Đường Trác nói không sai, Ninh Hải Viễn cực kỳ tức giận.
So với việc lần trước biết Ninh Trăn đi thi nhảy còn tức giận hơn rất nhiều.
Sau khi biết chuyện, ông ấy chỉ hận không thể lập tức đến thành phố B đem Ninh Trăn về, Từ Thiến khuyên nhủ: “Tốt xấu gì anh cũng phải suy nghĩ cho Trăn Trăn, con bé còn đang đi học, anh đến trường học của con làm ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa? Dù thế nào cũng phải đợi con bé thi cuối kỳ xong, con không về thì em và anh đi đón nó được không?”
Trong lòng Từ Thiến cũng chẳng dễ chịu hơn Ninh Hải Viễn bao nhiêu.
Bà là giáo viên của Tam Trung, đương nhiên càng biết rõ những lời đồn đãi về Lục Chấp.
Hút thuốc lá, uống rượu, đánh nhau, yêu sớm, có thứ gì nam sinh đó không dính vào? Không phải bà có thành kiến với nam sinh có thành tích học tập kém, mà là có thành kiến với những người phẩm hạnh không tốt. Danh tiếng của Lục Chấp kém như vậy, Từ Thiến không có chút thiện cảm nào với thiếu niên này.
Ninh Trăn và cậu ta hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.
Bọn họ càng tức giận hơn khi Lục Chấp ở ngay căn hộ đối diện.
Lúc trước khi cậu ta chuyển tới không ai nghĩ có bất kỳ liên quan gì với Ninh Trăn, giờ liên tưởng lại thật sự khiến người ta giật mình.
Cậu ta đã lên kế hoạch tiếp cận Ninh Trăn sớm như vậy!
Cũng may Ninh Trăn đã về nhà.
Nửa năm qua đi, đường nét trên gương mặt cô gái nhỏ càng tao nhã thanh thoát xinh đẹp hơn.
Giật mình nhìn lại, cô bé con hay khóc ngày nào giờ đã lớn lên thành thiếu nữ.
Ninh Hải Viễn ngồi trên ghế sofa, từ lúc Ninh Trăn bước vào nhà gương mặt ông vẫn trầm lặng như thế không nhìn cô lấy một lần.
Từ Thiến cầm hộp giữ ấm thức ăn đi từ trong nhà bếp ra: “Gần trưa rồi, phải đến bệnh viện thôi anh.”
Ông ngoại Ninh Trăn chuyển tới bệnh viện ở thành phố A, Ninh Hải Viễn và Từ Thiến công việc bộn bề nhưng vẫn cố sắp xếp thời gian chăm sóc hai ông bà cụ.
Sau khi biết Lục Chấp là người đứng đầu Lục Thị, bọn họ không muốn tiếp tục nhận sự giúp đỡ nữa.
“Để con đi cho ạ.” Ninh Trăn nói.
Ninh Hải Viễn trầm giọng: “Con không nên đi thì hơn, bọn họ lớn tuổi không chịu được kích động như chúng ta, nếu để bọn họ biết được chuyện của con và tên khốn kia, người đang sống sờ sờ sẽ bị cô cháu gái ngoan ngoãn hiếu thảo là con làm cho tức chết.”
“Ba! Lục Chấp không phải là loại người giống như ba nghĩ đâu ạ.”
“Loại người giống như? Con còn biết chúng ta nghĩ đến loại người nào sao! Tự con nói xem, con hồ đồ ở cùng một chỗ với hắn từ khi nào.”
Cô mím môi không nói gì, đôi mắt long lanh đen láy yên lặng ánh lên tia kiên định.
Đang giữa mùa đông nhưng Ninh Hải Viễn bị cô làm cho tức giận toàn thân toát đầy mồ hôi.
Ông ấy không dám nghĩ Lục Chấp đã làm gì Ninh Trăn, cái loại vô liêm sỉ đó thì có chỗ nào tốt lành?
Ông ấy quát lên: “Chia tay với hắn ngay lập tức!”
Sống lưng Ninh Trăn thẳng tắp: “Con xin lỗi.” Cô nói: “Mọi người không hiểu gì về anh ấy đã đưa ra kết luận như vậy rất không công bằng.”
“Chúng ta còn phải hiểu hắn thế nào? Bây giờ con tới Tam Trung nghe thử xem, hắn đã tốt nghiệp gần một năm mà những chiến tích lẫy lừng của hắn vẫn còn truyền đi sôi sục. Loại người như hắn có gì không làm được!”
“Ba đừng nói anh ấy như vậy! Anh ấy không phải như vậy.”
Thoạt đầu Ninh Hải Viễn còn tưởng con gái mình bị Lục Chấp uy hiếp, giờ nhìn thấy cô ra sức bảo vệ cậu ta, ông ấy biết Ninh Trăn quyết tâm ở cùng một chỗ với Lục Chấp.
Ninh Hải Viễn biết rõ những chiến tích kia của Lục Chấp: yêu sớm, phóng túng, bất kham, thường xuyên đánh người đánh thẳng vào bệnh viện…
Dù có nói gì đi nữa, ông ấy cũng không thể nào để đứa con gái duy nhất của mình bị chôn vùi trên người hắn.
Ninh Hải Viễn đứng dậy, giơ tay cầm lấy điện thoại Ninh Trăn đang đặt trên ghế: “Nếu con không chịu chia tay với nó thì cũng không được phép đi đâu nữa, thay vì để con hồ đồ đi theo nó ra ngoài gây chuyện, chi bằng giữ con ở nhà còn được an toàn.”
“Sao ba có thể làm như vậy.” Ninh Trăn siết chặt nắm tay: “Ba vẫn còn là người ba đã từng nói cảm thấy tự hào về con sao?”
Bóng lưng Ninh Hải Viễn thoáng cứng đờ nhưng không trả điện thoại lại cho cô, buồn bực đi thẳng ra cửa.
Ông thà rằng để cô tức giận bây giờ mà sau này trôi qua một đời bình an suông sẻ, làm một người bình thường. Chứ không muốn nhìn cô tự hủy hoại tương lai, ở bên cạnh một tên phú nhị đại nhân phẩm không ra gì.
Ninh Hải Viễn đi đến bệnh viện đưa cơm cho hai ông bà cụ, khóa cửa nhốt Ninh Trăn trong phòng.
Lần này, ngay cả Từ Thiến cũng không giúp cô.
Từ Thiến đứng ngoài cửa, thở dài: “Trăn Trăn, dì biết trong lòng con không dễ chịu, nhưng chuyện lần này, dì cũng không tán thành hai đứa ở bên nhau. Bất luận là gia thế, tính cách, nhân phẩm, hay thậm chí là tương lai của các con cũng là hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt. Dì và ba con mỗi năm một già đi, người già, chuyện sợ hãi cũng nhiều hơn. Năm nay, thời điểm ông bà ngoại con đổ bệnh, mấy đêm liền ba con không ngủ được, lúc còn trẻ ông ấy đã mất đi ba mẹ ruột của mình, sau đó là mẹ con, ông ấy không thể chịu đựng nổi nếu như lại mất đi đứa con gái duy nhất.”
Có vết xe đổ lần trước Ninh Trăn không về nhà sau khi tranh cãi với ông, lần này thậm chí đến những lời tức giận như bảo cô cút đi, ông ấy cũng không dám nói.
Ninh Trăn im lặng lắng nghe, hốc mắt cay xè.
Từ Thiến nói, ba con không thể nào chịu đựng nổi nếu như lại mất đi đứa con gái duy nhất.
Nhưng kiếp trước, ông vẫn mất con gái mình. Sau đó cũng mất đi ông bà ngoại.
Cô không để lại được gì cho Ninh Hải Viễn, chỉ để lại ký ức đau đớn tột cùng.
Ninh Trăn khàn giọng nói với Từ Thiến: “Dì có thể xin ba trả lại điện thoại cho con được không? Con hứa với hai người con sẽ không ra khỏi cửa.”
Cô và Lục Chấp đã giao hẹn bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải báo với anh một tiếng.
Từ Thiến nói: “Đợi ông ấy về dì sẽ khuyên ông ấy thử xem.”
“Dì Từ, dì khoan đi ạ.”
“Sao thế Trăn Trăn, con cần gì à?”
“Dạ không… con chỉ muốn hỏi, sao hai người biết… chuyện con và Lục Chấp quen nhau?”
“Một nữ sinh tên là cái gì Quý Phỉ, bạn học trước kia của con nói, con bé nói con bé muốn gửi lời hỏi thăm con và Lục Chấp, hỏi chúng ta hiện tại các con thế nào.”
Ninh Trăn nghe thấy lòng chùng xuống: “Dạ, con biết rồi, cảm ơn dì.”
Là Quý Phỉ nói.
Tâm trạng Ninh Trăn phức tạp ngổn ngang, người tên Quý Phỉ này vốn dĩ đã ra khỏi sinh mệnh của bọn họ. Không ngờ sau kỳ đại hội thể dục thể thao lần trước lại lần nữa nghe thấy tên cô ta.
Nhưng mặt khác làm cho cô cảm thấy may mắn là, chuyện này không có quan hệ gì với Tấn gia.
Cô sợ tứ bề thọ địch, cô và Lục Chấp sẽ lặp lại bi kịch kiếp trước.
~
Đến tối, Lục Chấp mới đợi được tin tức của Ninh Trăn.
Mấy chữ rất ngắn gọn, lúc nhấn vào anh sửng sốt ngây người.
‘Chia tay đi, đừng đến tìm em.’
Đôi mắt anh tối mịt, cuối cùng bật cười, nhưng nụ cười kia lạnh buốt xương.
‘Bạn học nhỏ, đừng đùa như vậy chứ, anh sẽ tức giận.’
Nhưng bên kia từ đầu đến cuối không hồi âm.
Tim anh trầm xuống.
Cuộc đời này, điều khiến anh không cách nào chịu đựng nổi chính là Ninh Trăn nói cô và anh hãy tách nhau ra.
Nhưng giữa họ, đến cả sống chết đều đã trải qua, làm sao cô có thể dễ dàng nói chia tay được?
Không thể nào.
Anh nhịp nhịp đầu ngón tay lên mặt bàn, bấm số gọi cho Lưu Uy: “Bên phía các anh thấy tình hình Ninh gia thế nào?”
Lưu Uy báo cáo: “Buổi trưa Ninh Hải Viễn đi đến bệnh viện, những người còn lại đều ở nhà.”
Lục Chấp trầm ngâm tư lự không nói gì.
Lưu Uy nhịn rồi lại nhịn: “Lục tổng, hay là cậu về đây đi, hiện tại đang là thời điểm rối ren, ngài chạy tới thành phố A làm gì chứ? Chỗ đó cũng không phải địa bàn của Lục gia, cậu ở đó sẽ dễ gặp nguy hiểm. Hơn nữa lần này Tấn Thị ngã một cú đổ nhào, không thể nào có chuyện không có hành động đáp trả gì phản khoa học như thế, coi như tôi cầu xin cậu, trước hết hãy về đây đi.”
“Tấn thị còn có thể chống đỡ bao lâu?”
“Cùng lắm là một năm, ngài liệu việc như thần dự đoán hoàn toàn chính xác, Tấn gia ngã một cú này kéo theo sự sụp đổ dây chuyền.”
“Anh nói sơ qua tình hình hiện tại của Tấn gia cho Thu Linh nghe đi, sau đó nói với cô ta, sau khi Tấn gia sụp đổ hoàn toàn, tôi sẽ cho cô ta một khoản tiền, để cô ta và Thu Miểu sang Mỹ làm lại cuộc đời. Thử xem cô ta có cách nào khiến Tấn gia lập tức rơi đài không.”
“Ngài thật sự sẽ bỏ qua cho cô ta sao?”
“Đúng vậy.” Lục Chấp cười nói, ánh mắt lạnh lẽo.
Trước khi chết, Lục Minh Giang suýt chút nữa quỳ gối trước con trai mình.
Đời này Thu Linh cũng không kịp làm gì nữa.
Anh có thể cân nhắc cho cô ta một con đường sống, đổi lại anh và Ninh Trăn được nhanh chóng ở bên nhau.
~
Cơm tối, Ninh Trăn ăn trong phòng.
Lòng thấp thỏm lo âu.
Không chỉ riêng chuyện Lục Chấp mà còn cả ông ngoại, ba. Bọn họ cũng là người thân của cô.
Xét theo khía cạnh nào đó, Ninh Hải Viễn suy tính không sai, kiếp trước cũng vì ở bên Lục Chấp mà cô chỉ sống đến mười chín tuổi.
Nhưng lý trí không thắng được tình cảm, cô không thể nào bỏ cuộc dễ dàng.
Sống lại một đời không phải để cô thỏa hiệp.
Đang nghĩ ngợi đến thất thần, Ninh Trăn đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ vào cửa sổ.
Tim thót lại, Ninh Trăn kéo rèm cửa sổ ra, nhìn thấy đôi mắt ảm đạm của người đàn ông.
“Lục Chấp!” Cô giật nẩy mình, thấy anh trèo thang lên tầng ba, hiện tại còn đang treo người lơ lửng giữa không trung, tim phát run: “Anh làm gì vậy? Thế này rất nguy hiểm!”
“Ninh Trăn.” Anh thốt gọi cô một tiếng, nhưng thật lâu sau đó không nói gì.
Cô bị hành động điên rồ này của anh dọa cho sợ quýnh quáng: “Anh mau vào trong này trước đã, cẩn thận một chút.”
Cô mở cửa sổ, vươn tay giữ lấy anh.
“Em sẽ không chia tay anh đúng không?”
Ninh Trăn ngẩn người, gật đầu một cách đầy dứt khoát.
Anh đột nhiên bật cười, vẻ lo lắng trước đó hoàn toàn tan biến, nhanh nhẹn bật người nhảy vào.
Chiếc thang rút gọn được người đứng giữ bên dưới mang đi.
Lần đầu tiên trong cả hai kiếp anh vào phòng cô.
Tường sơn màu hồng phấn, trần treo đèn pha lê, một con gấu bông ngồi ở đầu giường.
Hết đỗi nữ tính dịu dàng.
Anh không nhịn được cười: “Khó trách có một từ.”
“Sao cơ?” Lúc này cô còn chưa hết hoảng sợ.
“Gọi là hương khuê.” (*Hương khuê: là khuê phòng thơm ngát của người con gái.)
Cô bị từ ngữ gần như là ‘hạ lưu’ này của anh làm cho mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ.
Sau đó mới sực nhớ tới một vấn đề: “Cái thang của anh bị đem đi rồi, làm sao anh ra ngoài được?”
Anh dí sát vào cô: “Anh không ra được không?”
Cô giơ tay đẩy anh: “Không được.”
Ninh Hải Viễn vốn không thích anh, nếu nhìn thấy anh ở trong này, thì chắc đến ý nghĩ giết người cũng có.
Người đàn ông giở giọng vô lại: “Vậy em nói anh phải làm thế nào đây, anh nhảy lầu hử?”
“…” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh bảo bọn họ đem thang lại đi.”
Môi mắt anh cong tớn: “Không kịp rồi, anh bảo bọn họ làm xong việc này thì tối nay được nghỉ, không được phép đến làm phiền anh, đoán chừng đã đi xa rồi.”
Không có chuyện cô tin mấy lời bông xèng bá láp của anh, muốn mắng đồ vô lại này nhưng từ ngữ thật sự ít ỏi: “Lục Chấp anh gạt người.”
“Vậy em có bị gạt không bạn học nhỏ?”
Không ngờ anh còn thừa nhận!
Ninh Trăn còn chưa kịp nghĩ ra từ ngữ để đôi co với anh thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tim cô lỡ mất một nhịp, hoảng hốt nhìn Lục Chấp.
Giọng Từ Thiến vọng vào: “Trăn Trăn, bà ngoại đến đang ở trong phòng khách, dì mở cửa cho con, con ra trò chuyện với bà ngoại đi.” Âm thanh chìa khóa cắm vào ổ dội vào tai rõ mồn một, cô dòm người đàn ông đang hết sức nhàn nhã thong dong cười tủm tỉm nhìn mình, quả thật muốn đánh chết cái tên này cho rồi.
Đừng mở, đừng mở!
“Dì Từ, dì đợi một lát! Con đang… thay quần áo.”
Cô nghẹn đến mức mặt đỏ kè.
Lục Chấp cười nhăn nhở, xem cô biểu diễn.
Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn không thể nào nói dối, vừa nói dối cả gương mặt liền đỏ bừng, hồi hộp căng thẳng lan tràn trong mắt.
Trông vừa đáng yêu lại đáng thương.
Cô mấp máy miệng thì thầm: “Lục Chấp, anh mau trốn đi.”
Anh nhướn mày: “Quang minh chính đại cả đời, trốn không được.”
Đã đến lúc này rồi, anh bớt tô son trát phấn lên mặt được không?
Từ Thiến đợi một lúc vẫn không thấy cô ra liền lên tiếng hỏi: “Trăn Trăn, con xong chưa?”
“Dạ chưa, chưa ạ.”
Ninh Trăn sắp bị Lục Chấp làm cho tức chết, cô hạ thấp giọng: “Trốn nhanh, trốn đi, anh mau trốn đi mà!”
Cô như con hươu nhỏ hoảng loạn vì lạc đường.
Anh không nén được cười: “Này, em sợ như thế sao?”
Cô gật đầu tới tấp như gà con mổ thóc, anh đâu có biết nỗi khổ trong lòng cô…
Lục Chấp mỉm cười hạ giọng nói: “Vậy em hôn anh đi, nếu không anh không phối hợp đâu.”
Em đánh chết anh được không hả!
“Nhanh lên đi bạn học nhỏ, em mà còn dúng dắng dùng dằng cô Từ sẽ phá cửa đấy.”
Cô cuống đến phát khóc.
Nếu Lục Chấp bị phát hiện thì quả thật xong đời.
Vì sao Lục Chấp… cứ chấp nhất với chuyện này như thế!
Chủ động hôn anh, cô rất xấu hổ!
Lục Chấp nhướn môi: “Nếu không thì anh ra ngoài chào hỏi chú Ninh?”
“…!”
Cô nhón chân, vòng tay ôm cổ anh, mặt mũi đỏ bừng như hơ lửa: “Anh… anh cúi đầu.”
Trong mắt anh lấp lánh nụ cười như ánh sao khuếch tán sáng ngời.
Khẽ cúi đầu, hơi thở hòa cùng hơi thở cô.
Tim cô đập dồn dập, một giây trước khi môi chạm vào môi anh, Lục Chấp đột nhiên ngửa đầu ra sau, cô lơ ngơ, suýt chút nữa đâm đầu vào cằm anh.
Ninh Trăn ngước mắt dòm.
Lục Chấp cười xấu xa: “Anh đổi ý.”
Đừng nói, đừng nói, nhất định không phải chuyện tốt lành gì.
“Đổi điều kiện, đêm nay anh…” Anh dừng một lúc, hư hỏng đệ nhất thiên hạ: “… ngủ cùng em.”
Anh nhướn khóe môi: “Đồng ý không nào? Không đồng ý thì anh đi hỏi chú Ninh.”
Mặt Ninh Trăn đỏ rựng như cả vầng mặt trời về nung trên đó, màu đỏ lan tận ra vành tai…
Lục Chấp! Tuổi tâm lý của anh đã hai mươi bảy rồi!
Sao anh còn khiến người ta ghét như thế!