Editor: Trà Đá.
Chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu môn thi tiếng Anh, thì ở trường thi xảy ra
đánh nhau, tin tức này nhanh chóng truyền ra khắp toàn trường.
Không ít học sinh chạy đến lầu ba vây xem náo nhiệt, nhanh chóng chiếm hết cửa sổ cửa lớp.
Trong phòng học, phần lớn học sinh trốn ra đằng sau, vài bạn học sinh nam ở
bên kia khuyên can, cuối cùng lại bị đánh cho một trận.
“Thao! Lúc mày lục của tao thì còn có nghĩ tới tao là bạn cùng phòng với mày không hả?”
“Cút, bạn gái của ai thì lo mà giữ, hay là cô ta chướng mắt mày!”
“Con mẹ nó, mày lặp lại lần nữa thử xem!”
Tiếng động ồn ào náo nhiệt càng lúc càng tăng, nhất thời quả bóng rổ bay vụt
từ cửa vào, tốc độ xoay tròn cực nhanh, đập mạnh vào tường.
Hai học sinh nam đang đánh nhau lập tức buông đối phương ra, né sang bên cạnh.
Bóng rổ lại xuyên qua giữa hai người, đập lên tường “Rầm” một tiếng, lại rơi xuống đất, nhảy tới nhảy lui, cuối cùng dừng lại ngay bục giảng.
“Chậc.”
Vì giọng nói này, mà trong lớp lập tức yên tĩnh.
Học sinh ở cửa chẳng biết đã tản ra từ lúc nào, Đường Nhân mặc đồng phục
thong thả ung dung đi đến, ánh mắt đung đưa, cười nhưng giống như không
cười, nhìn qua hai bạn học sinh nam đang đứng ở góc tường.
Cô quét mắt quanh phòng học, sau đó ánh mắt lại rơi trên hai người bọn họ: “Điên hả?”
Đầu tiên là sắc mặt của hai người rất khó coi, sau đó thì đỏ lên, giờ phút
này tất cả ân oán đều đã vứt ra phía sau, nửa ngày trời mới mở miệng
cùng nhau: “Bọn tớ sai rồi!”
Nói xong, hai người tranh nhau đi nhặt quả bóng rổ, sau đó ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi.
Đường Nhân không có phản ứng, trực tiếp đi về phía bàn học của mình, ném bóng rổ xuống đất, chán nản xoay xoay bút.
Vu Xuân ở bên cạnh vừa mới kéo cái ghế tới gần, hỏi: “Chị Nhân, bên Nhị
Trung tung tin nói thứ sáu tuần sau muốn tới trường mình kiếm chuyện,
chị có đi hay không?”
Một lúc lâu sau, Đường Nhân đáp: “Không đi.”
“Vì sao?”
“Nhạt mắt.”
“…” Lỡ như gặp phải đại ca bên kia, thì đàn em như cậu ta nên làm cái gì bây giờ.
Cậu ta sớm phải biết, lần trước chị Nhân hình như dùng sức lực để đánh đại
ca bên Tam Trung, chẳng lẽ bởi vì đại ca bên Nhị Trung còn tệ hơn đại ca bên Tam Trung?
Trường trung học tư thục Gia Thủy vừa mới sáng
lập được bốn năm, lúc trước vì hiệu trưởng tiết kiệm tiền, nên chọn chỗ
rẻ tiền nhất, mua một miếng đất gần nghĩa địa thành phố.
Nói là nghĩa địa, kỳ thật cũng là do đồn đại.
Nhiều năm gần đây hỏa táng được sử dụng, nên trong thành phố không ai dám thổ táng, nếu thật sự chỗ này là nghĩa địa, thì cũng đã quá lâu rồi.
Ba của Đường Nhân chính là hiệu trưởng, ở trường tư thục, hiệu trưởng lớn
hơn trời. Thầy chủ nhiệm lại là tai mắt, nên từ trước đến giờ không ai
dám yêu cầu quá nhiều đối với Đường Nhân.
Các thầy cô giáo khác cũng qua loa với Đường Nhân, mắt nhắm mắt mở làm như không thấy.
Dần dà, Đường Nhân trở thành chị đại ở trường học.
Trên mảnh đất này có ba trường trung học cùng nằm trên một tuyến đường,
trường thi Nhất Trung, chiến trường Nhị Trung, tình trường Tam Trung.
Có chuyện như thế này truyền ra: Nhất Trung, đi vào đi ra đều là dân học
giỏi; Nhị Trung, ngang tàng đi vào hùng hổ đi ra; Tam Trung, một người
đi vào ba người đi ra.
Nhị Trung thành lập đã được vài thập niên, vốn là trường chuẩn, đáng tiếc về sau Nhất Trung leo lên được ngang
hàng, thì Nhị Trung bắt đầu xuống dốc. Ngọn nguồn là do xung quanh bị
giải tỏa và rời đi nơi khác, cho nên thành tích xuống dốc không phanh,
mấy năm gần đây thì biến thành nơi tụ tập của đám lưu manh.
Trên
cơ bản, khoảng cách của ba trường này cũng rất xa, bình an vô sự. Nhưng
bây giờ đột nhiên mọc lên trường tư thục Gia Thủy, hơn nữa lại nằm đối
diện cách trường Nhị Trung một con sông, đối với những người khác mà
nói, chỗ đó phân chia có vấn đề.
Vu Xuân chưa từ bỏ ý định: “Nhưng mà chị Nhân, lỡ như……”
Đường Nhân liếc cậu ta một cái: “Mày đánh không lại sao?”
Vu Xuân vội vàng lắc đầu, đây chính là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm:
“Đương nhiên có thể, chỉ là muốn cho bọn nó biết được chị Nhân lợi hại
như thế nào.”
Đám Nhị Trung thật sự cho rằng bản thân chúng lợi hại hơn trời rồi.
Nếu không phải do trường tư thục Gia Thủy có ký túc xá, chỉ có buổi tối thứ sáu mới có thể đi ra ngoài, bằng không thì bọn nó làm gì có tư cách
hếch mũi lên mặt?
Trước kỳ nghỉ lễ quốc khánh, hai người bên Nhị
Trung chặn một học sinh nữ yếu đuối, miệng lưỡi cợt nhả. Khi đó may mắn
là Đường Nhân đi từ kia qua, một người ra chặn lại, kết quả trở về mẹ
nhận không ra.
Vu Xuân líu lưỡi, những người kia toàn là óc chó,
dám đến tìm bọn họ để gây sự. Cậu ta nghĩ một lát, lại ngẩng đầu, thì
thấy Đường Nhân đã nằm sấp ngủ trên mặt bàn, tóc dài xõa trên bờ vai,
kiến người khác nhìn vào mà xao xuyến.
Cậu ta không dám quấy rầy, dùng hai tay mang ghế đi.
~
Giám thị coi thi cầm túi bài thi tiến vào.
Những học sinh cấp ba đã quá quen với bài thi, hơn nữa giám thị cũng đều là
thầy cô giáo, tránh để xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.
Hôm
nay giám thị là một cô giáo. Cô giáo mang mắt kính, tròng kính hình tam
giác, trông có vẻ cực kỳ nghiêm khắc, ăn mặc rất cẩn thận chỉnh chu.
Hoàng Mẫn đẩy gọng kính lên, quét một vòng lớp học, ánh mắt dừng lại trên
người một học sinh nữ đang ngủ gục trên bàn, hừ lạnh một tiếng.
Trường học cấp ba quả nhiên chẳng có gì đặc sắc, kiểm tra khảo sát trước khi
khai giảng đều như vậy, về sau có thể như thế nào đây. Hay là muốn xem
sức lực của học sinh, lúc đi vào đều là học sinh khá giỏi, lúc rời đi
cũng chỉ biết là học sinh khá giỏi: “Bây giờ đặt sách lên phía trước,
không được phép giữ bất kỳ vật gì, tôi sẽ kiểm tra giấy nháp.”
Bài thi được phân phát xuống, bạn học sinh nam ngồi phía trước Đường Nhân
thấy cô đang ngủ, tự giác để một đề ở bên cạnh, sau đó đứng lên đi đưa
bài thi cho bạn ngồi phía sau Đường Nhân.
“Bây giờ bắt đầu kiểm tra, cấm liếc ngang liếc dọc.”
Hoàng Mẫn gõ gõ cái bàn, đáng tiếc bên kia không có phản ứng gì.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Vu Xuân thỉnh thoảng liếc nhìn Đường Nhân đang ngủ, có chút lo lắng. Lỡ
như danh tiếng của chị đại bị người khác bôi xấu, thì hỏng bét hết.
Cậu ta làm bộ đánh rơi bút xuống đất, lén đá đá cái ghế.
Hoàng Mẫn vừa quay đầu lại đúng lúc chứng kiến học sinh nữ kia đang nhìn chằm chằm học sinh nam ngồi bên cạnh, còn làm bộ như nhặt bút, cái loại tiểu xiếc kia cô ta đã được xem qua vô số lần rồi.
Nhưng lại không có chứng cứ, nên cô ta cũng không thể nói được.
Lúc thời gian kiểm tra còn lại 40 phút, cô ta nhìn thấy học sinh nữ kia ném bút cho học sinh nam, cuối cùng cô ta đứng lên, bước nhanh qua: “Hai
em, không lo tập trung làm bài thi, mà lại tính gian lận hả!”
Nói là hai em, nhưng ánh mắt cô ta chỉ tập trung trên người Đường Nhân.
Đường Nhân nhếch môi, đẩy cái bàn về phía trước, phát ra âm thanh “Kít kít” chói tai.
Toàn bộ học sinh trong phòng đều không dám lên tiếng.
Hoàng Mẫn chứng kiến bộ dạng này của cô, lại xem những học sinh khác trong
phòng học câm như hến, cảm thấy hiểu rõ: “Tôi tận mắt thấy, em và em ở
bên cạnh…….”
Đường Nhân không kiên nhẫn cắt ngang: “Em không gian lận.”
Liếc mắt thấy nét chữ xinh đẹp ngay ngắn trên bài thi, sợ người bình thường nhìn vào còn tưởng là học trò ngoan.
“Em dám ăn nói như vậy với giáo viên hả? Lớp nào?” Giọng nói Hoàn Mẫn run
run, cô ta liếc thấy tên lớp trên tờ giấy thi: “Thì ra là lớp 14? Hèn
gì.”
Trường tư thục Gia Thủy phân bố từ lớp một đến lớp 14 là lớp thường, sau đó lớp 15 là lớp chuyên, rồi sau đó năm lớp còn lại chính
là khoa Văn.
Cho nên tính thành tích, thì lớp 14 là lớp kém cỏi nhất toàn trường.
“Lớp 14 thì sao?”
“Chỉ có học sinh kém cỏi lớp 14 mới có thể làm ra cái loại chuyện như thế này thôi.” Hoàng Mẫn thốt ra.
Thấy vẻ mặt Hoàng Mẫn đắc ý, Đường Nhân cầm bài thi lên, sau đó ở trước mặt
Hoàng Mẫn, nhẹ nhàng xé bài thi thành vài miếng: “Lớp 14 còn có thể làm
nhiều hơn thế.”
Mảnh vụn bài thi thiếu chút nữa là ném tới mặt Hoàng Mẫn.
Vu Xuân thở dài, đứng lên muốn giải thích, bị Hoàng Mẫn nâng tay lên không cẩn thận đánh trúng, đau đến nửa ngày không nói ra lời.
Bởi vì
đánh nhau, Đường Nhân bị đình chỉ học ở nhà một tuần, hôm nay mới đến
trường đã phải làm kiểm tra, cho nên trong người cực kỳ khó chịu, lại
còn bị giáo viên coi thường nữa chứ.
Hoàng Mẫn tức giận đến phát run.
Hoàng Mẫn chuyển từ Nhất Trung qua đây, không biết nhiều về học sinh trường
này, chỉ cảm giác so với Nhị Trung và Tam Trung thì học sinh ở trường
này khá hơn một chút, hiện tại lại có một học sinh nữ dám tùy tiện cãi
tay đôi với cô ta. Không chỉ không thừa nhận gian lận, mà còn lên mặt
với giáo viên, phẩm chất của học sinh này quá tồi tệ rồi!
“Lên
văn phòng cho tôi! Dám coi trời bằng vung! Gian lận mà không chịu thừa
nhận, thái độ lại còn tệ như vậy, không xem giáo viên ra gì, em muốn làm gì, nghĩ mình là con trời sao?!”
Hoàng Mẫn muốn chế trụ Đường Nhân, không nghĩ tới lại bị tức nghẹn thêm.
Đường Nhân cười như có như không: “Mới tới?”
Bây giờ Hoàng Mẫn đang bốc hỏa, thấy Đường Nhân nhìn cô ta khiêu khích, lại thấy Đường Nhân có vẻ không quan tâm đến sự áp chế của cô ta, nên Hoàng Mẫn đi ra phía ngoài, giận càng thêm giận.
“Cô giáo nên đến bệnh viện kiểm tra mắt một chút, tùy ý vu oan cho người khác không phải là chuyện tốt đâu.”
~
Chủ nhiệm của lớp 14 là Lâm Nhữ, là một cô giáo trẻ tuổi, cực kỳ dịu dàng,
thấy Hoàng Mẫn bày ra bộ dáng này cũng không hiểu là chuyện gì, cô ta
chỉ biết Hoàng Mẫn là giám thị rất khó tính.
Hoàng Mẫn lập tức kể ra hết tất cả sự tình: “…. Cô xem, trò kia còn dám xé bài thi trước mặt tôi, cô xem học sinh mà có thái độ như vậy sao?”
Lâm Nhữ nghe được thì lập tức sửng sờ, học trò đó cô ta biết rất rõ.
Lúc trước đứng nhất trường, sau khi bỏ thi hai môn chính trong ngày thi
phân chia khối, nên mới phải vào lớp của Lâm Nhữ. Lần này là vì trước kỳ nghỉ quốc khánh lại bị phạt vì đánh nhau, nếu không bỏ thi, thì bây giờ chắc chắn đã đứng nhất.
Gian lận? Chuyện đó tuyệt đối là không thể nào, trong trường này có học sinh nào bì được thành tích hoàn hảo của học sinh đó?
Đường Nhân lười biếng nghe Hoàng Mẫn thêm dầu thêm mỡ, thỉnh thoảng phối hợp mỉm cười một tiếng, khiến cô ta tức chết.
Hoàng Mẫn chĩa về phía cô: “Cô xem, trò đó còn dám cười nhạo tôi!”
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến giọng nói: “Báo, báo cáo.”
Giọng nói mát lạnh nhưng rất thấp, nội tâm Đường Nhân khẽ nhúc nhích, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Người đó không mặc đồng phục của trường, áo sơ mi trắng ôm vào thân hình mỏng manh, chân dài eo thon, tóc đen hơi ngắn, nổi bật trên làn da trắng,
một cặp mắt kính gác trên sống mũi cao thẳng.
Đường Nhân nghiêng nghiêng người.
Nhìn một chút, phát hiên nút áo sơ mi được gài lên tận trên cùng, ngăn chặn toàn bộ phong cảnh, kín đáo mười phần.
Anh trực tiếp đi đến bên cạnh bàn chủ nhiệm lớp tự nhiên, đứng bên cạnh cô. Cô biết chủ nhiệm lớp tự nhiên, là một thầy giáo rất cởi mở, họ Ngô.
“Lục Trì, em nộp bài rồi hả? Mà em tới đúng lúc lắm, đây là đồng phục của
em. Em chuyển đến đây cũng được một tuần rồi, đã quen với trường lớp
chưa? Đừng căng thẳng quá.”
Thầy ấy gọi học sinh nam kia là Lục Trì. Đầu lưỡi Đường Nhân lặp lại cái tên này.
Lục Trì lắp bắp trả lời: “Dạ, dạ được.”
Nói chuyện lắp bắp không rõ, lại thu hút người khác ngoài ý muốn. Ngược với vẻ ngoài tạo nên sự đối lập mãnh liệt, càng khiến cho Đường Nhân hứng
thú.
Thầy giáo Ngô vỗ vỗ bả vai Lục Trì: “Về lớp đi, cố gắng lên, lần này đứng nhất trường có thể là em lắm, đừng làm cho thầy thất
vọng.”
Lớp 14 là lớp kém cỏi nhất quả không sai, nhưng kỳ lạ là,
bọn họ lại là hàng xóm bên cạnh lớp tự nhiên. Mà bây giờ, Đường Nhân lại thích cái loại an bài này.
“….. Đường Nhân?” Lâm Nhữ gọi Đường Nhân hoàn hồn.
Lâm Nhữ vừa vặn nghe được lời nói của chủ nhiệm lớp tự nhiên, ngược lại
thân thiết nói: “Đường Nhân, em về lớp đi, cô sẽ giải thích cho cô giáo
Hoàng Mẫn biết, không có việc gì đâu. May là đáp án của em vẫn còn ở
đây, làm văn hai mươi phút là đủ rồi, đợi lát nữa làm thêm một bài thi
nữa. Cứ an tâm làm bài, dốc sức giành được hạng nhất.”
Lục Trì
mang theo túi đồng phục xoay người, khớp xương rõ ràng, xương ngón tay
thon dài. Nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ căng thẳng, vành tai đỏ ửng.
Đường Nhân nghe được lời nói của Lâm Nhữ, trong lòng lập tức huýt sáo.
Sự tương phản này thật sự rất đáng yêu.