em xin lỗi, đáng lẽ khi có nghi ngờ em đã phải báo ngay với chị nhưng…
– Thôi được rồi, em ra ngoài đi, để chị suy nghĩ rồi bàn với em sau.
Lý Chiển cắt ngang. Diễm Diễm đành cúi đầu bước ra ngoài.
Phải bồi thường, công ty La Hằng này thật cáo già. Rõ ràng chuyện xảy ra ở trụ sở của họ, đáng lẽ họ cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Thế nhưng, họ làm cách này. Đúng lúc khiến cho mình rơi vào cảnh “đã cháy nhà còn bị hôi của”. Việc xui xẻo này lại rơi trên đầu Diễm Diễm. Tính ra thì trách nhiệm lớn nhất vẫn phải là thuộc về Lý Chiển cô bởi vì cô là sếp trực tiếp. Vậy mà thư kí Lam nhắn nhủ rằng tổng giám đốc của họ sẽ yêu cầu bồi thường do vi phạm nội dung hợp đồng đã kí kết. Nếu không họ sẽ kiện ra tòa vì đã gây ra tổn thất lớn cho công ty của họ. Rõ ràng, bản vẽ được chấp nhận chỉ có phần đầu, phần sau họ chưa trả lời thế mà bây giờ lật lọng.
Lý Chiển vội vàng gọi cho Păn xê, báo rằng cô bận việc không về kịp, nên cơm tối mẹ con họ cứ ăn trước, không cần đợi cô. Lý Chiển ngồi ở sô pha phòng tiếp khách của công ty La Hằng đã được hai giờ đồng hồ. Dáng người vẫn nghiêm túc, lưng vẫn thẳng, đầu vẫn ngẩng cao, vẻ mặt vẫn đầy kiêu ngạo, mặc dù thực tế là cô đang đi cầu cạnh người ta. Thư kí Lam bảo với cô rằng, tổng giám đốc của họ đang họp trực tuyến nên chưa thể gặp cô được. Rõ ràng là cố tình gây khó dễ đây mà. Nhưng không sao, chị đây mặt dày, sẽ không chấp. Chị chấp nhận phía mình có lỗi nên mới chầu chực nơi này. Phần lớn là vì nể tình Diễm Diễm, không muốn cô ấy thấy quá căng thẳng, mới ra quân lần đầu tiên mà bị bắt bài chắc hẳn sẽ thất vọng lắm. Lần này về phải đào tạo lại Diễm Diễm, biết nói không trong những trường hợp cần thiết. Còn không thì mình mãi mãi sẽ là “người ta ăn ốc bắt mình đổ vỏ”.
Trong phòng làm việc, thư kí Lam đứng nghiêm túc báo cáo cho Chu Nghị Hằng tình hình thiệt hại do vụ bị đối thủ nắm được thiết kế dự án khu nhà phố đang chuẩn bị cho đấu thầu. Vừa báo cáo, cô vừa liếc nhìn vẻ mặt của sếp tổng. Chẳng bắt được điều gì, cô thật thấy thất vọng. Chẳng lẽ sếp không thấy tiếc tiền hay sao nhỉ? Vẻ mặt vẫn tỉnh bơ thế kia khiến cô không ngờ được? Kiểu như cô đang nói về tình hình thiệt hại của công ty nào đó chứ không phải của sếp. Cô cũng biết dự án đầu tư thiết kế tổng thể nhà ở và nội thất khu phố mới này chỉ là một chút cỏn con của sếp mà thôi. Cô dùng tay vuốt vuốt mồ hôi trên trán của mình, thở hắt, báo cáo hết. Lập tức, Chu Nghị Hằng có phản ứng:
– Anh hai tôi nói sao?
– Dạ, ngài ấy chẳng nói gì cả. Bảo tôi cứ báo cáo lên anh sẽ tự giải quyết. Thư kí Lam lập tức trả lời không thể chờ thêm một chút nào nữa. Vẻ mặt của sếp biểu hiện thật hung ác đây mà.
– Khốn kiếp, hắn định bơ mình đây mà, rõ ràng công ty cũng có cổ phần của hắn, mắc gì chỉ có một mình mình phải chịu đựng chứ?
Ngón tay đang gõ nhịp nhàng trên bàn bỗng dừng lại theo lời nói của cô thư kí, Nghị Hằng kết cuộc cũng phát hỏa, vỗ bàn tức giận.
– Gọi cho anh tôi nói rằng, anh ấy cứ lo làm huấn luyện viên của mình đi, còn việc cửa hàng hoa Păn xê tôi sẽ chịu trách nhiệm cho.
Anh nhấn mạnh hai chữ Păn xê rồi nhếch môi tỏ vẻ đầy nguy hiểm. Muốn bàn giao công việc cho ta đây để rảnh rỗi rong chơi ư? Đừng tưởng mình là anh hai thì muốn làm gì thì làm nhé? Nói cho mà biết, người cũ của anh xuất hiện rồi mà anh còn chưa hay kìa. Haha, lúc đó coi anh có phải đi năn nỉ thằng em này hay không.
– Còn không đi?
– À, sếp, còn có trưởng phòng thiết kế của công ty Phương Nghị muốn gặp ngài, hiện đã chờ ở phòng tiếp khách được hơn hai giờ rồi ạ. Ngài có muốn gặp cô ấy?
– Không muốn, nói tôi bận rồi… cho họ biết chọc tức lão nhị ta là sẽ có hậu quả gì.
Nghị Hằng ngắt lời. Nói xong anh lấy áo khoác và bước ra cửa:
– Tôi đi qua xưởng bên kia đây, cô tự liệu mà làm.
Trước tòa nhà Houseten, có một cô gái mặc áo khoác len màu bạc với dáng người cao ngạo bước ra khỏi tòa nhà, cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà rồi chửi thầm “mẹ kiếp, tên tổng giám đốc biến thái kia, lão nương mà gặp được ngươi lão nương sẽ … ngươi! Khốn nạn thật mà, không gặp thì không gặp, mắc cái gì bắt lão chờ ngươi hơn hai giờ đồng hồ rồi phủi mông không tiếp chứ? Ngươi tốt nhất là đừng có mà tìm lão nương thiết kế nhà cho ngươi, nếu không lão sẽ làm cho ngươi sập nhà mà chết!” Khi nói ra những lời này xong, cô bỗng chợt nhớ “a, thầy ạ, con xin lỗi thầy, ngoài lần này ra, con hứa sẽ làm theo lời tuyên thệ trước thầy khi cầm bằng tốt nghiệp mà!”
– Ngươi là tên lường gạt!
Cô tiếp tục lầm bầm. Cô muốn thét lên cho hả giận nhưng vẫn nên giữ hình tượng thì hơn! Không hết tức, Lý Chiển xoay người bước đến góc bên phải của tòa nhà:
– Rầm!
Một tiếng chát chúa vang lên, thùng rác văng vào tường, nứt ra làm hai. Bảo vệ tòa nhà hốt hoảng chạy đến, xém chút nữa là nhấn chuông báo động vì bị khủng bố. Cô cười tươi rói với anh bảo vệ:
– A,thật xin lỗi! Tôi trượt chân ấy mà! Làm phiền quá rồi.
Cô cúi chào một cách lịch sự, mỉm cười kiểu hoa hậu rồi tiêu sái bước đi.
Bảo vệ toát mồ hôi hột nhìn cô trân trối: – …!
Khi kịp hoàn hồn thì người đẹp đã lên xe và đi mất. Ngay lúc đó, Chung Nghị Hằng vừa lái xe ra khỏi tầng hầm, tất cả mọi chuyện diễn ra không qua khỏi mắt anh. Nhìn theo chiếc xe bình thường mà biển số tứ quý kia, anh híp mắt, thì thầm “Mật ngọt, lại gặp nhau nữa rồi! Thật thú vị a”.