Văn Thiên như chết lặng đi, anh đứng im không nói được gì 2 hàng lông mày cau lại đến tột cùng.
Thư Quân quay sang nói tiếp, “Cô ấy bây giờ là người yêu tôi, nếu muốn tôi không cần tìm cho cô ấy chỗ ở khác, anh có thể trên danh nghĩa anh em ruột với cô ấy mà vẫn sống tiếp như thế này.”
“Cái gì? Sao lại là người yêu mày?” Văn Thiên ngang nhiên hỏi lại.
Thư Quân quay sang cười một điệu cười phải nói là sác bén, “cô ấy nghĩ bây giờ tôi là người yêu cô ấy thế nên tôi không có gì mà từ chối cả.”
Văn Thiên trợn mắt lên nhìn Thư Quân, trong mắt anh toàn là những gân đỏ nhìn trông thật đáng sợ. Thư Quân vỗ lên vai anh, “nếu anh muốn cô ấy sống hãy làm theo lời tôi nói đi.”
Thư Quân nói xong rời đi để mặc cho Văn Thiên còn đứng đó như pho tượng không biết nên làm cái gì. Anh rất muốn gặp cô, nhưng làm cách nào bây giờ?
Bỗng có một người làm ở trong Bệnh viện kéo 1 cái thùng quần áo mới của bác sĩ được gấp đàng hoàng trong từng bọng một. Trong đầu anh nẩy ra một cái ý nghĩ trẻ con nhưng mà có thể giúp được cho anh.
Lúc người kia, quay sang để lấy cái thùng nữa, anh thò tay nhanh vào lấy một cái bọng ra, chạy vào xe, thay quần áo. May cho anh trong cái bọng to có rất là nhiều áo và quần bác sĩ đủ cỡ, anh chọn một bộ vừa với mình.
Nhìn anh bây giờ chẳng khác gì một bác sĩ trẻ tuổi cao to đẹp trai cả, nhưng cô y tá sẽ nhận ra mặt anh. Đành đâm lao thì phải theo lao thôi, anh phóng xe mình nhanh đến một cửa tiệp hóa trang, đội tóc giả và đeo cái kinh cận lên.
Mấy người bán hàng không nhận ra anh nữa, quả thật là nhìn anh rất thư sinh, mái tóc giả ngắn mầu đen tuyền kia hợp với anh vô cùng, chiếc kính viền đen làm tôn thêm đôi mắt sâu và hút hồn kia.
Anh phóng xe ra ngoài đến bệnh viện, đi qua mấy người bạo vệ mà không có ai nhận ra, anh cười thầm trong bụng. Anh ngang nhiên đi trong cái hành lang rộng ở bệnh viện. Tất cả con mắt đổ rồn về anh, bác sĩ trẻ đẹp trai hiếm có này làm thu hút mọi ánh mắt, mà đa số là phụ nữ.
Văn Thiên liếc nhanh vào một cái tủ đang treo cái ống nghe, rồi cuổn sổ và cây bút đang đặt trên mặt tủ, anh đi lướt qua tiện thể lấy luôn.
Đi đến nới, anh hơi cúi mặt xuống giả vờ nhìn vào quyển sổ đang cầm trên tay. Mấy cô y tá ngồi trực nhìn thấy anh, cúi đầu chào, “bác sĩ, đây là hồ sơ của ở phòng 201 người này mới vào viện bác sĩ có thể xem qua không ạ?”
Văn Thiên ngẩn mặt lên nhìn, “xin lỗi tôi là đến để khám cho bệnh nhân Văn Thanh Thu.”
Cô y tá đứng trước mặt cùng mấy cô đằng sau vẫn cứ nhìn anh đăm đuối, không nói được lên lời.
Anh khua khua tay trước mặt cô y tá đó, “xin lỗi?”
Cô y tá giật mình lấy lại tư thế chỉ tay vào phòng đằng cuối rồi nói lên cái giọng nhỏ nhẹ, “dạ thương ngài, bệnh nhân đó nằm ở cái phòng đằng kia ạ.”
Anh cảm ơn rồi đi tiếp. Mấy cô y tá sấn lại với nhau, “wow đẹp trai ghê? Bác sĩ mới sao? Hôm nay sao mình có duyên gặp trai đẹp hay sao ấy mà suốt từ sáng đến giờ bao nhiều là mỹ nam không vậy?”
Cảnh này giống Lee cùng mấy cô người làm ở nhà ghê. ^^
Văn Thiên đi đến phòng của Thanh Thu anh kéo cửa bước vào. Cô gái bé nhỏ vẫn đang nằm đó đôi mắt mơ hồ nhìn ra cửa sổ, ngoài trời đã tối rồi không còn nhìn thấy gì ngoài ánh điện đường và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời rộng lớn.
Bước chân anh nhẹ nhàng đến sát cô, Thanh Thu nhìn thấy anh lộ ra một nụ cười muốn chào anh.
Anh cúi xuống gần mặt cô, “em có đau ở đâu không?”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi thấy ổn rồi ạ.” cô vẫn giọng nói còn yếu cất lên thật nhẹ, thật êm tai nhưng lại thật đau lòng.
Văn Thiên nuốt nghẹn xuống, cầm nhẹ tay cô lên. Cô nhìn theo vẻ mặt khó hiểu.
Anh tháo bộ tóc giả và cái kính ra, mắt cô mở to sợ hãi nhìn. Thanh Thu định hét lên, anh nhanh tay bịp miệng cô lại. “Anh là Văn Thiên là anh trai em, em đừng sợ.”
Cô vẫn còn hoảng, anh cười chìu mến rồi nói tiếp, “anh là anh trai em thật đó, bây giờ anh bỏ tay ra khỏi miệng em, nhưng em đừng hét Ok?”
Thanh Thu gật nhẹ đầu, anh buông tay ra khỏi miệng cô. Xoa tay lên đầu cô, tỏ ra anh là người anh Trai của cô.
” Anh là anh trai của em sao?” Cô hỏi nhẹ lại
Văn Thiên miễng cưỡng gật đầu, anh ôm cô nhẹ vào lòng mình. Thanh Thu cảm thấy cái ôm này nó thật gần gũi và quen thuộng, nó lấp đi khoảng trống đang vô cùng phẫn nộ kia của cô đi.
Cô nhắm nhẹ mắt mình lại, cũng ôm lấy anh, mùi hương của anh tất cả đều rất gần gũi làm cô cảm thấy không còn sợ hãi và cô đơn nứa. Chỉ có thể là người nhà thì mình luôn luôn thấy an toàn và không sợ hãi.
Anh buông cô ra thì thấy cô đã ngủ, mệt đến thế sao? Có thể ôm anh mà ngủ được nhanh ghê? Văn Thiên cười thầm trong lòng, anh đặt nhẹ cô xuống giường, một nụ hôn nhẹ lên môi cô rồi định rời đi, nhưng bàn tay Thanh Thu vẫn giữ chặt lấy tay anh không buông.