Em Là Nhà

Chương 117



Tối 21 bà Nga ông Hoàng ra Bắc để 22 về Hà Nam còn chuẩn bị hôm sau cúng ông táo. Năm nay là năm cuối cùng ăn Tết ở nhà nên mọi người cũng nghỉ sớm hơn để chơi với mình.

Giáo sư cũng về cùng bốn anh chị em, nhân thể mang đồ lễ Tết sớm cho ba mẹ vợ tương lai, căn bản sau đợt này anh sẽ ở trên đó tới hôm mồng năm.

Nhà đông người vui lắm, ba thịt hẳn con lợn, ăn cơm nói chuyện mấy tiếng đồng hồ mới thèm dọn dẹp.

-“Em định mua dòng xe giống của anh, tư vấn hộ em xem như nào đi.”

-“À anh đang định đổi sang Roll Royce, nếu chú không chê thì lấy xe anh mà dùng.”

-“Vậy thì tốt quá, em thấy xe anh rồi, anh cẩn thận mà, xe vẫn như mới. Mà sao anh lại đổi?”

-“Già rồi đi cái đó hầm hố quá sợ bà xã nghĩ mình không đứng đắn.”

Mịa giáo sư chứ!

Làm cả hội quay sang liếc mình, các người nhìn gì mà nhìn, ông ấy đùa đấy. Thỉnh thoảng vui vui ông ấy cũng biết đùa đấy, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong.

-“Anh không cần nể em, cứ thẳng thắn nói giá, em sẽ chuyển khoản đầy đủ.”

-“Chú hâm à, giá cả gì.”

-“Nhưng…”

-“Thôi không nói nhiều, cứ vậy đi.”

-“Anh cả này chị Nguyệt nhà em tính tình cục xúc nhưng là người tốt lắm đấy.”

-“Mày dặn làm gì, anh bị nó bỏ bùa mê thuốc lú rồi, nó điên anh còn yêu được cơ mà…”

Chưa cưới nên ông bà kia cứ gọi anh hoài, hai người đó bảo nốt lần cuối. Cả con Hạnh nữa, ba người ấy cả buổi chỉ ríu rít bám lấy của quý của Nguyệt thôi.

Mà Nguyệt lớn rồi, không xấu tính dỗi hờn vùng vẫy như xưa nữa, cho mượn người thoải mái. Mấy chiến hữu chém gió kinh quá, thôi thì còn mỗi năm nay, mình kệ các đồng chí, bê bát đũa vào trong dọn dẹp dần.

Xong xuôi lên nhà thì anh Hoàng và con Hạnh đang chơi tá lả với ba mẹ, hỏi hai người kia đâu thì ba bảo ra vườn cắt hoa thược dược. Mình nhìn bài bạc thấy chán nên chuồn ra ngoài đấy chơi.

Chẳng thấy ai cắt hoa cả, chỉ thấy gần bụi trúc nhật một nữ ôm chầm lấy một nam. Không biết phải diễn tả cảm xúc ra sao bây giờ?

-“Có thể đứng yên một chút không?”

-“Nga, nghe anh này, rồi sẽ có người tốt thích hợp với em.”

-“Còn vài ngày nữa thôi, rồi cho tới mãi mãi về sau, anh cả là em rể của em…”

Giọng bà ấy nghẹn ngào lắm, từ nhỏ tới giờ, chỉ có hai lần thảm hại như thế, một lần đi đâu về tới Royal ướt như chuột lột, nói số mình thật có phúc…và lần này…

Bỗng dưng thấy tim nhoi nhói. Mình sao mà ngốc nghếch, tâm tư của bà ấy, mãi đến hôm nay mới tận.

-“Thông cảm cho anh…”

-“Chỉ một cái ôm thôi, giữa anh trai em gái, giữa chị vợ em rể, chỉ nửa phút thôi…cũng không thể được sao?”

Anh lặng thinh, nhưng mà lại phản ứng tránh né, chị mình thì tưởng như phát điên luôn.

-“Có cần em vào xin phép con Nguyệt hộ anh không? Anh hâm, hâm nặng rồi, rốt cuộc là nó quan trọng tới mức nào, hơn cả mạng của anh rồi phải không?”

Bà ấy khổ sở bỏ đi, mình thì phải thụp xuống trốn ngay sau đống rơm. Càng nghĩ càng ứa nước mắt, thương bà ấy bao nhiêu thì bực anh bấy nhiêu. Chẳng phải chỉ ôm một cái thôi hay sao, có sứt mẻ thiệt thòi chỗ nào đâu mà nỡ từ chối?

Với những người con gái khác mình tất nhiên lồng lộn lên rồi, nhưng đó là chị ruột, suốt ngày mắng nhưng thương mình cực, toàn nghĩ cho em thôi. Hôm nay chắc chị buồn lắm nên mới như thế, nếu đặt mình trong hoàn cảnh của bà ấy chắc không đủ can đảm mà về đám cưới mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.