Editor: Trà Đá.
Nắm tay……. Lục Trì để ý đến chi tiết đó.
Anh căng thẳng hít sâu một hơi, quyết định không để ý tới nữa.
Chờ đến khi Lục Trì đi mất, cuối cùng Đường Nhân không nhịn được cười to,
tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái khiến hai nam sinh đứng trong nhà vệ
sinh nam không dám ra ngoài.
Đối với chuyện bên Nhị Trung, cô phỏng đoán anh đã nghe được gì ở bên trong.
Đúng lúc này có một nam sinh từ phòng học bên kia đi lại đây, Đường Nhân vẫy vẫy tay: “Vào trong xem một chút, bên trong có ai.”
Nam sinh kia không hiểu, nhưng vẫn nghe lời đi vào.
Đường Nhân nâng nâng cái cằm.
Một lúc sau, nam sinh kia chạy ra, kinh hoàng nói: “Chị Nhân, bên trong có
một thằng rất bỉ ổi, sau khi nhìn thấy em còn dùng ánh mắt đó nhìn em!”
“Ánh mắt nào?”
“Chính là kiểu ánh mắt này!”
Đường Nhân hít sâu một cái, quái dị liếc nam sinh kia một cái: “Cảm ơn.”
Vài phút sau, nam sinh kia ở bên ngoài không nghe được động tĩnh gì hết,
lại không thể kìm nén được lòng hiếu kỳ, len lén đi tới.
Nam sinh kia còn chưa động vào cánh cửa, thì đã thấy Đường Nhân đi ra ngoài.
Xem ra có vẻ như không có chuyện gì, nam sinh kia nghĩ thầm.
Chờ Đường Nhân đi rồi, cậu ta lập tức đẩy cửa đi vào, phát hiện ra nam sinh bỉ ổi kia nằm trên đất rên rỉ đau đớn, lại nhìn sang phía khác mà không dám nhìn thẳng mặt.
Chị đại Gia Thủy, quả nhiên không giống người thường.
~
Vừa mới thi xong, ký túc xá ngập tràn tiếng la hét chói tai.
Sắc trời đã tối, không ít người phóng túng hết mới trở về, rồi sau đó mới
nhận sách vở, sách vở cấp ba rất nhiều, cho nên việc sắp xếp cũng rất ồn ào.
Tô Khả Tây hất tay, móc ra cái mặt nạ: “Đám Nhị Trung kia
cũng to gan nhỉ, cũng may chưa bị cậu nhấn vào bồn cầu, nói chuyện mắc
ói.”
Không nghĩ đến ở trong trường học vẫn còn có người thông đồng với Nhị Trung.
“Nghỉ hè rảnh rỗi quá mà.” Đường Nhân thong thả ung dung, mở túi khoai tây chiên ra.
Vừa ăn vừa nheo mắt kể chuyện Lục Trì cho Tô Khả Tây nghe.
Nhất là phản ứng của anh.
Điều kiện của ký túc xá trường tư thục tốt hơn rất nhiều, bốn người một
phòng, có hai giường tầng. Mỗi học sinh trong ký túc xá đều có ngăn tủ
riêng.
Tô Khả Tây bịt mặt: “Mẹ nó, có phải cậu muốn khiến tớ chết vì cười không hả, muốn dùng cái mặt nạ này của tớ không?”
“Chẳng lẽ xài mặt kia?”
“Biến, trả khoai tây chiên lại cho tớ.”
Tô Khả Tây kéo mặt nạ xuống, la to một tiếng rồi nhào tới. Áp sát cái mặt
đang dính dính lên mặt cô, lại tiện tay dán mặt nạ lên mặt cô.
Tô Khả Tây đoạt lại khoai tây chiên: “Dựa trên những gì cậu vừa kể, tớ suy đoán cậu ta đúng chất là một con cún ngây thơ luôn, cậu trêu chọc như
thế nào cũng dính hết.”
Đối với chuyện Đường Nhân đột nhiên hứng
thú với một nam sinh như vậy, Tô Khả Tây vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Cô
nương nhà cô vẫn luôn đơn thuần mười mấy năm nay, vậy mà bây giờ lại gặp trúng tiếng sét ái tình.
Tình yêu tới quá nhanh.
“Chao ôi, xung quanh giờ chỉ còn lại một mình tớ cô đơn.” Tô Khả Tây nói.
Phòng ngủ có bốn người, hai học giỏi hai cặn bã, một người học giỏi lớp 11
quen với bạn cùng lớp anh anh em em, sau khi nghỉ hè thì lại ngọt ngọt
ngào ngào ngán chết người. Còn một người học cặn bã vậy mà quen được một đàn em học giỏi, thoải mái yêu đương.
Ban đầu còn có Đường Nhân là người cùng chung số phận với cô ta, bây giờ chỉ còn mình cô ta cô đơn.
Tô Khả Tây nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Nhân Nhân nghiêm túc hả? Nếu như
chỉ là nhất thời hứng thú thì đâu cần phải trêu chọc người ta như vậy,
mà đối phương lại là học sinh giỏi nữa chứ.”
Có lẽ người ta chỉ muốn tập trung học tập để thi đậu đại học.
Đường Nhân nhìn Tô Khả Tây: “Nghiêm túc. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, là tớ đã xao động rồi.”
Lại nhớ đến cảm giác khi bàn tay cô chạm đến thân thể anh, cô liếm liếm môi, thật sự là rất đáng tiếc.
~
Thứ hai, ánh nắng tươi sáng, trường học có buổi chào cờ đầu tuần.
Tiết tự học buổi sáng vừa mới kết thúc, tất cả học sinh đều kéo nhau xuống sân thể dục.
Đường Nhân nhớ tới Lục Trì, chưa cần cô đến trước cửa lớp ban tự nhiên, thì
Lộc Dã đã xuất hiện cười ha ha: “Lục Trì bị thầy chủ nhiệm gọi đi rồi.”
Cô gật gật đầu, ngược lại đi xuống sân thể dục.
Trường tư nhân Gia Thủy, từ cổng trường đi vào bên trong cỡ chục mét có ba
hướng đi, hướng bên phải là trường cấp ba, hướng bên trái là trường cấp
hai, ở giữa là khu hành chính, có cây cầu vượt bắt ngang.
Từ dưới cầu vượt đi liên tục về phía trước, đi qua căn tin, hướng trái là ký túc xá, hướng phải chính là sân thể dục.
Lưới sắt màu xanh lá cây vây quanh sân thể dục, giống như nhà giam.
Bình thường trên sân thể dục rất vắng vẻ, trống trải tĩnh mịch, giờ phút này lại đứng đầy học sinh.
Ánh mắt trời tản ra từ tầng mây trắng chiếu xuống trên áo đồng phục màu trắng, càng khiến cho học sinh phát sáng ngời ngời.
Lá cờ màu đỏ bay ở giữa không trung.
“…Các bạn học, mùa thu tháng mười, mùi đan quế tỏa ra theo chiều gió, tại đây dưới tiết trời mùa thu sảng khoái, chúng ta đón mặt trời mới lên, kèm
theo cả hương hoa khắp nơi…. Cuộc đời học sinh cấp ba sống không chỉ vì
mình, mà còn đầy những hứa hẹn….”
Hằng năm thầy phụ trách đều cầm lấy micro, nói văng nước bọt tứ tung.
Trên tấm lưới sân thể dục có một cái cửa sau, hư đã lâu rồi mà không được
sửa chữa, xung quanh có đủ mọi loài cây, có đủ mọi bóng râm, vừa vặn
tiện nghi cho cô.
Bên cạnh cửa sau là lớp cuối cùng, cô chậm rãi
đi từ lớp cuối cùng lên trên, dọc đường chào hỏi đám đàn em, lúc đi
ngang qua lớp tự nhiên có nhìn tới nhìn lui nhiều lần.
Lục Trì
không đứng ở trong hàng, nếu dựa trên dáng vóc của anh, thì chắc chắn
anh sẽ đứng ở đằng sau. Nếu anh ở đây, Đường Nhân cảm giác cô có thể
phát hiện ra anh đầu tiên.
Không biết như thế nào, cô đột nhiên có cái suy nghĩ nhìn thấy anh đầu tiên.
Có mấy nữ sinh đứng ở hàng giữa líu ríu thảo luận: “Thầy phụ trách có phải dùng mãi một bài ba năm nay rồi không thay đổi đúng không?”
Một
nữ sinh ở bên cạnh cười: “Cũng không hẳn, ít ra thì đổi từ cấp hai thành cấp ba, vậy là tiến bộ rồi. Mỗi lần như vậy tớ lại thấy nghi ngờ, cái
micro bị dính nhiều nước miếng đến vậy mà vẫn còn sử dụng được sao?”
Vui vẻ được mấy giây, đột nhiên có một nữ sinh nói: “Chao ôi, tớ còn nhớ rõ có một lần Đường Nhân lên phát biểu, phải gọi là xuất sắc.”
Nghi thức chào cờ đã trở thành hình thức rồi.
Trước kia, Đường Nhân đứng nhất toàn trường, đương nhiên được lên đọc bài
phát biểu trước toàn trường, có thể nói đó là bài phát biểu duy nhất của cô, cô chỉ nói: Không có lời nào để nói.
Khi đó, tất cả học sinh đứng phía dưới đều nhìn đến ngây người, thầy phụ trách run rẩy nửa ngày không nói ra được lời nào, cuối cùng cũng phải nhẹ nhàng mời cô xuống.
Về sau, loại phát biểu này không đến lượt cô nữa, mà trực tiếp chuyển đến
người đứng nhì và đứng ba toàn trường. Mỗi tuần nghe bọn họ phát biểu
một lần, tất cả học sinh muốn phát điên lên rồi.
Nhất là tên đứng nhì toàn trường. Cậu ta phát biểu cực kỳ không giống ai, về phần tại
sao cậu ta lại có thể được đứng nhì toàn trường, đã phải trải qua vài
chục lần lên xuống, bạn học cùng thời có thể chỉ ra.
Còn kém treo cổ trên trần nhà đục tường trộm sách thôi.
Học sinh lớp 14 đứng lưa thưa lớt thớt, cuối cùng Tô Khả Tây vẫy vẫy tay với cô: “Tới đây.”
Không thấy được Lục Trì, Đường Nhân cảm thấy hơi thất vọng.
Vừa tới chỗ Tô Khả Tây, thì trong loa vang lên tiếng của người đứng nhì.
Cuối học kỳ vừa rồi, cậu ta dành được ngôi vị á quân trong cuộc thi hùng biện của thành phố.
Còn học sinh đứng phía dưới phải biết làm gì.
Tâm tình Đường Nhân đang u ám, nghe được bài phát biểu kia, xoa xoa đầu, không nhịn được nói: “Cái rắm.”
Tô Khả Tây quay lại nói nhỏ: “Sao, cậu thúi lắm hả?”
Đường Nhân đá cô một cước: “Với cái thân thể gầy nhom đó của cậu ta, đi mười
mét phải đứng lại thở gấp, không có cây chống gậy thì đừng hòng đi tới
được chân núi.”
Xung quanh nghe được câu cô nói thì cười rộ lên.
Tô Khả Tây cười ha ha: “Tư tưởng lớn gặp nhau rồi.”
~
Trong lúc phát biểu, 20 lớp phía dưới bắt đầu có dấu hiệu xôn xao.
Thầy phụ trách sinh lòng bực bội, xuống tuần tra. Thầy ấy đã trung niên, hói đầu, chỉ có một vòm tóc đen thưa thớt mọc xung quanh đầu, mọi người đặt cho thầy ấy biệt danh Địa Trung Hải.
Trong tay thầy ấy là cuốn
chương trình được cuộn tròn lại, đi một lượt dọc từ lớp một đến lớp mười ba, giọng nói nghiêm nghị bên tai không dứt: “Đồng phục của em đâu?
Đồng phục đâu?! Đứng thẳng, khom lưng như khỉ! Bảng tên đâu!?”
Sau đó rất nhanh chóng đến lớp 14, thầy phụ trách đi từ đầu đến cuối gõ gõ.
“Hai người các em…” Cuối cùng thầy ấy cũng dừng lại chỗ Đường Nhân, lời nói
như bị chặn lại ở trong họng, nhỏ nhẹ nói: “Mau chỉnh sửa lại đồng phục
cho gọn gàng. Tô Khả Tây, sao đồng phục cua em lại đen nhất khối vậy
hả?”
Tô Khả Tây bĩu môi: “Hôm qua em đi đào than đá cùng với ba ạ.”
“Sao em không nói mình đi đào mỏ vàng luôn đi?”
“Thầy à, chúng ta làm gì có mỏ vàng ạ!”
Thầy phụ trách bị bí, học sinh đứng xung quanh đã thấy nhưng không dám lên tiếng.
Thầy ấy trở lại đứng bên cạnh sân khấu, hai người phát biểu đã xong, vì
không muốn để cho học sinh giỏi bị lúng túng, nên có vài tiếng vỗ tay
thưa thớt vang lên.
Micro lại lần nữa rơi vào trong tay thầy phụ
trách, tất cả học sinh đều cảm thấy buồn chán, chờ thầy phụ trách tuyên
bố kết thúc.
Đường Nhân đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó khẽ rủ mắt xuống, cảm xúc thất vọng hiếm thấy.
Tô Khả Tây nhịn không được nói: “Nói nghe nè, tớ nghĩ cậu nên nhào tới hôn cậu ta một cái, bắt hắn chịu trách nhiệm. Cậu ta không chịu thì đánh
cậu ta cho tới khi nào chịu nhân trách nhiệm thì thôi. Có câu nói, đánh
là thương mắng là yêu, không đánh không thương không mắng sao yêu.”
Cô ta cười ha ha.
Đường Nhân nhìn cô ta: “Sao hôm nay tự dưng ăn nói như người điên vậy?”
Tô Khả Tây lạnh nhạt nói: “Á à, có bản lĩnh thì cắn tớ đi.”
“Xin lỗi, tớ không ăn shit!”
“Cút!”
Một lát sau, vẫn là Tô Khả Tây chủ động bu lại: “Cô em à, đừng nói chị đây
không thương em, vì chị đây rộng lượng nói cho cô em biết, nhìn lên trên đi.”
Đường Nhân đang cực kỳ buồn bực bứt rứt, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Trì đang đứng bên cạnh thầy phụ trách.
Lần này anh mặc đồng phục, cực kỳ sáng chói, hiện ra vẻ yếu ớt, phối hợp
với dáng người cao gầy. Mái tóc đen dưới ánh mặt trời tinh xảo giống như những gì cô nhìn thấy ngày hôm qua vậy.
Cho dù đồng phục giống
nhau, nhưng ở Lục Trì lại toát ra một hương vị cấm dục. Mặc kệ đứng ở
phía trên, anh nhất định sẽ căng thẳng muốn chết.
Thật khiến cho miệng lưỡi cô có cảm giác tươi mới. Một lần lại một lần nữa, cô như ở trong trạng thái bị trúng độc.