An Tử Song mạnh mẽ thúc từng cái, mỗi động tác ra vào của anh chẳng khác nào cướp đi linh hồn của Lạc Băng…Hai người đều bị tình dục bủa vây, An Tử Song chưa bao giờ biết được làm tình với người mình yêu là cảm giác sung sướng hạnh phúc đến thế này..1
– Bảo bối à, ngoan! em ngồi lên anh đi..1
Cao trào một lần rồi lại một lần, anh ôm cô ngồi dậy, cắn gáy tai của cô mà dụ dỗ..
– Tử Song anh hư quá..Ui đau em..
Lạc Băng tuy nhỏ giọng trách hờn nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống..Nhưng tiếp nhận có chút khó khăn, cô ôm lấy vai anh rên rỉ, thân thể mềm mại hoàn toàn dựa vào anh cặp chân thon dài quắp lấy phần hông eo rắn chắc, bị động đón nhận từng đợt tấn công của anh..
– Ư…huhu Tử Song nhẹ thôi anh..
An Tử Song rên khẽ giữ chặt eo cô, liên tục nâng lên rồi kéo ghì xuống, hông anh cũng không ngừng đâm lên thật mạnh, thứ ***** **** to lớn không ngừng ra vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.1
Sau một hồi không ngừng hung hăng đâm vào rút ra trong thân thể cô, anh đâm mạnh một cái rồi chậm rãi cọ sát nơi sâu nhất trong cô, càng lúc càng chậm.
– Tử Song…hic..em khó chịu quá..
– Hửm….?
Cảm giác vừa chua xót vừa tê dại khi An Tử Song ngừng lại nhanh chóng lan tràn ra khắp thân thể Lạc Băng, cô vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, muốn làm anh cử động, mang đến khoái cảm mãnh liệt cho cô nhưng người đàn ông xấu xa này lại giữ chặt eo cô, bản thân anh không chịu động cũng không cho cô động.1
– Tử Song..hức…
Cô nũng nịu kêu lên, dù không muốn nhưng sâu trong thân thể cô như có vô số sâu nhỏ đang bò, khiến cô nhanh chóng co rúm lại, run rẩy toàn thân.
– Vợ à, như thế này sao em?
Nhẹ nhàng di chuyển trong cơ thể cô, khiến cô không thỏa mãn, lại không hoàn toàn buông tha cô, làm cô muốn mà không được.
Bỗng nhiên An Tử Song phát hiện ra một chuyện hay ho.Với Lạc Băng anh chưa bao giờ nỡ mắng cô dù một câu, yêu thương chiều chuộng còn thấy không đủ..Nhưng bây giờ anh phát hiện sau này có cách trừng phạt cô mỗi khi cô không ngoan rồi..Vừa ngọt ngào lại còn sung sướng…
An Tử Song như tìm ra chân lý của cuộc đời, anh bắt đầu thử nghiệm, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô mà nỉ non..
– Vợ à, em nói anh nghe đi..Nói em yêu anh đi..
Lạc Băng vùi mặt vào cổ anh, khó chịu mà rấm rức, cắn cắn bả vai anh,uất ức đến mắt cũng đỏ lên..
– Hức..ông xã anh ức hiếp người ta..
– Thế nào..? Không nói…
Anh ôm cô nằm xuống, thân người lùi ra sau..
Lạc Băng phụng phịu, ôm cổ anh hôn lên mặt anh tứ tung mà lấy lòng..Đầu óc Lạc Băng hoàn toàn trống rỗng, tâm trí đặt hết vào nơi hai người kết hợp. Người đàn ông này cố ý tra tấn cô, khiến cô muốn giận mà không được.
– Yêu anh…Em yêu anh mà….nhanh..một chút..
An Tử Song cười khẽ hạnh phúc, anh hôn cô, khàn giọng..
– Anh cũng yêu em..
Nói xong, An Tử Song lập tức há miệng hung hăng chiếm lấy nơi mềm mịn, dùng sức mút mạnh. Lạc Băng chỉ có thể cứng người rên rỉ, mặc anh tung hoành.
– Ừm….Tử Song..đừng cắn mà…a…
Tiếng thân thể va chạm vào nhau vang dội, tiếng thở dốc của đàn ông xen lẫn tiếng rên rỉ của phụ nữ, sau một cú đâm cực mạnh của anh, cô nắm chặt tay, nghẹn ngào kêu lên, cao trào đáng sợ lạ lẫm bao trùm lấy cả hai người..
Đêm nay thật dài, cao trào đến rồi lại đi, An Tử Song lần đầu ăn mặn cho nên khí lực dồi giàu đến kinh người, anh vẫn còn lý trí nhớ đến Lạc Băng còn bệnh cho nên đến khi thấy cô hét khàn cả giọng anh mới luyến tiếc ôm chặt cô mà hưởng trọn của sự ân ái…