Người ta vẫn luôn nói rằng: “Đừng đánh giá tất cả mọi thứ qua vẻ bề ngoài.” Câu này thực sự vẫn nên áp dụng chính diện lên Chloé và Leo. Nếu là người ngoài họ sẽ chỉ biết được Leo là một con người cực kỳ hoàn hảo và tình cảm của hai chị em cực kì tốt. Thế nhưng nếu là người trong cuộc như Chloé thì sẽ chuyển thành một gánh nặng đè lên vai, có trọng trách phải cứu lấy sự bình yên khỏi con người bị rối loạn tâm thần này.
“Chị ơi, bữa sáng xong rồi này.”
Leo tháo chiếc tạp dề rồi treo nó lên giá, hôm nay cậu vẫn dậy sớm như mọi ngày để chuẩn bị bữa sáng cho cô. Thấy không có tiếng hồi đáp, cậu đành phải tự thân đi lên phòng.
“Chị dậy chưa vậy?”
Mở cánh cửa phòng ra lại không thấy người đâu, trên giường cũng không có bóng người mà cậu ôm ngủ hằng đêm. Chiếc chăn đã bị lật ra, đệm vẫn còn vương lại chút hơi ấm, ắt hẳn Chloé đã dậy rồi. Thế nhưng người đâu?
Đôi bàn tay nhỏ bé nhanh chóng gấp lại chiếc chăn màu tím thành nhạt gọn gàng, cậu chỉnh lại gối nằm và ga giường sau đó mới đi vào phòng vệ sinh kiểm tra. Quả nhiên Chloé đang đứng đó, nhìn qua có vẻ cô đang đánh răng nhưng lại gật gù ngủ. Cậu phì cười, giúp cô vệ sinh cá nhân, sau đó dẫn cô về phòng.
“Ủa…sao mình lại ở trong phòng ngủ thế này…?”
Chloé mơ màng tỉnh dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, thế nhưng cô chợt bừng tỉnh hẳn khi nhìn thấy con người trước mặt.
“Chào buổi sáng chị yêu.” Leo dịu dàng nói, tay vẫn cầm lược chải tóc cho cô.
“Chào buổi sáng Leo, đêm qua em ngủ ngon chứ?”
“Ồ, em ngủ không được ngon vì em đã mơ thấy chị với một thằng nào đó khác hôn nhau ngay trước mặt em đấy.”
Cậu nhấn mạnh câu nói, bàn tay cũng chải tóc mạnh hơn khiến đầu cô cảm thấy có chút đau dát. Quả thực Leo đang không được vui vì cái giấc mơ đấy đã tác động đến cậu.
“Leo, em đừng lo, đó chỉ là một giấc mơ vớ vẩn thôi, chị sẽ không bao giờ làm như thế hết. Chỉ có Leo mới được phép hôn chị thôi.”
Chloé choàng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia, vuốt lưng vỗ về để khiến cậu an tâm hơn. Chỉ có như vậy thì tâm trạng của cậu mới được ổn định. Quả nhiên Leo đã bình tĩnh hơn nhiều, cơ thể cũng đã buông lỏng hơn ban nãy.
“Vâng, chị nói đúng, em đã nghĩ nhiều quá rồi.” Leo lại mỉm cười ôn nhu “Chắc chị đói rồi, mau thay đồ rồi xuống ăn với em nhé.”
“Được, chị sẽ xuống ngay đây.”
Chloé nhanh chóng thay một bộ đồ mới mẻ hơn rồi cùng ngồi ăn sáng với Leo, sau đó thì nghỉ ngơi một lúc mới xách cặp đi học.
Đến trường cũng còn dư lại vài phút trước khi vào lớp học, vẫn là cảnh tượng một dàn bạn nữ bao vây xung quanh, cùng tụm năm tụm bảy bàn tán về Leo. Bên cạnh đó vẫn là những bạn nam nhìn cậu với ánh mắt chán hờn và có chút ghen tị vì không được tung hô. Chloé đã quá quen thuộc nên chỉ đành làm ngơ cho qua, cùng nắm tay cậu đi đến lớp của mình, chứ cô chỉ cần nhìn đến ai thôi mà để Leo biết được thì chắc chắn lại có thêm án mạng tại trường.
Đối với Leo thì việc cô tự giác tránh xa tất cả những người khác là điều nên làm vì để tránh cậu nổi giận.
Đi chẳng bao lâu thì cả hai đã đứng trước cửa lớp học của cô, Leo ỉu xìu chán nản. Mỗi lần đi học cậu đều vậy rồi tự thầm nguyền rủa tại sao không thể để lớp cậu gần lớp cô hơn, hoặc thời gian ở với cô quá ngắn ngủi khiến cậu chán ghét những ngày đến trường. Sau một hồi tự nguyền rủa, cậu nhón chân thơm lên má cô một cái rồi mới đi về hướng lớp học của mình.
“Tình cảm chị em cậu tốt nhỉ?”
Stella đứng ở đằng sau bắt chuyện, chỉ có đợi con người kia đi rồi thì cô mới có thể tranh thủ nói chuyện với cô bạn thân của mình một chút.
“Ừm, tốt thật…” Chloé gật đầu đáp lại.
“Cậu sướng ghê đó, có được một người em trai tốt với mình như vậy. Chả bù cho em mình, suốt ngày chỉ có chó mèo với nó.”
“Haha, mình may mắn thật…”
May mắn thật đấy, có được người em trai bệnh hoạn có thể dễ dàng nổi điên bất cứ lúc nào là may mắn hả?
“Mà nè, sao dạo này cậu cứ từ chối đi chơi thế? Bình thường cậu toàn đồng ý thôi mà?”
Chloé ngồi vào chỗ của mình, lấy sách vở và hộp bút ra chuẩn bị sẵn, sau đó mới trả lời một câu:
“Leo sẽ không thích mình đi cùng với người khác đâu.”
Thấy cô bạn thân chẳng còn tâm trạng gì để trả lời đến vấn đề này, Stella chỉ đành thở dài cho qua và ngồi vào chỗ. Cô hiểu tính bạn mình, có gì thì nói còn không muốn nói cũng không thể khiến Chloé mở miệng đâu. Thế nhưng là bạn bè, hơn ai hết cô hiểu chắc chắn lí do là có liên quan đến cậu em trai kia. Đó cũng chính là lí do trong lớp có vài bạn nữ bắt đầu quay sang nói xấu Chloé, tất cả chỉ vì đố kị vì không được Leo để ý đến dù chỉ một lần.
“Lại là nó, suốt ngày cứ bám theo em trai mình không biết mệt à?”
“Bình thường nó có thế đâu, tự dưng khi Leo đi học cùng nó mới cứ lẽo đẽo bám theo để thu hút ánh nhìn về nó ấy. Tưởng em mình nổi tiếng nên muốn mình cũng nổi tiếng theo hay gì?”
“Đúng là ảo tưởng, tôi thấy tội cho Leo ấy, chả hề biết con người thật của chị mình như thế nào. Lợi dụng em mình và không để cho tụi mình đến gần Leo thật quá ích kỷ.”
“Đổi lại là tôi thì tôi sẽ không để Leo phải tiếp xúc với một đứa như thế đâu. Tôi sẽ quan tâm, yêu thương và chăm sóc em ấy chứ không bao giờ lợi dụng.”
“Đúng vậy.”
Đừng tưởng có thể nói riêng hoặc thì thầm với nhau mà Chloé không biết. Cô biết rất rõ thái độ của hội con gái trong trường đối xử với cô và Leo ra sao. Bề ngoài thì giả vờ thân thiết nhưng sau lưng thì nói xấu đá đểu cô. Bản chất của những học sinh trong trường này là vậy, mang danh tiếng là ngoan ngoãn lễ phép nhưng thực chất lại là những người cá biệt. Họ đâu biết rằng chính cậu mới là kẻ bám theo cô đâu.
Họ không thể hiểu cậu như cô, không hề biết cậu vốn là người cực kỳ nguy hiểm. Nếu có biết chắc chắn sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên xấu đi và cuối cùng nhận lại cái kết cục bi thảm rằng chính Leo sẽ giam cầm hoặc giết chết họ. Nhưng dù sao mọi người tự động cách xa cô cũng tốt, như thế sẽ khiến Leo cảm thấy an tâm hơn.
Đồng thời nên cảm thấy may mắn vì những lời lẽ này chưa đến tai con người kia đi.
“Cậu cứ im lặng như thế mà không nói gì sao?”
Stella len lén bắt chuyện với Chloé trong giờ học sau khi nghe thấy những lời lẽ khó nghe kia.
“Không sao đâu, mình ổn mà.”
Nói ổn là thế nhưng làm sao mà không để tâm đến những lời nói đó hoàn toàn chứ. Ít nhất thì đến hiện tại cô vẫn có thể nhắm mắt bỏ qua.
Giờ giải lao Leo chạy đến tận lớp tìm cô, trên tay còn cầm theo hai lon hồng trà vị cô thích. Khỏi phải nói, hội con gái kia vẫn tụ lại bao vây trước cửa chỉ để bắt chuyện với cậu. Thế nhưng cậu chả để những câu nói đó vào đầu, trực tiếp đi qua đám đông và đến bàn cô.
“Chị ơi, em mang nước cho chị đây.”
Cậu đặt lon nước lên bàn sau đó ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, vì Chloé chỉ ngồi một mình cuối dãy nên sẽ chả ai thấy phiền.
“Cảm ơn Leo.” Chloé xoa đầu cậu rồi mở lon nước uống.
Mỗi giờ giải lao Leo sẽ luôn đem theo thứ gì đó để ăn cùng cô, hôm thì gói snack, hôm thì lon trà giải khát. Thế nên cô không bao giờ phải lo khát hay đói, chỉ lo cứ đà chăm sóc này cô sẽ mập lên cho coi.
Và đương nhiên điều đó không nằm ngoại lệ trong danh sách những việc bàn tán của mọi người.
Đợi đến khi Chloé uống hết lon nước Leo mới rời đi, đặc biệt được đặc cách các chị tiền bối tiễn về đến tận phòng học.
“Nè, em muốn bọn chị mang cho em đồ ăn mỗi giờ giải lao không?”
“Không cần.” Leo thẳng thừng đáp trả, ánh mắt chỉ nhìn đường chứ không để ý đến những người phía sau lưng.
“Giờ giải lao em không cần phải đem đồ ăn thức uống đến hầu cho chị em đâu, cô ta chỉ là đang muốn lợi dụng em thôi chứ không yêu thương gì em đâu. Hãy để bọn chị chăm sóc cho em thay cô ta nhé?”
“Không cần.”
Thái độ lạnh nhạt của cậu khiến mấy người kia cảm thấy khó xử. Lần nào cũng vậy, ai cũng vậy, dù nói ngon ngọt hay muốn cậu chú ý đến đều bất thành, thậm chí còn từ chối thẳng thắn. Một trong số đó tức giận lớn tiếng:
“Tại sao lúc nào em cũng bỏ ngoài tai những gì bọn chị nói thể hả? Bọn chị chỉ là quan tâm đến em, lo lắng cho em vì có một người chị vô tâm như vậy nên mới có ý tốt ngỏ lời. Thế tại sao em cứ bất chấp không nghe, tiếp tục ngoan ngoãn bị dắt mũi thế? Cô ta là con người ích kỷ, không coi trọng ai ra gì mà chỉ muốn được nổi tiếng, được hầu như tiểu thư chứ không bao giờ có tình thương với em. Em quá ngây thơ rồi, em không xứng để bị cô ta lợi dụng!!”
Bàn chân đang bước đi kia bỗng chốc dừng lại, một làn khí lạnh buốt u ám toả ra khiến những người kia cảm thấy sởn tóc gáy. Cậu từ từ quay đầu lại, đưa ánh mắt đỏ máu sắc lạnh nhìn đám người kia như thể đang chuẩn bị nhào đến cắn xé họ. Bằng một cách nào đó cậu bé trước mặt đang trở nên cực kỳ đáng sợ.
“Thử.Nói.Lại.Về.Chị.Tôi.Xem?”