“Cô bé thiên thần kia dạo này trông sa sút hẳn đi nhỉ?”
“Từ cái đợt nổi trên mạng thì ai cũng không ưa gì nó.”
“Nghe đồn rằng cha con bé đó bị tử tù đấy, dính vào buôn bán nội tạng chỉ có chết thôi. Đúng là cha nào con nấy, ác cũng hoàn ác thôi.”
“Hôm bữa ở nhà nó còn bị một đám người chọi đá đòi đánh nhau cơ, thấy bảo hầu hết đó đều là những người có người thân là nạn nhân của ông ta nên căm hận dữ lắm.”
“Cho chừa cái tội thích tỏ ra mình là công chúa cơ, đáng đời!”
Những lời nói xấu cứ thế truyền từ tai nọ qua tai kia, họ thì thầm to nhỏ, họ chửi bới, họ chỉ trích cô bé đã từng được cho là người dễ thương nhất trường kia. Từ sau khi bị chỉ trích trên mạng, cộng thêm việc có người cha bị tử hình đã đem lại không ít rắc rối cho gia đình. Chính vì thế Anais luôn đến trường với khuôn mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống, em luôn phải chịu nhiều sự tra tấn về tinh thần, về cơ thể vì bị bắt nạt bởi đám học sinh nữ trong trường. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Tao muốn móng tay tao được đánh bóng một cách hoàn hảo nhất, mày mà không làm cẩn thận thì đừng trách.”
Cô gái cùng đám bạn không ngừng cười giễu cợt vào em, đứa cầm đầu chĩa bàn tay ra trước mặt Anais như ra lệnh. Anais không nói một câu nào, en không còn sức nữa chỉ vì cả sáng nay bị đánh nhiều lắm rồi.
Kết quả lại càng khiến đứa kia như được đà, túm cổ áo xách lên, tát vào hai bên má cô bé nhiều lần.
“Này thì im này, này thì câm này, tao nói mày không biết nghe à? Con ranh, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.”
Em không thể phản kháng, ngậm ngùi không để rơi nước mắt vì đau. Càng phản kháng chỉ càng khiến bọn chúng đánh mạnh hơn thôi.
“Hừ, đúng là chán chết. Đi thôi.”
Chúng thả em xuống đất rồi xoay người bước đi, để lại em nằm hấp hối trên nền đất. Bấy giờ nước mắt em mới trào ra, ướt nhẹp trên khuôn mặt sưng tấy. Em lau đi vẫn không hết, không ai thèm chú ý đến em, chỉ phớt lờ đi qua, họ coi em như không khí. Chỉ mới lần trước họ còn đi theo em, mua đồ ngọt cho em, đối xử với em như một cô công chúa thì bây giờ lại quay mặt đi.
Tiếng bước chân ngày càng tiến gần em, Anais hoảng loạn che đi khuôn mặt mình, người co lại mà không ngừng run sợ. Người đó đến chỗ em, không có túm áo em hay xách em dậy, đơn thuần cô gái ấy chỉ đưa cho em một cái khăn tay.
“Có vẻ em cần cái này.”
Anais chầm chậm đưa ánh mắt nhìn lên, đó chính là người mà em đã đòi thi đấu để lấy sự chú ý của cậu bé nổi tiếng trong trường. Em ngỡ ngàng, em xấu hổ, em lo sợ, không dám nhận lấy cái khăn từ Chloé.
“Chị không có tẩm thuốc ngứa vào đâu.”
Cô vẫn chưa đi, vẫn kiên nhân đợi em nhận lấy khăn tay của mình. Anais rụt rè cầm lấy nó, cẩn thận lau đi những giọt nước để không bị đau. Em từ từ ngồi dậy, cúi đầu không dám nhìn lên, bàn tay nắm chặt lấy khăn tay:
“Tại sao…chị lại quan tâm đến tôi? Chả phải tôi đã từng muốn hại chị sao…? Chị ra đây để thích thú xem tôi bị đánh như thế nào hả…? Thế này chắc vừa lòng rồi chứ?”
Chloé không tỏ ra tức giận, cô ngồi thấp xuống để cao bằng em:
“Nếu chị ra đây chỉ vì lí do đấy thì đâu cần đưa em khăn tay, không phải chỉ cần vứt ra chỗ em thì sẽ coi thường em sao?”
“Chị mà không coi thường tôi á…? Chị mà nói chuyện với tôi thì chỉ tổ ghét hơn thôi, đám người kia cũng sẽ không để yên đâu.”
“Nếu ghét chị đến thế thì cô bé kiêu hãnh như em sao phải lo cho chị bị bắt nạt?”
“…” Em bất giác cứng họng không nói nên lời.
“Ngồi đây không tiện, ta ra chỗ khác ha?”
Chloé dẫn em ra ngồi ghế đá sau trường, một nơi ít người chú ý đến và cũng là một nơi thích hợp để thư giãn một mình. Chloé chạy đi mua hai lon nước, đưa em một lon trà mật ong, một lon hồng trà cho cô uống.
“Trà mật ong uống ấm sẽ tốt cho cơ thể và cổ họng của em, nhất là khi em bị đau thế này thì uống trà mật ong là lựa chọn tốt nhất.”
Em nhìn nó: “Loại trà rẻ tiền này mà chị uống được sao? Ở nhà tôi còn có loại nước ngon hơn thế này nhiều.”
Chloé cười gượng, đúng là gia thế cô không bằng một góc của cô bé này, nhưng cô sẽ tạm bỏ qua không nói về nó nữa. Tuy Anais chê loại nước này, em vẫn uống nó thay vì vứt đi. Trông em không có vẻ thực sự ghét nó lắm.
“Nó ngon mà, đúng không?”
“Bình thường…”
Bảo bình thường mà em đã uống hết sạch lon nước.
“Chị có nghe qua về gia đình em qua lời của mấy người trong trường rồi nhưng chị vẫn không nghĩ họ lại khiến em ra nông nỗi này, trông thật đau.”
“Đau? Tôi quen rồi…” Em lẩm bẩm
“Một tiểu thư được người người cưng chiều như em mà phải chịu đau sao?”
“…”
Em chợt bật khóc lần nữa, thế nhưng em vẫn nức nở kể cho cô. Thì ra mẹ em chỉ là vợ lẽ, em mang dòng máu của cha, được đưa về nhà sống cùng ông. Ông cũng đã có hai người con, một trai một gái, họ không ưa gì em. Vợ cả đã bỏ đi sau khi không thể chịu nổi tính cách ác độc của chồng mình nữa, xui thay bà ta đã bị giết chết trước khi kịp bước chân ra khỏi nhà. Em đã vô tình nhìn thấy cảnh tượng đấy và rất sợ hãi ông ta, không may em đã bị phát hiện trong lúc muốn chạy về phòng. Ông ta đã tóm được em, đe doạ em không được hé lời với ai, em sợ hãi mà đồng ý. Rồi ông đưa ra yêu cầu bắt em phải lôi kéo thêm nhiều người khác nữa để ông ta có con mồi cho khách hàng đen của mình, vì buôn bán nội tạng ngầm nên ông cực kì nhiều tiền. Em không thể làm thế, nhưng nếu không làm mẹ em cũng sẽ không thể sống, em chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Em không có tài lẻ, không biết cách thu hút người ta, chỉ đành cố tỏ ra như một tiểu thư xinh xắn, nhiều tiền và được ba mẹ cưng chiều, với vẻ bề ngoài của em đã nhanh chóng thu hút được rất nhiều người. Và giờ đây em không cần phải tiếp thêm tội ác cho ba mình nữa. Em chấp nhận làm mọi cách để cứu lấy mẹ mình. Giờ đây ông ta đã phải trả giá cho tội ác của mình, con cái ông ta cũng chả thèm quay về nước, chỉ còn lại mẹ em và em. Dù cho đã được tự do, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự thù ghét của bao người.
Em chấp nhận số phận, em chấp nhận để bản thân bị đánh để chuộc lỗi lầm, chỉ cần mẹ em an toàn, em sẽ làm.
“Vậy ra đó là lí do em phải trở nên dễ thương trong mắt mọi người sao?”
Em gật đầu.
“Em quả là một cậu bé ngoan ngoãn, nhỉ Anai?”
“Sao…chị biết tôi là con trai?!”
“Ừm…đơn giản thôi, nếu em mà là bé gái thật thì em sẽ mua đồng phục là váy chứ nhỉ? Em chỉ mặc áo chứ không mặc váy nếu vào ngày quy định đồng phục, chưa kể em giả làm một cô công chúa nhỏ bé đều mặc váy dài tới mắc cá chân. Bé gái thích mặc váy lắm, nếu là váy ngắn cũng chẳng sao, thế nhưng váy đồng phục trường mình bao giờ cũng ngắn, em không dám mặc đúng chứ?”
“Chỉ có chi tiết nhỏ như vậy mà chị cũng nhận ra sao?”
“Dựa vào điều đó mà khẳng định em là con trai thì không thể, nhưng Leo thì biết chắc đấy?”
“Cậu ta mà biết á? Thật khó tin.” Cậu bĩu môi
“Leo là một cậu bé đặc biệt, em ấy thông minh và cực kì giỏi trong mọi việc, đương nhiên là nắm rõ toàn bộ thông tin của những người tiếp cận chị. Đặc biệt là con trai thì em ấy lại càng cực kì đề phòng.” Chloé nhìn lon nước trong tay rồi cười mỉm.
“Tôi cũng không thể ngờ là chị tuyên bố chị và cậu ta là người yêu của nhau thật. Làm sao mà một người 16 và 13 yêu nhau được? Không phải quá nhảm nhí sao?” Anai đảo mắt, một chân gác lên đùi còn lại. “Chắc chắn sẽ không thể bền lâu.”
“Tình yêu đâu có phân biệt tuổi tác, em yêu ai đâu có sai, sẽ sai nếu như em biến tình yêu đó thành một thứ gì đó khác tồi hơn và căm ghét tình yêu. Em không có người mình thích sao?”
“…”
“Nếu riêng tư quá thì cho chị xin lỗi nhé…” Chloé gãi đầu gượng gạo.
“Có…”
“Hm?”
“Tôi có, được chưa?” Cậu thở dài “Sau khi sự kiện lần trước kết thúc, ai nấy đều bỏ về nhà, chỉ riêng có một người vẫn đứng đấy nhìn tôi. Chị ấy cũng đưa khăn cho tôi, ôm tôi và xoa đầu an ủi tôi. Tôi cứ ngỡ chị ấy chỉ đang tỏ ra thương hại nhưng bằng một cách nào đó, tôi không thể ép bản thân nghĩ chị ấy…”
Anai vừa kể vừa khẽ cười, Chloé thì càng lúc càng hứng khởi nghe cậu tâm sự. Thế nhưng có vẻ cô hào hứng quá, người bên cạnh nhận ra liền xấu hổ quay mặt đi.
“Tóm lại là vậy, vừa lòng chị rồi chứ?”
“Được rồi, chị không có hỏi nữa.” Chloé xua tay “Và Leo cũng không cần rình từ đằng sau với con dao cắt giấy nữa đâu.”
Anai giật mình quay phắt ra đằng sau, nhìn thấy Leo đang rình sẵn ở bụi cây sau ghế, trên tay còn cầm thứ gì đó sắc nhọn và trông vẻ mặt lạnh như tảng băng ở bắc cực.
“Quả nhiên là chị yêu bao giờ cũng nhận ra em.”
Leo phủi quần áo, đem con dao cắt giấy cất vào túi và chạy đến ngồi lên đùi cô. Anai vừa có phần sợ vừa có phần ngỡ ngàng vì hành động này của cậu. Chắc chắn ban nãy cậu đã rình từ sau vì lí do nào đó để chuẩn bị ra tay với cậu. Thế này không phải quá nguy hiểm hay sao? Tại sao cô vẫn có thể chấp nhận Leo chứ?
“Leo, chị tưởng em đang học cơ mà?” Chloé bẹo má cậu.
“Trống tiết nên chán, với lại nhớ chị nên đi tìm.”
“Này, tôi còn sống và ngồi đây đấy hai người.”
“Khó chịu thì cút ra chỗ khác cho khỏi nhìn.”
“Leo, không được nói bất lịch sự như thế.”
“Vâng, em biết rồi.”
Anai chẹp miệng rồi đứng dậy, trước khi rời đi cậu đưa cho cô một cái khăn tay khác có đính hình con gấu màu nâu dễ thương, sau đó nhờ cô chuyển lại cho chủ nhân của nó. Cô chỉ biết nhìn nó rồi thắc mắc, cô đâu biết nó là của ai? Cậu ta có nói là cô quen biết người đó, nhưng có vẻ cậu cũng không biết tên, chi bằng cầm nó về nhà rồi mai lên lớp thử hỏi từng người vậy.
“Cái khăn tay này biết trả cho ai bây giờ nhỉ?”
Chloé chống cằm nhìn chiếc khăn tay trên mặt bàn, cô sẽ định đi tìm chủ nhân của nó khi đến giờ ra chơi. Vấn đề trường đông thế này sao biết là của ai được? Có đi hỏi từng người cũng sẽ rất lâu, chẳng qua cô không còn việc gì để làm nữa thôi.
“Hôm nay lạ à nha, Chloé sao cứ nhìn gì thế?”
Stella nhanh nhảu ra chỗ bàn của cô bắt chuyện, vẫn là những chủ đề bàn tán thường ngày giữa cô và Stella. Chỉ cho đến khi Stella cầm lấy chiếc khăn tay ấy và hỏi cô thì mới vỡ lẽ.
“Chiếc khăn tay của mình sao Chloé lại có được thế?”