Túm lại là não mình ít nếp nhăn, vẫn phải điện cho chế Tùng. Mịa cái thằng, cũng không đi học đại học mà sao thông minh ghê gớm.
Nó thốt ra câu nào là mình thấy câu đấy sáng suốt, lắng nghe như nuốt từng chữ.
-“Thôi tôi về đây.”
-“Ấy chết, chị mới nướng mẻ Danish Pastry đấy, chú cầm về đi.”
-“Bà tự dưng lại tử tế vãi cả đạn thế, mọi khi toàn phải lén lút lấy trộm hôm nay lại được mời cơ à?”
-“Hả?”
-“Hả cái lờ, giúp nốt lần này thôi đấy, ngu thì phải ráng mà chịu, đừng gọi điện cho tôi nữa. Nói cho bà biết, tôi mà có người yêu thì bà sẽ bị ra rìa luôn, có ngoi ngóp cũng chỉ được đứng thứ hai thôi.”
Nó hùng hùng hổ hổ tuyên bố, cái câu này, cứ có gì không đúng ý nhỉ? Tôi mà có người yêu…đứng thứ hai…chả nhẽ hiện tại mình đang được xếp thứ nhất?
Trời đất, cái thằng, trông thế mà có hiếu ra phết, thật không uổng là đệ chị Nguyệt. Đang định đưa thêm một ít bánh bột lọc nữa thì bé con đã nghênh ngang ra tới cổng rồi.
Nó có cái motorsport hầm hố cực, mỗi lần phóng đi oai phải biết. Có điều cái tính nó nhắng nhít lắm, người yêu chưa có nhưng bạn giường thì kể không xiết, từ già đến trẻ chắc đủ bộ sưu tập lớn luôn.
Mình làm y như lời nó dặn, hôm mẹ anh hẹn đi mua sắm, đến nửa buổi mình trả vờ tìm kiếm loanh quanh rồi mặt xị như cái bị.
-“Sao vậy con?”
-“Con mất điện thoại bác ạ, không biết rơi từ lúc nào…”
-“Thôi mất thì thôi, tý ra kia bác mua cho cái mới.”
-“Nhưng…nhưng…điện thoại của con…”
-“Có gì bình tĩnh nói bác nghe.”
Mình như mở cờ trong bụng, cứ thế tuôn trào, rằng là điện thoại có lắm ảnh tế nhị, chỉ sợ lọt vào tay người xấu, người ta lợi dụng đăng lên mạng hoặc đặt điều không hay. Nói dối bác trong lòng cũng hơi áy náy, nhưng quả thật hết cách rồi. Mẹ anh đúng là người tốt hiếm gặp cơ, bác an ủi mình mãi, nói đừng lo, nếu có chuyện đó bác sẽ nhờ bác Quốc can thiệp.
Thế là xong, nhẹ cả người.
Nhưng cuộc đời lại éo phải truyện cổ tích, hết cái bực mình này thì lại đến cái ức chế kia.
Mười hai giờ đêm.
Chính xác mười hai giờ đêm luôn.
Tưởng tượng nổi không? Con cờ hó nó gọi điện cho người yêu mình, sướt ma sướt mướt.
-“Thầy à, em không muốn phiền thầy đâu nhưng mà hai đứa cứ đòi ăn cóc, em cố ngủ rồi mà con hành không tha, hình như em nhớ chỗ quán Nguyệt có, thầy nhờ ai mang qua cho em được không ạ? Thầy giúp em với…em chết mất…”
Nhờ ai?
Giờ này nhân viên của mình cũng về hết rồi, người người chăn ấm đệm êm, nhờ ai được?
Giáo sư lúc nãy làm việc khuya hoàn thành nốt cái paper, mệt rã rời ra mà vẫn phải bò dậy. Nhiều lúc mình không thể hiểu nổi nó có yêu anh thật như lời nó nói không? Nếu anh chỉ là một thầy giáo tiểu học, lương tháng ba cọc ba đồng, nó sẽ vẫn yêu chứ?
Mình xót anh đi đêm nên nằng nặc đòi theo, anh cũng không phản đối. Chỉ là vẫn còn đang ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở, hại người yêu phải vác xuống. Đến quán thì anh vào lấy thôi chứ mình nhọc quá, nằm lăn lóc ở ghế sau.
Buổi thứ hai, một giờ ba mươi phút bạn thèm ăn khế, mịa cái con này, thèm gì éo thèm, toàn thèm trúng hoa quả ở quán mình mới máu chứ. Cũng không muốn mang tiếng là bắt nạt bà bầu đâu nhưng mà mình ức đíu thể nhịn được nữa rồi.
Lúc tới nơi, mình mè nheo anh, bảo không muốn ở trong xe buồn lắm. Mình lại để quên dép ở nhà nên anh thương cõng ra ngoài, mình giúp anh bấm chuông cửa, sau đó tiện thể nhá yêu vào gáy người ta một cái.
Giây phút nhìn thấy cái mặt con Mai, đúng là sướng hết cả người. Nhìn kìa, tức lắm ý mà vẫn phải giả bộ đoan trang mẫu mực.
-“Ôi vất vả cho thầy quá, cả Nguyệt nữa, khuya rồi sao không ở nhà ngủ?”
-“Thực ra hôm qua Nguyệt cũng đi với mình, nhưng nằm trong xe.”
-“Vậy ạ?”
Nhục chưa con!
Tưởng cướp người yêu của bà mà dễ hả?
-“Ngày mai mình sẽ liên hệ với cửa hàng hoa quả xem sao, nếu được mình sẽ nhắn tin số điện thoại cho, khi nào thèm ăn bạn chỉ việc liên hệ họ sẽ ship ra.”
Trùi ui, iu giáo sư thía không biết. Mà kể cả không được mình cũng chẳng ngại nữa đâu, chỉ lo có người xem phim tình cảm miễn phí nhiều quá ức nổ đom đóm mắt thôi.
-“Mai ăn khế vui vẻ nhé, bọn tao về đây.”
Mình ôm vai bá cổ người yêu, ngọt ngào chào bạn thân. Anh cũng chẳng thèm lưu luyến lấy một chút, cứ thế quay người đi thẳng.