Ép Yêu

Chương 31: Chương 11.1



„ Tôi muốn gọi luật sư của tôi đến, trước khi chưa thấy luật sư của tôi thì tôi không có nói gì hết.“ Văn Thiên anh ngồi ngang nhiên đối diện với người cảnh sát.
Quả thật anh cũng đang không hiểu làm sao mình lại bị bắt vào đây, nhưng anh có đinh linh gì đó không tốt nên cũng đã rất bình tĩnh đối phó.
Người cảnh sát tức nhưng phải chịu tại vì đúng theo quy luật như anh nói, anh có quyền không khai báo gì hết trước khi anh có Luật sư của anh.Nên họ đã gọi Luật sư Kim đến cho anh. Khoảng nửa tiếng sau Luật sư Kim có mặt, cô vẻ mặt rất thản nhiên bước vào.
Khi ngồi xuống thì anh nhìn cô Kim cau mày nói, „cô nói cho bọn họ biết là tôi không có làm mấy chuyện đê tiện đó đi.“
Luật sư Kim nhìn anh rồi quay sang người cảnh sát, lòng cười thầm, „chuyện của ông Văn Thiên tôi không biết gì cả, nên xin các ông đừng phiền toái đến tôi.“
Anh không tin vào tai mình nữa sao lại thế này, Văn Thiên đập bàn quát lớn „CÁI GÌ?“
Mấy người cảnh sát chạy đến giữ anh lại, hóa ra tất cả là cô Kim sao? Cô ta thật là một con rắn độc mà. Cô Kim nhìn anh cười nhếc mép khinh thường, đứng lên đến gần anh đang bị 2 người cảnh sát giữ tay. Kiễng lên miệng sát vào tai anh nói thì thầm, „ai bảo anh phản tôi. Tôi sẽ không bào giờ tha thư cho anh khi anh bỏ tôi đi.“
Đêm hôm anh hẩy người cô Kim ra mà đi tìm Thanh Thu, thì cô Kim đã tức giận và đổi kế hoạch của mình, không bám theo Văn Thiên nữa, tại vì biết sẽ không sơ múi của anh được gì nữa nên đến chỗ ông Nhiên cầu xin.
Tuy là cô giả vờ không biết ông Nhiên phạm tội trước mặt Văn Thiên nhưng thực sự là cô ta đã hoàn toàn biết chuyện. Bởi muốn cho nó kéo dài ra mà ở thêm lấy tiền của Văn Thiên nên đã không nói ra cho anh biết là cô đã được bọn giết thuê khai báo cho.
Đúng là lòng dạ tham lam, không cần biết phải trái. Hậu quả của cô bây giờ cô không cần biết, chỉ biết mình đang còn rất tốt và lãnh một số tiền lớn của Ông Nhiên rồi còn muốn tẩu thoát ra nước ngoài như cô đã lập.
Văn Thiên cũng đoán được một phần là do cô Kim, nhưng đến nước này thì anh hoàn toàn không thể ngờ được là một con đàn bà ghê ghớm đến thế? Anh cười lớn rồi nói thẳng vào mặt cô cho toàn thể mọi người biết, „CÔ TƯỞNG TÔI SẼ SỢ CÔ SAO? „
Tiếng nói anh to gầm vang lên, cảnh sát kéo anh ngồi vào chỗ, anh quay sang nói với mấy người đó, „tôi sẽ chẳng thèm động gì đến cô ta đâu. Chỉ thêm bẩn tay thôi.“
Câu nói của anh làm Luật sư Kim tức điên lên, quay đầu đi không nói thêm gì.
Người cảnh sát thở dài, „thế bây giờ thì sao? Anh có chịu khai báo không.“

Văn Thiên cúi mặt xuống, nói trầm, „cho tôi gọi điện thoại đi.“
Điện thoại bên Thượng Ngư vang lên, sau đó là tiếng của Thanh Thu nhẹ nhàng cất lên, „alo?“
Nghe thấy giọng cô làm cho lòng anh đang sôi như lửa dịu hẳn đi.
……….Anh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, „anh đây, em đang làm gì thế?“
„Em đang phơi quần áo, còn anh?“ Thanh Thu nhanh nhẹnh cười trả lời và hỏi lại anh.
Văn Thiên đưa tay lên ray 2 con mắt, rồi nặng nhọc nói tiếp, „Thanh Thu, có thể anh không về được….công việc rất nhiều..anh phải đi công tác mấy hôm.“
Anh định nói nhiều hơn để cô thông cảm nhưng Thanh Thu vui vẻ nói ngang lời anh. „Em không sao đâu. Anh đi cần thận, nhưng anh..“
„Anh yêu em….“ giọng nói trầm ấm anh cất lên cắt ngang lời cô.
Thanh Thu đỏ mặt nói nhẹ, „emmm..cũng yêu..anh.“
Thời gian nói chuyện không được nhiều. Thanh Thu cô chưa hỏi được anh gì thì đã thấy anh cụp máy.
Sau khi cụp máy với Thanh Thu thì, ông anh cùng với lại cô Mai anh đến. „Con chuyện này là sao?“ Ông anh hỏi.
Anh lắc đầu, „con không biết. Như có người muốn hại con.“
Cô anh đi đến gần anh nói thầm vào tai anh, „cô biết đó là ai, con yên tâm cô sẽ giúp con.“

Văn Thiên mở to mắt nhìn cô mình, „cô nói là cô biết? Chẳng lẽ lại là…“
„Con yên tâm đi, bây giờ có ông nên ta không muốn nói nhiều, mai ta sẽ đến.“ Cô anh ngồi xuống ghế, nhìn sang bên bố mình.
Ông Lưu cau mày nhìn anh, „các con không cần phải giấu ta, ta biết là đứa nào rồi. Quả thật là cái thẳng quỷ đó nó hại thật là quá lắm rồi. Ta sẽ không để yên nữa đâu.“
Sự thật là ông Lưu biết hết chứ, nhưng ông không muốn tin đồn ra ngoài, gia đình ông lại có thể giết nhau về quyền lực thế này thì không biết người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá thế nào? Nhưng mà ông cũng không có bằng chứng gì để tống thằng con trai mất dậy đó vào trong tù.
Ngậm đắng nuốt canh sống với kẻ giết con trai cả của ông và kẻ đó cũng là con trai thứ nữa, mà nó còn muốn hại luôn cả cháu nó nữa thì không biết nó là người hay là quỷ đây?
Nên từ lúc bé nó đã làm cho ông không thể tin tưởng được nó, nên ông đã quyết sẽ không bao giờ để cái ghế Thượng Quan cho nó. Nó mà lên thì đảm bảo sẽ chỉ có thảm họa cho gia đình thôi.
Bà Mai quay sang hỏi bố mình, „bố biết mà vẫn để cho hắn làm điều đó sao?“
Ông nhìn con gái mình cau mày cúi đầu xuống nói giọng run rẩy của mình, „thế con bảo ta thêu người giết luôn nó hả?“
Cô Mai thấy ba mình nói thế thì không nói được câu nào, quay sang Văn Thiên.
„Ta có một luật sư bên Hồng Kông rất giỏi ta sẽ gọi anh ta đến đây cho con.“ Bà Mai khoanh tay nhìn thằng cháu thân yêu của mình.
Rồi bà lại nói tiếp, „con yên tâm ta sẽ không để hắn làm gì con đâu. Đối với ta không còn người anh nào tên Thương Nhiên nữa cả, ta đã ghét hắn từ lâu rồi, hắn đã làm cho ta nhiều lúc đứng ngồi không yên bây giờ thì ta không thể khoanh tay mà đứng nhìn được nữa.“
Văn Thiên nhìn cô mình cười hiền rồi mặt anh đổi sắc lạnh tanh nhìn xuống, „cô, cái này là thù của con, con sẽ trả thù cho ba má con chứ không phải ai khác, con chỉ cần Ông và cô đứng về phía con và giúp con là được rồi.“
Cô Mai được Văn Thiên nhờ chăm sóc cho Thanh Thu hộ anh, thực sự là cô của anh có thể cho anh ra ngoài không phải ngồi trong đó, nhưng anh không muốn. Nếu anh ra bây giờ thì ông Nhiên sẽ nghi ngay và có thể làm gì khác không hay.

***
Cô Mai về đến Thượng Ngư ấn chuông, đã lâu rồi cô không đến nơi này nó vẫn thế, vẫn nhiều hoa phong lan như ngày nào, nhớ lại cùng anh trai và chị dâu cả đứa cháu trai cùng ngồi ngoài vườn nướng thịt nói chuyện vui vẻ. Đôi mắt cô lại đỏ hoe, thật là đáng thương cho đứa cháu trai tội nghiệp, mất cả bố lẫn mẹ cùng một lúc.
Một cô gái nhỏ, trên người mặc một chiếc váy hoa trắng chạy ra mở cửa. Ngơ ngác nhìn người phụ nữ lạ mặt trước mặt mình. Đôi mắt Thanh Thu mở to ra nhìn người phụ nữ tuy đứng tuổi nhưng ăn mặc rất sang trọng và kiêu xa.
“Cháu có phải là Thanh Thu không?” Cô cười hiền hỏi Thanh Thu.
Thanh Thu gật nhẹ đầu rồi cúi xuống chào cô, “dạ chào cô? Cô??…”
Cô Mai nhìn thấy Thanh Thu mà thấy giống chị dâu mình, người cũng nhỏ nhắn thế, cái mùi hương của cô bé nhỏ này cũng là mùi hương của bà Ngư. Trong lòng cô lại rung động thêm, nghẹn ngào nói với Thanh Thu, “Cô là cô ruột của Văn Thiên, chắc là con không biết ta đâu.”
Thanh Thu mời cô vào nhà. Cô Mai kéo một cái Vali con quần áo theo sau. Đi vào trong cô nhìn quanh căn nhà rộng lớn, rồi đi lại gần cái ghế sa lông ngồi xuống đó. Thanh Thu từ trong bếp đi ra cầm một cốc nước mát đặt xuống bàn cho cô.
Ngồi đối diện, mắt Thanh Thu vẫn nhìn cô Mai vẻ lạ lẫm. Thượng Mai cười với Thanh Thu rồi nói, “Cô là cô của Văn Thiên. Cô cũng nghe nói về con, nhưng lúc đó cô ở bên Mỹ nên chắc con không biết ta đâu.”
Kể cả cô có nói thế nói nữa Thanh Thu cũng chẳng biết gì cả, khuôn mặt vẫn ngơ ngác nhìn cô “Văn Thiên anh ấy??? Ơ đâu?” Thanh Thu hỏi.
Cô Mai nghiêm nghịch trả lời, “nó đi công tác bên Mỹ nên có thể vắng mặt một thời gian, nên nó nhờ cô đến đây ở cùng con.”
Thượng Mai phải nói dối với Thanh Thu, thực sự là nói lại câu của Văn Thiên mà thôi. Anh không muốn cô lo lắng, tại vì không biết anh sẽ phải ngồi trong này bao nhiêu lâu nữa.
“Chuyến đi này là chuyện gấp và đột xuất nên không thể nói trước được, nhưng nó nói sẽ gọi cho con sau.” Thượng Mai nói khéo cho Văn Thiên không muốn làm cô bé lo lắng.
Mà Cô Mai cũng không thể ngờ được là Văn Thiên lại giống ba anh thế. Ông Ngư đã chọn được người vợ hiền lành dễ nhìn, nay đến thằng cháu cũng chọn được một đứa con gái không thua kém gì mẹ nó cả. Quả thật cha nào con đấy mà.
Thượng Mai vui cười với Thanh Thu làm tan biến đi không gian tĩnh lặng của 2 người, cô đứng dậy vươn vai. “Cô sẽ ở với con, con đồng ý chứ.”
Thanh Thu thấy cô dễ gần mà lại vui vẻ, tuy là vẻ mặt rất lạnh giống ông Lưu nhưng dù sao cô cũng là con gái nên cũng dễ mến hơn. Nụ cười trên môi của Thanh Thu làm cô Mai yên tâm, “rồi bây giờ ta ngủ ở đâu?”

Thanh Thu đứng dậy dẫn cô lên phòng, một cái phòng dành riêng cho khách, mọi thứ bên trong ngăn nắp gọn gàng, tuy là hay để trống nhưng, Thanh Thu vẫn hàng ngày quét rọn như mấy phòng khác.
Cô Mai đi vào phòng, quay đầu lại mỉm cười với Thanh Thu rồi đóng cửa lại. Thanh Thu đi xuống nhà nhìn lên đồng hồ trong phòng khách là 6h tối. Cô vào bếp nấu đồ ăn, rồi lên gọi cô Mai xuống ăn.
Thượng Mai tắm rửa xong thì cũng xuống nhà ăn cơm. Cô ngồi xuống bàn ăn trong bếp, nhìn những món ăn Thanh Thu nấu rất đẹp mắt và cũng rất là ngon miệng. Cô Mai vừa ăn vừa hỏi chuyện Thanh Thu, “con đã ra mộ thăm 2 người đó chưa?”
“2 người nào cô?” Thanh Thu có phần ngạc nhiên hỏi luôn.
Thượng Mai nhìn cô gái, chẳng lẽ cô không nhớ họ nữa sao? Văn Thiên cũng không nói cho cô bé biết, cô Mai thở dài rồi nói, “thế thì khi nào rảnh, cô sẽ dẫn con ra đó, và nói cho con biết rõ.”
“Wooaaa, canh con nấu ngon quá lâu rồi cô không được ăn canh cá đó, mùi vị rất giống với canh của chị dâu.” Cô Mai lại cười húp canh ngon lành.
Thanh Thu vui mừng cười theo, múc thêm cho cô vào bát. “Anh Văn Thiên cũng thích ăn canh này lắm cô.”
Họ nói chuyện vui vẻ, ăn xong bữa tối bà Mai đi sang bên chỗ Ba mình bên tổng Thượng Ngư. Còn lại Thanh Thu, cô ngồi trong phòng sách gần bên cửa sổ nhìn lên bầu trời tối, nhìn những vì sao lấp lánh và ánh trăng sáng tỏa xuống dưới mặt cô, làm cô nhớ đến anh.
Không biết bây giờ anh đang làm gì, đã đến nơi chưa nữa? Cô muốn nghe giọng anh? Không biết anh đã ăn uống gì chưa? Tâm tình cô không được tốt cho lắm, kể cả anh có gọi điện, kể cả biết tin anh đang làm gì và ở đâu (tuy là nói dối, nhưng cô không biết), nhưng ít ra thì cô phải thấy an tâm chứ? Nhưng đằng này nó cứ có một cái gì đó không ổn, ruột gan cô nóng rực.
Gấp quyển sách trên tay lại, đi ra khỏi phòng sách, vào phòng mình nhìn vào chiếc điện thoại di động cũng không có một cuộc gọi nào cả. Thanh Thu thở dài, lên giường định đi ngủ, nhưng cô không ngủ được.
Đứng dậy đi sang phòng anh, một cái phòng rộng rãi mát mẻ. Chiếc giường to, chăn màn được gấp gọn gàng. Thanh Thu nhẹ nhẹ đi đến bên giường, cô đưa ta rang rộng ôm chăn gối có mùi hương của anh vào trong lòng, nằm úp mặt xuống giường để tận hưởng mùi hương đó. Cảm giác dễ chịu, lâng lâng đưa cô vào giấc ngủ nhỏ bé.
Trong mơ cô mơ thấy một người phụ nữ và một người đàn ông, họ cười nhẹ với cô đến gần bên cô ôm lấy cô. Mùi hương của 2 người đó dịu dàng giống anh Văn Thiên. Người phụ nữ nhìn cô khóc thầm giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió mùa hè cất lên bên tai Thanh Thu, „cô nhớ con và Văn Thiên..“ Thanh Thu đưa tay lên xoa đi nước mắt cho người phụ nữ đang khóc. Còn người đàn ông nhìn như là Văn Thiên khoảng 20 năm sau đứng bên cạnh người phụ nữ an ủi.
Người phụ nữ đưa tay lên, sờ lên bụng cô, xoa xoa rồi cười tươi, „hãy bảo vệ nó tốt nhé.“ Thanh Thu ngơ ngác nhìn bà rồi nhìn vào bụng mình. Khi cô ngẩng lên thì họ đã không còn đó nữa.
***
„HAHAAHAHAHA, quả thật là tuyệt ghê. Cô giỏi lắm cô Kim ta không ngờ có thể dễ dàng đến thế? Ông Nhiên thỏa mẵn ngồi uống rượu sâmbanh đắt tiền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.