CÙNG
Dưới ánh nắng mặt trời sáng sớm dịu nhẹ nhưng ấm áp, giữa bầu trời trong xanh không một gợn mây, một đồng xu được tung lên, nó xoay tròn trong không gian rồi rơi xuống được bắt lấy bởi một bàn tay. Bàn tay đó nắm chặt lấy đồng xu đầy quyết tâm, ánh mắt quyết tâm đoạt được cái gì đó, miệng khẽ nói:
_ Quyết định rồi…
….
Trong lớp, nó thì đang đọc cái gì đó trong khi Ly thì từ lúc vào đến giờ cứ trống tay lên bàn nhìn chằm chằm nó không chớp mắt. Mỗi lần nó ngẩng lên là y như rằng lại bắt gặp ánh mắt lò mò của Ly. Thở dài, để cuốn sách sang một bên, nó hỏi:
_ Làm sao vậy?
_ Cậu định dấu tui đúng không? _ Ly bĩu môi
_ Dấu gì? _ Nó nhíu mày.
_Còn gì nữa, truyện của cậu với Huân. Giám nói với tui là cậu không có tình cảm với tên đó không? _ Ly nhìn nó, ánh mắt xoáy sâu vào mắt nó. Ly chơi với nó không phải từ bé nhưng đủ để hiểu rõ tình cảm của nó cũng như suy nghĩ của nó.
Né ánh mắt của Ly, nó ngượng ngùng nói:
_ Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó.
Ly khẽ cười, giờ chẳng cần phải làm phép thử nào nữa cả. Mỗi cử chỉ, hành động của nó trước mặt Ly hiện tại đã tố cáo nó rất cả rồi. Có lẽ, khi chấp nhận phơi bầy sự thật về mình thì tình cảm nó dành cho hắn đã không còn đơn giản rồi. Nó chấp nhận những ánh mắt con người sung quanh nhìn nó, chấp nhận những chỉ trỏ cùng lời nói xôn xao hiện tại cũng như chính là đã chấp nhận tình cảm của hắn. Có điều, người như nó sẽ không bao giờ nói ra mà thôi,vậy thì chỉ còn cách đợi chờ người nào đó đủ tự tin nói thôi. Theo như tính toán của Ly thì cũng không còn lâu nữa đâu…
* * *
Bước trên con đường trải dài bởi hàng cây xanh lâu lắm, nó bần thần suy nghĩ lại nhưng lời Ly nói sáng nay. Nó yêu hắn sao? Có chăng? Khẽ chạm tay vào tim mình, nó tự hỏi mình rằng: “Từ lúc nào nó đã yêu cái người xuốt ngày làm nó buồn phiền tới vậy?”. Cuộc sống của nó mấy tháng về trước có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ sẽ quen thân với chàng trai nào chứ đừng nói rằng trái tim nó sẽ vì ai đó mà lỗi nhịp. Nhưng cảm giác về hắn nó không thể phủ nhận. Anh ba nó đã nói:
” Thiên Anh, em yêu Huân rồi đúng không? Huân nó cũng ngốc như em mới không nhận ra chứ tất cả đều thể hiện rõ trên mặt và cách ứng sử của em đấy!”
Liệu có đúng như thế không? Nó thật sự cũng không rõ nữa, nhưng quả thực cảm giác của nó đối với hắn không phải chán ghét như những tên con trai khác, không phải thân thiết như các anh trai của mình, cũng không phải thoải mái như khi đối với Luân hay là bạn của hắn. Liệu như lời của Ly và anh ba nó nói thật sao? Nó đã có tình cảm với hắn?…
Đang nghĩ vu vơ thì điện thoại nó đổ chuông. Bất giác nhấc máy, chỉ khi nghe đầu dây bên kia nói và giới thiệu về mình thì nó mới giật mình tỉnh lại trả lời người đó:
_ Được ạ, không vấn đề gì đâu ạ…
Một cuộc nói chuyện đơn giản nhưng khiến lòng nó thấp thỏm không yên. Nó thật sự không ngờ người này lại gọi cho nó; là người nó không bao giờ nghĩ tới. Lòng nó, tim nó bất giác đập nhanh hơn bình thường. Bắt xe, nó đi đến địa điểm đã hẹn với người đó. Nó cố gắng thở đều để đối mặt với người đó…
Chiếc taxi dừng lại tại một tòa nhà cao ốc lớn. Tấm biển ghi ” Công ty sản xuất phim Vương Thị” nổi bật, nơi đây là giấc mơ của bao nhiêu nghệ sĩ, diễn viên hướng tới cho mình và cũng là cánh cửa không phải ai cũng có thể chạm tới được. Nó bước vào, đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa này rồi dừng chân ở cánh cửa gỗ lớn ghi biển ” Phòng tổng giám đốc”. Hít một hơi thật sâu, nó gõ cửa.
“Cộc…Cộc….”
_ Vào đi _ Một giọng nam trầm, lạnh lùng mà uy nghiêm vang lên.
Đẩy cửa vào, trước mặt nó là người đàn ông đang cúi người sau trồng hồ sơ, giấy tờ viết gì đó. Ông không ngẩng lên chỉ khi xong việc. Khi nhìn được gương mặt ông, nó đã giật mình bởi dù trung niên, bị thời gian cướp đi tuổi trẻ, đôi mắt nhuốm màu mỏi mệt nhưng gương mặt đó không khác gì hắn. Có thể nói, hắn như là một khuôn đúc ra từ chính cha mình vậy. Ánh mắt chăm chú khi làm việc chính là lúc khiến người ta phải mê người và bị cuốn bởi nhiệt huyết cùng chuyên chú. Nó cúi người, nhẹ chào:
_ Bác ạ.
_ Um, ngồi đi _ Ông khẽ gật đầu, mời nó ngồi xuống chiếc ghế đối diện mình dành cho khách.
Ngồi xuống, đối diện ông thì nó cũng phải đối diện với một áp lực vô hình. Trước giờ có hai người nó không giám cãi là anh hai Bảo Trung vì anh ấy là luật sư nó có cãi sao cũng không thắng được. Người thứ hai là ba nó, ông cũng như cha hắn có một khí lực khiến người ta cảm thấy lép vế; chỉ một cái liếc mắt của ba cũng đủ nó co dúm lại. Không chỉ nó mà cả bốn anh trai có lẽ từ bé chưa bao giờ giám cãi ba nửa lời cả. Nhưng dù vậy, cha hắn đã muốn gặp nó ắt phải có nguyên do, nó là một người không thích vòng vèo trong cuộc nói chuyện nên hỏi thẳng:
_ Bác gọi cháu đến đây có lẽ là vì truyện của anh Huân đúng không ạ? Có gì bác cứ nói ạ, cháu đã sẵn sàng nghe.
Nghe thấy nó nói vậy, ông tỏ ra khá ngạc nhiên một chút rồi gương mặt kia khẽ dãn ra, ông cười nói:
_Cháu rất thẳng thắn. Đúng là có lien quan tới Huân và tương lai của Huân. Bác mong cháu hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi chấp nhận nó hay không.
_ Ý bác nói rằng cháu không nên yêu anh Huân? _ Nó hỏi, gương mặt không tỏ chút biểu cảm nào nhưng trái tim lại đang đập mạnh.
Nhìn nó, ông khẽ thở dài. Cúi người, ông lấy ra một phong bì lớn đặt trước mặt nó rồi ra hiệu cho nó mở ra. Ngần ngừ một lúc nó cũng mở phong bì này, đọc xong nó ngẩng lên nhìn ông hỏi:
_ Đây là lý do ạ?
_ Thực ra, trước đây ta rất phản đối Huân theo sự nghiệp nhảy nhót bởi nó không thiết thực. Tuy vậy, khi Huân – nó đứng trước mặt ta quỳ xuống mà xin rằng cho nó hai năm theo đuổi ước mơ. Chỉ cần hai năm, nếu sau hai năm nó không thành công thì nó sẽ làm tất cả nhưng gì ta muốn. Cuối cùng, chưa đến hai năm nó đã đưa nhóm nhảy đến với toàn đất nước và bắt đầu sang thị trường nước ngoài. Đó chính là cả tương lai của nó bây giờ, ta không ủng hộ nó nhưng ta cũng không muốn nó vứt bỏ tất cả những gì nó đã làm được. Nó ngang ngược, quậy phá nhưng nó cũng là đứa nhiệt huyết hơn ai hết. Cháu hiểu chứ?_ Ông từ tốn nói
Nó không nói gì, trầm ngâm nhìn vào nhưng tờ giấy trên tay mình. Mãi một lúc sau nó mới đứng dậy, khẽ nói:
_ Cháu hiểu. Cháu sẽ suy nghĩ.
Nói rồi nó cúi người chào ông và xoay người bước đi. Trước khi tay nó chạm vào cánh cửa gỗ, ông hỏi:
_ Thiên Anh, cháu thực sự yêu đứa con ta chứ?
_Cháu sẽ yêu nếu cháu không làm vật cản đường đi của anh ấy _ Nó nói, không quay mặt lại.
Sau đó, nó mở cửa bước đi, ông cũng không ngăn cản nó nữa. Ngả mình về sau ông nghĩ, đứa con trai duy nhất của mình đã thành công trong sự nghiệp và yêu được một cô gái rất tốt. Nếu được ông hoàn toàn không phản đối hai đứa quay lại với nhau nhưng nếu phải lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu thì liệu con ông sẽ chọn cái nào? Ông vốn không muốn can thiệp vào truyện này nhưng ông không muốn đứa con của mình ân hận và càng không mau sau này cô gái mà nó yêu sẽ phải đau khổ. Nhưng có một điều khiến ông lo, đó là: sự nghiệp của hắn không thể kéo dài mãi, rồi hắn cũng sẽ phải từ bỏ nhưng để tìm được một cô gái tốt không phải lần nào cũng có thể tìm được. Có lẽ, tìm được một người đủ khả năng giữ ông như vợ mình hay một cô gái thẳng thắn, không su nịnh lại biết suy nghĩ như cô gái kia là không thể có tới lần thứ hai. Ông không muốn con trai mình sau này ân hận, nhưng càng không muốn con trai mình hối tiếc về mối tình này…!!!
Còn nó, sau khi ra khỏi tòa nhà, nó đã đi vòng quanh khắp nơi. Đầu nó chỉ vang lên nhưng lời nói của cha hắn cùng hình ảnh nhưng gì nó thấy trên tờ giấy kia. Trong đầu nó đã có đáp án, rất rõ ràng, rành mạch rồi nhưng nó vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi. Không hiểu chính là bản thân nó sẽ như thế nào đây…!
Cuối cùng, sau một lúc lâu suy nghĩ, nó đã quyết tâm. Ngẩng đầu lên nhìn trời xanh bao la, nó khẽ cười bởi vì nó đã quyết định và nó sẽ không ân hận. Ngay khi nó định rút điện thoại ra gọi thì chuông điện thoại nó đã vang lên. Nhìn tên người gọi, số máy quen thuộc nó mỉm cười và bắt máy:
_Có truyện gì vậy?
_ ….A! Thiên Anh, muốn đi chơi không? _ Hắn sững lại một chút vì lần đầu tiên nó nghe máy với giọng dịu dàng tới vậy. Trước kia, nó mà nhấc máy chính là không quái thì mắng mà không mắng thì chửi nên lúc nghe giọng nó hắn chính là ngạc nhiên.
_ Được, vậy anh tới đón tôi _ Nó thoải mái gật đầu.
Hắn lại sững lại. Trước đây, cũng không phải hắn không rủ nó bao giờ mà vì lần nào rủ hắn cũng nhẫn được một cái nhíu mày lạnh lùng cùng lời cảnh cáo: ” Muốn chết? Không thấy tôi bận sao? Rảnh sẽ ngủ bù chứ chời cái gì mà chơi?”. Chính vì vậy, để nó đồng ý đi với hắn thì hắn đã phải chuẩn bi rất nhiều thời gian chuẩn bị lỹ lẽ, lời nói và sự năn nỉ để nói. Vậy mà, thật không ngờ rằng nó lại đồng ý nhanh như vậy. Phải đợi đến lúc nó gọi hắn mới sực tỉnh, hắn cuống quýt nói như sợ nó lại đổi ý mất:
_ Được… được… đợi chút anh tới đón em liền.
…..
TẠI CÔNG VIÊN:
Hắn với nó cùng nhau đi vào, công viện hôm nay cực kỳ đông bởi là ngày cuối tuần nhưng cũng cực kỳ náo nhiệt vui vẻ. Hắn quay lại nhìn nó và phải phì cười, ánh mắt nó hào hứng sáng rực như một đứa trẻ nhỏ lần đầu tiên đi công viên vậy. Nó ngó sung quanh, thậm trí còn quan sát mấy đứa bé một tay cầm bóng tay một tay cầm kem ăn ngon lành mà nó suýt chút nữa chạy theo đứa bé đấy luôn. Cầm tay nó, hắn nói:
_ Em hào hứng như lần đầu được đi công viên vậy. Cẩn thận kẻo lạc nhé.
_ Ừ, lần đầu mà_ Nó rất thật thà gật đầu
Thấy hắn trợn mắt nhìn mình, nó bình thản giải thích:
_ Mẹ tôi mất sớm chắc anh biết. Bốn anh thì ba người anh kia đều lớn, vì trước mắt mà học hành như điền, còn anh song sinh với tôi thì bé không được đi một mình. Ba cũng bận công tác, ba trước khi nghỉ hưu là cảnh sát trong đội đặc nhiệm mà.
Mặc dù thấy nó bình thản nhưng hắn nghe nó nói vậy vẫn sót xa. Người sống trong hạnh phúc, lại có đủ ca cha và mẹ như hắn không hiểu hết được cảm giác của nó nhưng hắn hiểu nó đã cô đơn như thế nào. Thông minh thì rất tốt nhưng nó – một người có trí thông minh hơn người thường từ bé lại là điều không tốt. Bởi, chính điều đó khiến nó nhận biết, hiểu rõ mọi sự việc quá sớm và càng dễ dàng tổn thương hơn. Thấy hắn siết chặt tay mình, ánh mắt đau thương như kiểu hận không gặp mình sớm hơn vậy thì nó phẩy tay, xuề xòa:
_Không….
Nó đang định nói gì đó thì khựng lại. Ánh mắt nó chứa đựng sự ngỡ ngàng, ngạc nhiên và có điều gì đó không thể tin được. Nó kéo lắn, vội vã chạy đuổi theo cái gì đó:
_ Nhanh lên…
CHAP 11.2: QUYẾT ĐỊNH
CUỐI CÙNG
Hắn không hiểu truyện gì đang sảy ra cả nhưng vẫn chạy theo hắn. Chỉ đến khi nó đuổi kịp, đứng trước mặt hai người vừa tức giận vừua rít lên:
_Hoàng Ân Thái Luân….
_ Ồ! Thiên Anh, thật chùng hợp nhỉ. Em với Huân cũng đi chơi ở đây sao? _ Luân chẳng có vẻ gì là sợ hãi vui vẻ chào nó và hắn. Bàn tay anh còn giữ chặt ai đó không cho chạy trốn.
_Buông mau, giám bắt Ly nhà tôi. Tôi giết anh đó _ Có lườm LUân muốn thôi rồi luôn. Nó trả yên tâm tý nào khi giao cô bạn thân nó yêu nhất cho cái tên Luân vừa lưu manh lại gian tà này.
Ly thấy vậy liền giữ tay nó, nhẹ nhàng nói:
_ Thiên Anh! Tin vào lựa chọn của tui đươc không. Cậu cũng không phải là không biết Luân thực sự như thế nào mà đúng không?
Nhìn Luân nắm tay Ly thật chặt, rồi lại nhìn hắn. Hắn vỗ vai nó, dịu dàng nói:
_ Anh tin, Luân nhất định mang hạnh phúc cho Ly mà. Luân nó tốt, như anh vậy đó.
Nó nhìn hắn, bĩu môi dài một cái rôi bước đi. Không quên bỏ lại một câu lạnh lung:
_ Vì giống anh nên tôi mới không thể tin tưởng.
Nghe vậy, mặt hắn ngắn tũn lại. Con riêng Ly, nhin thái độ của nó cũng biết la nó không phản đối nữa rôi. Ly chạy lại nắm tay nó, vui vẻ nói:
_ Minh cùng đi chung đi.
Nghe Ly nói vậy, hai ngươi bị bỏ mặc lại phía sau lưng là Huân và Luân bất giác quay lại nhìn nhau. Mặc dù cả hai không muốn tý nào bởi hiếm hoi lắm mới được một lần thế mà lại phải đi chung. Tuy nhiên, nghĩ thi nghĩ thôi chứ ai giám nói bởi hai người này thừa biết giám hé mồm ra nói câu: ” Không đồng ý, đi riêng” thì chắc chỉ có nước hai thằng dắt tay nhau đi mình thôi. Hai cô nàng nhà ta quấn nhau đâu phải chỉ ngày một ngày hai đâu. Dù sao nếu không có Ly thì hắn chắc chắn không có được Thiên Anh cũng như nếu không vì Thiên Anh thì Luân cũng không bao giờ biết được Ly.
Ngày hôm đó, cả hắn và Luân nhận ra cả hai cô gái này cho dù tính cách trái ngược nhau nhưng lại hiểu nhau rất rõ có lẽ bởi vì sự đồng cảm. Vì sao đồng cảm ư? Vì ánh mắt háo hức, niềm vui sướng hạnh phúc của cả hai khi tới đây đã nói lên tất cả. Một người mẹ mất từ sớm, một cô gái sống trong sự ghẻ lạnh của gia đình thì lấy đâu ra được đi chơi như những đứa trẻ bình thường khác chứ. Còn hắn và Luân thì có cuộc sống trái ngược lại, chính vì vậy cả hai thầm quyết tâm bù đắp cũng như không để thế hệ sau này của mình phải sống trong tổn thương nữa. Họ cũng hiểu vì sao cả hai ghét “yêu thương” tới vậy. Không phải vì họ không biết yêu mà bởi vì họ sợ mất cũng sợ bị nó làm tổn thương…
Bước lên, Huân và Luân nắm chặt tay người mình yêu, đưa họ đi tất cả những nơi thú vị nhất, nến qua những thức ăn trẻ thơ nhất để khắc ghi lai trong lòng. Bởi vì, ngày xưa họ không thể có kỷ niệm để lưu giữ nhưng bây giờ họ sẽ lưu giữ nhưng kỷ niệm về tình yêu của mình ; một tình yêu chớm nở…
Mười giờ tối, bốn người mới rời khỏi công viên sau một bữa ăn no nê cùng một ngày cười sảng khoái. Vẫy tay chào nó, Ly cùng Luân bước đi:
_ Thiên Anh, ngủ ngon nha. Mai gặp lại.
_ Um, bye bye… _ Thiên Anh mỉm cười vẫy tay đáp lại
Cả ngày hôm nay, hắn không nhớ hắn đã được chứng kiến nụ cười của nó biết bao nhiêu lần nữa. Hắn biết bây giờ mới là con người thật của nó và hắn mong rằng hắn có thể mãi mãi chứng kiến cảnh gương mặt xinh đẹp với nụ cười tuyệt vời đó của nó. Chính bởi vậy, nên quyết định của hắn vẫn sẽ không thay đổi. Đã phải đi qua bao nhiêu vất vả, đã phải đau khổ rất nhiều rồi nên hắn không muốn buông nữa. Hắn biết, hắn cần nó hơn bao giờ hết vì nó là tất cả của hắn. Cầm lấy đôi bàn tay nó, hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ bé đó hắn khẽ nói:
_ Thiên Anh! Anh sẽ về làm cho công ty của bố mình.
Bàn tay nó khẽ run lên, thời điểm đó cũng đã đến như những gì nó nghĩ. Nàng công chúa rồi cũng sẽ thành lo lem như nó khi chọn vẹn hạnh phúc rồi cũng sẽ biết mất. Rút tay mình ra khỏi tay hắn, cố kìm không để giọng run rẩy nó hỏi:
_ Vậy còn hiphop? Anh muốn vứt hết chúng đi sao, thế trước kia anh theo đuổi là thứ gì?
_Anh…_ hắn ngập ngưng không thể trả lời được. Với hắn hiphop là đam mê từ rất lâu rồi nhưng với hắn thì nó còn hơn thế…
_Vương Hoàng Gia Huân.! Anh không phải không biết tôi như thế nào… Tôi trên đời này ghét nhất chính là người không có ý trí tiến thủ. _ Nó lạnh lùng nói, quay người bước đi. Trước khi bước, nó khẽ nói:
_ Đi Mỹ đi, ước mơ của anh ở đấy…!
Hắn ngỡ ngàng nhìn nó nhưng lại không đuổi theo. Vì sao nó biết được? Hắn cũng không hiểu, hắn chẳng phải muốn dấu nó nên cấm không ai được nói với nó sao? Hắn biết nếu hắn chọn như vậy nó sẽ không chấp nhận nhưng hắn tin mình sẽ không hối hận. Nhìn bóng nó khuất xa, hắn muốn đuổi theo mà chân không nhấc lên được… Tại sao lại đau thế? Lời yêu nó hắn còn không nói được… Vì sao?
Nó bước trên còn đường nhỏ, bần thần. Cuối cùng thì nó cũng đã nói rồi. Chạm vào ngực mình, nơi đó buốt giá và đau đớn. Biết là sẽ tổn thương hắn lần nữa sẽ và tự tổn thương mình sao nó vẫn làm? Tại sao nó không bao giờ ích kỉ được để hắn ở bên nó đi. Hắn đi rồi liệu có như mẹ rồi sẽ đi luôn không? Sống trong hào nhoáng của điện ảnh, hư vinh liệu hắn sẽ còn tình cảm với nó sao?…
_ Thiên Anh _ Một giọng nam vang lên, kéo nó về với hiện tại.
Nó quay lại, khá ngạc nhiên bởi người xuất hiện lúc này. Mỉm cười – nụ cười gượng gạo, nó chào:
_ Anh Huân, sao lại tới tìm em thế này? Không phải em đã đồng ý cho anh và Ly…
Không để cho nó nói xong, Luân đã ngắt lời nó, nói:
_ Anh tìm em là vì Huân.
Gương mặt nó phút chốc cứng đờ lại. Thấy nó im lặng, Luân nói tiếp:
_ Em nhớ cuộc thi lúc trước chứ? Chúng ta thắng và dành được số tiền lớn nhưng chưa dừng ở đó. Nhờ màn biểu diễn đặc biệt đó mà bọn anh được một công ty tài trợ về mọi thứ nên sau đó đã tham gia rất nhiều biểu diễn trong nước. Và… và bọn anh được lựa chọn làm đại diện để thi đấu tại Mỹ. Nếu thắng sẽ nhận được hợp đồng công ty bên mỹ trong vòng bốn năm… Anh biết Huân và em yêu nhau nhưng Huân nó định không đi nên anh mong rằng em sẽ khuyên nó.
_ Em biết rồi. Em muốn hỏi một truyện, anh nói với Ly chưa? Chắc cậu ấy đồng ý đúng không? _ Bất chợt, nó mỉm cười.
_ Sao em… _ Nghe thấy nó nói rằng đã biết Luân vô cùng ngạc nhiên. Huân vì muốn dấu nó đã cấm tất cả, còn ra lệnh ai giám nói liền đánh không tha. Mọi người dù không phục nhưng lời hắn chưa ai giám cãi cả nên chắc chắn không phải người trong đội. Anh đã nghĩ rằng, có thể anh chấp nhận để Huân đánh cũng không sao nên mới đến gặp nó vậy mà…
_ Luân, nói em. Ly đồng ý đợi anh đúng không?_ Nó hỏi lại
_ Ừm, đúng…_ Lúc anh nói chuyện này cho Ly thì cô ấy cũng đã rất ngạc nhiên cũng đã định từ bỏ bởi tgian sẽ không biết đến bao giờ. Tuy vậy, xong cuối cùng Ly vẫn đồng ý đợi anh. Dù sao Ly cũng là cô gái thông minh và hiểu chuyện.
Nó nhìn Luân mỉm cười hạnh phúc. Nó biết Ly mà, không yêu thì thôi nhưng yếu yêu thì dù bất cứ lý do nào cũng sẽ không buông nếu người Ly yêu không phản bội. Nó nói:
_ Yên tâm, Huân sẽ đi bởi vì tôi sẽ không nói yêu anh ấy đâu. _ Nó nói xong định quay người bước đi thì Luân giữ nó lại, nhíu mày nói:
_ Tại sao em không nói rằng đợi Huân? Ly cũng làm được tại sao em thi không?
_ Tại vì tôi ghét chờ đợi. Mà anh không phải không hiểu tính Huân chứ? Nếu tôi nói tôi đợi thì chắc chắn sẽ không phải 4 năm đâu mà nhiều nhất 3 năm thôi. Tôi nghĩ chắc chắn các anh cũng như đồng đội trong nhóm anh sẽ không muốn chấp dứt sau ba năm đó. Đúng không? _ Nó mỉm cười, bình thản nói.
Luân ngạc nhiên nhìn nó. Anh không thể ngờ được rằng Thiên Anh có thể nghĩ tới mức đó. Đúng là anh biết truyện đó nhưng anh nghĩ rằng 3 năm có lẽ cũng đủ nhưng nếu thực sự hỏi lòng mình chính là đạp đổ ước mơ. Khi đã chạm được đến ngưỡng đó mà bỏ cuộc thì chắc chắn chính anh cũng sẽ hối hận. Buông tay nó ra, Luân không còn gì để nói nữa bởi hoàn toàn đúng. Huân khác anh, mỗi quyết định của Huân sẽ ảnh hưởng tới cả đội nên nó không thể để Huân làm những truyện như vậy được. Trước khi lên nhà, nó nói với Luân:
_ Anh Luân, tôi chỉ có thể làm được vậy. Những thứ còn lại xin nhờ anh. Và hãy nhắn với Huân rằng: ” Dù anh ấy có ở lại hay sẽ đi rồi quay về với tôi thì tôi cũng sẽ không đợi, cố gắng vô ích”.
Nó khuất dần sau cánh cửa, Luân biết nói những lời này chính nó cũng tự tổn thương mình. Giờ Luân mới nhận ra rằng người hiểu Huân hơn ai hết chính là nó. Nó chẳng bao giờ nói, cứ ngỡ rằng vô tâm nhưng nó mới chính là người yêu và chân trọng hơn ai hết. Nếu Ly là người khi yêu sẽ theo đuổi người mình yêu đó đến khi người đó nói rằng không cần mình nữa thì nó là người khi yêu sẽ chấp nhận tổn thương để người mình yêu hạnh phúc nhất.
Thực ra, thời gian đi chỉ còn có một tháng nữa mà thôi. Nó không dài nên nó mới phải làm như vậy. Bởi vì nó biết hắn cũng như nó rất ngang bướng…
Quả thật, hắn đã điên cuồng đi tìm nó nhưng lần này nó biến mất hoàn toàn. Đến cả anh nó, Ly cũng không biết nó đi đâu nữa. Căn nhà nhỏ nơi nó ở cũng chẳng một lần sáng đèn. Chỉ khi nghe Luân nói vậy hắn mới thôi tìm nó. Lòng hắn tan nát, sau một đêm hắn già đi bao nhiêu khiến chính Ly phải thấy thương cảm nhưng tới tuần cuối cùng hắn cùng đồng ý đi. Đúng như nó đã đoán, hắn sẽ đi bởi hắn không muốn ở lại Việt Nam nữa hay chính là chạy trốn nỗi tổn thương đau đớn này.
Các thành viên trong đội khi biết hắn vì nó mà bỏ tất cả thì đã rất giận nhưng giờ đây nếu ai tinh ý cũng sẽ nhận ra là vì cả đội nó đã bỏ đi tình yêu của mình. Và Luân hiểu nhất nó đã đau đớn như thế nào khi đưa ra lựa chọn này. Từ bỏ người mình yêu, để người đó hận mình khác nào nó đã tước đi vị trí của mình trong lòng hắn. Dù chọn cách này nhưng Luân tự hỏi nó làm vậy có đáng không? Tại sao không ích kỷ đi? Nó chắc chắn phải biết rõ ràng rằng nếu làm vậy hắn có thể sẽ yêu người con gái khác. Đất nước Mỹ phồn vinh, con người Mỹ thoải mái, thảm đỏ hào nhoáng và Huân thì lại là một người đàn ông tuyệt vời có đủ sự: thành đạt – giàu sang thì thiếu gì người theo chứ? Liệu nó có cần hy sinh bản thân lớn thế không?
…….
Ngày cuối cùng của tháng, hắn cùng Luân và mọi người ra sân bay. Ra tiễn đương nhiên là gia đình mọi người và còn có cả Ly đến tiễn Luân nữa. KHông ai nhắc tới nó nhưng dường như hắn vẫn đợi nó đến để cho hắn dù một chút hy vọng. Nhìn cậu con trai như vậy chính những người làm cha làm mẹ như bố mẹ hắn cảm thấy đau lòng. Có lẽ, họ khống biết phải nói như thế nào vào cô gái tên Thiên Anh kia cả. Ly mặc dù đồng ý đợi hắn nhưng vẫn không ngăn cản được nước mắt mình rơi. Hôn nhẹ lên mắt Ly, Luân nói:
_ Anh sẽ về thăm em. Hứa đấy!
Ly gật đầu, cố kìm nước mắt. Ly không đủ dũng cảm như nó nhưng Ly biết đã yêu rồi thì sẽ không thể buông tay. Giờ này, có lẽ người đau khổ nhất chính là nó mới đúng… Lúc hai người đang ôm nhau thì hắn bước đến, gọi Ly:
_ Ly…
_ A, anh Huân. Đi mạnh giỏi nhé, hãy cố gắng hết mình anh nhé _ Ly quay lại mỉm cười chào Huân.
Huân khẽ gật đầu, gương mặt anh vẫn còn nét tiều tụy và đau buồn trên đó. Thả vào tay Ly một sợi dây bạc có mặt hình chữ thập được làm công phu, tinh tế đính đá lấp lành tuyệt đẹp, Huân nói:
_ Đưa cho Thiên Anh hộ anh nhé.
Rồi hắn quay người bước đi và vào bên trong khu vực nhập cảnh sớm nhất. Có lẽ, Huân không chịu được sự thật phũ phàng khi nhận ra nó không đến. Thấy tình cản của hắn với nó hiện tại Ly bật khóc. Cô khóc thay cho nó bởi nỗi đau xa người mình yêu Ly hiểu rất rõ. Không những vậy, nó sẽ phải chịu nỗi tuyệt vọng khi mất người mình yêu…
Lúc này, nó đang nhốt mình trong căn nhà rộng lớn ở ngoại ô. Nó đã đến đây một lần để chuẩn bị cho việc nói ra tất cả sự thật giờ nó nhốt mình lặng lẽ ngồi trong đây để chạy trốn cảm giác bi thương. Nó sợ nó mà ở nơi nào gần hắn, có bóng hắn thì nó sẽ không kìm được mà chạy tới ôm hắn và hét lên là “Đừng đi…!!”
“CẠCH…”
Cánh cửa phòng bật mở, hiện ra là ánh sáng chói lòa của bên ngoài và gương mặt lo lắng của bốn anh. Các anh bước về phía nó, nó như một đứa trẻ nhỏ dơ tay lên ôm chặt ấy các anh của mình. Nước mắt nó từng giọt từng giọt rơi xuống đau đớn. Cuối cùng nó cũng khóc được, nó khóc òa lên như một đứa trẻ.
_ Anh ơi…
Giọng nó nghẹn ngào, gương mặt đau khổ, ánh mắt bi thương tràn ngập nước. Nó không bao giờ khóc nhưng một khi khóc chính là khổ sở đến vậy. Lần đầu tiên các anh chứng kiến nó khóc chính là ngày mẹ mất và lần tiếp theo là lần này khi nó chọn buông tay người con trai nó yêu. Dưới đất, màn hình điện thoại vẫn còn sáng hiển thị tin nhắn với vỏn vẹn một dòng tin: ” Em là tất cả của tôi”. Có lẽ, đây là dòng tin cuối cùng nói lên tình cảm của hắn với nó trước khi máy bay cất cánh đưa hắn – người nó yêu đến nước Mỹ xa xôi.
…
* * *
SÁU NĂM SAU:
Lúc này, nó đã trở lại là nó một cô gái cá tính, hoạt bát và cũng là một nhà văn mạng. Cuốn sách mới nhất của nó viết đã được sự hưởng ứng của rất nhiều người và năm nay nó được quyết định sản xuất thành phim. Nó giờ luôn mỉm cười và hiện tại đang sống với cả bốn ông anh ở ngoại ô.
Anh cả của nó cuối cùng cũng bắt được con thỏ của mình. Chị dâu nó tuy hơi ngốc nhưng cũng rất đơn thuần. Nó rất thích được ngắm anh mình lúc bị chị dâu làm cho tức chết. Anh hai nó luôn mắng rằng anh cả nó chắc chắn có vấn đề nên mới bị chị dâu xoay như vậy. Lúc đầu anh hai không đồng ý cho anh cả lấy chị ấy bởi chị ấy quá ngốc không hợp với một vị tổng giám đốc lạnh lùng, tài năng như anh cả nhưng mà sau một bữa anh đã bị chị dâu thu phục hoàn toàn. Anh cả chỉ mỉm cười nói: ” Anh cần là cần một người vợ cho anh hạnh phúc gia đình chứ không cần một người khi ngồi với anh chỉ nói đến công việc. Anh mệt vì nó là đủ rồi’
Anh hai là một người rất khó tính nên yêu cầu nửa kia của mình cũng rất cao. Chính vì vậy nên chị dâu của nó chính là một thư ký tài năng, giỏi giang hơn người. Tuy vậy, thật không ngờ được rằng chị dâu của nó lại có một gương mặt non và trẻ hơn như một sinh viên đại học vậy. Đó chính là điều mà khiến cho Thiên Anh cười lên cười xuống. Bởi ông anh nghiêm tóc, cái gì cũng luật của mình lại thích cô vợ baby này. Lúc anh nói Thiên Anh đã rùng mình khi tưởng tượng ra bà chị dâu nghiêm khắc, quy củ y hệt anh mình vậy mà…. Thiên Anh nói: ” Anh hai, xem chừng mọi thứ không phải lúc nào cũng như mình muốn nhỉ?”
Anh ba là người làm cả gia đình đặc biệt ba đau đầu nhất. Bởi vì, người anh yêu không phải là một cô gái mà là một chàng trai. Vị tổng giám đốc của chính công ty anh ấy đang làm việc. Truyện này Thiên Anh cũng đã biết từ trước nên rất ủng hộ anh. Chính vì có Thiên Anh mà ngoài chịu một trận đòn ra thì anh ba và người mình yêu đã được công nhận. Thiên Anh đã nói với ba mình rằng: ” Ba, tình yêu thì dù là nam hay nữ cũng đâu quan trọng. Con nghĩ, ba là người hiểu nhất cô đơn là như thế nào nếu không có người mình yêu. Con mong ba chúc phúc cho anh ấy”. Sau đó, vị tổng giám đốc trẻ, uy phong cũng tới tận nhà nói chuyện với ba nên ba cũng đồng ý. Tuy vậy, thiên tình cảm của hai người không đơn giản vì anh ba nó chính là ông anh ngang ngược, lòng tự trọng cao hơn núi và cực kỳ quỷ quái nên vị tổng giám đống kia cũng đến khổ. Anh cả nó rất thương cảm và hiểu tính anh ba nó nên đã vỗ vai vị tổng giám đốc như bằng hữu mà nói: “Cậu cứ tùy chỉnh Thần Minh nhà tôi, chúng tôi tuyệt đối không can thiệp”…
Anh tư của nó cũng là người anh song sinh bây giờ đang theo đuổi tình yêu cùng sự nghiệp. Nếu nói anh hiểu nó nhất thì ngực lại cùng vậy nó hiểu anh rõ nhất. Anh bỏ bao nhiêu năm tương lai của mình để theo nó nên hiện tai nó hết sức giúp anh trong mọi truyện. Anh đã ra trường và làm ở công ty của anh cả trở thành cánh tay đắc lực của anh cả. Tuy nhiên, trong tình yêu thì lại rất chật vật bởi anh theo đuổi một cô nàng hết sức lạnh lùng. Nếu nói nó ngày xưa lạnh lùng thì cô gái đó cũng vậy nhưng xem chừng còn hơn nó cơ. Một cô gái xinh đẹp như thiên thần nhưng luôn mang trong mình đôi mắt u buồn và luôn lánh xa mọi người. Không hiểu vì có phải là anh em song sinh không mà nó có tình cảm rất tốt với cô bạn này dù làm anh nó điêu đứng. Nhưng nó tin rồi sẽ có một ngày nó gọi cô gái đó là chị dâu…
….
Còn hắn, lúc này đang cực kỳ nổi tiếng ở Mỹ. Nhóm của hắn là nhóm nhạc dẫn đầu trong thị trường hiphop ở Mỹ. Đúng như nó đã nói rằng hắn không có nó cản trở thì chắc chắn sẽ còn ở đấy lâu hơn nữa. Giờ đây, hắn sống trong vinh quang và sự nổi tiếng cùng các cô gái luôn luôn vây quanh. Đã sáu năm rồi nhưng hắn chưa từng quay về Việt Nam một lần nào cả. Hắn bây giờ cũng trưởng thành và đàn ông hơn trước nhiều. Hắn biết nghĩ và biết làm thế nào để đánh bại đối thủ khác đưa nhóm nhảy của mình lên tầm cao mới. Mức lương sứng đáng hắn nhận được chẳng thua kém bất cứ diễn viên ca sĩ nào cả.
Hắn ngồi trong phòng hóa trang, trầm ngâm. Con người hắn trở về khi không có nó lạnh lùng, cô độc nhưng vẫn uy phong, mạnh mẽ. Chỉ đến khi Luân bước vào vỗ vai hắn mới thoát khỏi suy nghĩ.
_ Huân, cậu nhận đóng trong bộ phim này sao? _ Luân bây giờ cũng trở thành một anh chàng lãng tử đẹp trai. Nếu như Luân không tuyên bố rằng mình đã có người yêu thì có lẽ số lượng các cô gái theo đuổi anh thực không ít chút nào.
_Ừm. Công ty bên đó yêu cầu. Nghe nói họ tuyển người khắt khe lắm. Mấy nhóm nhạc ở Việt Nam đều bị loại hết không thương tiếc. Tự dưng tôi muốn thử xem sao dù sao bộ phim này cũng nói về hiphop mà. Chẳng phải chúng ta dự định quảng bá, khẳng định nền hiphop ở Việt Nam sao? _ Huân từ từ nói
_Cậu…cậu đọc kịch bản chưa?_ Luân nhíu mày hỏi
_ Chưa, chỉ nghe nó khá nổi tiếng mà bên công ty ở mỹ của ta cũng không phản đối nên chắc không vấn đề gì. _ Huân bình thản nói
Luân thở dài, không nói gì nữa. Anh biết ngay là mọi truyện sẽ như vậy. Nếu biết truyện Luân thật sự không biết Huân sẽ phản ứng như thế nào nữa…
Tối hôm đó, đêm diễn cuối cùng của nhóm tại đất nước Mỹ. Sáng hôm sau cả nhóm đã quay về Việt Nam, đặt chân lên thành phố Hà Nội đã sáu năm xa cách. Nơi đây đã tiến hắn trong đau thương và đón con người hắn trở về vẫn lạnh léo tới vậy. Sáu năm chỉ khiến hắn lạnh lẽo bởi nó chưa từng một lần gọi điện thoại. Ba năm trước hắn đã bỏ cuộc nhưng cuộc đời hắn vẫn không có một cô gái nào bước vào được bởi trái tim hắn dù quên vẫn chỉ in một nụ cười của ai đó mà thôi.
_ Anh Luân…. _ Cô gái Khánh Ly ngày trước dễ thương giờ đây qua sáu năm đã trở nên xinh đẹp, quyến rũ động lòng người. Đấy chính là lý do vì sao đất Mỹ, con gái Mỹ không đọ được với cô.
Ôm chặt lấu Ly vào lòng, Luân khẽ nói: ” ANh đã về”. Sáu năm, mỗi năm chỉ gặp nhau được một chút, chỉ bên nhau được một chút nhưng cô gái này vẫn không bỏ cuộc, vẫn bên anh. Đó chính là nguyên do anh yêu cô nhiều đến thế. Tình yêu cô dành cho anh làm anh chỉ càng thêm yêu cô hơn bao giờ hết mà thôi…
Sau màn gặp lại nhau mùi mẫm, Ly nắm chặt tay Luân quay lại hỏi Huân:
_ Anh Huân, em nghe nói anh về vì bộ phim lần này đúng không?
_ Ừ, sao thế? _ Huân gật đầu
_ Không có gì. Em xin giới thiệu nhé, em là Nguyễn Hoàng Khánh Ly và hiện giờ em sẽ là stylelist kiêm quản lý của nhóm tại Việt Nam. Mong anh cùng mọi người giúp đỡ _ Ly chìa tay ra trước mặt Huân, mỉm cười rạng rỡ. Không muốn người yêu vì mình đi lại khổ sở, không muốn phải xa nhau nữa nên Ly đã cố gắng cho ngày hôm nay.
Huân, Luân cùng các thành viên đã rất ngạc nhiên. Sau cùng, Huân vẫn khẽ cười bắt tay Ly, nói:
_ Vậy mong em giúp đỡ.
_ Dạ, bây giờ em sẽ đưa anh và mọi người tới phim trường. Trỗ này vẫn đang tuyển diễn viên. Chắc mọi người cũng biết người viết nên kịch bản này rất khó tính nên một tháng nay chưa có một nhóm nào được chọn cả kể cả nhóm nhạc khá nổi ở Việt Nam vẫn bị nó lắc đầu.
Lên trên xem, Ly cho mọi người viết thêm là buổi tuyển chọn này không giống như bình thường vì người tuyển không phải đạo diễn mà là người đã viết nên bộ phim này. Vỗn dĩ, bộ phim này được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết cùng tên nên tác giả yêu cầu phải do chính tay mình chọn các nhân vật từ chính đến phụ. Mọi người nghe ai cũng tặc lưỡi lắc đầu nhưng hắn thì chỉ cười. Một người đã đi qua bao vất vả, đối diện với bao người khó tính lại không thể thắng được sao? Không phải hắn kiêu ngạo mà hắn tự tin vì hắn còn muốn đẩy hiphop lên trở thành một làn sóng mạnh mẽ ở Việt Nam.
Bước xuống xe,đi tới nơi vây quanh bởi một đám đông phía trước chính là nơi tuyển chọn. Nhìn những cậu nhóc, cô nhóc cũng như hắn trước kia khiến cho hắn nhớ về quá khứ cũ. Tuy vậy, hắn chưa chìm vào trong ký ức chẳng biết bi thương hay là hạnh phúc của mình được bao lâu thì bị giật mình lại bởi giọng nói ngỡ ngàng của một thành viên:
_ Kia có phải là cô bé Thiên Anh không?
Mọi người cũng nhao nhao nhìn theo và ngồi ở phía ban giám khảo là cô bé với mái tóc dài ôm lấy gương mặt dài ngang vai. Đặc biệt, cô gái này có gương mặt không khác Thiên Anh một chút nào: đôi mắt nghiêm nghị, cái miệng đang mím lai, gương mặt hiện rõ nét đẹp thơ ngây như ngày trước đã qua.
_ Lúc đọc kịch bản tôi đã nghi ngờ, thật không ngờ…
_ Kịch bản? _ Hắn nhíu mày, tim hắn đang đập rất mạnh cũng rất đau
_ Cậu chưa đọc sao? Kịch bản đấy chính là câu truyện tình cảm của Thiên Anh với cậu _ Luân nói, mỉm cười. Quả đúng như những gì anh nghĩ. Cô gái này sẽ chẳng bao giờ có thể buông tay được nhưng cách yêu cô nó khác mà thôi. Không phải là theo đuổi mà thầm lặng yêu…
_ Bộ phim này có tựa đề là: ” Em là tất cả của tôi”. Nó được hoàn thành sau ba năm anh đi. Và ngay khi xuất bản nó đã phải tái bản ngay sau một tháng với số lượng gấp ba lần vì độ lan truyện của câu chuyện này. Câu chuyện đơn giản những cảm động, là lời gửi gắm mọi tâm tư tình cảm của người vết. Sau một năm ra mắt thì đầu năm nay nó đã được quyết định xuất bản thành fim. _ Ly bình thản nói. Có lẽ ở đây chẳng ai biết nó đã viết câu chuyện này bằng cả tình cảm cùng nước mắt của mình. Mỗi lần cầm bút là mỗi lần nó lại khóc….
Hắn quay lại nhìn Ly, ánh mắt tổn thương, giận giữ. Hắn gằn lên từng tiếng:
_ Tình cảm ư? Yêu tôi vậy tại sao em ấy không bao giờ gọi điện? Chiếc vòng đó tôi nhờ em đưa cô ấy cũng không đeo?
Ly nhìn hắn, bĩu môi. Đẩy hắn ra, chỉ về phía nó tức giận nói:
_ Anh hiểu vì sao sau ba năm nó mới viết truyện không? Vì nó mỗi lần nghĩ lại sẽ lại khóc. Sáu năm nay nó trở về với cuộc sống trước đây nhưng chẳng có ngày nào nó không đi lại những nơi anh cũng nó đi qua rồi thẫn thờ cả. Ai bảo anh nó không đeo? Anh nhìn kỹ đi, trên tai nó chính là mặt dây truyền anh tặng, chiếc vòng quấn quanh tay nó chính là sợi dậy chuyền. Nó nói: ” Nó và anh khi nào chưa gặp nhau thì cũng như sợi dậy và mặt dây này sẽ mãi xa cách”. _ càng nói về sau Ly càng nghẹn ngào. Chờ đợi sáu năm khổ cực như thế nào Ly rõ hơn ai hết nhưng ít ra Ly vẫn còn được găp Luân còn nó thì sao? Chỉ biết chờ đợi. Điên thoại đã bao lần cầm lên lại gác suống. Nó biết hắn hận nó như thế nào nhưng cũng biết chỉ cần nói nó nhớ hắn thì hắn sẽ vứt bỏ mọi thứ về với nó. Hắn và nó giống nhau chính là quá yêu nhưng chỉ chấp nhận tổn thương bản thân chứ không bao giờ chịu để người mình yêu thương tổn.
Hắn không nói gì, kéo séc cởi chiếc áo khoác ngoài ra ném xuống đất, quay về phía mọi người nói:
_ Tất cả chuẩn bị đi, ta sẽ cho họ thấy như thế nào là hiphop
Mọi người khi nghe Ly nói đã bắt đầu sụt sùi. Nghe hắn nói vậy ai cũng gật đầu hăng ái. Sáu năm trước mọi người nợ nó một cái nợ mang tên “tình yêu” nên giờ đã đến lúc trả rồi. Ly nhìn mọi người nhìn vầ phía nó khẽ nói:
_ Thiên Anh, mình mong từ giờ cậu sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa.
Lúc này, nó đang lắc đầu chán nản vì chẳng ai đạt đủ yêu cầu nó muốn cả. Không chỉ khả năng hiphop mà còn về mặt diễn cảm. Đúng lúc ấy, tiếng nhạc vang lên; một bài nhạc quen thuộc liền lập tức thu hút nó. Nó đứng phắt dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người và chạy về phía tiếng nhạc. Đoàn người ăn mặc phong cách dẹp đường tiến vào trong sân nhảy. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của nó, họ nhảy chính là điệu nhảy sáu năm trước đã đưa họ đến với nước mỹ. Từng động tác dù nhỏ nhất đều toát ra sự điệu nghệ của một nhân vật lỗi lạc trong làng hiphop. Ai ai cũng phải sững sờ khi nhìn họ. Nó có gì đó còn đẹp hơn, hoàn hảo hơn cả điệu nhảy lúc trước. Có lẽ, bởi vì bài hiphop này chứa đựng, gửi gắm tình cảm của một người trong đó đến với người con gái kia. Nó đứng đó, tay bịt chặt miệng mình ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào. Hàng nước mắt nó lắn dài nhưng ánh mắt nó chỉ dõi theo người con trai ở trung tâm điệu nhảy kia. Anh đẹp trai hơn, nam tính hơn nhưng dường như anh vẫn vậy vì anh đưa cho người ta từng người xem thấy một niềm ham mê với hiphop.
Tiếng nhạc tắt, tất cả mọi người đứng lại chỉ có duy nhất một người con trai là người đã điều khiển nhịp điệu của cả trận đấu chạy vế phía nó. Trước ánh mắt của mọi người, ánh làm động tác khá kỳ cục là vén lóc nó lên và kéo tay áo nó kiểm tra. Chỉ khi nhìn thấy đôi khuyên tai cùng chiếc vòng đó hắn mới thở phào. Ôm chặt nó, siết chặt nó vào lòng mình, anh nghẹn ngào nói:
_ Em ác lắm…
Nó nhìn hắn, nước mắt nghẹn ngào muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời bởi vì nó đã bị hắn nhấn chìm trong nụ hôn. Tổn thương, nhớ nhung, khổ sở sáu năm qua của cả hai nên dừng lại đây thôi. Hắn sẽ không đợi chờ gì nữa, hắn muốn có nó ngay bây giờ và mãi mãi. Sáu năm thế là quá đủ rồi. Khi buông nó ra, hắn hôn lên tai đeo khuyên của nó, nhẹ nói:
_ Anh yêu em.
Câu nói nó đã bỏ qua sáu năm trước, câu nói nó đã lạnh lùng từ trối nay nó đã được nhé. Nó thật ngọt ngào và hạnh phúc. Không kìm được lòng, nó ôm trầm lấy hắn, dụi vào lòng hắn mà khóc nức nở. Cuối cùng nó cũng đã trờ hắn về được rồi. Câu nói không bao giờ chờ chỉ là nói dối bởi sáu năm nay nó đánh đổi tất cả để chờ hắn trong mỏi mòn.
Từ đấy, hắn về bên cạnh nó, cả hai dành cho nhau tình yêu khiến ké khác nhìn vào phải nhức mắt và ghen tỵ. Tuy vậy, cũng là lần đầu tiên trong lịch sử của đoàn làm phim diễn viên nữ chính bị bạn diễn làm cho khóc thét. Không phải vì tình tiết phim, không phải vì bắt nạt càng không phải hắn diễn quá kém. Ngược lại, hắn diễn đạt rất tốt, mỗi lời nói rất đúng bởi hắn vỗn chính là nam chính trong câu chuyện này mà. Tuy nhiên, mỗi lời hắn nói, ánh mắt hắn thắm thiết đấy nhưng không gướng về nữ chính bên cạnh mà dành toàn bộ cho vị tác giả cũng là cô gái trong truyện mới khổ. Mỗi lần như vậy hắn làm cho đoàn làm phim không biết khóc hay cười còn nó thì đỏ mặt che mặt xấu hổ mà thôi….
Một tháng sau, hắn ôm nó ngồi vắt vẻo trên mái nhà ngắm sao. Ôm nó nhỏ bé trong lòng, hắn khẽ nói:
_ Mình à! Em là tất cả của anh.
Nó mỉm cười hạnh phúc, hôn nhẹ lên má hắn. Thời gian sáu năm quá nó và hắn đang bù đắp lại từng chút một. Mỗi ngày được hắn kề bên chăm sóc là hạnh phúc của nó. Nhưng cũng chính vì vậy mà bốn ông anh của nó chuyển giao nó cho hắn luôn để vi vu theo tiếng gọi tình yêu rồi…Thấy nó mỉm cười, hắn không kìm được mà hôn lên môi nó rồi thủ thỉ:
_ Mình ơi, bao giờ mình mới chịu lấy anh đây?
_ Không biết, chắc tầm ba lăm tuổi _ Nó thản nhiên đáp. Dù yêu hắn nhưng nó chính là không muốn buộc mình vào với công việc ra đình đâu.
_ Trời, vầy thì bao giờ mới sinh con? _ Hắn nhăn mặt, nhíu mày
_ Um, chắc tầm bốn mươi, nhỉ? _ Nó quy nghì rồi quả quyết nói.
_ Mình đùa anh à? Tại sao? _ Hắn há hốc mồm nhìn nó
_ Sinh con khổ lắm, không thích _ Nó bĩu môi
_ Không được _ Hắn giờ mặt nhăn như mặt khỉ, phản đối
_ Sao không? _ Nó liếc hắn, ánh mắt đe dọa
Thấy vợ yêu bắt đầu cáu hắn lại sìu xuống. Hắn cúi đầu dụi dụi mặt vào gáy nó, nói bằng giọng không phục:
_ Hixxxx, thế người ta tưởng anh bị bất lực.
Nó nghệt mặt nhìn hắn rồi ôm bụng cười vang cả trời đất. Tiếng cười giòn tan đó đã cho mặt trăng kia, vì sao kia, bầu trời kia thấy nó hiện tại đang hạnh phúc như thế nào bên người con trai đang ôm nó hờn dỗi kia… Xoay người, nó ôm lấy cổ hắn, trước khi đặt môi lên môi hắn nó khẽ nói: ” Em yêu anh!”
_END_